Lúc Mễ Ngư trở về thì nhìn thấy An Dĩ Nhược nằm sấp ở trên sàn nhà vẫn không nhúc nhích, sợ tới mức hồn cũng bay mất, vừa gọi vừa xông tới ôm lấy cô: "An Dĩ Nhược? Cậu làm sao vậy? An Dĩ Nhược?"
"Cậu đã về rồi à?" An Dĩ Nhược mệt mỏi mở mắt ra, nước mắt trên mặt sớm đã khô, mắt có hơi sưng, miễn cưỡng kéo ra một nụ cười ảm đạm, "Làm cậu sợ rồi hả?" Thấy Mễ Ngư trừng cô, cô nói: "Tâm tình không tốt, tớ thử tự sát đấy."
"Tớ bóp chết cậu!" Mễ Ngư tức giận, đỡ cô đứng dậy, kéo cổ tay của cô qua cẩn thận nhìn, không thấy được cái gì khác thường lại mắng nói: "Muốn chết à, cũng không bật đèn. Tối như mực mà quỳ rạp trên mặt đất dọa người, tớ nghĩ đến cậu bị người ta mưu sát đấy."
Nằm sấp quá lâu trên người lạnh cóng, An Dĩ Nhược dựa vào trên sofa hai tay ôm đầu gối, "Tớ mạnh mẽ thế này, trừ cậu ra ai có thể làm được chứ." Cô không có một mình, cô có bạn, họ đều đối tốt với cô, cô cũng không cô đơn.
"Cậu còn dám nói?" Mễ Ngư liếc cô một cái, đưa đến một ly nước ấm, "Đừng nói cho tớ biết là cậu nằm ở đó ngủ thiếp đi? Không có đầu óc à?"
"Thật đúng là ngủ thiếp đi." Uống nước từng ngụm từng ngụm, cô không chút để ý nói xong. Cô mệt mỏi, thân thể mệt mỏi, lòng càng mệt mỏi hơn.
"Kẻ điên." Hoàn toàn bị cô đánh ngã, Mễ Như cực kỳ giận dữ, ngồi ở trên sofa hờn dỗi.
"Đêm nay không có trình diễn sao? Sao về sớm như vậy?"
"Còn sớm? Cậu xem xem mấy giờ rồi hả?"
Nhìn thời gian, tâm tình An Dĩ Nhược càng thêm mất mác, anh nói cùng cô ăn cơm tối, lại lỡ hẹn. Cô đã quen rồi, nhưng vẫn nhịn không được mà khó chịu, để cái ly xuống đứng dậy, cô nói: "Thật là lạnh, tắm rửa ngủ đi." Vào phòng trước, cô nghiêng đầu nói với Mễ Ngư: "Không phải suốt ngày cậu chê tớ phiền sao, ngày mai tớ sẽ chuyển về nhà, đừng quá nhớ tớ."
Nghe được lời nói của cô ấy cố ra vẻ thoải mái, nhìn bóng lưng mảnh mai của cô ấy, Mễ Ngư bỗng nhiên cảm thấy đau lòng. Nghĩ thầm, cô bé ngốc này cho rằng cô không biết là xảy ra chuyện gì sao? Chuyển về nhà, rốt cuộc vẫn là đi đến bước này, không phải là định từ bỏ chứ? Bỏ được thì tốt, còn tiếp tục kéo dài như vậy, ngoại trừ bị thương càng sâu, sẽ không còn có kết quả thứ hai.
Ngồi yên ở trên ghế sofa rất lâu, lâu đến di động vang lên một lần rồi cô vẫn còn hồn nhiên chưa tỉnh, An Dĩ Nhược từ phòng ngủ ló đầu ra, gọi cô: "Ngẩn người cái gì chứ, điện thoại kìa."
Mễ Ngư phục hồi tinh thần lại, nhìn cũng không nhìn đã nhận, "Mễ Ngư. Ai đấy?"
"Sao không đợi tôi đưa cô về?" Giọng nói của Đàm Tử Việt xuyên thấu qua sóng điện từ truyền đến, hôm nay anh đến bệnh viện thăm Mục Nham xong cố ý chạy đến buổi trình diễn đón cô, kết quả xoay người một cái người đã biến mất, hỏi người của công ty cô mới biết được người ta đã đi từ lâu rồi.
"Tôi quen anh hả?" Mễ Ngư mắng vào microphone: "Đàm Tử Việt, tôi nói cho anh biết, muốn chơi đùa tìm người khác, bản tiểu thư không có thời gian nói chuyện tào lao với anh." Người đàn ông này có bệnh, quấn từ tối hôm qua cho tới hôm nay, Mễ Ngư cũng bị anh ta phiền chết rồi.
"Giận dữ lớn như vậy sao?" Không đếm xỉa tới cơn tức của cô, Đàm Tử Việt thấp giọng cười: "Tôi nhớ rõ dường như tôi không có đắc tội với cô nha? Thành kiến với tôi nhiều như vậy sao?"
"Vô vị." Mễ Ngư tự cúp điện thoại, An Dĩ Nhược vẫn sửng sờ ở cạnh cửa, khó hiểu hỏi: "Ai chọc giận cậu rồi hả?"
"Quản tốt chính cậu đi." Mễ Ngư đột nhiên ném một cái đệm dựa về phía của cô, An Dĩ Nhược bị đánh một cái, rầu rĩ đóng cửa lại trở về phòng ngủ.
Một đêm này, cô ngủ cực không an ổn, luôn nằm mơ đứt quãng, cả người bởi vì đuổi theo trong mộng mà cảm thấy mệt mỏi dị thường, sáng sớm thức dậy phát hiện Mễ Ngư không có trong nhà.
Thu dọn quần áo cất vào trong hành lí, gửi cho Mễ Ngư một dòng tin nhắn: "Tớ đi đây, những cuốn sách này ngày khác sẽ đem đi, hoặc là bù trừ tiền mướn phòng cũng được."
Mễ Ngư nhắn lại rất nhanh: "Đi chết đi."
Cô nở nụ cười, thừa dịp trước khi lái xe còn chưa có tới cẩn thận quét dọn căn phòng một lần, sau đó về nhà. Không có gọi điện báo cho Tịch Thạc Lương biết không đến công ty, nán lại ở nhà với mẹ cả buổi sáng, lúc xế chiều đến bệnh viện thăm Mục Nham.
"Thần Thần, đi rót ly nước giúp chú út. Không phải con nói muốn chăm sóc chú sao, sao chỉ lo tự mình chơi?" Giọng nói của Mục Nham mang theo nụ cười từ trong phòng bệnh truyền đến, An Dĩ Nhược dừng bước lại, hiếu kỳ mà đứng ở bên ngoài.
"Vậy chú lại không nói chú khát, con đâu biết chú muốn uống nước đâu." Cô bé từ trên người anh bò dậy xuống giường, lung la lung lay giúp anh rót ly nước, "Dạ, cái này xem như chắm sóc chứ?"
"Vậy con phục vụ cũng không chu đáo lắm." Mục Nham trêu chọc nó, "Tới đây, nói cho chú út biết gần đây con đã làm gì? Có bạn trai chưa?" Nằm ở trên giường buồn sắp chết, lúc này mới kêu mẹ già mượn đứa nhỏ tới làm bạn với anh một ngày, dù sao anh cũng biết trong đầu đứa nhỏ này có năng lực chịu đựng mạnh mẽ, sau chuyện tối hôm ấy tất nhiên là sẽ không lưu lại một bóng gì.
"Con đều mặc kệ bọn họ." Cô bé bò lại trên giường ngồi ở bênh cạnh anh, chu cái miệng nhỏ nhắn nói: "Tiểu Bàn quá bẩn, cũng không lau nước mũi, còn có Đại Minh kia, thường xuyên khóc, không giống nam tử hán chút nào."
Mục Nham cười vang, đưa tay véo khuôn mặt nhỏ nhắn của cháu gái, "Con biết bạn học nam như thế nào mới coi là nam tử hán sao?"
"Đương nhiên biết." Bộ dáng nghi ngờ anh ngốc, giòn giã nói: "Phải đẹp trai giống như ba ba vậy, dũng cảm giống như chú út, có thể bảo vệ Thần Thần mới coi là nam tử hán chứ." Bà cô còn nói chú út thông minh, cũng không không thấy được nha, vậy cũng không biết, Thần Thần oán thầm.
"Chú út cũng rất đẹp trai đúng không?"
"Tạm được." Trả lời rất miễn cưỡng, làm cho Mục Nham bất mãn, "Tạm được gì chứ? Bạn học nữ theo đuổi chú út cũng nhiều."
"Vậy sao?" Ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn, rõ ràng Thần Thần không tin, "Nhưng bà cô nói chú đang sống độc thân, không có bạn gái ạ?"
"..." Mục Nham bị nghẹn đến quá mức, hít một hơi thật sâu, kéo căng đến vết thương, cắn răng nói: "Bà cô lừa con đấy."
"Bà cô không biết gạt người." Thần Thần phản bác lại, suy nghĩ một chút nghiêng đầu nói: "Bà cô nói phải do bạn bạn gái chú chăm sóc chú, mà con không phải nha, tại sao bảo con đến chăm sóc chú chứ?" Phiền phức, vấn đề này rất khó nói rõ ràng với nó, Mục Nham bắt đầu đau đầu.
"Không phải là bà cô thích con, muốn để con làm bạn gái của chú chứ?" Dẩu môi, bộ dáng như là đang tự hỏi, ngay sau đó lại toét cái miệng nhỏ nhắn nở nụ cười: "Chú út, Thần Thần làm bạn gái của chú nha, chú mời con uống đồ uống được không?" Ở trong cái đầu nho nhỏ của nó, được mời uống đồ uống là quyền lực dành riêng của bạn gái, Tiểu Bàn và Đại Minh thì chủ yếu mời nó uống đồ uống mà.
"Thần Thần làm bạn gái của chú út?" Miệng của Mục Nham cũng không khép lại được, nghĩ thầm con bé này thật khó đối phó, thấy nó trịnh trọng gật đầu, biểu lộ bộ dáng chú đối đãi với con thật tốt con cũng sẽ tiếp nhận người chưa vợ như chú đây, anh cười ha ha, "Được, để Thần Thần làm bạn gái của chú út, chờ chú út xuất viện mời Thần Thần uống đồ uống."
Thần Thần cười khanh khách, đã quên trên người Mục Nham còn có vết thương, ôm cổ của anh hôn một cái thật mạnh ở trên má của anh, "Thần Thần lại có bạn trai rồi, có thể uống đồ uống rồi."
An Dĩ Nhược đứng ở ngoài cửa, nghe cuộc đối thoại của hai người một lớn một nhỏ, nhịn không được hé miệng nở nụ cười. Người kia, dạy hư đứa nhỏ rồi.
Khi cô gõ cửa đi vào, Thần Thần reo hò nhào tới trong lòng của cô: "Dì Dĩ Nhược, Thần Thần có bạn trai rồi." Quay đầu liếc nhìn Mục Nham một cái, cúi xuống nói nhỏ ở bên tai của cô: "Chú út rất đẹp trai đúng không, chú chính là bạn trai của con đấy."
"Đẹp trai đẹp trai, rất đẹp trai." An Dĩ Nhược nén cười, nhìn Mục Nham nói: "Thần Thần à, chờ con trưởng thành, bạn trai của con cũng đã già rồi, con còn có thể thích chú ấy sao?"
"Chú út sẽ trở thành ông già sao?" Thần Thần chớp đôi mắt to, suy nghĩ đến bạn trai đẹp trai trở thành người giống như ông nội, lập tức hủy hôn, "Vậy con không muốn chú út làm bạn trai nữa." Ngửa mặt lên nói với An Dĩ Nhược: "Vậy chú út lại trở thành người sống đôc thân không phải là rất đáng thương sao? Dì Dĩ Nhược, chi bằng dì làm bạn gái của chú út đi?"
"Thần Thần!" Mục Nham lúng túng ho nhẹ một tiếng, trầm giọng ngăn lại lời nói bậy của cô bé, gãi gãi tóc, xấu hổ cười cười với An Dĩ Nhược, "Đứa nhỏ không hiểu chuyện, đừng để trong lòng."
An Dĩ Nhược nhún nhún vai tỏ vẻ thông hiểu, ôm lấy Thần Thần nói: "Thần Thần đang chăm sóc chú sao?" Thấy nó gật đầu, cô cười nói: "Vậy uống canh với chú không? Nồi canh của dì hương vị rất ngon nha."
"Thần Thần không có bệnh, không cần uống canh." Ánh mắt đen sẫm xoay xoay, đứa nhỏ rời khỏi ôm ấp của cô, lần bò lên giường cúi đầu nói gì đó ở bên tai của Mục Nham, sau đó cười khanh khách nói: "Dì Dĩ Nhược, con muốn đi thăm mẹ, dì thay con chăm sóc chú út nha." Lưu loát xuống đất, chạy từ từ ra khỏi phòng bệnh.
"Con bé nói gì?" An Dĩ Nhược múc canh đưa cho Mục Nham, khó hiểu hỏi, dù sao cũng cảm thấy đứa nhỏ cười đến mức... mập mờ như vậy. Nó mới mấy tuổi, nụ cười ấy cũng quá quyến rũ ấy chứ.
Mục Nham đón nhận chén dùng thìa sứ khuấy khuấy, uống một ngụm mới nói: "Không có gì."
An Dĩ Nhược không có hỏi nữa, cau mày nói: "Chỉ một mình anh? Người nhà anh không có tới chăm sóc anh sao?"
"Mẹ tôi mới vừa đi, bà lớn tuổi rồi không thể quá mệt." Nhìn ra cô lo lắng, anh bổ sung thêm: "Tôi là là một người đàn ông cao lớn cũng không cần người khác thường xuyên ở cùng, chỉ cần có người đưa cơm là được." Cười cười, anh nói: "Cô xem, bây giờ còn có canh uống đây."
"Bác sĩ nói thế nào? Vết thương không có gì chứ?" Nghĩ đến Thần Thần bò lên quỳ dính ở trên người anh, rất lo kéo căng đến vết thương.
"Không có gì, mấy ngày nữa là có thể xuất viện."
"Thân thể làm bằng sắt hả? Bạn đội trưởng trúng đạn, còn vài ngày thì xuất viện, anh không muốn sống sao." An Dĩ Nhược trợn mắt, chưa từng nghe nói qua trúng đạn ở ngực vài ngày đã xuất viện.
"Không thể trì hoãn chuyện nghiêm trọng này." Mục Nham thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói: "Vụ án của Tiêu Nhiên phải gửi lên tòa án cấp trên, đến lúc đó cô phải đến."
"Biết rồi. Nghe truyền đến ngay." Mặc dù trong lòng rất không vui, như cha già hạ lệnh bảo cô toàn lực phối hợp, cô nào dám nói chữ không.
"Này! Tôi nói này, sao lá gan của cô lớn vậy? Người bình thường trải qua một màn kia, ước chừng sợ tới mức cũng không dám đi ra ngoài, sao cô giống như người không có chuyện gì vậy?" Mục Nham bưng chén, nhíu mày, vẻ mặt tràn đầy khó hiểu. Đừng nói là phụ nữ, cho dù là đàn ông cũng chưa chắc không sợ chút gì, trái lại phản ứng của cô thật làm anh lau mắt mà nhìn.
An Dĩ Nhược nhìu mày: "Tôi anh minh thần võ thế này có thể dễ dàng bị dọa sợ như vậy sao?" Thấy ấn đường của anh tụ lại càng chặt hơn, cô cười hì hì, "Nói không sợ đó là giả, nếu không thì tôi có thể ngã xuống hoàn toàn không có hình tượng sao? Anh không biết lúc ấy trong lòng tôi hận lắm ấy chứ, càng muốn đứng lại càng đứng không được, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi."
Mục Nham cúi đầu lại uống một ngụm, bên môi nâng lên một nụ cười như có như không từ từ nhạt dần.
Có người chỉ cần nghe được tiếng súng sẽ sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh chân mềm nhũng, mạng cô cũng treo lơ lửng rồi, tình cảnh thế này mới qua một ngày, cũng đã có thể cười nói tin tức, suy cho cùng người với người vẫn là bất đồng.
Mục Nham âm thầm cảm khái, chuyện cũ nhiều năm trước lại bị câu lên lần nữa, im lặng uống canh, trong lòng chua sót.
"Cậu đã về rồi à?" An Dĩ Nhược mệt mỏi mở mắt ra, nước mắt trên mặt sớm đã khô, mắt có hơi sưng, miễn cưỡng kéo ra một nụ cười ảm đạm, "Làm cậu sợ rồi hả?" Thấy Mễ Ngư trừng cô, cô nói: "Tâm tình không tốt, tớ thử tự sát đấy."
"Tớ bóp chết cậu!" Mễ Ngư tức giận, đỡ cô đứng dậy, kéo cổ tay của cô qua cẩn thận nhìn, không thấy được cái gì khác thường lại mắng nói: "Muốn chết à, cũng không bật đèn. Tối như mực mà quỳ rạp trên mặt đất dọa người, tớ nghĩ đến cậu bị người ta mưu sát đấy."
Nằm sấp quá lâu trên người lạnh cóng, An Dĩ Nhược dựa vào trên sofa hai tay ôm đầu gối, "Tớ mạnh mẽ thế này, trừ cậu ra ai có thể làm được chứ." Cô không có một mình, cô có bạn, họ đều đối tốt với cô, cô cũng không cô đơn.
"Cậu còn dám nói?" Mễ Ngư liếc cô một cái, đưa đến một ly nước ấm, "Đừng nói cho tớ biết là cậu nằm ở đó ngủ thiếp đi? Không có đầu óc à?"
"Thật đúng là ngủ thiếp đi." Uống nước từng ngụm từng ngụm, cô không chút để ý nói xong. Cô mệt mỏi, thân thể mệt mỏi, lòng càng mệt mỏi hơn.
"Kẻ điên." Hoàn toàn bị cô đánh ngã, Mễ Như cực kỳ giận dữ, ngồi ở trên sofa hờn dỗi.
"Đêm nay không có trình diễn sao? Sao về sớm như vậy?"
"Còn sớm? Cậu xem xem mấy giờ rồi hả?"
Nhìn thời gian, tâm tình An Dĩ Nhược càng thêm mất mác, anh nói cùng cô ăn cơm tối, lại lỡ hẹn. Cô đã quen rồi, nhưng vẫn nhịn không được mà khó chịu, để cái ly xuống đứng dậy, cô nói: "Thật là lạnh, tắm rửa ngủ đi." Vào phòng trước, cô nghiêng đầu nói với Mễ Ngư: "Không phải suốt ngày cậu chê tớ phiền sao, ngày mai tớ sẽ chuyển về nhà, đừng quá nhớ tớ."
Nghe được lời nói của cô ấy cố ra vẻ thoải mái, nhìn bóng lưng mảnh mai của cô ấy, Mễ Ngư bỗng nhiên cảm thấy đau lòng. Nghĩ thầm, cô bé ngốc này cho rằng cô không biết là xảy ra chuyện gì sao? Chuyển về nhà, rốt cuộc vẫn là đi đến bước này, không phải là định từ bỏ chứ? Bỏ được thì tốt, còn tiếp tục kéo dài như vậy, ngoại trừ bị thương càng sâu, sẽ không còn có kết quả thứ hai.
Ngồi yên ở trên ghế sofa rất lâu, lâu đến di động vang lên một lần rồi cô vẫn còn hồn nhiên chưa tỉnh, An Dĩ Nhược từ phòng ngủ ló đầu ra, gọi cô: "Ngẩn người cái gì chứ, điện thoại kìa."
Mễ Ngư phục hồi tinh thần lại, nhìn cũng không nhìn đã nhận, "Mễ Ngư. Ai đấy?"
"Sao không đợi tôi đưa cô về?" Giọng nói của Đàm Tử Việt xuyên thấu qua sóng điện từ truyền đến, hôm nay anh đến bệnh viện thăm Mục Nham xong cố ý chạy đến buổi trình diễn đón cô, kết quả xoay người một cái người đã biến mất, hỏi người của công ty cô mới biết được người ta đã đi từ lâu rồi.
"Tôi quen anh hả?" Mễ Ngư mắng vào microphone: "Đàm Tử Việt, tôi nói cho anh biết, muốn chơi đùa tìm người khác, bản tiểu thư không có thời gian nói chuyện tào lao với anh." Người đàn ông này có bệnh, quấn từ tối hôm qua cho tới hôm nay, Mễ Ngư cũng bị anh ta phiền chết rồi.
"Giận dữ lớn như vậy sao?" Không đếm xỉa tới cơn tức của cô, Đàm Tử Việt thấp giọng cười: "Tôi nhớ rõ dường như tôi không có đắc tội với cô nha? Thành kiến với tôi nhiều như vậy sao?"
"Vô vị." Mễ Ngư tự cúp điện thoại, An Dĩ Nhược vẫn sửng sờ ở cạnh cửa, khó hiểu hỏi: "Ai chọc giận cậu rồi hả?"
"Quản tốt chính cậu đi." Mễ Ngư đột nhiên ném một cái đệm dựa về phía của cô, An Dĩ Nhược bị đánh một cái, rầu rĩ đóng cửa lại trở về phòng ngủ.
Một đêm này, cô ngủ cực không an ổn, luôn nằm mơ đứt quãng, cả người bởi vì đuổi theo trong mộng mà cảm thấy mệt mỏi dị thường, sáng sớm thức dậy phát hiện Mễ Ngư không có trong nhà.
Thu dọn quần áo cất vào trong hành lí, gửi cho Mễ Ngư một dòng tin nhắn: "Tớ đi đây, những cuốn sách này ngày khác sẽ đem đi, hoặc là bù trừ tiền mướn phòng cũng được."
Mễ Ngư nhắn lại rất nhanh: "Đi chết đi."
Cô nở nụ cười, thừa dịp trước khi lái xe còn chưa có tới cẩn thận quét dọn căn phòng một lần, sau đó về nhà. Không có gọi điện báo cho Tịch Thạc Lương biết không đến công ty, nán lại ở nhà với mẹ cả buổi sáng, lúc xế chiều đến bệnh viện thăm Mục Nham.
"Thần Thần, đi rót ly nước giúp chú út. Không phải con nói muốn chăm sóc chú sao, sao chỉ lo tự mình chơi?" Giọng nói của Mục Nham mang theo nụ cười từ trong phòng bệnh truyền đến, An Dĩ Nhược dừng bước lại, hiếu kỳ mà đứng ở bên ngoài.
"Vậy chú lại không nói chú khát, con đâu biết chú muốn uống nước đâu." Cô bé từ trên người anh bò dậy xuống giường, lung la lung lay giúp anh rót ly nước, "Dạ, cái này xem như chắm sóc chứ?"
"Vậy con phục vụ cũng không chu đáo lắm." Mục Nham trêu chọc nó, "Tới đây, nói cho chú út biết gần đây con đã làm gì? Có bạn trai chưa?" Nằm ở trên giường buồn sắp chết, lúc này mới kêu mẹ già mượn đứa nhỏ tới làm bạn với anh một ngày, dù sao anh cũng biết trong đầu đứa nhỏ này có năng lực chịu đựng mạnh mẽ, sau chuyện tối hôm ấy tất nhiên là sẽ không lưu lại một bóng gì.
"Con đều mặc kệ bọn họ." Cô bé bò lại trên giường ngồi ở bênh cạnh anh, chu cái miệng nhỏ nhắn nói: "Tiểu Bàn quá bẩn, cũng không lau nước mũi, còn có Đại Minh kia, thường xuyên khóc, không giống nam tử hán chút nào."
Mục Nham cười vang, đưa tay véo khuôn mặt nhỏ nhắn của cháu gái, "Con biết bạn học nam như thế nào mới coi là nam tử hán sao?"
"Đương nhiên biết." Bộ dáng nghi ngờ anh ngốc, giòn giã nói: "Phải đẹp trai giống như ba ba vậy, dũng cảm giống như chú út, có thể bảo vệ Thần Thần mới coi là nam tử hán chứ." Bà cô còn nói chú út thông minh, cũng không không thấy được nha, vậy cũng không biết, Thần Thần oán thầm.
"Chú út cũng rất đẹp trai đúng không?"
"Tạm được." Trả lời rất miễn cưỡng, làm cho Mục Nham bất mãn, "Tạm được gì chứ? Bạn học nữ theo đuổi chú út cũng nhiều."
"Vậy sao?" Ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn, rõ ràng Thần Thần không tin, "Nhưng bà cô nói chú đang sống độc thân, không có bạn gái ạ?"
"..." Mục Nham bị nghẹn đến quá mức, hít một hơi thật sâu, kéo căng đến vết thương, cắn răng nói: "Bà cô lừa con đấy."
"Bà cô không biết gạt người." Thần Thần phản bác lại, suy nghĩ một chút nghiêng đầu nói: "Bà cô nói phải do bạn bạn gái chú chăm sóc chú, mà con không phải nha, tại sao bảo con đến chăm sóc chú chứ?" Phiền phức, vấn đề này rất khó nói rõ ràng với nó, Mục Nham bắt đầu đau đầu.
"Không phải là bà cô thích con, muốn để con làm bạn gái của chú chứ?" Dẩu môi, bộ dáng như là đang tự hỏi, ngay sau đó lại toét cái miệng nhỏ nhắn nở nụ cười: "Chú út, Thần Thần làm bạn gái của chú nha, chú mời con uống đồ uống được không?" Ở trong cái đầu nho nhỏ của nó, được mời uống đồ uống là quyền lực dành riêng của bạn gái, Tiểu Bàn và Đại Minh thì chủ yếu mời nó uống đồ uống mà.
"Thần Thần làm bạn gái của chú út?" Miệng của Mục Nham cũng không khép lại được, nghĩ thầm con bé này thật khó đối phó, thấy nó trịnh trọng gật đầu, biểu lộ bộ dáng chú đối đãi với con thật tốt con cũng sẽ tiếp nhận người chưa vợ như chú đây, anh cười ha ha, "Được, để Thần Thần làm bạn gái của chú út, chờ chú út xuất viện mời Thần Thần uống đồ uống."
Thần Thần cười khanh khách, đã quên trên người Mục Nham còn có vết thương, ôm cổ của anh hôn một cái thật mạnh ở trên má của anh, "Thần Thần lại có bạn trai rồi, có thể uống đồ uống rồi."
An Dĩ Nhược đứng ở ngoài cửa, nghe cuộc đối thoại của hai người một lớn một nhỏ, nhịn không được hé miệng nở nụ cười. Người kia, dạy hư đứa nhỏ rồi.
Khi cô gõ cửa đi vào, Thần Thần reo hò nhào tới trong lòng của cô: "Dì Dĩ Nhược, Thần Thần có bạn trai rồi." Quay đầu liếc nhìn Mục Nham một cái, cúi xuống nói nhỏ ở bên tai của cô: "Chú út rất đẹp trai đúng không, chú chính là bạn trai của con đấy."
"Đẹp trai đẹp trai, rất đẹp trai." An Dĩ Nhược nén cười, nhìn Mục Nham nói: "Thần Thần à, chờ con trưởng thành, bạn trai của con cũng đã già rồi, con còn có thể thích chú ấy sao?"
"Chú út sẽ trở thành ông già sao?" Thần Thần chớp đôi mắt to, suy nghĩ đến bạn trai đẹp trai trở thành người giống như ông nội, lập tức hủy hôn, "Vậy con không muốn chú út làm bạn trai nữa." Ngửa mặt lên nói với An Dĩ Nhược: "Vậy chú út lại trở thành người sống đôc thân không phải là rất đáng thương sao? Dì Dĩ Nhược, chi bằng dì làm bạn gái của chú út đi?"
"Thần Thần!" Mục Nham lúng túng ho nhẹ một tiếng, trầm giọng ngăn lại lời nói bậy của cô bé, gãi gãi tóc, xấu hổ cười cười với An Dĩ Nhược, "Đứa nhỏ không hiểu chuyện, đừng để trong lòng."
An Dĩ Nhược nhún nhún vai tỏ vẻ thông hiểu, ôm lấy Thần Thần nói: "Thần Thần đang chăm sóc chú sao?" Thấy nó gật đầu, cô cười nói: "Vậy uống canh với chú không? Nồi canh của dì hương vị rất ngon nha."
"Thần Thần không có bệnh, không cần uống canh." Ánh mắt đen sẫm xoay xoay, đứa nhỏ rời khỏi ôm ấp của cô, lần bò lên giường cúi đầu nói gì đó ở bên tai của Mục Nham, sau đó cười khanh khách nói: "Dì Dĩ Nhược, con muốn đi thăm mẹ, dì thay con chăm sóc chú út nha." Lưu loát xuống đất, chạy từ từ ra khỏi phòng bệnh.
"Con bé nói gì?" An Dĩ Nhược múc canh đưa cho Mục Nham, khó hiểu hỏi, dù sao cũng cảm thấy đứa nhỏ cười đến mức... mập mờ như vậy. Nó mới mấy tuổi, nụ cười ấy cũng quá quyến rũ ấy chứ.
Mục Nham đón nhận chén dùng thìa sứ khuấy khuấy, uống một ngụm mới nói: "Không có gì."
An Dĩ Nhược không có hỏi nữa, cau mày nói: "Chỉ một mình anh? Người nhà anh không có tới chăm sóc anh sao?"
"Mẹ tôi mới vừa đi, bà lớn tuổi rồi không thể quá mệt." Nhìn ra cô lo lắng, anh bổ sung thêm: "Tôi là là một người đàn ông cao lớn cũng không cần người khác thường xuyên ở cùng, chỉ cần có người đưa cơm là được." Cười cười, anh nói: "Cô xem, bây giờ còn có canh uống đây."
"Bác sĩ nói thế nào? Vết thương không có gì chứ?" Nghĩ đến Thần Thần bò lên quỳ dính ở trên người anh, rất lo kéo căng đến vết thương.
"Không có gì, mấy ngày nữa là có thể xuất viện."
"Thân thể làm bằng sắt hả? Bạn đội trưởng trúng đạn, còn vài ngày thì xuất viện, anh không muốn sống sao." An Dĩ Nhược trợn mắt, chưa từng nghe nói qua trúng đạn ở ngực vài ngày đã xuất viện.
"Không thể trì hoãn chuyện nghiêm trọng này." Mục Nham thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói: "Vụ án của Tiêu Nhiên phải gửi lên tòa án cấp trên, đến lúc đó cô phải đến."
"Biết rồi. Nghe truyền đến ngay." Mặc dù trong lòng rất không vui, như cha già hạ lệnh bảo cô toàn lực phối hợp, cô nào dám nói chữ không.
"Này! Tôi nói này, sao lá gan của cô lớn vậy? Người bình thường trải qua một màn kia, ước chừng sợ tới mức cũng không dám đi ra ngoài, sao cô giống như người không có chuyện gì vậy?" Mục Nham bưng chén, nhíu mày, vẻ mặt tràn đầy khó hiểu. Đừng nói là phụ nữ, cho dù là đàn ông cũng chưa chắc không sợ chút gì, trái lại phản ứng của cô thật làm anh lau mắt mà nhìn.
An Dĩ Nhược nhìu mày: "Tôi anh minh thần võ thế này có thể dễ dàng bị dọa sợ như vậy sao?" Thấy ấn đường của anh tụ lại càng chặt hơn, cô cười hì hì, "Nói không sợ đó là giả, nếu không thì tôi có thể ngã xuống hoàn toàn không có hình tượng sao? Anh không biết lúc ấy trong lòng tôi hận lắm ấy chứ, càng muốn đứng lại càng đứng không được, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi."
Mục Nham cúi đầu lại uống một ngụm, bên môi nâng lên một nụ cười như có như không từ từ nhạt dần.
Có người chỉ cần nghe được tiếng súng sẽ sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh chân mềm nhũng, mạng cô cũng treo lơ lửng rồi, tình cảnh thế này mới qua một ngày, cũng đã có thể cười nói tin tức, suy cho cùng người với người vẫn là bất đồng.
Mục Nham âm thầm cảm khái, chuyện cũ nhiều năm trước lại bị câu lên lần nữa, im lặng uống canh, trong lòng chua sót.
Danh sách chương