"Bốp" một tiếng giòn vang, trên mặt người đàn ông thực sự đã trúng một bạt tai.
An Dĩ Nhược không có chiều cao ưu thế của Mễ Ngư, nhưng lực tay cũng không nhỏ, đánh vào trên mặt có chút đau rát. Chẳng qua là lúc đánh ra cái tát cô hiểu được, nếu như anh ta muốn tránh có thể dễ dàng tránh đi.
Hoàng hôn yên tĩnh, trên đường cao tốc chợt có chiếc xe đi qua, cấp dưới đang chấp hành công vụ tiến hành kiểm tra chiếc xe phía đối diện nghe được âm thanh bên cạnh, tầm mắt đểu lả tả quay sang, dừng ở trên người An Dĩ Nhược và thủ lĩnh của bọn họ.
Bầu không khí nhất thời ngưng trệ.
Trải qua khoảng hai giây tim đập mạnh và loạn nhịp, các đặc cảnh đã được huấn luyện tốc độ đã lưu loát rút ra súng lục bên lưng, nòng súng tinh chuẩn vô cùng nhắm ngay An Dĩ Nhược, sẵn sàng chờ phân phó.
Ánh nắng chiều rất nhạt, chiếu rọi đường nét gương mặt người đàn ông rõ ràng, vẻ mặt của anh có loại vị trầm tĩnh, song, nhìn kỹ hơn, mặt mày trong sáng thoáng chốc ám trầm, trong ánh mắt lợi hại thấp thoáng lộ ra hơi thở nguy hiểm.
Dũng cảm như Mễ Ngư cũng giật mình ngay tại chỗ, dịu dàng như An Dĩ Nhược, lúc nào thì đã có phản ứng kịch liệt như vậy? Quá khác thường, tuyệt đối có biến. Khi dáng vẻ chậm chạp của cô đi tới, tỏ vẻ hiện ra như thật thổi tiếng huýt sáo, "An Dĩ Nhược, cậu quá dũng cảm. Thật giống như tớ."
Đây là khen ngợi cô hay là khen chính mình? An Dĩ Nhược thu tay nghiêng đầu trừng mắt liếc nhìn Mễ Ngư một cái, hiển nhiên cực kỳ bất mãn đối với hành vi của cô ấy chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Không biết có phải bởi vì một câu nói của Mễ Ngư hay không, sắc mặt người đàn ông chợt trở nên lạnh lùng, môi mím lại thành một đường tuyến, lặng lẽ nhặt lên giấy tờ chứng nhận, phất tay ý bảo cấp dưới thu hồi vũ khí, mở miệng lần nữa thì giọng nói lạnh lùng: "Phát hỏa xong chưa?" Ánh mắt nghiêm nghị nhìn chăm chú vào An Dĩ Nhược, lưu loát và cố chấp ném ra hai chữ: "Chứng nhận!"
Mễ Ngư nén cười lắc đầu, nghĩ thầm lần này phiền phức lớn, cảnh sát tiên sinh hiển nhiên cũng phát hỏa, nhưng trong lòng lại bội phục An Dĩ Nhược đến rối tinh rối mù, nha đầu này không phát cáu được gọi là dịu dàng nhất, phát cáu lên thật đúng là cừ thật. Quả nhiên có cá tính, rất có khuôn cách.
An Dĩ Nhược mặt không đổi sắc, thong thả ung dung lấy ra bằng lái của mình, lười phải nói nhảm với anh.
Người đàn ông cẩn thận nhìn qua giấy tờ chứng nhận của cô, lại cực kỳ chuyên nghiệp hỏi cô mấy vấn đề, sau đó giương mắt nhìn Mễ Ngư, "Cô! Không có bằng lái?" Mễ Ngư dửng dưng nhún nhún vai, nghe anh trầm giọng nói: "Không mang theo bằng lái, lại còn say rượu lái xe!" Ánh mắt cùng An Dĩ Nhược chạm vào nhau, nhìn ánh mắt sáng long lanh của cô, "Chỉ một lần này, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa. Đừng để cô ấy lái, bằng không trực tiếp giữ xe lại." Trong lời nói cực kỳ phóng khoáng mà phất phất tay, "Cho đi!" Thanh âm trầm thấp thuần phác, giọng nói lạnh lùng xa cách.
"Tôi mới uống một ly." Mễ Ngư trợn to mắt, nhìn bóng lưng cao to thẳng tắp của người đàn ông không tự giác đề cao âm lượng, "Người này quá tàn bạo." Dùng cánh tay chọc chọc An Dĩ Nhược, bắt đầu bức cung: "Thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị, hai người các cậu xảy ra chuyện gì?" Sau đó kéo dài giọng oán trách, "Đánh lén cảnh sát đấy, An tiểu thư! Nếu như người ta truy cứu tới, đêm nay chúng ta có thể bị đưa đi, cha của tớ cũng không quản được."
An Dĩ Nhược thở thật sâu, hơi có chút cảm khái nói: "Xúc động là ma quỷ, lời này cũng không phải đùa." Tỉnh táo lại, cô cũng có chút ảo não, mặc dù có chút qua lại, nhưng hiển nhiên là hiểu lầm, sao cô lại kích động chứ? Cô nhất định phải bình tĩnh. Dùng sức véo véo mặt mình xem như trừng phạt, cùng Mễ Ngư liếc nhau, cuối cùng không kềm được, hai người đều cười.
Nghe được sau lưng truyền tới tiếng cười, người đàn ông chau mày lại sờ soạng mặt, bất đắc dĩ thở dài. Nếu như không phải lúc trước gặp mặt qua hiểu được vì sao cô giận dữ, chỉ dựa vào hành động đánh người vừa rồi, anh hoàn toàn có thể tạm giữ cô. Con gái! An Dĩ Nhược tiếp nhận chìa khóa xe trong tay Mễ Ngư, ở dưới cái nhìn lom lom của đám đặc cảnh kiêu ngạo đi đến xe, nhưng, phần kiêu ngạo này không duy trì được hai phút, tình hình nhanh chóng quay ngược trở lại.
Ngay tại lúc tay An Dĩ Nhược chạm đến tay nắm cửa xe, một chiếc xe màu đen từ bên mình gào thét mà qua, chưa kịp phản ứng, cô đã bị một lực mạnh đột nhiên tới đẩy ngã xuống đất, cũng bị ôm thuận thế lăn sang một bên. Ngay sau đó, tiếng súng chói tai thoáng chốc vang lên, ngột ngạt nặng nề lại rất kịch lệt.
Người đàn ông áp chế An Dĩ Nhược trên mặt đất, ánh mắt sắc bén như chim ưng đảo qua bốn phía, nhanh chóng tìm kiếm điểm phục kích, đồng thời trầm giọng chỉ huy, "Đừng đuổi theo, tất cả đóng giữ, thông báo nhị đội ở giao lộ đằng trước thiết lập rào chắn, biển số xe 6645."
"Mễ Ngư?" An Dĩ Nhược được giọng nam trầm thấp bên tai kéo thần trí về, cô nhìn quanh tìm kiếm bóng dáng của Mễ Ngư, "Mễ Ngư?"
"Đừng động!" Cánh tay trái của người đàn ông hơi dùng lực, kéo cô vào trong lòng, thuận thế đứng lên chuyển qua bên sườn xe, tay phải vững vàng cầm súng, chỉ nghe "ầm" một tiếng, mắt thấy phía trước có bóng người ngã xuống.
"A!" An Dĩ Nhược bị tiếng vang lớn quá gần hoảng sợ toát mồ hôi lạnh, theo bản năng xoay người, vùi mặt vào trong ngực người đàn ông.
Người đàn ông mím chặt môi mỏng, dùng cánh tay kéo cô về phía sau, thân hình to lớn che ở phía trước cô, hai tay cầm súng, lạnh lùng quát nói: "Để súng xuống."
"Để xuống chỉ có một con đường chết, Mục đại đội trưởng tưởng là tôi ngu như vậy sao?" Cô gái hơi nheo mắt, tay trái chế trụ cổ tay của Mễ Ngư, tay phải để súng trên gáy của cô ấy, cô lạnh giọng quát: "Không muốn để cô ấy chết, tất cả để súng xuống."
Quần da màu đen, bó sát người cùng màu áo, chiều cao của cô gái này cùng Mễ Ngư chẳng kém bao nhiêu, ánh mắt đảo qua đặc cảnh vây quanh ở bốn phía, cô yêu cầu: "Mang lại chìa khóa xe."
Ấn đường của người đàn ông thu lại, hai chân và bả vai song song, thân thể hiện lên sải bước lập tư thế, hai tay cầm súng vẫn không nhúc nhích, trao đổi ánh mắt với cấp dưới, ý bảo bọn họ đừng manh động.
An Dĩ Nhược đứng ở phía sau lưng người đàn ông được xưng là Mục đại đội trưởng, ánh mắt nháy cũng không nháy nhìn chằm chằm vào vẻ mặt hơi cáu của Mễ Ngư, tay run run luồn vào trong túi tìm kiếm chùm chìa khóa.
Não bộ của người đàn ông nhanh chóng vận chuyển, mím môi nhìn nhau với Mễ Ngư, quay đầu nhìn An Dĩ Nhược, trong mắt hiện lên kiên định.
An Dĩ Nhược chưa từng gặp qua thời khắc nguy hiểm như vậy, căng thẳng đến yết hầu cũng bắt đầu căng lên, đảo mắt, làm như lĩnh hội cái gì đó, khẽ gật đầu, chậm rãi đi về phía của Mễ Ngư.
"Không được động đậy!" Trong mắt của người phụ nữ mặc bộ đồ đen hiện lên chần chờ, đem Mễ Ngư che ở trước người, quát lên với An Dĩ Nhược: "Ném chìa khóa qua đây."
An Dĩ Nhược cảm thấy cả người đều mềm nhũng, cô cố gắng khống chế không cho hai chân run lên, quay đầu, nhìn thấy người đàn ông khẽ hất cằm, ý bảo cô làm theo lời cô ấy nói.
"An Dĩ Nhược, đưa cho tớ." Cuối cùng Mễ Ngư cũng nói chuyện, hơi nghiêng đầu, nói với người phụ nữ phía sau: "Không phải cô sẽ định tự mình lái chứ?"
Người phụ nữ hơi suy nghĩ một chút, tay phải khẽ nhúc nhích, họng súng càng kề sát trên gáy của cô, uy hiếp nói: "Đàng hoàng một chút, đừng giở trò." Nói xong, từ từ nới tay được giữ ở sau lưng Mễ Ngư ra.
An Dĩ Nhược và Mễ Ngư có năm giây trao đổi ánh mắt, sau đó, cô nhẹ nhàng ném chìa khóa ra, Mễ Ngư ngầm hiểu, làm ra vẻ sắp đón nhận, nhưng trong nháy mắt nhanh chóng cúi thấp cơ thể.
Trong phút chốc, thân thể cô gái mặc đồ đen thoáng chốc hiện ở dưới nòng súng ở phía trước người đàn ông, đợi cô ấy phản ứng kịp, đã không kịp trốn tránh, theo bản năng móc ngón trỏ tay phải, trong nháy mắt bắn hai viên đạn về phía đối phương.
"Pằng" một tiếng, An Dĩ Nhược và Mễ Ngư đồng thời ngã sấp trên mặt đất, một giây sau, thân thể người phụ nữ mặc bộ đồ đen đã thẳng tắp ngã xuống, máu tươi ở lồng ngực tuôn ra ào ạt.
An Dĩ Nhược trông thấy máu tươi này, nôn khan hai cái, trước mặt bỗng tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
"Dĩ Nhược?" Mễ Ngư phản ứng kịp, đứng lên ôm lấy cô, "An Dĩ Nhược?"
"Gọi xe cứu thương." Người đàn ông thu hồi súng lục, phân phó cấp dưới gọi điện thoại, đi nhanh về phía người phụ nữ mặc đồ đen bị bắn chết ngay tại chỗ.
Bốn phía đột nhiên rối ren, hiện trường rất nhanh bị lớp lớp bao vây, khi xe cứu thương đến, Mễ Ngư căng thẳng nắm lấy tay An Dĩ Nhược không chịu buông ra, mắt cũng đã đỏ.
Ngồi ở ngoài phòng cấp cứu, Mễ Ngư run run nói chuyện điện thoại xong, mở to mắt, vẻ mặt đờ đẫn. Tất cả mọi thứ xảy ra quá nhanh, bây giờ cô mới bắt đầu nghĩ tới mà sợ. Với tình huống lúc đó xem ra cách làm của họ quả thực quá mạo hiểm, ăn ý với An Dĩ Nhược là làm bạn nhiều năm gây dựng được, nhưng nếu lúc đó thuật bắn súng của cảnh sát nảy sinh chút độ lệch, cô sẽ chết ở dưới súng của người phụ nữ đó.
Vùi mặt vào trong lòng bàn tay, cô thở phào một hơi. Đánh cược này tựa hồ quá lớn, ngộ nhỡ cảnh sát không thể nổ súng bắn trúng người phụ nữ ấy tại thời điểm cô cúi người, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Trong suy nghĩ hoảng hốt, cửa thang lầu truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Mễ Ngư theo tiếng ngẩng đầu, giọng nghẹn ngào nói: "Ở đây."
"An Dĩ Nhược thế nào?" Tịch Thạc Lương bước nhanh mấy bước đến bên cạnh cô, hơi thở không ổn định, ánh mắt lo lắng.
"Cô ấy thấy chút máu là choáng, ngất xỉu."
"Có tổn thương ở chổ nào hay không?"
"Giống như cánh tay xước da." Nhìn thấy người quen, Mễ Ngư suy sụp vai, cô không có sức nói: "Chỗ khác có bị thương hay không tôi không biết."
Xác định An Dĩ Nhược không có nguy hiểm tánh mạng, Tịch Thạc Lương hơi thở phào nhẹ nhõm, "Cô thế nào?"
Mễ Ngư dựa vào vách tường, từ từ nhắm hai mắt phất phất tay tỏ ý không sao.
"Đã xảy ra chuyện gì? Hai người các cô sao lại đi ra ngoài thành?"
"Một lời khó nói hết." Giọng Mễ Ngư khàn khàn, đột nhiên, cô mắng: "Mẹ nó, thực xui xẻo! Nếu biết sẽ xảy ra chuyện thế này, nên ở trong nhà chân không bước ra khỏi nhà, quả thực chẳng hiểu ra sao cả." Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cô muốn biết hơn bất cứ ai khác.
Tịch Thạc Lương thấy vẻ mặt cô phờ phạc, rõ ràng chưa tỉnh hồn, cởi áo khoác choàng ở trên người cô, lựa chọn trầm mặc.
An Dĩ Nhược chỉ là bị trầy da cánh tay và đầu gối, lại thêm sức đề kháng không đủ tốt, hơi sốt nhẹ, tạm thời ngủ mê không tỉnh. Tịch Thạc Lương sờ sờ cái trán của cô, nhíu mày đắp kín chăn cho cô, canh giữ ở trước giường bệnh.
Lúc rạng sáng, Mễ Ngư bị đánh thức bởi tiếng nói chuyện đột nhiên tới ở hành lang, cô dụi dụi mắt đang muốn mắng, Tịch Thạc Lương đã đứng dậy đi ra ngoài.
"Cô ấy tỉnh chưa?" Mặc trên người bộ đồng phục đặc cảnh vẫn chưa có thay đổi, Mục Nham nhìn người đàn ông anh tuấn trước mắt, bày ra giấy chứng nhận, hỏi: "Xin hỏi anh là gì của An tiểu thư?"
"Tôi là bạn trai của cô ấy." Giọng nói của Tịch Thạc Lương hơi lạnh chút, âm thầm đánh giá Mục Nham cao lớn rắn rỏi trước mắt, đáy mắt hiện lên nghi hoặc.
"An tiểu thư và bạn của cô ấy cùng liên quan đến vụ án buôn bán ma túy..."
"An Dĩ Nhược còn chưa có tỉnh, bạn của cô ấy cũng bị hoảng sợ, muốn điều tra vụ án và muốn lấy khẩu cung cũng xin đợi đến trời sáng," Tịch Thạc Lương đứng ở trước cửa phòng bệnh, vẻ mặt hơi lạnh lùng, giọng nói như có như không lộ ra bất mãn. "Người của các anh vẫn trông coi ở chỗ này, chẳng lẽ còn lo các cô ấy chạy?"
Mục Nham mím môi, ngạo nghễ mà đứng ở trước mặt Tịch Thạc Lương, giống như vương giả. Im lặng chốc lát, cuối cùng mở miệng, nhưng là nói với cấp dưới ở phía sau: "Tỉnh lại thì mang đi." Sau đó xoay người, rời đi.
An Dĩ Nhược không có chiều cao ưu thế của Mễ Ngư, nhưng lực tay cũng không nhỏ, đánh vào trên mặt có chút đau rát. Chẳng qua là lúc đánh ra cái tát cô hiểu được, nếu như anh ta muốn tránh có thể dễ dàng tránh đi.
Hoàng hôn yên tĩnh, trên đường cao tốc chợt có chiếc xe đi qua, cấp dưới đang chấp hành công vụ tiến hành kiểm tra chiếc xe phía đối diện nghe được âm thanh bên cạnh, tầm mắt đểu lả tả quay sang, dừng ở trên người An Dĩ Nhược và thủ lĩnh của bọn họ.
Bầu không khí nhất thời ngưng trệ.
Trải qua khoảng hai giây tim đập mạnh và loạn nhịp, các đặc cảnh đã được huấn luyện tốc độ đã lưu loát rút ra súng lục bên lưng, nòng súng tinh chuẩn vô cùng nhắm ngay An Dĩ Nhược, sẵn sàng chờ phân phó.
Ánh nắng chiều rất nhạt, chiếu rọi đường nét gương mặt người đàn ông rõ ràng, vẻ mặt của anh có loại vị trầm tĩnh, song, nhìn kỹ hơn, mặt mày trong sáng thoáng chốc ám trầm, trong ánh mắt lợi hại thấp thoáng lộ ra hơi thở nguy hiểm.
Dũng cảm như Mễ Ngư cũng giật mình ngay tại chỗ, dịu dàng như An Dĩ Nhược, lúc nào thì đã có phản ứng kịch liệt như vậy? Quá khác thường, tuyệt đối có biến. Khi dáng vẻ chậm chạp của cô đi tới, tỏ vẻ hiện ra như thật thổi tiếng huýt sáo, "An Dĩ Nhược, cậu quá dũng cảm. Thật giống như tớ."
Đây là khen ngợi cô hay là khen chính mình? An Dĩ Nhược thu tay nghiêng đầu trừng mắt liếc nhìn Mễ Ngư một cái, hiển nhiên cực kỳ bất mãn đối với hành vi của cô ấy chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Không biết có phải bởi vì một câu nói của Mễ Ngư hay không, sắc mặt người đàn ông chợt trở nên lạnh lùng, môi mím lại thành một đường tuyến, lặng lẽ nhặt lên giấy tờ chứng nhận, phất tay ý bảo cấp dưới thu hồi vũ khí, mở miệng lần nữa thì giọng nói lạnh lùng: "Phát hỏa xong chưa?" Ánh mắt nghiêm nghị nhìn chăm chú vào An Dĩ Nhược, lưu loát và cố chấp ném ra hai chữ: "Chứng nhận!"
Mễ Ngư nén cười lắc đầu, nghĩ thầm lần này phiền phức lớn, cảnh sát tiên sinh hiển nhiên cũng phát hỏa, nhưng trong lòng lại bội phục An Dĩ Nhược đến rối tinh rối mù, nha đầu này không phát cáu được gọi là dịu dàng nhất, phát cáu lên thật đúng là cừ thật. Quả nhiên có cá tính, rất có khuôn cách.
An Dĩ Nhược mặt không đổi sắc, thong thả ung dung lấy ra bằng lái của mình, lười phải nói nhảm với anh.
Người đàn ông cẩn thận nhìn qua giấy tờ chứng nhận của cô, lại cực kỳ chuyên nghiệp hỏi cô mấy vấn đề, sau đó giương mắt nhìn Mễ Ngư, "Cô! Không có bằng lái?" Mễ Ngư dửng dưng nhún nhún vai, nghe anh trầm giọng nói: "Không mang theo bằng lái, lại còn say rượu lái xe!" Ánh mắt cùng An Dĩ Nhược chạm vào nhau, nhìn ánh mắt sáng long lanh của cô, "Chỉ một lần này, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa. Đừng để cô ấy lái, bằng không trực tiếp giữ xe lại." Trong lời nói cực kỳ phóng khoáng mà phất phất tay, "Cho đi!" Thanh âm trầm thấp thuần phác, giọng nói lạnh lùng xa cách.
"Tôi mới uống một ly." Mễ Ngư trợn to mắt, nhìn bóng lưng cao to thẳng tắp của người đàn ông không tự giác đề cao âm lượng, "Người này quá tàn bạo." Dùng cánh tay chọc chọc An Dĩ Nhược, bắt đầu bức cung: "Thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị, hai người các cậu xảy ra chuyện gì?" Sau đó kéo dài giọng oán trách, "Đánh lén cảnh sát đấy, An tiểu thư! Nếu như người ta truy cứu tới, đêm nay chúng ta có thể bị đưa đi, cha của tớ cũng không quản được."
An Dĩ Nhược thở thật sâu, hơi có chút cảm khái nói: "Xúc động là ma quỷ, lời này cũng không phải đùa." Tỉnh táo lại, cô cũng có chút ảo não, mặc dù có chút qua lại, nhưng hiển nhiên là hiểu lầm, sao cô lại kích động chứ? Cô nhất định phải bình tĩnh. Dùng sức véo véo mặt mình xem như trừng phạt, cùng Mễ Ngư liếc nhau, cuối cùng không kềm được, hai người đều cười.
Nghe được sau lưng truyền tới tiếng cười, người đàn ông chau mày lại sờ soạng mặt, bất đắc dĩ thở dài. Nếu như không phải lúc trước gặp mặt qua hiểu được vì sao cô giận dữ, chỉ dựa vào hành động đánh người vừa rồi, anh hoàn toàn có thể tạm giữ cô. Con gái! An Dĩ Nhược tiếp nhận chìa khóa xe trong tay Mễ Ngư, ở dưới cái nhìn lom lom của đám đặc cảnh kiêu ngạo đi đến xe, nhưng, phần kiêu ngạo này không duy trì được hai phút, tình hình nhanh chóng quay ngược trở lại.
Ngay tại lúc tay An Dĩ Nhược chạm đến tay nắm cửa xe, một chiếc xe màu đen từ bên mình gào thét mà qua, chưa kịp phản ứng, cô đã bị một lực mạnh đột nhiên tới đẩy ngã xuống đất, cũng bị ôm thuận thế lăn sang một bên. Ngay sau đó, tiếng súng chói tai thoáng chốc vang lên, ngột ngạt nặng nề lại rất kịch lệt.
Người đàn ông áp chế An Dĩ Nhược trên mặt đất, ánh mắt sắc bén như chim ưng đảo qua bốn phía, nhanh chóng tìm kiếm điểm phục kích, đồng thời trầm giọng chỉ huy, "Đừng đuổi theo, tất cả đóng giữ, thông báo nhị đội ở giao lộ đằng trước thiết lập rào chắn, biển số xe 6645."
"Mễ Ngư?" An Dĩ Nhược được giọng nam trầm thấp bên tai kéo thần trí về, cô nhìn quanh tìm kiếm bóng dáng của Mễ Ngư, "Mễ Ngư?"
"Đừng động!" Cánh tay trái của người đàn ông hơi dùng lực, kéo cô vào trong lòng, thuận thế đứng lên chuyển qua bên sườn xe, tay phải vững vàng cầm súng, chỉ nghe "ầm" một tiếng, mắt thấy phía trước có bóng người ngã xuống.
"A!" An Dĩ Nhược bị tiếng vang lớn quá gần hoảng sợ toát mồ hôi lạnh, theo bản năng xoay người, vùi mặt vào trong ngực người đàn ông.
Người đàn ông mím chặt môi mỏng, dùng cánh tay kéo cô về phía sau, thân hình to lớn che ở phía trước cô, hai tay cầm súng, lạnh lùng quát nói: "Để súng xuống."
"Để xuống chỉ có một con đường chết, Mục đại đội trưởng tưởng là tôi ngu như vậy sao?" Cô gái hơi nheo mắt, tay trái chế trụ cổ tay của Mễ Ngư, tay phải để súng trên gáy của cô ấy, cô lạnh giọng quát: "Không muốn để cô ấy chết, tất cả để súng xuống."
Quần da màu đen, bó sát người cùng màu áo, chiều cao của cô gái này cùng Mễ Ngư chẳng kém bao nhiêu, ánh mắt đảo qua đặc cảnh vây quanh ở bốn phía, cô yêu cầu: "Mang lại chìa khóa xe."
Ấn đường của người đàn ông thu lại, hai chân và bả vai song song, thân thể hiện lên sải bước lập tư thế, hai tay cầm súng vẫn không nhúc nhích, trao đổi ánh mắt với cấp dưới, ý bảo bọn họ đừng manh động.
An Dĩ Nhược đứng ở phía sau lưng người đàn ông được xưng là Mục đại đội trưởng, ánh mắt nháy cũng không nháy nhìn chằm chằm vào vẻ mặt hơi cáu của Mễ Ngư, tay run run luồn vào trong túi tìm kiếm chùm chìa khóa.
Não bộ của người đàn ông nhanh chóng vận chuyển, mím môi nhìn nhau với Mễ Ngư, quay đầu nhìn An Dĩ Nhược, trong mắt hiện lên kiên định.
An Dĩ Nhược chưa từng gặp qua thời khắc nguy hiểm như vậy, căng thẳng đến yết hầu cũng bắt đầu căng lên, đảo mắt, làm như lĩnh hội cái gì đó, khẽ gật đầu, chậm rãi đi về phía của Mễ Ngư.
"Không được động đậy!" Trong mắt của người phụ nữ mặc bộ đồ đen hiện lên chần chờ, đem Mễ Ngư che ở trước người, quát lên với An Dĩ Nhược: "Ném chìa khóa qua đây."
An Dĩ Nhược cảm thấy cả người đều mềm nhũng, cô cố gắng khống chế không cho hai chân run lên, quay đầu, nhìn thấy người đàn ông khẽ hất cằm, ý bảo cô làm theo lời cô ấy nói.
"An Dĩ Nhược, đưa cho tớ." Cuối cùng Mễ Ngư cũng nói chuyện, hơi nghiêng đầu, nói với người phụ nữ phía sau: "Không phải cô sẽ định tự mình lái chứ?"
Người phụ nữ hơi suy nghĩ một chút, tay phải khẽ nhúc nhích, họng súng càng kề sát trên gáy của cô, uy hiếp nói: "Đàng hoàng một chút, đừng giở trò." Nói xong, từ từ nới tay được giữ ở sau lưng Mễ Ngư ra.
An Dĩ Nhược và Mễ Ngư có năm giây trao đổi ánh mắt, sau đó, cô nhẹ nhàng ném chìa khóa ra, Mễ Ngư ngầm hiểu, làm ra vẻ sắp đón nhận, nhưng trong nháy mắt nhanh chóng cúi thấp cơ thể.
Trong phút chốc, thân thể cô gái mặc đồ đen thoáng chốc hiện ở dưới nòng súng ở phía trước người đàn ông, đợi cô ấy phản ứng kịp, đã không kịp trốn tránh, theo bản năng móc ngón trỏ tay phải, trong nháy mắt bắn hai viên đạn về phía đối phương.
"Pằng" một tiếng, An Dĩ Nhược và Mễ Ngư đồng thời ngã sấp trên mặt đất, một giây sau, thân thể người phụ nữ mặc bộ đồ đen đã thẳng tắp ngã xuống, máu tươi ở lồng ngực tuôn ra ào ạt.
An Dĩ Nhược trông thấy máu tươi này, nôn khan hai cái, trước mặt bỗng tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
"Dĩ Nhược?" Mễ Ngư phản ứng kịp, đứng lên ôm lấy cô, "An Dĩ Nhược?"
"Gọi xe cứu thương." Người đàn ông thu hồi súng lục, phân phó cấp dưới gọi điện thoại, đi nhanh về phía người phụ nữ mặc đồ đen bị bắn chết ngay tại chỗ.
Bốn phía đột nhiên rối ren, hiện trường rất nhanh bị lớp lớp bao vây, khi xe cứu thương đến, Mễ Ngư căng thẳng nắm lấy tay An Dĩ Nhược không chịu buông ra, mắt cũng đã đỏ.
Ngồi ở ngoài phòng cấp cứu, Mễ Ngư run run nói chuyện điện thoại xong, mở to mắt, vẻ mặt đờ đẫn. Tất cả mọi thứ xảy ra quá nhanh, bây giờ cô mới bắt đầu nghĩ tới mà sợ. Với tình huống lúc đó xem ra cách làm của họ quả thực quá mạo hiểm, ăn ý với An Dĩ Nhược là làm bạn nhiều năm gây dựng được, nhưng nếu lúc đó thuật bắn súng của cảnh sát nảy sinh chút độ lệch, cô sẽ chết ở dưới súng của người phụ nữ đó.
Vùi mặt vào trong lòng bàn tay, cô thở phào một hơi. Đánh cược này tựa hồ quá lớn, ngộ nhỡ cảnh sát không thể nổ súng bắn trúng người phụ nữ ấy tại thời điểm cô cúi người, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Trong suy nghĩ hoảng hốt, cửa thang lầu truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Mễ Ngư theo tiếng ngẩng đầu, giọng nghẹn ngào nói: "Ở đây."
"An Dĩ Nhược thế nào?" Tịch Thạc Lương bước nhanh mấy bước đến bên cạnh cô, hơi thở không ổn định, ánh mắt lo lắng.
"Cô ấy thấy chút máu là choáng, ngất xỉu."
"Có tổn thương ở chổ nào hay không?"
"Giống như cánh tay xước da." Nhìn thấy người quen, Mễ Ngư suy sụp vai, cô không có sức nói: "Chỗ khác có bị thương hay không tôi không biết."
Xác định An Dĩ Nhược không có nguy hiểm tánh mạng, Tịch Thạc Lương hơi thở phào nhẹ nhõm, "Cô thế nào?"
Mễ Ngư dựa vào vách tường, từ từ nhắm hai mắt phất phất tay tỏ ý không sao.
"Đã xảy ra chuyện gì? Hai người các cô sao lại đi ra ngoài thành?"
"Một lời khó nói hết." Giọng Mễ Ngư khàn khàn, đột nhiên, cô mắng: "Mẹ nó, thực xui xẻo! Nếu biết sẽ xảy ra chuyện thế này, nên ở trong nhà chân không bước ra khỏi nhà, quả thực chẳng hiểu ra sao cả." Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cô muốn biết hơn bất cứ ai khác.
Tịch Thạc Lương thấy vẻ mặt cô phờ phạc, rõ ràng chưa tỉnh hồn, cởi áo khoác choàng ở trên người cô, lựa chọn trầm mặc.
An Dĩ Nhược chỉ là bị trầy da cánh tay và đầu gối, lại thêm sức đề kháng không đủ tốt, hơi sốt nhẹ, tạm thời ngủ mê không tỉnh. Tịch Thạc Lương sờ sờ cái trán của cô, nhíu mày đắp kín chăn cho cô, canh giữ ở trước giường bệnh.
Lúc rạng sáng, Mễ Ngư bị đánh thức bởi tiếng nói chuyện đột nhiên tới ở hành lang, cô dụi dụi mắt đang muốn mắng, Tịch Thạc Lương đã đứng dậy đi ra ngoài.
"Cô ấy tỉnh chưa?" Mặc trên người bộ đồng phục đặc cảnh vẫn chưa có thay đổi, Mục Nham nhìn người đàn ông anh tuấn trước mắt, bày ra giấy chứng nhận, hỏi: "Xin hỏi anh là gì của An tiểu thư?"
"Tôi là bạn trai của cô ấy." Giọng nói của Tịch Thạc Lương hơi lạnh chút, âm thầm đánh giá Mục Nham cao lớn rắn rỏi trước mắt, đáy mắt hiện lên nghi hoặc.
"An tiểu thư và bạn của cô ấy cùng liên quan đến vụ án buôn bán ma túy..."
"An Dĩ Nhược còn chưa có tỉnh, bạn của cô ấy cũng bị hoảng sợ, muốn điều tra vụ án và muốn lấy khẩu cung cũng xin đợi đến trời sáng," Tịch Thạc Lương đứng ở trước cửa phòng bệnh, vẻ mặt hơi lạnh lùng, giọng nói như có như không lộ ra bất mãn. "Người của các anh vẫn trông coi ở chỗ này, chẳng lẽ còn lo các cô ấy chạy?"
Mục Nham mím môi, ngạo nghễ mà đứng ở trước mặt Tịch Thạc Lương, giống như vương giả. Im lặng chốc lát, cuối cùng mở miệng, nhưng là nói với cấp dưới ở phía sau: "Tỉnh lại thì mang đi." Sau đó xoay người, rời đi.
Danh sách chương