Cúp điện thoại, Cố Dạ ngồi ở trong phòng sách rất lâu, ngón tay khẽ gõ nhịp trên mặt bàn, thật lâu sau, làm như đột nhiên hiểu ra cái gì đó, bên môi từ từ hiện ra một nụ cười cực kỳ kiêu ngạo, nói toạc ra loại này giống như là không biết sợ, "Mục Nham, xem ra tôi xem nhẹ anh rồi." Kế hoạch vốn là khi cứu Tiêu Nhiên ra đồng thời giết Mục Nham, cũng không ngờ làm anh tổn thất sáu tên sát thủ, mà anh ta lại không hề hấn gì, Cố Dạ không cam lòng.
Hai tay siết chặt trước người, hơi ngửa đầu nhàn hạ mà dựa vào trong ghế bành rộng rãi, Cố Dạ nhắm mắt nghĩ ngơi.
"Thiếu gia." Người hầu đứng ở trước cửa, khẽ cúi đầu gọi.
Cố Dạ mở mắt ra thở dài một cái, lúc đứng lên, vẻ mặt lạnh lùng điềm tĩnh. Đẩy cửa ra, anh đi thẳng đến phòng ngủ, đồng thời lạnh giọng dặn dò nói với người hầu phía sau: "Nhị tiểu thư trở về bảo cô ấy đến gặp ta."
"Vâng." Người hầu đáp lại, xoay người đi, anh ta chỉ là tới nhắc nhở ông chủ nên dùng bữa rồi.
Cố Dạ ba bước lại hai bước đi lên lầu hai, trên ban công, một màn kia định dạng thành một bức họa, lay động say đắm tâm trí của anh, ví như lần đầu gặp gỡ vào chín tháng trước tình cảnh khi đó được anh vĩnh viễn cất kỹ ở trong huyết mạch.
Người phụ nữ đi chân trần đứng ở trên ban công, mặc trên người là áo sơ mi màu trắng của anh, áo sơ mi kiểu nam cực không vừa người làm nổi bật lên thân thể mảnh mai nhỏ nhắn của cô chỉ đầy một nắm tay, thậm chí vạt áo cũng đã đến đầu gối của cô, lộ ra bắp chân thon dài cân xứng, mà ống tay áo được cô vén lên cao chút, cánh tay □ nhỏ gầy non mịn ở trong không khí, tóc quăn dài bị gió đêm thổi bay, xốc xếch và đẹp đẽ mĩ miều.
Cố Dạ không có vội vã đi vào, thân thể cao lớn tùy ý tựa vào bên cạnh cửa, lặng lẽ thưởng thức dáng người dịu dàng của An Dĩ Nhược, đáy mắt bất giác thả mềm rất nhiều.
"Dĩ Nhược." Nhìn người phụ nữ hơi ngẩng đầu lên, anh tưởng tượng bộ dáng khép hờ mắt của cô, say mê mà gọi tên của cô, di chuyển bước chân đến gần cô.
An Dĩ Nhược hết sức chuyên chú rơi vào trong suy ngẫm, hoàn toàn không biết Cố Dạ đến đây, cho đến khi thân thể bị ôm vào trong ngực từ phía sau, cô mới giật mình bừng tỉnh.
Bỗng nhiên trong lúc đó, thân thể người phụ nữ căng đến rất chặt, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể gãy lìa. Không thể phủ nhận, cô rất sợ. Tâm tình của anh ta bất định hỉ nộ vô thường, khiến cô vô cùng sợ hãi.
Cong môi cười, Cố Dạ âm thầm mà hơi buộc chặt cánh tay, hai tay siết chặt ở bên eo của cô, cằm đặt ở trên vai cô, cách sợi tóc mềm mại trên má của cô nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, "Còn nhớ ngày sáu tháng tám năm ngoái đang làm gì không?" Giọng nói người đàn ông vừa nhẹ lại vừa mềm, ngọc nhuận tinh xảo nói không nên lời, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, ai có thể nghĩ đến một mặt ngoan độc nham hiểm của anh ta? Âm thanh hơi có vẻ mê ly giống như hít thở vậy lưu luyến ở bên tai, An Dĩ Nhược nghiêng đầu, vẫn không nhìn thấy được biểu cảm trên mặt anh ta. Ngày sáu tháng tám năm ngoái? Cô đang làm gì? Cô làm sao nhớ được?
Phản ứng của cô ở trong dự liệu của anh, thất vọng trên mặt Cố Dạ chợt lóe rồi biến mất, thở dài ôm chặt cô, lồng ngực dán sát ở trên lưng cô, không nhanh không chậm nói: "Tôi nhớ rõ ngày đó cô cũng xõa tóc dài giống như bây giờ, chỉ có điều mặc trên người không phải là áo sơ mi của tôi, mà là một chiếc váy lụa dài màu trắng." Bên trong tủ quần áo xếp thành hàng treo một bên tất cả đều là âu phục và áo sơ mi của anh, anh cố tình không để lại quần áo nữ, chính là buộc cô mặc quần áo của anh. Người đàn ông nở nụ cười hài lòng, suy nghĩ trôi dạt trở lại ngày hôm đó, tự ý ung dung nói: "Đó là bài hát thuần phác hào hùng, thật sự có chút cảm giác rung động đến tâm can, dường như cô là đang nín thở yên lặng, ngay cả mắt cũng không chớp, có vẻ như sợ lỡ mất bất kỳ một chi tiết hay một nốt nhạc nào đó." Bên cạnh màn biểu diễn nhạc nước bên hồ, là màn bắn nước lên cao, anh đứng ở đối diện cô, xuyên thấu qua làn nước trong suốt nghiêng đầu nhìn cô, anh nhìn thấy cô khe khẽ nở nụ cười, thần thái dịu dàng tuyệt đẹp, nụ cười xán lạn như vậy vững vàng thu hút ánh mắt của anh, bất tri bất giác, anh cũng cong lên khóe môi, mà cô, hoàn toàn không biết có người đàn ông đứng ở cách đó không xa nhìn chăm chú vào cô, thu hết biểu cảm biến đổi trong vài phút của cô vào trong mắt.
Ngày đó đối với An Dĩ Nhược mà nói có lẽ là một ngày rất bình thường, cô và bạn học bồi dưỡng thiết kế hẹn nhau cùng đi xem biểu diễn nhạc nước bên hồ, mà trực thăng tư nhân của Cố Dạ vừa khéo đáp xuống Paris, sao mà khéo, anh lãng đãng đi đến nơi đó, mà vẻ mặt trắng thuần của cô vô tình đã lọt vào trong tầm mắt của anh, An Dĩ Nhược đương nhiên không biết nụ cười thật tình của cô khi đó thuần khiết thế nào, tươi đẹp thế nào, và ánh mắt chuyên chú của cô lại có bao nhiêu mê người, bao nhiêu quyến rũ.
Song, bây giờ cô đã rõ, ngày đó đối với mình mà nói, tuyệt đối là bắt đầu một kiếp nạn.
Tại sao gặp phải anh ta? Sao lại gặp phải anh ta? Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là số kiếp đã định? Cô cười ảm đạm, nghĩ thầm ông trời quả thật là nhà trò đùa lớn nhất, luôn đùa bỡn con người ở giữa lòng bàn tay, làm không biết chán, làm không biết chán.
Với Cố Dạ, ngay từ lúc chín tháng trước thì đã định trước hôm nay cùng xuất hiện, chẳng qua là An Dĩ Nhược cầu khẩn, tất cả liền đến đây là ngừng, dừng lại ở đây.
Nhưng rõ ràng Cố Dạ cũng không có nghĩ như vậy, lúc cô nhặt lên chùm chìa khóa này từ trên mặt đất, nhẹ giọng hỏi anh: "Tiên sinh, là của anh sao?"
Cố Dạ tim đập mạnh và loạn nhịp, nhìn chiếc chìa khóa vàng trong tay cô, sau khi hoàn hồn đưa tay nhận lấy, "Cám ơn." Cái chìa khóa này không chỉ là làm bằng vàng, đối với anh tầm quan trọng càng không phải bình thường.
"Không có gì." Cô gái mỉm cười, đưa chìa khóa tới trong tay anh, tay mềm mại khẽ chạm vào ngón tay thon dài của anh.
Anh chưa kịp hỏi tên cô, cô đã xoay người rời đi, song, năm phút sau anh lại nhìn thấy cô ở bên hồ, khi đó cô đang đứng ở đối diện anh thưởng thức nhạc nước, vì thế, anh lấy ra điện thoại cách bởi làn hơi nước chụp được khoảnh khắc ánh mắt chuyên chú này của cô.
Tiếng nhạc véo von dừng lại, những giọt nước vung lên rơi trở lại mặt nước, kích khởi từng cơn gợn sóng, giống như cảm xúc của anh, rốt cuộc không thể trở về bình yên. Có lẽ là từ nhỏ sống ở trong bóng tối, có lẽ anh quá khát vọng ấm áp thuần khiết, ở trong phút chốc Cố Dạ lại động tình. Không quan tâm đến tiếng vỗ tay sôi động vang lên trong đám người, anh nâng bước đi về phía của cô, nhưng anh chậm một bước, lúc cô xoay người không cẩn thận đụng ngã một bé gái trắng nõn mịn màng, sau đó anh nhìn An Dĩ Nhược đỡ cô bé dậy, nhìn cô giơ tay phủi váy của cô công chúa nhỏ, ngồi xổm ở trước mặt cô bé ngẩng mặt dỗ dành cô bé, sau đó ôm lấy cô bé rời đi.
Dưới ánh đèn rực rỡ bóng lưng của cô dần dần nhạt đi, cuối cùng biến mất ở trong biển người đông nghịt, Cố Dạ mỉm cười đứng ở tại chỗ, ánh đèn chiếu vào trong mắt anh, sáng rực dị thường.
Sau đó, anh phái người điều tra cô, biết cô bồi dưỡng ở học viện thiết kế Paris, nhưng anh, lại phải về nước nhận một mối làm ăn cực kỳ quan trọng. Sau mấy tháng thì cô về nước, anh cũng nhận được tin tức đầu tiên, vì sao đồng ý tiến hành giao dịch ở thành phố A lần này, bởi vì cô, ở đó.
Anh thích cô, bộ dáng mỉm cười nhợt nhạt của cô ngừng ở trong đầu óc của anh, anh thường ngồi ở trong phòng sách, nhiều lần nhìn bức ảnh anh dùng di động chụp được, đều không kìm lòng được cười nhạt, nụ cười trong nháy mắt đó có lẽ ngay chính anh cũng không biết có bao nhiêu dịu dàng.
Cố Dạ cũng không biết, tất cả vận mệnh lộn vòng đều bắt nguồn từ cô, người phụ nữ tên là An Dĩ Nhược trước mắt này.
Gặp gỡ cô, rối loạn cuộc sống của anh.
An Dĩ Nhược im lặng, nhớ tới thời gian học tập ở Paris là đã từng đi xem biểu diễn nhạc nước, ngày đó cô vì sơ ý đụng ngã Thần Thần, và quen biết vợ chồng Ôn Hành Viễn gần đó. Nghĩ đến tiểu công chúa Thần Thần, vô thức nghĩ đến chú út Mục Nham của nó, người cảnh sát đó bình tĩnh nhạy bén, người đàn ông thỉnh thoảng có chút trẻ con.
Cắn chặt môi, mắt An Dĩ Nhược hơi ướt. Trong lòng dường như có cái gì đó đang cuồn cuộn, sau đó được nhẹ nhàng che giấu đi, cuối cùng lại quy về kinh sợ. Đúng vậy, kinh sợ. Từ khi chẳng biết tại sao bị Cố Dạ bắt tới, không có một khắc nào là cô không sợ, lúc tỉnh táo sợ, lúc ngủ mê cũng không được yên tĩnh.
Mục Nham, Mục Nham, lần này anh có thể cứu tôi thoát hiểm hay không? Nghiền nát lẩm bẩm ở trong lòng, trong tiềm thức yếu đuối của An Dĩ Nhược được khơi mào một chút.
Trời chiều ở khoảng cách gần vẩy vào trên người cô, lại không có chút ấm áp nào, An Dĩ Nhược chỉ cảm thấy trong lòng đau thương đến cực hạn.
Hơi xoay mặt tránh đi đụng chạm của anh, cắn răng nuốt nước mắt trở về, ánh mắt mờ mịt bay về phương xa mơ hồ có thể nhìn thấy dãy núi, cô đột nhiên nghĩ, ngoại trừ Mục Nham, còn có ai cứu được mình?
Cô chờ anh. Cô tin anh sẽ đến cứu cô. Phần tín nhiệm này tựa hồ tới rất đột ngột, cũng là cây trụ duy nhất để cô tiếp tục chống đỡ.
"Dường như ngày đó tôi không có để lại ấn tượng sâu sắc với cô." Hai tay vịn thân thể của cô để cho An Dĩ Nhược đối mặt với anh, Cố Dạ dịu dàng nhìn chăm chú vào cô, giống như khẽ dụ dỗ một đứa nhỏ khó tính, "Vậy thì bắt đầu từ bây giờ biết tôi." Lúc dứt lời đã cúi thấp đầu, hôn vào môi của cô.
Nhìn mặt anh từ từ áp xuống, tay chân An Dĩ Nhược thoáng chốc lạnh như băng, suy cho cùng anh vẫn không chịu buông tha cô sao? Chẳng lẽ cô phải thỏa hiệp với số phận, trở thành người của anh ta? Trong lòng vọt lên khủng hoảng giống như thủy triều sâu và đen tràn qua cổ họng, song, cô lại mím khóe môi quật cường nghiêng đầu tránh đi, bình tỉnh nói: "Đừng đụng vào tôi." Giọng nói thánh thót như dòng nước xiết, kiên quyết đến không thể nghi ngờ gì.
Hai tay phủ ở trên vai cô hơi dùng sức, trong mắt Cố Dạ đột nhiên nổi lên mưa gió u ám, thoáng chốc che giấu đi dịu dàng trong lúc vô tình lộ ra trước đó, rốt cuộc cô vẫn không học được thuận theo, anh ghét nhất phụ nữ không nghe lời, không ai dám cự tuyệt anh, cho dù anh thích cô, cũng sẽ không cưng chiều cô quá nhiều.
An Dĩ Nhược đón nhận ánh mắt lạnh lẽo của anh, lẳng lặng nói: "Xin anh đừng đụng vào tôi." Nếu như chọc giận anh ta đổi lấy chính là bị hành hạ về tinh thần thậm chí cả về thân thể, cô cũng cam tâm tình nguyện, chỉ cần anh đừng đụng vào cô, thế nào cũng được.
Hai người rơi vào trong im lặng, hít thở của hai bên gần trong gang tấc, An Dĩ Nhược rõ ràng cảm giác được trong nháy mắt anh ta lộ ra tức giận, nhưng cô không còn cách nào khác, cô không muốn trở thành người phụ nữ của anh ta, cho dù là chết, cô cũng sẽ không khuất phục.
"Nhị tiểu thư?" Giọng nói người hầu vang lên trước, phá vỡ sự im lặng của căn phòng.
"Cố Dạ?" Ngay sau đó giọng nói Tiêu Nhiên truyền đến, sau đó cửa phòng liền bị người từ bên ngoài đẩy ra.
Giữ tư thế chế trụ bờ vai An Dĩ Nhược không đổi, Cố Dạ rũ mắt xuống, từ từ thở ra một hơi, trầm giọng trách mắng: "Quy củ đều đã quên rồi sao?"
Tiêu Nhiên sững sờ ngay tại chỗ, bất kể như thế nào cũng không có nghĩ đến An Dĩ Nhược sẽ xuất hiện ở trong phòng của anh ta, căn phòng này, ngoại trừ cô và Tiêu Vũ, chưa từng có bất kỳ một người phụ nữ nào tới, mà trên người cô ấy, lại còn mặc áo sơ mi của anh ta.
Trong lúc đó đột nhiên cảm thấy chưa bao giờ có châm chọc như vậy, vẻ mặt Tiêu Nhiên sâu xa khó lường, ánh mắt khóa chặt ở trên người An Dĩ Nhược là không thể che đậy hận ý, thật lâu sau, ánh mắt của cô dần dần hồi phục lại, cuối cùng trở về thành một sự trầm tĩnh, giọng nói không mang theo một chút cảm xúc gì nói với Cố Dạ: "Tôi chờ anh ở thư phòng." Không đợi anh ta nói chuyện, xoay người rời đi, thậm chí tiện tay khép cửa phòng lại.
Trong nháy mắt nhìn thấy Tiêu Nhiên, An Dĩ Nhược cảm xúc phập phòng, bi ai nhìn về phía Cố Dạ, sau đó nở nụ cười lạnh lẽo, rốt cuộc biết là vì vụ án này lại lần nữa bị liên lụy vào, đột nhiên cảm thấy không có chút sức sống gì đáng nói, lẳng lặng hạ mi xuống, lựa chọn im lặng.
Đối với cô tránh đi nụ hôn của anh, có lẽ là vì Tiêu Nhiên đột nhiên xông vào khiến anh không có tâm trạng truy đến cùng, vẻ mặt lạnh lùng buông tay ra, nâng bước rời đi.
An Dĩ Nhược cúi đầu, cũng không biết đang suy nghĩ gì, ánh mắt nhìn về phía cạnh cửa kịch liệt biến đổi, cảm thấy trong lòng có cái gì đó đang nặng nề chìm xuống, tí ti hy vọng vốn sinh trưởng ở trong khe hẹp bị chìm ngập, sau đó dưới chân mềm nhũn, trăm mối ngổn ngang trượt ngồi ở trên sàn lạnh băng, cuối cùng, cô bụm mặt cúi đầu khóc nức nở, đồng thời nghiền nát lẩm bẩm: "Mục Nham... Cứu tôi..."
"Anh xứng đáng với Tiêu Vũ sao?" Tiêu Nhiên khép hai mắt rồi lại mở to, lạnh lùng chỉ trích.
"Tôi nợ cô ấy gì sao?" Cố Dạ cười như không cười, "Nam nữ vui vẻ hết sức bình thường, chẳng lẽ cô ấy đã chết tôi lại không thể chạm vào người phụ nữ khác?" Trong mắt anh, Tiêu Vũ và những người phụ nữ khác không có gì khác biệt, chẳng qua là thân phận cô ấy hơn em gái nuôi một chút, anh mới dung túng cho cô ấy tùy ý ra vào biệt thự của anh.
"Anh có tim sao? Anh là động vật máu lạnh." Vẻ mặt trong nháy mắt trở nên lạnh cứng, con ngươi mắt quay cuồng gợn sóng, em gái thâm tình đến cùng là uổng phí, Tiêu Nhiên mắng nhỏ: "Anh bắt cô ấy đến chẳng phải vì cứu tôi, vậy vì sao không giết tôi?"
Khuôn mặt điển trai lạnh lùng hé ra một nụ cười lạnh, trầm mặc mấy giây, Cố Dạ hơi nhíu mày, "Lấy tư cách là chủ nhân gia tộc, tôi không thể vứt bỏ bất kỳ một thành viên nào."
Thì ra là thế, hóa ra là làm cho người ngoài xem.
Bên môi hiện lên một nụ cười, mở miệng lần nữa thì giọng nói lạnh lùng, "Giết cô ấy có lẽ thần không biết quỷ không hay, muốn giữ ở bên người? Anh tốt nhất nghĩ rõ ràng thân phận của cô ấy."
Lúc Tiêu Nhiên rời khỏi phòng, Cố Dạ thu lại nụ cười, đáy lòng tự dưng buồn bực, gạt chén trà trên bàn rơi xuống, đứng dậy đứng ở phía trước cửa sổ, cho đến đêm khuya.
Tiêu Nhiên giận dữ rời khỏi biệt thự lại thần không biết quỷ không hay mà từ cửa sổ lầu hai lẻn vào phòng của Cố Dạ, sau khi đi vào thì nhìn thấy An Dĩ Nhược ngồi xổm ở bên giường, gối tay gục ở đó, tóc dài che khuất mặt của cô ấy.
An Dĩ Nhược từ từ ngẩng đầu nhìn cô ấy, không cách nào xem nhẹ phẫn nộ và hận ý đáng sợ vọt lên trong mắt của cô ấy, trong phút chốc cảm thấy máu cả người đều đông lại, giống như đặt mình trong băng.
Khoảnh khắc nhìn nhau này, An Dĩ Nhược suốt đời khó quên. Kinh nghiệm đêm hôm đó, giống như quỷ mị quấn lấy cô rất lâu. Nhiều năm sau hồi tưởng lại, vẫn khiến cô chảy mồ hôi lạnh ròng ròng. Cô vĩnh viễn cũng không quên được Tiêu Nhiên dẫn cô đến tầng hầm, trình diễn một màn gặm cắn đẫm máu kia ở trước mặt của cô.
Cô gái này, thậm chí còn đáng sợ hơn so với người đàn ông ma quỷ kia.
Hai tay siết chặt trước người, hơi ngửa đầu nhàn hạ mà dựa vào trong ghế bành rộng rãi, Cố Dạ nhắm mắt nghĩ ngơi.
"Thiếu gia." Người hầu đứng ở trước cửa, khẽ cúi đầu gọi.
Cố Dạ mở mắt ra thở dài một cái, lúc đứng lên, vẻ mặt lạnh lùng điềm tĩnh. Đẩy cửa ra, anh đi thẳng đến phòng ngủ, đồng thời lạnh giọng dặn dò nói với người hầu phía sau: "Nhị tiểu thư trở về bảo cô ấy đến gặp ta."
"Vâng." Người hầu đáp lại, xoay người đi, anh ta chỉ là tới nhắc nhở ông chủ nên dùng bữa rồi.
Cố Dạ ba bước lại hai bước đi lên lầu hai, trên ban công, một màn kia định dạng thành một bức họa, lay động say đắm tâm trí của anh, ví như lần đầu gặp gỡ vào chín tháng trước tình cảnh khi đó được anh vĩnh viễn cất kỹ ở trong huyết mạch.
Người phụ nữ đi chân trần đứng ở trên ban công, mặc trên người là áo sơ mi màu trắng của anh, áo sơ mi kiểu nam cực không vừa người làm nổi bật lên thân thể mảnh mai nhỏ nhắn của cô chỉ đầy một nắm tay, thậm chí vạt áo cũng đã đến đầu gối của cô, lộ ra bắp chân thon dài cân xứng, mà ống tay áo được cô vén lên cao chút, cánh tay □ nhỏ gầy non mịn ở trong không khí, tóc quăn dài bị gió đêm thổi bay, xốc xếch và đẹp đẽ mĩ miều.
Cố Dạ không có vội vã đi vào, thân thể cao lớn tùy ý tựa vào bên cạnh cửa, lặng lẽ thưởng thức dáng người dịu dàng của An Dĩ Nhược, đáy mắt bất giác thả mềm rất nhiều.
"Dĩ Nhược." Nhìn người phụ nữ hơi ngẩng đầu lên, anh tưởng tượng bộ dáng khép hờ mắt của cô, say mê mà gọi tên của cô, di chuyển bước chân đến gần cô.
An Dĩ Nhược hết sức chuyên chú rơi vào trong suy ngẫm, hoàn toàn không biết Cố Dạ đến đây, cho đến khi thân thể bị ôm vào trong ngực từ phía sau, cô mới giật mình bừng tỉnh.
Bỗng nhiên trong lúc đó, thân thể người phụ nữ căng đến rất chặt, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể gãy lìa. Không thể phủ nhận, cô rất sợ. Tâm tình của anh ta bất định hỉ nộ vô thường, khiến cô vô cùng sợ hãi.
Cong môi cười, Cố Dạ âm thầm mà hơi buộc chặt cánh tay, hai tay siết chặt ở bên eo của cô, cằm đặt ở trên vai cô, cách sợi tóc mềm mại trên má của cô nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, "Còn nhớ ngày sáu tháng tám năm ngoái đang làm gì không?" Giọng nói người đàn ông vừa nhẹ lại vừa mềm, ngọc nhuận tinh xảo nói không nên lời, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, ai có thể nghĩ đến một mặt ngoan độc nham hiểm của anh ta? Âm thanh hơi có vẻ mê ly giống như hít thở vậy lưu luyến ở bên tai, An Dĩ Nhược nghiêng đầu, vẫn không nhìn thấy được biểu cảm trên mặt anh ta. Ngày sáu tháng tám năm ngoái? Cô đang làm gì? Cô làm sao nhớ được?
Phản ứng của cô ở trong dự liệu của anh, thất vọng trên mặt Cố Dạ chợt lóe rồi biến mất, thở dài ôm chặt cô, lồng ngực dán sát ở trên lưng cô, không nhanh không chậm nói: "Tôi nhớ rõ ngày đó cô cũng xõa tóc dài giống như bây giờ, chỉ có điều mặc trên người không phải là áo sơ mi của tôi, mà là một chiếc váy lụa dài màu trắng." Bên trong tủ quần áo xếp thành hàng treo một bên tất cả đều là âu phục và áo sơ mi của anh, anh cố tình không để lại quần áo nữ, chính là buộc cô mặc quần áo của anh. Người đàn ông nở nụ cười hài lòng, suy nghĩ trôi dạt trở lại ngày hôm đó, tự ý ung dung nói: "Đó là bài hát thuần phác hào hùng, thật sự có chút cảm giác rung động đến tâm can, dường như cô là đang nín thở yên lặng, ngay cả mắt cũng không chớp, có vẻ như sợ lỡ mất bất kỳ một chi tiết hay một nốt nhạc nào đó." Bên cạnh màn biểu diễn nhạc nước bên hồ, là màn bắn nước lên cao, anh đứng ở đối diện cô, xuyên thấu qua làn nước trong suốt nghiêng đầu nhìn cô, anh nhìn thấy cô khe khẽ nở nụ cười, thần thái dịu dàng tuyệt đẹp, nụ cười xán lạn như vậy vững vàng thu hút ánh mắt của anh, bất tri bất giác, anh cũng cong lên khóe môi, mà cô, hoàn toàn không biết có người đàn ông đứng ở cách đó không xa nhìn chăm chú vào cô, thu hết biểu cảm biến đổi trong vài phút của cô vào trong mắt.
Ngày đó đối với An Dĩ Nhược mà nói có lẽ là một ngày rất bình thường, cô và bạn học bồi dưỡng thiết kế hẹn nhau cùng đi xem biểu diễn nhạc nước bên hồ, mà trực thăng tư nhân của Cố Dạ vừa khéo đáp xuống Paris, sao mà khéo, anh lãng đãng đi đến nơi đó, mà vẻ mặt trắng thuần của cô vô tình đã lọt vào trong tầm mắt của anh, An Dĩ Nhược đương nhiên không biết nụ cười thật tình của cô khi đó thuần khiết thế nào, tươi đẹp thế nào, và ánh mắt chuyên chú của cô lại có bao nhiêu mê người, bao nhiêu quyến rũ.
Song, bây giờ cô đã rõ, ngày đó đối với mình mà nói, tuyệt đối là bắt đầu một kiếp nạn.
Tại sao gặp phải anh ta? Sao lại gặp phải anh ta? Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là số kiếp đã định? Cô cười ảm đạm, nghĩ thầm ông trời quả thật là nhà trò đùa lớn nhất, luôn đùa bỡn con người ở giữa lòng bàn tay, làm không biết chán, làm không biết chán.
Với Cố Dạ, ngay từ lúc chín tháng trước thì đã định trước hôm nay cùng xuất hiện, chẳng qua là An Dĩ Nhược cầu khẩn, tất cả liền đến đây là ngừng, dừng lại ở đây.
Nhưng rõ ràng Cố Dạ cũng không có nghĩ như vậy, lúc cô nhặt lên chùm chìa khóa này từ trên mặt đất, nhẹ giọng hỏi anh: "Tiên sinh, là của anh sao?"
Cố Dạ tim đập mạnh và loạn nhịp, nhìn chiếc chìa khóa vàng trong tay cô, sau khi hoàn hồn đưa tay nhận lấy, "Cám ơn." Cái chìa khóa này không chỉ là làm bằng vàng, đối với anh tầm quan trọng càng không phải bình thường.
"Không có gì." Cô gái mỉm cười, đưa chìa khóa tới trong tay anh, tay mềm mại khẽ chạm vào ngón tay thon dài của anh.
Anh chưa kịp hỏi tên cô, cô đã xoay người rời đi, song, năm phút sau anh lại nhìn thấy cô ở bên hồ, khi đó cô đang đứng ở đối diện anh thưởng thức nhạc nước, vì thế, anh lấy ra điện thoại cách bởi làn hơi nước chụp được khoảnh khắc ánh mắt chuyên chú này của cô.
Tiếng nhạc véo von dừng lại, những giọt nước vung lên rơi trở lại mặt nước, kích khởi từng cơn gợn sóng, giống như cảm xúc của anh, rốt cuộc không thể trở về bình yên. Có lẽ là từ nhỏ sống ở trong bóng tối, có lẽ anh quá khát vọng ấm áp thuần khiết, ở trong phút chốc Cố Dạ lại động tình. Không quan tâm đến tiếng vỗ tay sôi động vang lên trong đám người, anh nâng bước đi về phía của cô, nhưng anh chậm một bước, lúc cô xoay người không cẩn thận đụng ngã một bé gái trắng nõn mịn màng, sau đó anh nhìn An Dĩ Nhược đỡ cô bé dậy, nhìn cô giơ tay phủi váy của cô công chúa nhỏ, ngồi xổm ở trước mặt cô bé ngẩng mặt dỗ dành cô bé, sau đó ôm lấy cô bé rời đi.
Dưới ánh đèn rực rỡ bóng lưng của cô dần dần nhạt đi, cuối cùng biến mất ở trong biển người đông nghịt, Cố Dạ mỉm cười đứng ở tại chỗ, ánh đèn chiếu vào trong mắt anh, sáng rực dị thường.
Sau đó, anh phái người điều tra cô, biết cô bồi dưỡng ở học viện thiết kế Paris, nhưng anh, lại phải về nước nhận một mối làm ăn cực kỳ quan trọng. Sau mấy tháng thì cô về nước, anh cũng nhận được tin tức đầu tiên, vì sao đồng ý tiến hành giao dịch ở thành phố A lần này, bởi vì cô, ở đó.
Anh thích cô, bộ dáng mỉm cười nhợt nhạt của cô ngừng ở trong đầu óc của anh, anh thường ngồi ở trong phòng sách, nhiều lần nhìn bức ảnh anh dùng di động chụp được, đều không kìm lòng được cười nhạt, nụ cười trong nháy mắt đó có lẽ ngay chính anh cũng không biết có bao nhiêu dịu dàng.
Cố Dạ cũng không biết, tất cả vận mệnh lộn vòng đều bắt nguồn từ cô, người phụ nữ tên là An Dĩ Nhược trước mắt này.
Gặp gỡ cô, rối loạn cuộc sống của anh.
An Dĩ Nhược im lặng, nhớ tới thời gian học tập ở Paris là đã từng đi xem biểu diễn nhạc nước, ngày đó cô vì sơ ý đụng ngã Thần Thần, và quen biết vợ chồng Ôn Hành Viễn gần đó. Nghĩ đến tiểu công chúa Thần Thần, vô thức nghĩ đến chú út Mục Nham của nó, người cảnh sát đó bình tĩnh nhạy bén, người đàn ông thỉnh thoảng có chút trẻ con.
Cắn chặt môi, mắt An Dĩ Nhược hơi ướt. Trong lòng dường như có cái gì đó đang cuồn cuộn, sau đó được nhẹ nhàng che giấu đi, cuối cùng lại quy về kinh sợ. Đúng vậy, kinh sợ. Từ khi chẳng biết tại sao bị Cố Dạ bắt tới, không có một khắc nào là cô không sợ, lúc tỉnh táo sợ, lúc ngủ mê cũng không được yên tĩnh.
Mục Nham, Mục Nham, lần này anh có thể cứu tôi thoát hiểm hay không? Nghiền nát lẩm bẩm ở trong lòng, trong tiềm thức yếu đuối của An Dĩ Nhược được khơi mào một chút.
Trời chiều ở khoảng cách gần vẩy vào trên người cô, lại không có chút ấm áp nào, An Dĩ Nhược chỉ cảm thấy trong lòng đau thương đến cực hạn.
Hơi xoay mặt tránh đi đụng chạm của anh, cắn răng nuốt nước mắt trở về, ánh mắt mờ mịt bay về phương xa mơ hồ có thể nhìn thấy dãy núi, cô đột nhiên nghĩ, ngoại trừ Mục Nham, còn có ai cứu được mình?
Cô chờ anh. Cô tin anh sẽ đến cứu cô. Phần tín nhiệm này tựa hồ tới rất đột ngột, cũng là cây trụ duy nhất để cô tiếp tục chống đỡ.
"Dường như ngày đó tôi không có để lại ấn tượng sâu sắc với cô." Hai tay vịn thân thể của cô để cho An Dĩ Nhược đối mặt với anh, Cố Dạ dịu dàng nhìn chăm chú vào cô, giống như khẽ dụ dỗ một đứa nhỏ khó tính, "Vậy thì bắt đầu từ bây giờ biết tôi." Lúc dứt lời đã cúi thấp đầu, hôn vào môi của cô.
Nhìn mặt anh từ từ áp xuống, tay chân An Dĩ Nhược thoáng chốc lạnh như băng, suy cho cùng anh vẫn không chịu buông tha cô sao? Chẳng lẽ cô phải thỏa hiệp với số phận, trở thành người của anh ta? Trong lòng vọt lên khủng hoảng giống như thủy triều sâu và đen tràn qua cổ họng, song, cô lại mím khóe môi quật cường nghiêng đầu tránh đi, bình tỉnh nói: "Đừng đụng vào tôi." Giọng nói thánh thót như dòng nước xiết, kiên quyết đến không thể nghi ngờ gì.
Hai tay phủ ở trên vai cô hơi dùng sức, trong mắt Cố Dạ đột nhiên nổi lên mưa gió u ám, thoáng chốc che giấu đi dịu dàng trong lúc vô tình lộ ra trước đó, rốt cuộc cô vẫn không học được thuận theo, anh ghét nhất phụ nữ không nghe lời, không ai dám cự tuyệt anh, cho dù anh thích cô, cũng sẽ không cưng chiều cô quá nhiều.
An Dĩ Nhược đón nhận ánh mắt lạnh lẽo của anh, lẳng lặng nói: "Xin anh đừng đụng vào tôi." Nếu như chọc giận anh ta đổi lấy chính là bị hành hạ về tinh thần thậm chí cả về thân thể, cô cũng cam tâm tình nguyện, chỉ cần anh đừng đụng vào cô, thế nào cũng được.
Hai người rơi vào trong im lặng, hít thở của hai bên gần trong gang tấc, An Dĩ Nhược rõ ràng cảm giác được trong nháy mắt anh ta lộ ra tức giận, nhưng cô không còn cách nào khác, cô không muốn trở thành người phụ nữ của anh ta, cho dù là chết, cô cũng sẽ không khuất phục.
"Nhị tiểu thư?" Giọng nói người hầu vang lên trước, phá vỡ sự im lặng của căn phòng.
"Cố Dạ?" Ngay sau đó giọng nói Tiêu Nhiên truyền đến, sau đó cửa phòng liền bị người từ bên ngoài đẩy ra.
Giữ tư thế chế trụ bờ vai An Dĩ Nhược không đổi, Cố Dạ rũ mắt xuống, từ từ thở ra một hơi, trầm giọng trách mắng: "Quy củ đều đã quên rồi sao?"
Tiêu Nhiên sững sờ ngay tại chỗ, bất kể như thế nào cũng không có nghĩ đến An Dĩ Nhược sẽ xuất hiện ở trong phòng của anh ta, căn phòng này, ngoại trừ cô và Tiêu Vũ, chưa từng có bất kỳ một người phụ nữ nào tới, mà trên người cô ấy, lại còn mặc áo sơ mi của anh ta.
Trong lúc đó đột nhiên cảm thấy chưa bao giờ có châm chọc như vậy, vẻ mặt Tiêu Nhiên sâu xa khó lường, ánh mắt khóa chặt ở trên người An Dĩ Nhược là không thể che đậy hận ý, thật lâu sau, ánh mắt của cô dần dần hồi phục lại, cuối cùng trở về thành một sự trầm tĩnh, giọng nói không mang theo một chút cảm xúc gì nói với Cố Dạ: "Tôi chờ anh ở thư phòng." Không đợi anh ta nói chuyện, xoay người rời đi, thậm chí tiện tay khép cửa phòng lại.
Trong nháy mắt nhìn thấy Tiêu Nhiên, An Dĩ Nhược cảm xúc phập phòng, bi ai nhìn về phía Cố Dạ, sau đó nở nụ cười lạnh lẽo, rốt cuộc biết là vì vụ án này lại lần nữa bị liên lụy vào, đột nhiên cảm thấy không có chút sức sống gì đáng nói, lẳng lặng hạ mi xuống, lựa chọn im lặng.
Đối với cô tránh đi nụ hôn của anh, có lẽ là vì Tiêu Nhiên đột nhiên xông vào khiến anh không có tâm trạng truy đến cùng, vẻ mặt lạnh lùng buông tay ra, nâng bước rời đi.
An Dĩ Nhược cúi đầu, cũng không biết đang suy nghĩ gì, ánh mắt nhìn về phía cạnh cửa kịch liệt biến đổi, cảm thấy trong lòng có cái gì đó đang nặng nề chìm xuống, tí ti hy vọng vốn sinh trưởng ở trong khe hẹp bị chìm ngập, sau đó dưới chân mềm nhũn, trăm mối ngổn ngang trượt ngồi ở trên sàn lạnh băng, cuối cùng, cô bụm mặt cúi đầu khóc nức nở, đồng thời nghiền nát lẩm bẩm: "Mục Nham... Cứu tôi..."
"Anh xứng đáng với Tiêu Vũ sao?" Tiêu Nhiên khép hai mắt rồi lại mở to, lạnh lùng chỉ trích.
"Tôi nợ cô ấy gì sao?" Cố Dạ cười như không cười, "Nam nữ vui vẻ hết sức bình thường, chẳng lẽ cô ấy đã chết tôi lại không thể chạm vào người phụ nữ khác?" Trong mắt anh, Tiêu Vũ và những người phụ nữ khác không có gì khác biệt, chẳng qua là thân phận cô ấy hơn em gái nuôi một chút, anh mới dung túng cho cô ấy tùy ý ra vào biệt thự của anh.
"Anh có tim sao? Anh là động vật máu lạnh." Vẻ mặt trong nháy mắt trở nên lạnh cứng, con ngươi mắt quay cuồng gợn sóng, em gái thâm tình đến cùng là uổng phí, Tiêu Nhiên mắng nhỏ: "Anh bắt cô ấy đến chẳng phải vì cứu tôi, vậy vì sao không giết tôi?"
Khuôn mặt điển trai lạnh lùng hé ra một nụ cười lạnh, trầm mặc mấy giây, Cố Dạ hơi nhíu mày, "Lấy tư cách là chủ nhân gia tộc, tôi không thể vứt bỏ bất kỳ một thành viên nào."
Thì ra là thế, hóa ra là làm cho người ngoài xem.
Bên môi hiện lên một nụ cười, mở miệng lần nữa thì giọng nói lạnh lùng, "Giết cô ấy có lẽ thần không biết quỷ không hay, muốn giữ ở bên người? Anh tốt nhất nghĩ rõ ràng thân phận của cô ấy."
Lúc Tiêu Nhiên rời khỏi phòng, Cố Dạ thu lại nụ cười, đáy lòng tự dưng buồn bực, gạt chén trà trên bàn rơi xuống, đứng dậy đứng ở phía trước cửa sổ, cho đến đêm khuya.
Tiêu Nhiên giận dữ rời khỏi biệt thự lại thần không biết quỷ không hay mà từ cửa sổ lầu hai lẻn vào phòng của Cố Dạ, sau khi đi vào thì nhìn thấy An Dĩ Nhược ngồi xổm ở bên giường, gối tay gục ở đó, tóc dài che khuất mặt của cô ấy.
An Dĩ Nhược từ từ ngẩng đầu nhìn cô ấy, không cách nào xem nhẹ phẫn nộ và hận ý đáng sợ vọt lên trong mắt của cô ấy, trong phút chốc cảm thấy máu cả người đều đông lại, giống như đặt mình trong băng.
Khoảnh khắc nhìn nhau này, An Dĩ Nhược suốt đời khó quên. Kinh nghiệm đêm hôm đó, giống như quỷ mị quấn lấy cô rất lâu. Nhiều năm sau hồi tưởng lại, vẫn khiến cô chảy mồ hôi lạnh ròng ròng. Cô vĩnh viễn cũng không quên được Tiêu Nhiên dẫn cô đến tầng hầm, trình diễn một màn gặm cắn đẫm máu kia ở trước mặt của cô.
Cô gái này, thậm chí còn đáng sợ hơn so với người đàn ông ma quỷ kia.
Danh sách chương