Sáng sớm gió nhẹ thổi phất qua chậu hoa linh lan trên bệ cửa sổ, cánh hoa lay động rơi xuống mấy giọt sương trong suốt, không khí trong lành tràn ngập mùi hương nhàn nhạt.
An Dĩ Nhược cẩn thận tưới nước cho hoa, đi đến bệnh viện với Mục Nham như thường lệ.
Ba năm qua, cô đã quen với cuộc sống chờ đợi như vậy. Song, lúc đi ra khỏi nhà cô vẫn không biết, kế tiếp phải đối mặt, lại là biến chuyển số phận một lần nữa.
Khi xe thuận lợi chạy vào đường phố, di động của An Dĩ Nhược vang lên, hiển thị cuộc gọi đến là bác sĩ điều trị của Mục Nham.
"An tiểu thư, mời cô lập tức tới bệnh viện. Thân thể của Mục Nham đột nhiên xuất hiện dấu hiệu suy yếu trầm trọng, tôi sợ cậu ấy..."
Trong nháy mắt đó, An Dĩ Nhược xụi lơ trong chỗ ngồi. Cô nhắm mắt lại, trong lòng có thứ gì đó đột nhiên bị phá hủy, ầm vang một tiếng, vỡ nát.
Bầu không khí đột nhiên trở nên mỏng manh, giống như là có người dùng sức bóp chặt cổ của cô, hít thở nhất thời khó khăn.
Không biết là làm thế nào lái xe đến bệnh viện, chỉ biết là lúc đến Mục Nham đã được đẩy vào phòng mổ, mà hai ông bà Mục cũng đã đến đây. diendanlequydon.comTiếng khóc của má Mục vang vọng ở trong hành lang mênh mông vắng vẻ, chói tai và bén nhọn.
An Dĩ Nhược cảm giác được khí lạnh tràn qua toàn thân xuyên thấu vào trong tim, giống như đặt mình ở hầm băng, trong nháy mắt cô bị đông cứng lại, hoàn toàn không thể hít thở.
"Mục Nham..." Tuyệt vọng và thâm tình bật gọi ra khóe miệng, An Dĩ Nhược nắm chặt hai tay, nắm chặt lấy giống như là nắm giữ sinh mạng của anh, chỉ sợ vừa buông tay, tất cả tình yêu thương sẽ theo gió mất đi.
Lời nỉ non xuôi chảy ở trong không khí phá thành mảnh nhỏ, có loại cảm giác thế giới sụp đổ chỉ trong phút chốc.
Đáy lòng đau đớn cuối cùng cũng bức ra giọt nước mắt, trong khoảnh khắc, nước mắt cô đã rơi như mưa.
Ba năm qua, cô giống như một đứa trẻ yếu ớt dè dặt cẩn trọng mà hít thở, cô muốn đặt cược nửa đời sau này, cô là liều lĩnh như vậy, chỉ vì có thể thắng được đánh cược này. Chẳng lẽ như vậy cũng không được sao? Chờ đợi của cô, tình yêu của bọn họ, rốt cuộc vẫn là không đổi được tính mạng của anh, cuối cùng vẫn phải đi sao?
Đau đớn dữ dội cuồn cuộn mà đến, cả người cô bị bao phủ ở trong bầu không khí lạnh lẽo tuyệt vọng, tim bị nghiền nát triệt để, đau đến không có sức kêu gào.
An Dĩ Nhược suy sụp quỵ xuống, thì thầm lời nhỏ vụn, "Mục Nham, em nên làm cái gì bây giờ?"
Yếu đuối như vậy.
Mềm yếu như vậy.
Ký ức giống như mảnh vụn hiện ra trong đầu. Đã từng lúng túng và gặp gỡ ngoài ý muốn, môi ấm áp của anh như lông vũ lướt qua môi của cô, mềm mại mà chạm vào khiến trái tim người ta sợ đến mức suýt nữa nghẹt thở. Ngày trước, trong chung sống ngọt ngào, trong gió lạnh đêm khuya anh ôm lấy cô đứng ở trên tầng thượng nói qua lời tỏ tỉnh không giống tỏ tình nhất, "An Dĩ Nhược, em có anh." Tình yêu triền miên của đêm tuyết tung bay, anh ôm thân thể mềm mại không xương của cô dịu dàng nói, "Dĩ Nhược, anh yêu em." diendanlequydon.comKhi anh bị thương, hình ảnh máu tươi đầm đìa cắm rể dưới đáy lòng, để cho cô rơi vào trong bàng hoàng tuyệt vọng lâu dài. Vô số ban đêm, cô đã từng liến thoắng không ngừng nói ở bên tai anh, "Mục Nham, em chờ anh..."
Tất cả mọi thứ, cứ như vậy trở thành đã từng, muốn một đi không trở lại sao?
Sau khi quanh đi quẩn lại, rốt cuộc vẫn là muốn âm dương cách biệt vô cùng bi thương vẽ lên dấu chấm hết sao?
An Dĩ Nhược không hiểu, vì sao vĩnh viễn lại là xa xôi như vậy? Rối cuộc bọn họ là phải dùng cách như vậy đạt được nó sao? Chẳng lẽ tình yêu giữa bọn họ, nhất định phải dùng đau đớn khắc cốt ghi tâm để kết thúc?
Cô không tin. Cô không chấp nhận.
Thế giới hoàn toàn bị đảo ngược, tất cả cảnh tượng đổ nát không lưu tình chút nào, đổ ập xuống nện vào trên người cô. An Dĩ Nhược khó khăn mà thở dốc, lồng ngực truyền đến từng cơn đau dữ dội, ý lạnh nhanh chóng khuếch trương, nhanh chóng lan tràn ra, lạnh đến cả người cô co rúm lại.
Ý thức dần dần trở nên hỗn độn, ngay trước mắt trước khi rơi vào bóng tối, cô muốn, bất kể thế nào cũng phải đi cùng với Mục Nham. diendanlequydon.comNếu như không có sức giữ lại tính mạng của anh, vậy, xin ông trời cũng mang cô đi theo.
Ba năm qua, sợ hãi tích tụ ở sâu trong nội tâm rốt cuộc vào giờ phút này bùng phát. Từ khi An Dĩ Nhược ngã xuống đã bắt đầu hôn mê sốt cao, truyền nước biển vào người cũng không có chút tác dụng nào, sốt cao kéo dài không giảm.
Trong năm ngày, cô chưa từng mở mắt, miệng không ngừng thốt ra lời nói mớ mơ hồ, nghe kỹ một chút mới biết được là gọi tên Mục Nham.
Cho đến ngày thứ sáu, lông mi cô run run một chút, từ từ mở mắt, miệng nứt nẻ giật giật, dây thanh đới hoàn toàn mất tiếng, căn bản không nói được một lời. Cô chỉ há miệng thở dốc, lại mệt mỏi nhắm hai mắt lại.
Hai ông bà Mục cũng đi đến trước giường bệnh của An Dĩ Nhược, nhìn sắc mặt cô gái trắng bệch không có chút màu máu nào, trong lòng Mục Thịnh đã không biết là cái mùi vị gì.
Rốt cuộc ông trời muốn thế nào đây? Rốt cuộc muốn hành hạ đôi trẻ yêu nhau này đến khi nào?
Ngay tại lúc An Dĩ Nhược trải qua hành trình của sự sống và cái chết, có y tá từ trong phòng bệnh của Mục Nham lao tới, "Thân thể số một khác thường."
Thế giới đột nhiên rơi vào hỗn loạn chưa từng có.
An Dĩ Nhược hôn mê bất tỉnh, Mục Nham ngủ say mạng treo lơ lửng.
Người nhà họ Ôn cũng chạy tới bệnh viện. Ôn Hành Viễn đỡ mẹ mình ngồi ở một bên, Thần Thần được Si Nhan ôm ở trước ngực, nước mắt lưng tròng nhìn chú út nằm ở trên giường bệnh. diendanlequydon.comĐàm Tử Việt một tay ôm Mễ Ngư khóc sưng mắt, má Mục được Mục Thịnh dùng sức ôm vào trong ngực, thị trưởng An ôm chặt người vợ suy yếu của mình vào trong vòng tay, và Trình Mạc Phỉ tham gia công diễn ở nước ngoài xa xôi cũng về nước ngay trong đêm.
Bọn họ ngừng hô hấp, ánh mắt nhìn chằm chằm ở trên người Mục Nham đang mắt chặt hai mắt, hoang mang bắt đầu quét tới mỗi một dây thần kinh.
Thời gian từng chút qua đi, đêm dài đằng đẵng rốt cuộc cũng qua, phía chân trời từ từ sáng lên ánh sáng nhạt.
Người đàn ông ngủ say hơn một ngàn ngày đêm lại mở mắt như kỳ tích, ánh mắt ảm đảm quét qua mỗi một gương mặt quen thuộc. Thật lâu sau đó, dùng hết sức lực toàn thân vẫn yếu ớt như muỗi kêu, anh hỏi: "Dĩ Nhược đâu?"
Trong phòng bệnh yên ắng không tiếng động, giống như là không cách nào tiếp nhận hai mặt kết quả cực đoan như vậy.
Anh lại tỉnh. Tại thời điểm tất cả mọi người dường như muốn từ bỏ hy vọng, bọn họ nghe được người đàn ông ngủ say ba năm hỏi: "Dĩ Nhược đâu?"
Thời gian đứng im, tại giờ phút ngừng lại này đột nhiên hiện lên sự ngạc nhiên mừng rỡ và không thể tin.
Thật lâu sau đó, hồi phục tinh thần lại trước tiên lại là Thần Thần.
Nó dùng chóp mũi nhẹ nhàng cọ cọ vào gò má của Si Nhan, giọng nói mang theo nghẹn ngào: "Mẹ, chú út đang tìm dì Dĩ Nhược đấy."
Sau đó, yên tĩnh bị tiếng khóc phá vỡ. Má Mục nằm ở trước ngực con trai khóc lóc nghẹn ngào; Má An khóc ngã vào trong lòng chồng mình; Mễ Ngư nắm chặt lấy cánh tay của Đàm Tử Việt, móng tay cũng đã cắm vào trong da thịt của anh; Trình Mạc Phỉ ngẩng đầu lên, giọt nước mắt nóng hổi từ khóe mắt giọt giọt rơi xuống; Ôn Hành Viễn nở nụ cười, dùng sức ôm lấy bả vai của mẹ mình, lúc nhìn về phía của Si Nhan trong mắt rõ ràng có giọt nước mắt...
Cửa phòng bệnh bị người từ bên ngoài nhẹ nhàng đẩy ra, mọi người có mặt ở đây không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn qua.
Toàn bộ trọng lượng cơ thể dựa vào trên người y tá An Dĩ Nhược ngơ ngẩn đứng ở ngưỡng cửa, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, đôi mắt lấp lánh sóng nước, nhìn chăm chú vào trên người của người đàn ông đặc biệt tiều tụy kia, rất lâu không tìm được giọng nói của chính mình, như thể chức năng ngôn ngữ bị ngừng hoạt động, chỉ có nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
Trong nháy mắt này, đầu óc An Dĩ Nhược trắng mờ đến chỉ còn ba chữ: Anh đã tỉnh. Cô không thể nào mở miệng, mặc cho giọt nước mắt nóng hổi chảy xuống. Trong hai mắt đẫm lệ mông lung, cô nhìn thấy Mục Nham nhìn mình thắm thiết, ánh mắt vẫn dịu dàng như trước kia.
Còn có gì hạnh phúc hơn so với ánh mắt nhìn nhau lúc này?!
Giờ phút này thời gian tĩnh lặng đã là vũ trụ rộng lớn bao la.
Màu vàng của ánh nắng ban mai chiếu rọi xuống trái đất, trái tim lạnh lẽo cô đơn cuối cùng được sưởi ấm. Thời gian phối hợp với bước chân chậm lại, hình ảnh giống như là cảnh phim quay chậm, An Dĩ Nhược rời khỏi vòng tay của y tá, từng bước một di chuyển về phía của anh.
Mục Nham dùng hết sức lực toàn thân từ từ duỗi ra cánh tay gầy gò, nước mắt An Dĩ Nhược đã rơi như mưa.
Khi bác sĩ tuyên bố có lẽ anh sẽ ngủ say cả đời, cô đã chuẩn bị tốt việc chờ đợi và tiêu hao hết cả đời; diendanlequydon.comLúc anh bị đẩy vào phòng mổ lần nữa đấu tranh với tử thần, cô dường như cho rằng anh không qua nổi cửa ải này, thậm chí quyết định từ bỏ tính mạng của mình chết theo, anh rốt cuộc tỉnh lại.
Có lẽ, cơ hội sống vĩnh viễn chỉ xuất hiện ở lúc tuyệt vọng nhất.
Yêu, cuối cùng chiến thắng.
Ba tháng sau, đêm lạnh tĩnh mịch, trung tâm triển lãm thành phố tổ chức một show diễn thời trang độc đáo hừng hực khí thế.
Trên sàn diễn trải dài to như vậy, không có màu sắc hoa mỹ rườm rà, không có màu sắc rực rỡ khiến người ta rối mắt. Có, chính là một quý ông trang trọng và trầm ổn.
Nam model thân hình cao lớn theo tiết tấu rõ ràng của tiếng trống, phóng khoáng tùy ý mà sải bước ở chính giữa sân khấu, đánh thẳng vào thị giác của mỗi người, đem sự tùy tính tự nhiên mà nhà thiết kế theo đuổi trong lòng giải thích đến mức tận cùng, đẩy cuộc trình diễn đặc biệt này đến cao trào.
Khi chương trình sắp đến hồi kết thúc, người chủ trì mời nhà thiết kế lên sân khấu.
Trong bóng tối, một chùm ánh sáng vàng êm dịu chiếu vào trên người của người phụ nữ mặc bộ lễ phục tơ lụa màu trắng thuần. Cô ung dung bước lên sân khấu, ánh mắt dịu dàng như nước, trên khuôn mặt xinh đẹp rạng ngời hiện lên nụ cười nhẹ, "Nhớ rõ ba năm trước tôi đã từng nói với một người rằng áo sơ mi của anh quá cứng không tốt để tôi lau nước mắt..." Lời còn chưa dứt, khán giả dưới sân khấu đều đã cười khẽ ra tiếng. Dừng một chút, cô nói: "Sau đó anh ấy nói với tôi rằng, nếu như có thể mặc quần áo do tôi thiết kế sẽ cảm thấy rất hạnh phúc."
Mục Nham đứng ở trong đám người, đáy mắt sâu thẳm tỏa ra dịu dàng có thể chết người, khóe miệng từ từ cong lên, bên môi nâng lên độ cong tuyệt đẹp. Anh nghe thấy cô nói: "Đêm nay mọi người xem hệ liệt quần áo nam 'My love' là tôi mất một năm hoàn thành một bộ tác phẩm, tôi đem từng chút từng chút tình yêu của tôi đối với một người đàn ông hòa vào trong thiết kế. Hôm nay, xem như là tặng cho anh một món quà, nguyện cùng anh tay nắm tay đến trọn đời."
Lúc Mục Nham ngủ say năm thứ hai, An Dĩ Nhược từ bỏ ý tưởng chỉ thiết kế trang phục nữ trước đây. Cô bắt đầu cầm bút vì anh vẽ bản thiết kế, một bức lại một bức, từ áo sơ mi đến âu phục, từ quần áo trang trọng đến quần áo giản dị, lần lượt vẽ từng cái một.
Trong một năm nay, phòng bệnh của bệnh viện trở thành phòng làm việc của cô. Nghĩ đến người yêu lẳng lặng nằm ở bên cạnh, lòng của cô từ từ trở nên bình an, yên bình.
Cô nghĩ, một ngày nào đó anh tỉnh lại, mặc vào trang phục nhãn hiệu 'My love' do cô thiết kế. Đây là một món quà tình yêu mà cô đặc biệt dành tặng cho anh.
Đôi mắt trong veo ẩm ướt nhìn về phía anh cách đó không xa, An Dĩ Nhược mỉm cười tuyên bố với cả thế giới, "Mục Nham, em yêu anh."
Mục Nham mặc một bộ âu phục màu thẫm cắt xen vừa người lộ ra chiều cao ngọc lập, anh cúi đầu lặng lẽ nở nụ cười. Chỉ chốc lát sau, ở dưới ánh mắt chờ đợi của mọi người anh chầm chậm đi lên sân khấu trải dài.
Nhìn chăm chú vào cô, ánh mắt mềm mại của anh đi thẳng vào tim. Dắt tay cô, anh cất giọng trầm nhẹ nói: "Ở trong ba mươi ba năm qua, tôi nhận được tình yêu vô tư của mẹ. Hôm nay, tôi quyết định mang một người phụ nữ khác vào sinh mạng của tôi." Xoay người, đối mặt với An Dĩ Nhược, anh hỏi, "Dĩ Nhược, em bằng lòng gả cho anh chứ?" Sau đó lấy ra một chiếc nhẫn toàn thân cẩn kim cương, ở chính giữa sân khấu trải dài, ở trước mặt của cô, quỳ một gối xuống.
Hội trường đột nhiên lặng yên không một tiếng động, tất cả mọi người ngừng hô hấp, ánh mắt tập trung ở trên người của đôi tình nhân nhiều lần trải qua mưa gió.
An Dĩ Nhược nở nụ cười, chỗ sâu trong đôi mắt tràn đầy tình cảm lưu luyến, cất lời dịu dàng nhỏ nhẹ khẽ trách: "Rõ ràng là người ta chuẩn bị cầu hôn, sao đổi lại bị anh đoạt trước rồi?"
Mục Nham mím môi, nắm lấy tay của cô đeo chiếc nhẫn vào trên ngón áp út của cô, cười dịu dàng, "Đồ ngốc, con gái phải biết rụt rè."
Lúc đứng lên, Mục Nham kéo cô vào trong ngực, phủ lên môi của cô, trầm nhẹ nói: "Anh yêu em." Sau đó hôn cô thật sâu.
Phía chân trời xa xa, hiện lên ánh sáng rực rỡ, hy vọng giống như ánh mặt trời mọc.
Ở một góc thời gian nào đấy, quỹ đạo cuộc sống của Mục Nham và An Dĩ Nhược rốt cuộc trùng hợp. Sinh mạng vốn là gần như còn sót lại, cuối cùng được tình yêu bền chặt của nhau bổ thành viên mãn.
Tình yêu đã đến. Bọn họ sẽ hạnh phúc, không ngừng mà hạnh phúc.
- Hoàn chính văn -
An Dĩ Nhược cẩn thận tưới nước cho hoa, đi đến bệnh viện với Mục Nham như thường lệ.
Ba năm qua, cô đã quen với cuộc sống chờ đợi như vậy. Song, lúc đi ra khỏi nhà cô vẫn không biết, kế tiếp phải đối mặt, lại là biến chuyển số phận một lần nữa.
Khi xe thuận lợi chạy vào đường phố, di động của An Dĩ Nhược vang lên, hiển thị cuộc gọi đến là bác sĩ điều trị của Mục Nham.
"An tiểu thư, mời cô lập tức tới bệnh viện. Thân thể của Mục Nham đột nhiên xuất hiện dấu hiệu suy yếu trầm trọng, tôi sợ cậu ấy..."
Trong nháy mắt đó, An Dĩ Nhược xụi lơ trong chỗ ngồi. Cô nhắm mắt lại, trong lòng có thứ gì đó đột nhiên bị phá hủy, ầm vang một tiếng, vỡ nát.
Bầu không khí đột nhiên trở nên mỏng manh, giống như là có người dùng sức bóp chặt cổ của cô, hít thở nhất thời khó khăn.
Không biết là làm thế nào lái xe đến bệnh viện, chỉ biết là lúc đến Mục Nham đã được đẩy vào phòng mổ, mà hai ông bà Mục cũng đã đến đây. diendanlequydon.comTiếng khóc của má Mục vang vọng ở trong hành lang mênh mông vắng vẻ, chói tai và bén nhọn.
An Dĩ Nhược cảm giác được khí lạnh tràn qua toàn thân xuyên thấu vào trong tim, giống như đặt mình ở hầm băng, trong nháy mắt cô bị đông cứng lại, hoàn toàn không thể hít thở.
"Mục Nham..." Tuyệt vọng và thâm tình bật gọi ra khóe miệng, An Dĩ Nhược nắm chặt hai tay, nắm chặt lấy giống như là nắm giữ sinh mạng của anh, chỉ sợ vừa buông tay, tất cả tình yêu thương sẽ theo gió mất đi.
Lời nỉ non xuôi chảy ở trong không khí phá thành mảnh nhỏ, có loại cảm giác thế giới sụp đổ chỉ trong phút chốc.
Đáy lòng đau đớn cuối cùng cũng bức ra giọt nước mắt, trong khoảnh khắc, nước mắt cô đã rơi như mưa.
Ba năm qua, cô giống như một đứa trẻ yếu ớt dè dặt cẩn trọng mà hít thở, cô muốn đặt cược nửa đời sau này, cô là liều lĩnh như vậy, chỉ vì có thể thắng được đánh cược này. Chẳng lẽ như vậy cũng không được sao? Chờ đợi của cô, tình yêu của bọn họ, rốt cuộc vẫn là không đổi được tính mạng của anh, cuối cùng vẫn phải đi sao?
Đau đớn dữ dội cuồn cuộn mà đến, cả người cô bị bao phủ ở trong bầu không khí lạnh lẽo tuyệt vọng, tim bị nghiền nát triệt để, đau đến không có sức kêu gào.
An Dĩ Nhược suy sụp quỵ xuống, thì thầm lời nhỏ vụn, "Mục Nham, em nên làm cái gì bây giờ?"
Yếu đuối như vậy.
Mềm yếu như vậy.
Ký ức giống như mảnh vụn hiện ra trong đầu. Đã từng lúng túng và gặp gỡ ngoài ý muốn, môi ấm áp của anh như lông vũ lướt qua môi của cô, mềm mại mà chạm vào khiến trái tim người ta sợ đến mức suýt nữa nghẹt thở. Ngày trước, trong chung sống ngọt ngào, trong gió lạnh đêm khuya anh ôm lấy cô đứng ở trên tầng thượng nói qua lời tỏ tỉnh không giống tỏ tình nhất, "An Dĩ Nhược, em có anh." Tình yêu triền miên của đêm tuyết tung bay, anh ôm thân thể mềm mại không xương của cô dịu dàng nói, "Dĩ Nhược, anh yêu em." diendanlequydon.comKhi anh bị thương, hình ảnh máu tươi đầm đìa cắm rể dưới đáy lòng, để cho cô rơi vào trong bàng hoàng tuyệt vọng lâu dài. Vô số ban đêm, cô đã từng liến thoắng không ngừng nói ở bên tai anh, "Mục Nham, em chờ anh..."
Tất cả mọi thứ, cứ như vậy trở thành đã từng, muốn một đi không trở lại sao?
Sau khi quanh đi quẩn lại, rốt cuộc vẫn là muốn âm dương cách biệt vô cùng bi thương vẽ lên dấu chấm hết sao?
An Dĩ Nhược không hiểu, vì sao vĩnh viễn lại là xa xôi như vậy? Rối cuộc bọn họ là phải dùng cách như vậy đạt được nó sao? Chẳng lẽ tình yêu giữa bọn họ, nhất định phải dùng đau đớn khắc cốt ghi tâm để kết thúc?
Cô không tin. Cô không chấp nhận.
Thế giới hoàn toàn bị đảo ngược, tất cả cảnh tượng đổ nát không lưu tình chút nào, đổ ập xuống nện vào trên người cô. An Dĩ Nhược khó khăn mà thở dốc, lồng ngực truyền đến từng cơn đau dữ dội, ý lạnh nhanh chóng khuếch trương, nhanh chóng lan tràn ra, lạnh đến cả người cô co rúm lại.
Ý thức dần dần trở nên hỗn độn, ngay trước mắt trước khi rơi vào bóng tối, cô muốn, bất kể thế nào cũng phải đi cùng với Mục Nham. diendanlequydon.comNếu như không có sức giữ lại tính mạng của anh, vậy, xin ông trời cũng mang cô đi theo.
Ba năm qua, sợ hãi tích tụ ở sâu trong nội tâm rốt cuộc vào giờ phút này bùng phát. Từ khi An Dĩ Nhược ngã xuống đã bắt đầu hôn mê sốt cao, truyền nước biển vào người cũng không có chút tác dụng nào, sốt cao kéo dài không giảm.
Trong năm ngày, cô chưa từng mở mắt, miệng không ngừng thốt ra lời nói mớ mơ hồ, nghe kỹ một chút mới biết được là gọi tên Mục Nham.
Cho đến ngày thứ sáu, lông mi cô run run một chút, từ từ mở mắt, miệng nứt nẻ giật giật, dây thanh đới hoàn toàn mất tiếng, căn bản không nói được một lời. Cô chỉ há miệng thở dốc, lại mệt mỏi nhắm hai mắt lại.
Hai ông bà Mục cũng đi đến trước giường bệnh của An Dĩ Nhược, nhìn sắc mặt cô gái trắng bệch không có chút màu máu nào, trong lòng Mục Thịnh đã không biết là cái mùi vị gì.
Rốt cuộc ông trời muốn thế nào đây? Rốt cuộc muốn hành hạ đôi trẻ yêu nhau này đến khi nào?
Ngay tại lúc An Dĩ Nhược trải qua hành trình của sự sống và cái chết, có y tá từ trong phòng bệnh của Mục Nham lao tới, "Thân thể số một khác thường."
Thế giới đột nhiên rơi vào hỗn loạn chưa từng có.
An Dĩ Nhược hôn mê bất tỉnh, Mục Nham ngủ say mạng treo lơ lửng.
Người nhà họ Ôn cũng chạy tới bệnh viện. Ôn Hành Viễn đỡ mẹ mình ngồi ở một bên, Thần Thần được Si Nhan ôm ở trước ngực, nước mắt lưng tròng nhìn chú út nằm ở trên giường bệnh. diendanlequydon.comĐàm Tử Việt một tay ôm Mễ Ngư khóc sưng mắt, má Mục được Mục Thịnh dùng sức ôm vào trong ngực, thị trưởng An ôm chặt người vợ suy yếu của mình vào trong vòng tay, và Trình Mạc Phỉ tham gia công diễn ở nước ngoài xa xôi cũng về nước ngay trong đêm.
Bọn họ ngừng hô hấp, ánh mắt nhìn chằm chằm ở trên người Mục Nham đang mắt chặt hai mắt, hoang mang bắt đầu quét tới mỗi một dây thần kinh.
Thời gian từng chút qua đi, đêm dài đằng đẵng rốt cuộc cũng qua, phía chân trời từ từ sáng lên ánh sáng nhạt.
Người đàn ông ngủ say hơn một ngàn ngày đêm lại mở mắt như kỳ tích, ánh mắt ảm đảm quét qua mỗi một gương mặt quen thuộc. Thật lâu sau đó, dùng hết sức lực toàn thân vẫn yếu ớt như muỗi kêu, anh hỏi: "Dĩ Nhược đâu?"
Trong phòng bệnh yên ắng không tiếng động, giống như là không cách nào tiếp nhận hai mặt kết quả cực đoan như vậy.
Anh lại tỉnh. Tại thời điểm tất cả mọi người dường như muốn từ bỏ hy vọng, bọn họ nghe được người đàn ông ngủ say ba năm hỏi: "Dĩ Nhược đâu?"
Thời gian đứng im, tại giờ phút ngừng lại này đột nhiên hiện lên sự ngạc nhiên mừng rỡ và không thể tin.
Thật lâu sau đó, hồi phục tinh thần lại trước tiên lại là Thần Thần.
Nó dùng chóp mũi nhẹ nhàng cọ cọ vào gò má của Si Nhan, giọng nói mang theo nghẹn ngào: "Mẹ, chú út đang tìm dì Dĩ Nhược đấy."
Sau đó, yên tĩnh bị tiếng khóc phá vỡ. Má Mục nằm ở trước ngực con trai khóc lóc nghẹn ngào; Má An khóc ngã vào trong lòng chồng mình; Mễ Ngư nắm chặt lấy cánh tay của Đàm Tử Việt, móng tay cũng đã cắm vào trong da thịt của anh; Trình Mạc Phỉ ngẩng đầu lên, giọt nước mắt nóng hổi từ khóe mắt giọt giọt rơi xuống; Ôn Hành Viễn nở nụ cười, dùng sức ôm lấy bả vai của mẹ mình, lúc nhìn về phía của Si Nhan trong mắt rõ ràng có giọt nước mắt...
Cửa phòng bệnh bị người từ bên ngoài nhẹ nhàng đẩy ra, mọi người có mặt ở đây không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn qua.
Toàn bộ trọng lượng cơ thể dựa vào trên người y tá An Dĩ Nhược ngơ ngẩn đứng ở ngưỡng cửa, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, đôi mắt lấp lánh sóng nước, nhìn chăm chú vào trên người của người đàn ông đặc biệt tiều tụy kia, rất lâu không tìm được giọng nói của chính mình, như thể chức năng ngôn ngữ bị ngừng hoạt động, chỉ có nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
Trong nháy mắt này, đầu óc An Dĩ Nhược trắng mờ đến chỉ còn ba chữ: Anh đã tỉnh. Cô không thể nào mở miệng, mặc cho giọt nước mắt nóng hổi chảy xuống. Trong hai mắt đẫm lệ mông lung, cô nhìn thấy Mục Nham nhìn mình thắm thiết, ánh mắt vẫn dịu dàng như trước kia.
Còn có gì hạnh phúc hơn so với ánh mắt nhìn nhau lúc này?!
Giờ phút này thời gian tĩnh lặng đã là vũ trụ rộng lớn bao la.
Màu vàng của ánh nắng ban mai chiếu rọi xuống trái đất, trái tim lạnh lẽo cô đơn cuối cùng được sưởi ấm. Thời gian phối hợp với bước chân chậm lại, hình ảnh giống như là cảnh phim quay chậm, An Dĩ Nhược rời khỏi vòng tay của y tá, từng bước một di chuyển về phía của anh.
Mục Nham dùng hết sức lực toàn thân từ từ duỗi ra cánh tay gầy gò, nước mắt An Dĩ Nhược đã rơi như mưa.
Khi bác sĩ tuyên bố có lẽ anh sẽ ngủ say cả đời, cô đã chuẩn bị tốt việc chờ đợi và tiêu hao hết cả đời; diendanlequydon.comLúc anh bị đẩy vào phòng mổ lần nữa đấu tranh với tử thần, cô dường như cho rằng anh không qua nổi cửa ải này, thậm chí quyết định từ bỏ tính mạng của mình chết theo, anh rốt cuộc tỉnh lại.
Có lẽ, cơ hội sống vĩnh viễn chỉ xuất hiện ở lúc tuyệt vọng nhất.
Yêu, cuối cùng chiến thắng.
Ba tháng sau, đêm lạnh tĩnh mịch, trung tâm triển lãm thành phố tổ chức một show diễn thời trang độc đáo hừng hực khí thế.
Trên sàn diễn trải dài to như vậy, không có màu sắc hoa mỹ rườm rà, không có màu sắc rực rỡ khiến người ta rối mắt. Có, chính là một quý ông trang trọng và trầm ổn.
Nam model thân hình cao lớn theo tiết tấu rõ ràng của tiếng trống, phóng khoáng tùy ý mà sải bước ở chính giữa sân khấu, đánh thẳng vào thị giác của mỗi người, đem sự tùy tính tự nhiên mà nhà thiết kế theo đuổi trong lòng giải thích đến mức tận cùng, đẩy cuộc trình diễn đặc biệt này đến cao trào.
Khi chương trình sắp đến hồi kết thúc, người chủ trì mời nhà thiết kế lên sân khấu.
Trong bóng tối, một chùm ánh sáng vàng êm dịu chiếu vào trên người của người phụ nữ mặc bộ lễ phục tơ lụa màu trắng thuần. Cô ung dung bước lên sân khấu, ánh mắt dịu dàng như nước, trên khuôn mặt xinh đẹp rạng ngời hiện lên nụ cười nhẹ, "Nhớ rõ ba năm trước tôi đã từng nói với một người rằng áo sơ mi của anh quá cứng không tốt để tôi lau nước mắt..." Lời còn chưa dứt, khán giả dưới sân khấu đều đã cười khẽ ra tiếng. Dừng một chút, cô nói: "Sau đó anh ấy nói với tôi rằng, nếu như có thể mặc quần áo do tôi thiết kế sẽ cảm thấy rất hạnh phúc."
Mục Nham đứng ở trong đám người, đáy mắt sâu thẳm tỏa ra dịu dàng có thể chết người, khóe miệng từ từ cong lên, bên môi nâng lên độ cong tuyệt đẹp. Anh nghe thấy cô nói: "Đêm nay mọi người xem hệ liệt quần áo nam 'My love' là tôi mất một năm hoàn thành một bộ tác phẩm, tôi đem từng chút từng chút tình yêu của tôi đối với một người đàn ông hòa vào trong thiết kế. Hôm nay, xem như là tặng cho anh một món quà, nguyện cùng anh tay nắm tay đến trọn đời."
Lúc Mục Nham ngủ say năm thứ hai, An Dĩ Nhược từ bỏ ý tưởng chỉ thiết kế trang phục nữ trước đây. Cô bắt đầu cầm bút vì anh vẽ bản thiết kế, một bức lại một bức, từ áo sơ mi đến âu phục, từ quần áo trang trọng đến quần áo giản dị, lần lượt vẽ từng cái một.
Trong một năm nay, phòng bệnh của bệnh viện trở thành phòng làm việc của cô. Nghĩ đến người yêu lẳng lặng nằm ở bên cạnh, lòng của cô từ từ trở nên bình an, yên bình.
Cô nghĩ, một ngày nào đó anh tỉnh lại, mặc vào trang phục nhãn hiệu 'My love' do cô thiết kế. Đây là một món quà tình yêu mà cô đặc biệt dành tặng cho anh.
Đôi mắt trong veo ẩm ướt nhìn về phía anh cách đó không xa, An Dĩ Nhược mỉm cười tuyên bố với cả thế giới, "Mục Nham, em yêu anh."
Mục Nham mặc một bộ âu phục màu thẫm cắt xen vừa người lộ ra chiều cao ngọc lập, anh cúi đầu lặng lẽ nở nụ cười. Chỉ chốc lát sau, ở dưới ánh mắt chờ đợi của mọi người anh chầm chậm đi lên sân khấu trải dài.
Nhìn chăm chú vào cô, ánh mắt mềm mại của anh đi thẳng vào tim. Dắt tay cô, anh cất giọng trầm nhẹ nói: "Ở trong ba mươi ba năm qua, tôi nhận được tình yêu vô tư của mẹ. Hôm nay, tôi quyết định mang một người phụ nữ khác vào sinh mạng của tôi." Xoay người, đối mặt với An Dĩ Nhược, anh hỏi, "Dĩ Nhược, em bằng lòng gả cho anh chứ?" Sau đó lấy ra một chiếc nhẫn toàn thân cẩn kim cương, ở chính giữa sân khấu trải dài, ở trước mặt của cô, quỳ một gối xuống.
Hội trường đột nhiên lặng yên không một tiếng động, tất cả mọi người ngừng hô hấp, ánh mắt tập trung ở trên người của đôi tình nhân nhiều lần trải qua mưa gió.
An Dĩ Nhược nở nụ cười, chỗ sâu trong đôi mắt tràn đầy tình cảm lưu luyến, cất lời dịu dàng nhỏ nhẹ khẽ trách: "Rõ ràng là người ta chuẩn bị cầu hôn, sao đổi lại bị anh đoạt trước rồi?"
Mục Nham mím môi, nắm lấy tay của cô đeo chiếc nhẫn vào trên ngón áp út của cô, cười dịu dàng, "Đồ ngốc, con gái phải biết rụt rè."
Lúc đứng lên, Mục Nham kéo cô vào trong ngực, phủ lên môi của cô, trầm nhẹ nói: "Anh yêu em." Sau đó hôn cô thật sâu.
Phía chân trời xa xa, hiện lên ánh sáng rực rỡ, hy vọng giống như ánh mặt trời mọc.
Ở một góc thời gian nào đấy, quỹ đạo cuộc sống của Mục Nham và An Dĩ Nhược rốt cuộc trùng hợp. Sinh mạng vốn là gần như còn sót lại, cuối cùng được tình yêu bền chặt của nhau bổ thành viên mãn.
Tình yêu đã đến. Bọn họ sẽ hạnh phúc, không ngừng mà hạnh phúc.
- Hoàn chính văn -
Danh sách chương