Lúc An Dĩ Nhược bị Cố Dạ giày vò đến sốt cao không giảm mê man chưa tỉnh thì ở sau khi An gia cùng Tịch Thạc Lương liên hệ với tất cả những người thân và bạn bè cuối cùng xác nhận cô là thật sự mất tích, ở sau khi hết hai mươi bốn tiếng đồng hồ Cục Công An đã lập án.
An Dĩ Nhược cứ như vậy biến mất vô căn cứ, ở hệ thống an ninh tốt đẹp của chung cư chính phủ bị người mang đi trong đêm sinh nhật hôm đó. Mễ Ngư và Trình Mạc Phỉ quả thực sốt ruột sắp điên rồi, hai người trì hoãn tất cả các show và biểu diễn, cố làm ra vẻ kiên cường mà cùng ở bên cạnh má An chăm sóc an ủi bà. Tịch Thạc Lương xưa nay trầm ổn cũng là thần trí lẫn lộn, sắp xếp xong chuyện công ty, cùng cha An cùng đi tới đi lui ở trong nhà và Cục Công An chờ tin tức.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trôi qua giống như là sinh mệnh của An Dĩ Nhược. Tất cả mọi người cảm thấy bất lực và sợ hãi, tin tức đáng sợ nào đó làm như lặng lẽ truyền đến, đè nén đến bọn họ không thở nổi. Song, bọn họ lại không thể không cắn chặt răng chịu đựng, cổ vũ lẫn nhau tiếp tục chờ đợi.
Mễ Ngư nắm lấy tay má An: "Dì, dì đừng lo lắng, Dĩ Nhược người hiền có trời phù hộ, nhất định không sao." Lời nói còn chưa nói xong cũng đã nghẹn ngào, cô cũng sợ, gần đây liên tiếp xảy ra chuyện khiến cô sinh lòng sợ hãi, quay mặt đi nuốt ý lệ trở về, cô khàn giọng mắng nhỏ: "TMD, ai dám đả thương cô ấy tôi sẽ phế đi hắn."
Trình Mạc Phỉ rốt cuộc khống chế không nổi, chạy tới ban công ngồi xổm xuống, hai tay che mặt khóc, Mễ Ngư đi theo đến vỗ vỗ lưng của cô, mắt đỏ an ủi bạn tốt khóc không thành tiếng: "Đừng khóc, Dĩ Nhược chưa từng làm một chuyện xấu, nhất định sẽ bình an trở về..." Lời còn chưa dứt, nước mắt ào trượt xuống một dòng: "Ông trời thật là mắt mù, sao cứ ham muốn nhiều về chuyện tồi tệ, điều này còn có kết thúc hay không."
"Tớ còn nói chờ cậu ấy thi đấu xong đến phòng làm việc giúp tớ, kết quả..." Nói được một nữa, Trình Mạc Phỉ bật khóc.
Ba cô gái quen biết nhau từ trung học, tính kỹ một chút, làm bạn đã hơn mười năm. Trong đáy lòng, lẫn nhau đã không đơn giản chỉ là bạn bè, các cô thân thiết đến còn thân hơn chị em ruột. Hiện tại Dĩ Nhược đã xảy ra chuyện, các cô ngoại trừ chờ đợi cái gì cũng không làm được, lập tức đã muốn sụp đổ rồi.
Sau khi Cục Công An bên này lập án lập tức triệu tập cuộc họp khẩn cấp thành lập tổ điều tra, toàn lực truy tìm tăm tích của An Dĩ Nhược. Sân bay, nhà ga, bến xe, tất cả con đường trên đường cao tốc thông tới bên ngoài thành phố đều có bố trí nhân viên cảnh sát kiểm soát, mạng lưới rải đầy trời đất, song, rải đi thiên la địa võng này lại giống như mò kim đáy biển, không hề thu hoạch. Bọn họ không biết, thực ra ở đêm An Dĩ Nhược mất tích đó đã bị Cố Dạ dùng máy bay trực thăng mang đi xa thành phố A, bây giờ đang ở ngoài biên giới Trung - Miến ngàn dặm xa xôi chờ đợi cứu viện.
An Dĩ Nhược bặt vô âm tín giống như là nhân gian bốc hơi vậy, lúc Mục Nham biết được tin tức đã là sau khi cô mất tích bốn mươi tám tiếng đồng hồ.
"Cậu nói cái gì?" Ánh mắt sắn bén khóa chặt Đại Lực, Mục Nham không thể tin trầm giọng hỏi: "Cậu nói ai mất tích rồi hả? An Dĩ Nhược?" Khó trách cô không có tới thăm anh, anh nằm ở trên giường chờ hai ngày cũng không thấy cô đến, còn tưởng rằng là bị thái độ lãnh đạm của anh chọc tức, bất kể thế nào cũng không nghĩ tới cô lại mất tích.
"Phải. Chính là An tiểu thư." Đại Lực gật đầu, "Cấp trên đến đây chỉ thị, muốn từ đội của chúng ta điều động nhân lực trợ giúp làm việc."
Mục Nham sắc mặt đột biến, hoàn toàn không để ý đến vết thương sẽ căng đau, đột nhiên xốc lên chăn mền xuống giường, vừa đi ra ngoài vừa ra lệnh: "Đi làm thủ tục xuất viện cho tôi, bây giờ tôi trở về trong đội."
"Thủ lĩnh?" Đại Lực tim đập mạnh và loạn nhịp một chút, phản ứng kịp thì kéo cánh tay của Mục Nham, lo lắng khuyên: "Thủ lĩnh, vết thương của anh nặng như vậy bây giờ không nên đi lại, trong đội đã phái nhân lực, anh..."
"Ít nói nhảm, cậu là thủ lĩnh hay tôi là thủ lĩnh?" Không biết sức lực ở đâu tới, còn có chút suy yếu Mục Nham quăng tay anh ta ra, sắc mặt ảm đạm nhìn Đại Lực, giọng ám trầm: "Đi làm thủ tục xuất viện." Giọng nói kiên định đến không để cho Đại Lực khuyên thêm một câu nào nữa.
Nhìn vẻ mặt âm hàn hiếm có của Mục Nham, Đại Lực thất vọng gãi gãi tóc, bước nhanh lao ra làm thủ tục xuất viện cho anh. Một tiếng sau, sau khi trúng đạn nghỉ ngơi chưa đầy bốn ngày Mục Nham mặc bộ đồ đặc cảnh ngồi ở trong phòng thẩm vấn, ngồi đối diện với gương mặt tái nhợt của Tiêu Nhiên.
"Cô biết tăm tích của An Dĩ Nhược." Không phải câu hỏi, trong giọng nói khẳng định khiến hai nhân viên cảnh sát có mặt kinh ngạc, Mục Nham nắm chặt tài liệu trong tay, trầm giọng hỏi: "Nói cho tôi biết cô ấy ở đâu." Thấy Tiêu Nhiên nhếch môi cười, chưa kịp để cô mở miệng, anh lạnh giọng: "Chớ qua loa nói với tôi cô không biết, tôi còn không có đần như vậy." Làm như nhìn thấu tâm tư của cô, một câu vô nghĩa của Mục Nham cũng không có.
Ngẩng đầu đón nhận ánh mắt lạnh lùng của anh, Tiêu Nhiên cười rạng rỡ: "Tôi cũng không biết, anh có thể làm gì tôi?" Giọng nói khiêu khích khiến Mục Nham cố nén lửa giận ầm ầm nổi lên, cô ấy mất tích bốn mươi tám tiếng đồng hồ, cô ấy lại mất tích lâu như vậy? Cặp hồ sơ cầm trong tay ném "bốp" đến trên mặt bàn, anh hít sâu, lại hít thở, "Không có mấy người có dũng khí dám ở trong chung cư của chính phủ mà bắt cốc." Đã cùng thị trưởng An và Tịch Thạc Lương gặp mặt qua, đã làm rõ ràng tường tận đối với tung tích của An Dĩ Nhược trước khi chuyện xảy ra, Mục Nham có thể khẳng định An Dĩ Nhược bị người bắt đi ở trong chung cư nhà mình. Mục Nham khẳng định là người của Tiêu Nhiên mang cô ấy đi, mục đích đương nhiên là cô bị bắt, nhưng vì sao trì trệ không có động tĩnh gì, Mục Nham nghĩ mãi không xong, cũng vì vậy vô cùng sốt ruột.
Hài lòng nhìn thấy được tức giận của anh được khơi lên, Tiêu Nhiên cười thần bí, nụ cười này có chút quỷ dị mê hoặc, giọng điệu thoải mái làm cho đáy lòng người ta phát lạnh: "Chung cư của chính phủ thì sao, ra khỏi cạm bẫy như thường." Thân thể hơi nghiêng tới trước, cố ý hay vô ý mà tới gần Mục Nham, làn môi phủ ở bên tai của anh, dùng âm lượng chỉ có hai người mới có thể nghe được nói: "Anh nói xem có phải cô ấy đã chết rồi hay không."
Nghe vậy, khóe môi người đàn ông mím thành một đường, thân thể cứng còng đứng thẳng ở nơi đó, bên trong phòng thẩm vấn yên tĩnh nghe được tiếng hít thở nặng nề của anh, im lặng đủ để khiến người ngạt thở, giằng có kéo dài lâu đến năm phút, sau đó, anh định thần đứng thẳng người, bóng lưng cao ngất trong lúc vô hình khiến người ta áp lực, Mục Nham vẻ mặt nghiêm nghị mở miệng: "Điều kiện gì, nói." Chỉ cần có điều kiện còn có đường sống, đừng có cái gì cũng không nói, vậy sẽ làm cho anh không thể nào xuống tay.
Khi biết được tin An Dĩ Nhược mất tích, Mục Nham nhận định việc này hẳn là có liên quan đến Tiêu Nhiên, anh đương nhiên sẽ không xem nhẹ tổ chức buôn lậu thuốc phiện lớn nuông chiều sau lưng cô, với tư cách "Thành viên gia tộc" Tiêu Nhiên là trợ thủ đắc lực của anh kết nghĩa của cô, trong tay cô nắm giữ tài liệu đủ để chặt đứt đường sống của bọn họ, bọn họ sẽ không mặc cho cảnh sát trị tội của cô, chẳng qua là anh thật không ngờ bọn họ hành động thần tốc như thế, thậm chí không thể chờ thương thế của Tiêu Nhiên tốt hơn một chút động thủ lần nữa, đã đem mục tiêu lần nữa khóa chặt ở An Dĩ Nhược.
Vì sao lại cứ là cô ấy? Vì sao nhất định phải quấn cô ấy vào? Nghĩ đến trước và sau khi liên tiếp xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Mục Nham hối hận vì sao ở sân bay chọn cô đến diễn vở kịch vui này.
Nếu như anh biết, nếu như anh biết, có phải tất cả sẽ được bổ cứu kịp? Anh sơ suất, anh nên nhắc nhở cô chú ý nhiều hơn. Đều do anh. Đáy lòng dâng lên tự trách mãnh liệt, Mục Nham không tự giác để lộ ra lo lắng.
Tiêu Nhiên cong môi, đối với lo lắng của Mục Nham hoàn toàn lơ đễnh, nghiêng đầu nhìn hai nhân viên cảnh sát đứng ở bên trong: "Có thuốc lá không? Tôi muốn hút thuốc." Mục Nham từ trước đến nay không hút thuốc lá, cô biết.
Hai nhân viên cảnh sát nhìn nhau, ánh mắt đều lả tả hướng về phía Mục Nham, chờ đợi thủ lĩnh chỉ thị.
Hai tay bởi vì dùng sức nắm lại nắm đấm khớp xương cũng đã trở nên trắng bệch, Mục Nham hít sâu, nới lỏng nắm tay, ý bảo Đại Lực đi ra ngoài lấy thuốc.
Ngón tay thon dài thuần thục đánh lửa, đốt thuốc, sau đó hung hăng hít một hơi, phả ra một vòng khói rất tròn, Tiêu Nhiên thong thả ung dung hút thuốc. Mà anh, chỉ im lặng chờ đợi.
Trong khói thuốc lượn lờ, nam nữ mặt đối mặt mà ngồi không thấy rõ biểu cảm trên mặt lẫn nhau, Tiêu Nhiên hút hết điều thuốc thứ ba, ánh mắt một cái chớp mắt không rời mà dừng lại trên mặt Mục Nham, cô nói: "Anh chưa từng thích qua tôi." Sau đó cô cười, tay phải hơi dùng lực, gạt hộp thuốc lá rơi xuống đất, tâm tình đột nhiên kích động, "Anh nói không vì cô ấy, tại sao cô ấy mất tích anh liền gấp như vậy, tại sao? Tôi dựa vào cái gì nói cho anh biết? Nếu như tôi nói tôi thà chết, anh nghĩ sao?" Giọng nói run run, Tiêu Nhiên đột nhiên đứng lên, ý đồ nâng người đi đến phía trước bàn.
Mục Nham nghiêng người về phía trước, hai tay ra sức chống đỡ mặt bàn, ngẩng đầu trầm giọng gọi cô: "Tiêu Nhiên!"
Ánh mắt của anh lúc này đặc biệt thâm trầm, anh nhìn chằm chằm Tiêu Nhiên, bên trong có tức giận, có bất đắc dĩ, càng nhiều hơn chính là khó có thể che giấu lo lắng. Những ma quỷ kia đều là người tàn nhẫn độc ác, An Dĩ Nhược vốn không có sức tự bảo vệ mình, rơi vào trong tay bọn bọ, cô chỉ có thể mặc cho người xâu xé, anh muốn cứu cô, nhất định phải cứu cô. Nhưng hiện tại anh lại không thể không dây dưa với cô gái này tại đây.
Hai vai suy sụp xuống, nước mắt trong mắt thoáng chốc làm mờ hai mắt, Tiêu Nhiên giống như là cô lập đến mức vô vọng, giống như là người vùng vẫy giãy chết ở trong bóng đêm nhìn thấy được một chút ánh sáng lại nhanh chóng dập tắt, đáy mắt dĩ nhiên đã ảm đảm không có ánh sáng, giọng nói vỡ vụn mà mở miệng gọi anh: "Mục Nham..."
Nghe được người phụ nữ gọi tên của anh bi thương như thế, Mục Nham quay mặt đi, vẻ mặt nhìn không ra chút khác thường nào, trong lòng lại vén lên cơn sóng dữ dội.
Một năm, cùng chung đụng với Tiêu Nhiên suốt cả thời gian một năm, anh không phải máu lạnh, tâm ý của cô anh vẫn đều biết được. Song, bất kể là thân phận cho phép hoặc là cái khác, đối với cô, anh không có yêu, cho dù là một chút thích cũng không có.
"Mục Nham, nói anh yêu tôi." Nước mắt Tiêu Nhiên giọt giọt rơi xuống, "Cho dù là gạt tôi, nói một lần anh yêu tôi." Cô hèn mọn cầu xin anh có thể lừa gạt cô một lần, chỉ một lần.
Tình cảnh này, Đại Lực đột nhiên có chút luống cuống, thân thể cứng còng đứng ở cạnh cửa, nghĩ thầm thảo nào người trông coi Tiêu Nhiên nói trong khoảng thời gian bốn ngày, người phụ nữ này chỉ nói qua một câu: "Mục Nham đâu? Tôi muốn gặp Mục Nham." Rốt cuộc nhìn ra được tế nhị giữa hai người, ánh mắt nhìn về phía Mục Nham, hy vọng nhận được chỉ thị ở trên mặt anh, bọn họ tựa hồ không nên ở lại.
"Thật xin lỗi, tôi không giúp được cô." Mục Nham ngước mắt, đường nét cương nghị làm cho gương mặt anh càng lộ vẻ tuấn lãng, cô nghe thấy anh lạnh giọng nói: "Tiêu Nhiên, tôi nói rồi, tôi không yêu cô." Lúc dứt lời, anh xoay người, đẩy cửa, rời đi.
Bóng lưng cao lớn dứt khoát như vậy, không có tí ti lưu luyến.
Tiêu Nhiên hoàn toàn sụp đổ, bên trong phòng thẩm vấn truyền đến tiếng quát to đau đến xé lòng của người phụ nữ, còn có tiếng bàn ghế va chạm.
Mục Nham mặt không chút thay đổi đứng ở bên ngoài, ánh mắt hướng về phía ngoài cửa sổ, giống như suy ngẫm, lại giống như tỉnh táo. Hồi lâu sau, bên trong yên tĩnh lại, Đại Lực nói cho biết vết thương của cô Tiêu Nhiên nứt ra căng đau đến hôn mê bất tỉnh, anh đi vòng trở vào, cúi người ôm lấy cô đầu đầy là mồ hôi, đưa về bệnh viện nhà giam.
An Dĩ Nhược cứ như vậy biến mất vô căn cứ, ở hệ thống an ninh tốt đẹp của chung cư chính phủ bị người mang đi trong đêm sinh nhật hôm đó. Mễ Ngư và Trình Mạc Phỉ quả thực sốt ruột sắp điên rồi, hai người trì hoãn tất cả các show và biểu diễn, cố làm ra vẻ kiên cường mà cùng ở bên cạnh má An chăm sóc an ủi bà. Tịch Thạc Lương xưa nay trầm ổn cũng là thần trí lẫn lộn, sắp xếp xong chuyện công ty, cùng cha An cùng đi tới đi lui ở trong nhà và Cục Công An chờ tin tức.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trôi qua giống như là sinh mệnh của An Dĩ Nhược. Tất cả mọi người cảm thấy bất lực và sợ hãi, tin tức đáng sợ nào đó làm như lặng lẽ truyền đến, đè nén đến bọn họ không thở nổi. Song, bọn họ lại không thể không cắn chặt răng chịu đựng, cổ vũ lẫn nhau tiếp tục chờ đợi.
Mễ Ngư nắm lấy tay má An: "Dì, dì đừng lo lắng, Dĩ Nhược người hiền có trời phù hộ, nhất định không sao." Lời nói còn chưa nói xong cũng đã nghẹn ngào, cô cũng sợ, gần đây liên tiếp xảy ra chuyện khiến cô sinh lòng sợ hãi, quay mặt đi nuốt ý lệ trở về, cô khàn giọng mắng nhỏ: "TMD, ai dám đả thương cô ấy tôi sẽ phế đi hắn."
Trình Mạc Phỉ rốt cuộc khống chế không nổi, chạy tới ban công ngồi xổm xuống, hai tay che mặt khóc, Mễ Ngư đi theo đến vỗ vỗ lưng của cô, mắt đỏ an ủi bạn tốt khóc không thành tiếng: "Đừng khóc, Dĩ Nhược chưa từng làm một chuyện xấu, nhất định sẽ bình an trở về..." Lời còn chưa dứt, nước mắt ào trượt xuống một dòng: "Ông trời thật là mắt mù, sao cứ ham muốn nhiều về chuyện tồi tệ, điều này còn có kết thúc hay không."
"Tớ còn nói chờ cậu ấy thi đấu xong đến phòng làm việc giúp tớ, kết quả..." Nói được một nữa, Trình Mạc Phỉ bật khóc.
Ba cô gái quen biết nhau từ trung học, tính kỹ một chút, làm bạn đã hơn mười năm. Trong đáy lòng, lẫn nhau đã không đơn giản chỉ là bạn bè, các cô thân thiết đến còn thân hơn chị em ruột. Hiện tại Dĩ Nhược đã xảy ra chuyện, các cô ngoại trừ chờ đợi cái gì cũng không làm được, lập tức đã muốn sụp đổ rồi.
Sau khi Cục Công An bên này lập án lập tức triệu tập cuộc họp khẩn cấp thành lập tổ điều tra, toàn lực truy tìm tăm tích của An Dĩ Nhược. Sân bay, nhà ga, bến xe, tất cả con đường trên đường cao tốc thông tới bên ngoài thành phố đều có bố trí nhân viên cảnh sát kiểm soát, mạng lưới rải đầy trời đất, song, rải đi thiên la địa võng này lại giống như mò kim đáy biển, không hề thu hoạch. Bọn họ không biết, thực ra ở đêm An Dĩ Nhược mất tích đó đã bị Cố Dạ dùng máy bay trực thăng mang đi xa thành phố A, bây giờ đang ở ngoài biên giới Trung - Miến ngàn dặm xa xôi chờ đợi cứu viện.
An Dĩ Nhược bặt vô âm tín giống như là nhân gian bốc hơi vậy, lúc Mục Nham biết được tin tức đã là sau khi cô mất tích bốn mươi tám tiếng đồng hồ.
"Cậu nói cái gì?" Ánh mắt sắn bén khóa chặt Đại Lực, Mục Nham không thể tin trầm giọng hỏi: "Cậu nói ai mất tích rồi hả? An Dĩ Nhược?" Khó trách cô không có tới thăm anh, anh nằm ở trên giường chờ hai ngày cũng không thấy cô đến, còn tưởng rằng là bị thái độ lãnh đạm của anh chọc tức, bất kể thế nào cũng không nghĩ tới cô lại mất tích.
"Phải. Chính là An tiểu thư." Đại Lực gật đầu, "Cấp trên đến đây chỉ thị, muốn từ đội của chúng ta điều động nhân lực trợ giúp làm việc."
Mục Nham sắc mặt đột biến, hoàn toàn không để ý đến vết thương sẽ căng đau, đột nhiên xốc lên chăn mền xuống giường, vừa đi ra ngoài vừa ra lệnh: "Đi làm thủ tục xuất viện cho tôi, bây giờ tôi trở về trong đội."
"Thủ lĩnh?" Đại Lực tim đập mạnh và loạn nhịp một chút, phản ứng kịp thì kéo cánh tay của Mục Nham, lo lắng khuyên: "Thủ lĩnh, vết thương của anh nặng như vậy bây giờ không nên đi lại, trong đội đã phái nhân lực, anh..."
"Ít nói nhảm, cậu là thủ lĩnh hay tôi là thủ lĩnh?" Không biết sức lực ở đâu tới, còn có chút suy yếu Mục Nham quăng tay anh ta ra, sắc mặt ảm đạm nhìn Đại Lực, giọng ám trầm: "Đi làm thủ tục xuất viện." Giọng nói kiên định đến không để cho Đại Lực khuyên thêm một câu nào nữa.
Nhìn vẻ mặt âm hàn hiếm có của Mục Nham, Đại Lực thất vọng gãi gãi tóc, bước nhanh lao ra làm thủ tục xuất viện cho anh. Một tiếng sau, sau khi trúng đạn nghỉ ngơi chưa đầy bốn ngày Mục Nham mặc bộ đồ đặc cảnh ngồi ở trong phòng thẩm vấn, ngồi đối diện với gương mặt tái nhợt của Tiêu Nhiên.
"Cô biết tăm tích của An Dĩ Nhược." Không phải câu hỏi, trong giọng nói khẳng định khiến hai nhân viên cảnh sát có mặt kinh ngạc, Mục Nham nắm chặt tài liệu trong tay, trầm giọng hỏi: "Nói cho tôi biết cô ấy ở đâu." Thấy Tiêu Nhiên nhếch môi cười, chưa kịp để cô mở miệng, anh lạnh giọng: "Chớ qua loa nói với tôi cô không biết, tôi còn không có đần như vậy." Làm như nhìn thấu tâm tư của cô, một câu vô nghĩa của Mục Nham cũng không có.
Ngẩng đầu đón nhận ánh mắt lạnh lùng của anh, Tiêu Nhiên cười rạng rỡ: "Tôi cũng không biết, anh có thể làm gì tôi?" Giọng nói khiêu khích khiến Mục Nham cố nén lửa giận ầm ầm nổi lên, cô ấy mất tích bốn mươi tám tiếng đồng hồ, cô ấy lại mất tích lâu như vậy? Cặp hồ sơ cầm trong tay ném "bốp" đến trên mặt bàn, anh hít sâu, lại hít thở, "Không có mấy người có dũng khí dám ở trong chung cư của chính phủ mà bắt cốc." Đã cùng thị trưởng An và Tịch Thạc Lương gặp mặt qua, đã làm rõ ràng tường tận đối với tung tích của An Dĩ Nhược trước khi chuyện xảy ra, Mục Nham có thể khẳng định An Dĩ Nhược bị người bắt đi ở trong chung cư nhà mình. Mục Nham khẳng định là người của Tiêu Nhiên mang cô ấy đi, mục đích đương nhiên là cô bị bắt, nhưng vì sao trì trệ không có động tĩnh gì, Mục Nham nghĩ mãi không xong, cũng vì vậy vô cùng sốt ruột.
Hài lòng nhìn thấy được tức giận của anh được khơi lên, Tiêu Nhiên cười thần bí, nụ cười này có chút quỷ dị mê hoặc, giọng điệu thoải mái làm cho đáy lòng người ta phát lạnh: "Chung cư của chính phủ thì sao, ra khỏi cạm bẫy như thường." Thân thể hơi nghiêng tới trước, cố ý hay vô ý mà tới gần Mục Nham, làn môi phủ ở bên tai của anh, dùng âm lượng chỉ có hai người mới có thể nghe được nói: "Anh nói xem có phải cô ấy đã chết rồi hay không."
Nghe vậy, khóe môi người đàn ông mím thành một đường, thân thể cứng còng đứng thẳng ở nơi đó, bên trong phòng thẩm vấn yên tĩnh nghe được tiếng hít thở nặng nề của anh, im lặng đủ để khiến người ngạt thở, giằng có kéo dài lâu đến năm phút, sau đó, anh định thần đứng thẳng người, bóng lưng cao ngất trong lúc vô hình khiến người ta áp lực, Mục Nham vẻ mặt nghiêm nghị mở miệng: "Điều kiện gì, nói." Chỉ cần có điều kiện còn có đường sống, đừng có cái gì cũng không nói, vậy sẽ làm cho anh không thể nào xuống tay.
Khi biết được tin An Dĩ Nhược mất tích, Mục Nham nhận định việc này hẳn là có liên quan đến Tiêu Nhiên, anh đương nhiên sẽ không xem nhẹ tổ chức buôn lậu thuốc phiện lớn nuông chiều sau lưng cô, với tư cách "Thành viên gia tộc" Tiêu Nhiên là trợ thủ đắc lực của anh kết nghĩa của cô, trong tay cô nắm giữ tài liệu đủ để chặt đứt đường sống của bọn họ, bọn họ sẽ không mặc cho cảnh sát trị tội của cô, chẳng qua là anh thật không ngờ bọn họ hành động thần tốc như thế, thậm chí không thể chờ thương thế của Tiêu Nhiên tốt hơn một chút động thủ lần nữa, đã đem mục tiêu lần nữa khóa chặt ở An Dĩ Nhược.
Vì sao lại cứ là cô ấy? Vì sao nhất định phải quấn cô ấy vào? Nghĩ đến trước và sau khi liên tiếp xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Mục Nham hối hận vì sao ở sân bay chọn cô đến diễn vở kịch vui này.
Nếu như anh biết, nếu như anh biết, có phải tất cả sẽ được bổ cứu kịp? Anh sơ suất, anh nên nhắc nhở cô chú ý nhiều hơn. Đều do anh. Đáy lòng dâng lên tự trách mãnh liệt, Mục Nham không tự giác để lộ ra lo lắng.
Tiêu Nhiên cong môi, đối với lo lắng của Mục Nham hoàn toàn lơ đễnh, nghiêng đầu nhìn hai nhân viên cảnh sát đứng ở bên trong: "Có thuốc lá không? Tôi muốn hút thuốc." Mục Nham từ trước đến nay không hút thuốc lá, cô biết.
Hai nhân viên cảnh sát nhìn nhau, ánh mắt đều lả tả hướng về phía Mục Nham, chờ đợi thủ lĩnh chỉ thị.
Hai tay bởi vì dùng sức nắm lại nắm đấm khớp xương cũng đã trở nên trắng bệch, Mục Nham hít sâu, nới lỏng nắm tay, ý bảo Đại Lực đi ra ngoài lấy thuốc.
Ngón tay thon dài thuần thục đánh lửa, đốt thuốc, sau đó hung hăng hít một hơi, phả ra một vòng khói rất tròn, Tiêu Nhiên thong thả ung dung hút thuốc. Mà anh, chỉ im lặng chờ đợi.
Trong khói thuốc lượn lờ, nam nữ mặt đối mặt mà ngồi không thấy rõ biểu cảm trên mặt lẫn nhau, Tiêu Nhiên hút hết điều thuốc thứ ba, ánh mắt một cái chớp mắt không rời mà dừng lại trên mặt Mục Nham, cô nói: "Anh chưa từng thích qua tôi." Sau đó cô cười, tay phải hơi dùng lực, gạt hộp thuốc lá rơi xuống đất, tâm tình đột nhiên kích động, "Anh nói không vì cô ấy, tại sao cô ấy mất tích anh liền gấp như vậy, tại sao? Tôi dựa vào cái gì nói cho anh biết? Nếu như tôi nói tôi thà chết, anh nghĩ sao?" Giọng nói run run, Tiêu Nhiên đột nhiên đứng lên, ý đồ nâng người đi đến phía trước bàn.
Mục Nham nghiêng người về phía trước, hai tay ra sức chống đỡ mặt bàn, ngẩng đầu trầm giọng gọi cô: "Tiêu Nhiên!"
Ánh mắt của anh lúc này đặc biệt thâm trầm, anh nhìn chằm chằm Tiêu Nhiên, bên trong có tức giận, có bất đắc dĩ, càng nhiều hơn chính là khó có thể che giấu lo lắng. Những ma quỷ kia đều là người tàn nhẫn độc ác, An Dĩ Nhược vốn không có sức tự bảo vệ mình, rơi vào trong tay bọn bọ, cô chỉ có thể mặc cho người xâu xé, anh muốn cứu cô, nhất định phải cứu cô. Nhưng hiện tại anh lại không thể không dây dưa với cô gái này tại đây.
Hai vai suy sụp xuống, nước mắt trong mắt thoáng chốc làm mờ hai mắt, Tiêu Nhiên giống như là cô lập đến mức vô vọng, giống như là người vùng vẫy giãy chết ở trong bóng đêm nhìn thấy được một chút ánh sáng lại nhanh chóng dập tắt, đáy mắt dĩ nhiên đã ảm đảm không có ánh sáng, giọng nói vỡ vụn mà mở miệng gọi anh: "Mục Nham..."
Nghe được người phụ nữ gọi tên của anh bi thương như thế, Mục Nham quay mặt đi, vẻ mặt nhìn không ra chút khác thường nào, trong lòng lại vén lên cơn sóng dữ dội.
Một năm, cùng chung đụng với Tiêu Nhiên suốt cả thời gian một năm, anh không phải máu lạnh, tâm ý của cô anh vẫn đều biết được. Song, bất kể là thân phận cho phép hoặc là cái khác, đối với cô, anh không có yêu, cho dù là một chút thích cũng không có.
"Mục Nham, nói anh yêu tôi." Nước mắt Tiêu Nhiên giọt giọt rơi xuống, "Cho dù là gạt tôi, nói một lần anh yêu tôi." Cô hèn mọn cầu xin anh có thể lừa gạt cô một lần, chỉ một lần.
Tình cảnh này, Đại Lực đột nhiên có chút luống cuống, thân thể cứng còng đứng ở cạnh cửa, nghĩ thầm thảo nào người trông coi Tiêu Nhiên nói trong khoảng thời gian bốn ngày, người phụ nữ này chỉ nói qua một câu: "Mục Nham đâu? Tôi muốn gặp Mục Nham." Rốt cuộc nhìn ra được tế nhị giữa hai người, ánh mắt nhìn về phía Mục Nham, hy vọng nhận được chỉ thị ở trên mặt anh, bọn họ tựa hồ không nên ở lại.
"Thật xin lỗi, tôi không giúp được cô." Mục Nham ngước mắt, đường nét cương nghị làm cho gương mặt anh càng lộ vẻ tuấn lãng, cô nghe thấy anh lạnh giọng nói: "Tiêu Nhiên, tôi nói rồi, tôi không yêu cô." Lúc dứt lời, anh xoay người, đẩy cửa, rời đi.
Bóng lưng cao lớn dứt khoát như vậy, không có tí ti lưu luyến.
Tiêu Nhiên hoàn toàn sụp đổ, bên trong phòng thẩm vấn truyền đến tiếng quát to đau đến xé lòng của người phụ nữ, còn có tiếng bàn ghế va chạm.
Mục Nham mặt không chút thay đổi đứng ở bên ngoài, ánh mắt hướng về phía ngoài cửa sổ, giống như suy ngẫm, lại giống như tỉnh táo. Hồi lâu sau, bên trong yên tĩnh lại, Đại Lực nói cho biết vết thương của cô Tiêu Nhiên nứt ra căng đau đến hôn mê bất tỉnh, anh đi vòng trở vào, cúi người ôm lấy cô đầu đầy là mồ hôi, đưa về bệnh viện nhà giam.
Danh sách chương