Hôm nay, Thái tử đã giao lưu sâu sắc với Sơ đại nhân trong cung, vẫn cảm thấy chưa đủ.

Đến tối, Thái tử không ở trong cung, mà theo Sơ đại nhân về nhà.
Sơ Trường Dụ vốn tưởng về nhà sẽ thấy Sơ lão tướng quân tức giận nổi nóng với mình, y đã sớm chuẩn bị tâm lý, nào ngờ khi về đến nhà lại thấy cảnh tượng người nhà đang quây quần bên nhau.
Sơ lão tướng quân đang nằm trước bàn cờ, dạy Sơ Tầm Chi chơi cờ tướng.

Tiếc là Sơ Tầm Chi còn không nhận diện được chữ trên quân cờ, nhưng Sơ lão tướng quân cứ dạy các nước cờ, làm đầu óc cô bé xoay vòng mơ màng.
Trải qua một ngày làm quen, Sơ Tầm Chi nhận ra ông nội không làm gì được mình.

Người ông này tuy vẻ ngoài hung dữ giống tượng Quan Công thờ trong sảnh, nhưng thật ra rất dịu dàng ân cần, đặc biệt chiều chuộng mình.
Sơ Tầm Chi vật lộn với bàn cờ phức tạp nửa ngày vẫn không hiểu được quy tắc.

Cuối cùng, cô bé dứt khoát đoạt quân tướng trong tay Sơ lão tướng quân, nói "Con ăn quân tướng của ông rồi! Ông ơi, con thắng rồi!"
Nếu chuyện này đặt trên người của Sơ Trường Triệt năm đó, sớm đã bị Sơ lão tướng quân đánh cho mông nở hoa.

Bây giờ đối mặt với cháu gái, Sơ lão tướng quân không khó chịu, còn cười to khen ngợi nói "Tầm Chi thật là thông minh! Ông thua rồi, ông thua rồi!"
Nói rồi ông khoe với Lý thị đang nghiên cứu khuôn mẫu thêu hoa với Cố Lan Dung bên cạnh "Cháu gái này của tôi cực kỳ thông minh! Đây gọi là gì? Mặc kệ trước mặt có thiên binh vạn mã, chỉ cần tập kích đại doanh quân địch! Nhớ năm đó, chính là Càn Ninh năm thứ tám, có một lần tôi một mình giết thẳng vào doanh trại của người Kim, không mất một binh lính nào..."
Lý thị buông khuôn mẫu xuống, ra hiệu cho Sơ Tầm Chi "Tầm Chi đừng nghe ông nội khoe khoang, lại đây, bà có bánh hạt đào này."
Sơ Tầm Chi vội bỏ quân cờ trong tay, chạy vào lòng Lý thị.

Cố Lan Dung bên cạnh cười nói "Tuy không phải con ruột của Kính Thần, nhưng vẻ ngoài ngoan ngoãn này thật sự rất giống Kính Thần."
Sơ lão tướng quân đang lảm nhảm nghe vậy hừ lạnh một tiếng.
Sơ Trường Dụ và Cảnh Mục đúng lúc này về phủ tướng quân.
Sơ Trường Dụ nhìn cảnh này có hơi ngẩn ra, thấy Sơ lão tướng quân ngồi trước bàn cờ, không vui nhìn y "Còn biết về nhà?"
Sơ Tầm Chi nhìn thấy y, cô bé nhảy lên vui mừng, tung tăng chạy tới trước mặt, ôm chân y "Cha ơi!"
Sau đó, cô bé nhìn thấy tướng quân ca ca đi theo sau cha.
Sơ Tầm Chi ngoan ngoãn nói "Chào tướng quân ca ca."

Lúc này, mọi người trong phòng đều thấy Cảnh Mục đi phía sau.

Lý thị và Cố Lan Dung định đứng dậy hành lễ, nhưng Cảnh Mục đã lắc đầu ngăn lại.

Sau đó, hắn cúi đầu nói với Sơ Tầm Chi cười nói "Tầm Chi, vai vế này không đúng rồi."
Sơ lão tướng quân lại hừ lạnh.
Ông đứng dậy hành lễ với Cảnh Mục nói "Không biết Điện hạ tới hàn xá, mạt tướng không kịp đón tiếp từ xa."
Cảnh Mục tiến lên đỡ ông, cười nói "Nhạc phụ khách khí quá rồi."
Đôi mắt của Sơ lão tướng quân chợt trợn to.
"Ngài gọi ta là gì?" ông tức giận.
Lý thị bất chợt lên tiếng "Vốn nên gọi như vậy." sau đó, bà chào hỏi "Chắc Điện hạ vẫn chưa ăn cơm? Ngồi xuống cùng ăn cơm đi."
Cảnh Mục cười đáp lại.
Trong bữa cơm này, Sơ lão tướng quân lạnh mặt, chỉ quan tâm đ ến việc rót rượu cho Cảnh Mục, rót đến mức Sơ Trường Dụ không thể nhìn tiếp được nữa.

Nhưng Cảnh Mục lại bày ra dáng vẻ của một người con rể tốt, không từ chối người đến, Sơ lão tướng quân mời hắn uống rượu, hắn không do dự uống cạn.
"Phụ thân, triều chính bận rộn, hắn cả đêm qua không ngủ." Sơ Trường Dụ cau mày nói "Sao có thể uống như vậy?"
Sơ lão tướng quân như không nghe thấy, bóc tôm cho Sơ Tầm Chi "Tầm Chi ăn đi, thịt tôm này rất mềm."
Uống một hồi, Sơ lão tướng quân trải trăm trận chiến có hơi không chịu nổi.

Nhưng hôm nay ông đã hạ quyết tâm phải dạy cho tên háo sắc tự chui đầu vào lưới này một bài học, thậm chí mặc kệ phong thái quân tử, bản thân lấy trà thay rượu, vẫn tiếp tục rót rượu cho Cảnh Mục.
Lý thị không quan tâm, Cố Lan Dung muốn ngăn, nhưng bị bà cản lại.
Sau một hồi, Sơ lão tướng quân lạnh giọng nói "Điện hạ cứ phải chọn con trai ta mới được sao?"
Còn Cảnh Mục, cơn say đã dâng lên.

Nghe Sơ lão tướng quân hỏi, hắn cong môi, giọng điệu kiên định nói "Xin Sơ tướng quân thứ lỗi.

Những người khác không lọt được vào mắt ta, từ kiếp trước, ta chỉ cần mỗi y."

Sơ Trường Dụ sửng sốt, sợ hắn say sẽ nói lộ.

Chẳng qua mọi người chỉ nghĩ là lời nói bậy khi say, nhất thời không ai xem là thật.
Sơ lão tướng quân hừ lạnh, nói "Vậy ngài tốt nhất đừng để ta biết ngài là kẻ bạc tình bội nghĩa.

Tuy ta đã già, nhưng nếu xảy ra chuyện, ta vẫn có thể quản được." ông đứng dậy, quay người bỏ đi.
Lý thị ngẩn người, sau đó xoay sang nói với Sơ Trường Dụ "Cha con như vậy, là hết cách, chỉ đành đồng ý.

Chuyện sau này, hai con phải tự đối mặt."
Nói xong, bà dẫn Cố Lan Dung và Sơ Tầm Chi ra ngoài.
Vừa đi tới cửa, Lý thị nghe sau lưng có tiếng rầm rầm, quay đầu thì thấy Cảnh Mục ngã vào lòng con trai nhà mình, vừa vui cười làm nũng, vừa ôm cổ con trai bà, rồi ngẩng đầu hôn môi con trai bà.

Con trai bà cũng không chú ý là mình đã quay người, một tay che chở không cho đầu Cảnh Mục đập vào bàn, một bên cúi đầu để mặc cho hắn lẩm bẩm đòi hôn.
Lý thị đỏ mặt.
Cố Lan Dung khẽ cười, một tay che mắt Sơ Tầm Chi đang tò mò quay đầu trong lòng nàng, một tay đụng nhẹ vào người Lý thị, khẽ nói "Mẹ, để con đưa mẹ về phòng?"
Lý thị ừm một tiếng, vội đi theo Cố Lan Dung.
Mồng bảy tháng Sáu, Càn Ninh đế được an táng.
Sau khi an táng Càn Ninh đế, Cảnh Mục hùng hồn viết một chiếu nhận tội hơn ngàn từ, mô tả ban đầu hắn lưu lạc nhân gian trải qua cuộc sống khốn khổ, ăn không đủ no, không được học hành.

Sau khi về cung, được Càn Ninh đế đối tốt và ân sư dạy dỗ tận tình, nhưng vẫn chưa thể hiểu được đạo làm vua.

Sau đó, huynh đệ bất hòa, vì bảo vệ thái bình cho thiên hạ nên hắn đã giết đệ đệ và Tiên thái hậu, làm hắn mỗi ngày sống trong hối hận và tự trách, đêm không ngủ yên.
Tóm lại, hắn nói mình không tài không đức, không thể làm Hoàng đế.

Hắn dứt khoát nhường ngôi cho Ngũ đệ Cảnh Tông của mình.
Trong triều lại náo loạn.


Từ sau khi Sơ Trường Dụ đi, hắn bộc lộ tài hoa, có thể nói trong triều toàn là người của hắn.

Khi Càn Ninh đế qua đời, những người này biết Cảnh Thiệu bất tài, làm Hoàng đế sẽ không lâu, ai nấy đều đang đợi hắn về.
Bây giờ hắn đã về, trên tay còn cầm di chiếu của Càn Ninh đế, cuối cùng thì phong ba thay đổi Hoàng đế cũng lắng xuống, bọn họ cũng xem như là chọn đúng phe, sẽ không vì phong ba này mà nỗ lực mấy chục năm bị hủy trong phút chốc.
Kết quả, người này không muốn làm Hoàng đế?
Chẳng qua Cảnh Mục nhường ngôi, nhưng không chuyển giao quyền lực.

Hắn biết Cảnh Tông thông minh nhưng từ nhỏ không thích học hành, giao quốc gia cho Cảnh Tông lúc này chẳng khác nào đẩy Đại Khải vào đường cùng.
Vì vậy, mặc dù Cảnh Mục để Cảnh Tông đăng cơ, nhưng lấy cớ Cảnh Tông còn nhỏ mà nắm quyền nhiếp chính.
Mà đầu sỏ Sơ Trường Dụ không nói lời nào thuận theo tình thế, cùng các đại thần thỏa hiệp với Cảnh Mục.
Nhiếp chính vương đương nhiên có quyền thế ngất trời.

Nhưng thứ nhất, Cảnh Mục vốn là Hoàng đế danh chính ngôn thuận.

Thứ hai, xưa nay Nhiếp chính vương chưa từng có kết cục tốt đẹp, tiểu hoàng đế lên ngôi dù có nhỏ đến đâu, cũng sẽ có một ngày lớn lên, muốn thoát khỏi trói buộc của Nhiếp chính vương.
Các đại thần đều lầm bầm trong lòng, chờ một ngày Cảnh Mục trả giá cho quyết định của mình.
Nào ngờ, những đại thần này chờ mãi chờ mãi, chờ năm này qua năm khác, đến khi tiểu hoàng đế trưởng thành có thể tự gánh vác, Nhiếp chính vương từng bước giao lại quyền hành cho tiểu hoàng đế, còn hắn phủi tay sạch sẽ.

Sau đó lại chờ được Trạng Nguyên Sơ Trường Dụ từng bước leo lên vị trí thừa tướng, nắm giữ quyền lực, phò tá triều chính.
Những đại thần này đợi đến đầu tóc bạc phơ, đợi đến lúc bản thân đều cáo lão về quê, cũng không đợi được đến ngày Cảnh Mục tự làm tự chịu.
Vào một ngày nọ của sau đó nữa, một họa sĩ phương Tây đến hoàng cung.

Họa sĩ vẽ tranh rất giỏi, nghe nói bức họa được vẽ ra như đang soi gương.
Thời điểm đó, Hoàng đế bệ hạ đang định vẽ chân dung cho các đại thần ở Văn Uyên Các, người đứng đầu trong đó chính là thừa tướng Sơ Trường Dụ.

Khi đó Sơ thừa tướng đã bốn mươi, nhưng tướng mạo vẫn tuấn tú, nhìn không thấy già.

Họa sĩ dốc hết tâm huyết vẽ một bức chân dung toàn thân cho y.
Nhưng Sơ thừa tướng sau khi xem tranh lại không hài lòng.
"Họa sĩ Đại Khải của chúng ta xưa nay vẽ chân dung chỉ chú trọng phong thái, không chú trọng tướng mạo." lúc ấy Sơ thừa tướng nói với họa sĩ "Ngươi chỉ quan tâm đ ến việc vẽ mặt mũi, chỉ nhìn thấy được da thịt, lại không vẽ ra được tư chất vốn có."
Họa sĩ nửa hiểu nửa không sửa mấy lần, cuối cùng mới hiểu được chân lý trong lời của Sơ thừa tướng —

Vẽ xấu là được, phải vẽ thành một người tốt có tướng mạo xấu.
Sơ thừa tướng cuối cùng cũng hài lòng với bản vẽ cuối cùng.

Y đã quen nhìn tướng mạo của các đại thần tiền triều, đều là những người có tướng mạo bình thường nhưng phong thái hơn người.

Y thấy ngượng khi họa sĩ vẽ tướng mạo xuất chúng của mình, vẽ thế này mới là bộ dạng của quan viên nổi tiếng lưu danh muôn thuở.
Sau đó, Cảnh Tông đặc biệt đào vị Nhiếp chính vương suốt ngày chăm sóc hoa cỏ chim cá, nuôi mấy con mèo con chó trong phủ thừa tướng ra ngoài, để họa sĩ phương Tây vẽ một bức chân dung cho hắn.
Dù gì Cảnh Mục vốn phải làm Hoàng đế, tuy sau đó không đăng cơ, nhưng cũng xem như là nhường ngôi.

Ngày sau chết đi còn phải lập miếu hiệu, cũng được tính là một đời Hoàng đế.

Cảnh Tông bắt Cảnh Mục mặc long bào, bảo họa sĩ phương Tây vẽ chân dung của hắn.
Tuy ở trong phủ chăm sóc hoa cỏ nhiều năm, nhưng uy phong vẫn còn đó, Nhiếp chính vương nghiêm nghị lẫm liệt, anh tuấn siêu việt ngồi trên long ỷ, nhìn những bức chân dung xiêu vẹo xung quanh, cau mày hỏi "Sơ thừa tướng đâu?"
Họa sĩ nói tiếng phổ thông kém, chỉ vào một bức ông già trông gầy gò bình thường, nói, "Bức này."
Cảnh Mục cau mày "Ngươi mù à?"
Họa sĩ ấm ức "Thừa tướng muốn sửa thành thế này." nói rồi họa sĩ trình bản vẽ đầu tiên cho Nhiếp chính vương xem "Đáng lẽ phải như thế này."
Cảnh Mục mở cuộn giấy, thấy người bên trong chính là Sơ thừa tướng nhà mình.

Quả nhiên bức chân dung anh tuấn ngời ngời này không nên để người khác xem.

Cảnh Mục hài lòng cất cuộn giấy đi, nói "Vẽ đi."
Sau đó, hắn bổ sung "Vẽ xấu vào."
Thế nên, hai bức chân dung của Nhiếp chính vương mặt đen cường tráng và Sơ thừa tướng gầy gò bình thường được treo cạnh nhau.

Sau hơn một ngàn năm, hai bức chân dung lại xuất hiện trên cùng một trang sách giáo khoa lịch sử.
Tuy nhiên, bức chân dung gốc của Sơ thừa tướng cũng may mắn được lưu truyền.

Sử sách có ghi chép, thổi phồng thừa tướng Sơ Trường Dụ phong thái hơn người ra sao, khiến Nhiếp chính vương Cảnh Mục có thể vì hồng nhan mà quay đầu, vì Sơ thừa tướng mà không cần hoàng vị.
Ngàn năm sau, được chuyển thể từ câu chuyện của hai người họ đã lên hotsearch.
Ảnh phim mà hai diễn viên chụp chung, nếu để người của ngàn năm trước nhìn thấy nhất định sẽ vô cùng kinh ngạc --- hai người trong ảnh chính là hai nhân vật có thế lực nhất trong triều đình lúc đó..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện