Đăng lên không quá 10 phút, Weibo sập, nhưng lần này lập trình viên Weibo đã sớm chuẩn bị, rất nhanh lại khôi phục bình thường.

Chuyện này không hề ảnh hưởng đến tâm tình kích động của nhóm Hán mê chút nào, nhất là Phong thân muội vừa đóng cửa tiệm hoa về đến nhà, cầm điện thoại nằm lăn trên ghế salon vẻn vẹn hai giây, bỗng nhiên đùng một cái đứng dậy: "Cái đậu má, aaaaaa..." Một tay che lại cái miệng đã không chịu sự điều khiển của não bộ.

Tâm tình khó mà bình phục, cắn chặt môi dưới, tranh thủ thời gian hành động đi xua tan đám bình luận trả lời bình luận của cô, nói anh ruột cô bị đau mắt nên trượt tay. Cô vui đến run cả tay: "Ai con mẹ nó lại nói là trượt tay, tui trở mặt với người đó. Hiện tại Phong thân muội tui chính thức tuyên bố hôm nay tui chính là con ruột của ông trời nhé."

Khang Khang 1011: [Phong muội muội, thím qua xem bài Weibo a Hán vừa đăng đi. Có lẽ không phải a Hán tay trượt, cũng có thể là Đan mỹ nhân like cho thím. Haha... Nửa đêm đói muốn xỉu, kết quả bị đút một nồi cẩu lương.]

Trời cao hoàng đế xa: [1 like cho lầu trên, mà tui đang suy nghĩ vì sao Đan mỹ nhân lại like bình luận này. Chẳng lẽ Phong Phong hẹn hò còn mang theo Yến đại phương?]

Phong thân muội nhảy nhót trên ghế một hồi, nhìn thấy bình luận trả lời, thần sắc lập tức trở nên tương đối nghiêm túc, ngồi khoanh chân, lướt lên trên, thấy tỷ tỷ đầu cây nấm đáng yêu đã lâu không gặp, không nhịn được nở một nụ cười "hiền lành", ngón tay lướt vèo vèo trên màn hình.

Phong thân muội: [Aaaaa, anh ruột tui hôn chị dâu, các người nửa đêm không ngủ được, bận bịu cái gì chứ? Ngủ ngon... Ngủ ngon, mau đi ngủ đi, hiện tại tui đi tìm Yến bóng đèn tâm sự vấn đề "không gian cá nhân."]

Điềm Ca ALI: [Ngủ ngon, mị cũng đi tìm Yến đại phương tâm sự "không gian cá nhân".]

Ngô Nam BB: [Ngủ ngon, mang roi da đi tìm Yến đại phương tai hoạ.]

Mục Điền Dã Dã: [Ngủ ngon, đi tắt đèn.]

Bình luận động thái mới nhất đêm nay của Phong Hán dưới sự dẫn dắt của "Phong thân muội" trở nên cực kì quỷ dị, tất cả đều là ngủ ngon, mà cái like lơ đãng kia của Mẫu Đan thuận lợi dẫn đường dư luận, kéo "Người đại diện Yến Thanh của Phong Hán" lên hotsearch.

Yến Thanh mặc đồ ngủ ngồi yên trên ghế salon chừng 10 phút mới hồi phục tinh thần lại, cậu lên hotsearch, hơn nữa còn xếp ngay dưới #Ảnh đế Phong Hán cùng bạn gái hôn môi nồng nhiệt trong xe# Thế nhưng hình như cậu bị oan mà.

Chịu không nổi các loại roi da, gạch ống,... của nhóm Hán mê, Yến Thanh trầm tư suy nghĩ, rốt cục vào rạng sáng 2 giờ đăng Weibo đáp lại chuyện "bóng đèn".

Một đại hán mặt vuông bị trói chặt quỳ trên đài hành hình, một nửa là ánh mặt trời chói chang, một nửa tuyết rơi trắng xoá. Đại hán ngửa mặt lên trời thét lớn: "Yến • Đậu Nga • Thanh ta thật oan khuất, lão bản đi gặp bạn gái căn bản không mang ta theo."

Trên mạng lại dậy sóng, mà tối nay Phong Hán cũng khó ngủ, bởi vì cuối cùng anh khó bỏ xuống được mà lưu lại phòng của Mẫu Đan.

Đèn phòng tắm mở ra, ánh đèn xuyên qua khe cửa. Mượn ánh sáng mờ mờ, anh nhìn chằm chằm cô gái đang gối lên tay anh mà say giấc. Mặc dù tình cảm khó nén, nhưng anh muốn ở bên cô lâu hơn một chút. Tay trái cẩn thận từng li từng tí nâng đầu của cô lên, rút cánh tay mình ra, sau đó kéo gối đầu qua, để cô gối lên, đứng dậy xuống giường, tiến vào phòng tắm.

Mẫu Đan mơ. Trong giấc mơ có cô, có Phong lão bản, có phòng, có giường, nhưng mà lại không có kịch bản. Đến sáng tỉnh dậy, giấc mơ kia vẫn còn phiêu diêu trong đầu. Tối hôm qua ngủ quá muộn, mắt hơi khó chịu, dùng sức chớp chớp mấy cái mới để ý tới bên người mình hình như thiếu mất gì đó.

Đưa tay sang bên cạnh, ổ chăn đã lạnh, vén chăn dụng dậy, đi đến phòng tắm, phát hiện không có ai, vừa định xoay người đi lấy điện thoại, ánh mắt lướt qua túi đựng rác, cô nghi hoặc nói: "Túi rác đâu?" Sau bỗng nhiên cười, cũng không đi tìm người nữa, sắp xếp chăn mền, thay quần áo bắt đầu rửa mặt.

Vừa rửa mặt xong, chuông cửa vang lên. Mẫu Đan bước nhanh tới cửa, xuyên thấu qua mắt mèo thấy được nam nhân biến mất ngay sáng sớm, lập tức mở cửa: "Good morning."

Phong Hán tóc còn hơi ướt đi vào phòng, đóng cửa lại, quay người liền thấy cô gái nhỏ nhà mình mắt mang hài hước nhìn anh, trong lòng biết là bị cô phát hiện, hơi xấu hổ cười, kéo cô vào trong ngực cúi đầu xích lại gần: "Cho anh hôn một cái."

Suy nghĩ một đêm, bởi vì sợ chính mình kìm không nổi "muốn" cô ngay ở khách sạn, cho nên một mực không dám hôn.

Mẫu Đan ngửi được mùi hương thanh lãnh trên người anh, ngửa đầu đón lấy môi anh, tay vươn vào túi áo jacket, quả nhiên có một bó tròn tròn hình trụ. Nụ hôn kết thúc, cô trêu ghẹo: "Ở chỗ em có túi rác, anh không cần đi mua." Mà lại đối với cô, thân thể của anh có phản ứng mới là bình thường, không có, vậy cô dễ nói goodbye rồi.

"Anh..." Phong Hán ôm lấy cô, không biết nên nói cái gì, thấy cô nhìn chằm chằm mình, dứt khoát hôn lên đôi mắt của cô: "Chúng ta gọi phục vụ khách sạn hay là xuống phòng ăn ăn sáng?"

"Gọi phục vụ khách sạn đi." Mẫu Đan lấy túi rác trong túi áo anh ra, kéo anh đi vào phòng: "Anh ngồi chờ một chút, em còn phải trang điểm." Thả túi rác vào hộp đựng đồ dùng hàng ngày.

"Ừ." Phong Hán đi đến đầu giường, cầm điện thoại lên: "Em muốn ăn gì?"

Mẫu Đan ngồi trở lại trước bàn trang điểm, mở túi trang điểm ra: "Một phần cháo hải sản, một cái bánh bao nhân rau, một quả trứng luộc." Phong Hán đề nghị: "Có muốn lấy thêm một ly sữa không?" Cô gái nhỏ nhà mình có vẻ rất dễ nuôi.

"Anh uống thì gọi, em không uống đâu." Cô thích sữa chua, nhưng mới vừa sáng uống sữa chua cũng không tốt lắm: "Chút nữa có khả năng Thanh Thanh sẽ đến. Con bé là fan của anh, chiếc sweater em chụp cho anh lần trước là do con bé móc tiền túi đặt riêng nhét cho em đấy."

Gọi điện thoại đặt đồ ăn xong, Phong Hán đi đến bên bàn máy tính, ngồi xuống: "Tối hôm qua cô ấy mặc chiếc sweater kia, anh nhờ sweater mới nhận ra, lấy được thẻ phòng."

"Em cũng quên mất cái này luôn." Mẫu Đan làm sao cảm giác hai ngày này đầu óc của mình hình như không tốt lắm, chẳng lẽ là bởi vì kết thúc 27 năm độc thân vui mừng đến nỗi choáng váng? Bôi kem nền xong, quay đầu nhìn về phía người đang nhìn mình trang điểm: "Anh định làm khách mời thật hả?"

Cô đã cố gắng hết sức cứu vãn, quyền quyết định vẫn nằm ở anh.

"Vừa rồi ở dưới lầu, anh gặp đạo diễn Trần." Nói đến cùng anh với Trần Sâm còn có chút quan hệ thân thích, vợ của Bách Vịnh Tuấn là cháu gái bà con xa của Trần Sâm. Người ta đã mở miệng mời làm khách mời, mà lại cũng không quá phận, anh cũng không lý do từ chối: "Ông ấy kéo theo hai biên kịch bận rộn một đêm."

Cô đã hiểu. Mẫu Đan lấy kem chống nắng ra: "Em cũng muốn xem xem tạo hình đầu trọc của anh sẽ như thế nào."

"Không thể cắt tóc." Phong Hán cười nói: "Hôm nay chỉ có thể trùm lại. Nếu em muốn xem tạo hình đầu trọc của anh, có thể xem Bát Quái Đồ Linh Tăng, trong phim đó anh cạo đầu thật. Đương nhiên nếu em muốn, chờ quay xong Thầy Giáo Quán Trà Nam, em có thể tự tay cắt tóc cho anh."

"Em có nhàm chán như vậy sao?" Mẫu Đan thoa kem chống nắng lên cổ, hỏi Phong Hán: "Anh có muốn bôi một chút hay không? Hai, ba giờ chiều nắng vẫn lớn lắm."

Phong Hán tiến lên, tiếp lấy kem chống nắng: "Anh không cần." Bóp một chút ra lòng bàn tay: "Bôi thêm phần gáy cho em một chút."

Có lẽ là bởi vì một nửa huyết thống không rõ lai lịch khác, da của anh dù thiên hướng người da vàng, nhưng màu da lại trắng hơn người da vàng bình thường một chút, còn rất khó rám đen, nhưng mà anh không có trắng như cô gái nhỏ nhà mình, cô cần được che chở thật tốt.

Sáng nay Ngô Thanh cực kỳ hiểu chuyện, không nhiều chuyện đến gọi chủ tử nhà mình cùng nhau xuống lầu ăn sáng, thẳng đến lúc thấy xe của đoàn làm phim xe buýt rời khỏi khách sạn, cô mới thấp thỏm gửi tin nhắn WeChat ân cần thăm hỏi chủ tử nhà mình.

Bài Weibo tối hôm qua cô cũng đã xem. Bức ảnh idol cô vẽ không kém cô chút nào, cái này khiến cô không khỏi sinh ra cảm giác nguy hiểm mãnh, trực giác cảm thấy nếu còn tiếp tục như vậy, mình cách ngày nghỉ việc càng ngày càng gần.

Nhưng so với cảm giác nguy cơ vô hạn này của Ngô Thanh, Phỉ Vận Y ở Thân thành xa xôi mới thật sự khó chịu. Kể từ đêm qua, chuyện Phong Hán gặp mặt bạn gái bị tuôn ra, cả người cô đều không ổn, tham gia tiệc rượu liên tục đều ủ rũ, khiến một đại tư bản coi trọng cô rất không cao hứng.

Tiệc rượu còn chưa kết thúc, ảnh Phong Hán cùng Mẫu Đan hôn môi nồng nhiệt trong xe lại lên đầu đề tin giải trí, Phỉ Vận Y không chịu tin, phóng đại ảnh chụp. Mặc dù trong lòng biết người đàn ông ôm hôn cô ta là anh, nhưng cô không muốn tin tưởng, một mực nói với mình không chụp được chính diện, cũng không phải là anh, là Mẫu Đan kia đang lẫn lộn.

Thế nhưng hiện thực lại như một gáo nước lạnh, không ngừng giội lên đầu cô. Phong Hán đáp lại, lại còn để nữ nhân kia dùng Weibo của anh. Phỉ Vận Y đau lòng muốn chết, hai mắt trắng bệch, cô không tin, cô không tin anh sẽ coi trọng nữ nhân bẩn thỉu kia.

Trở về từ bữa tiệc, ngay cả trang sức cũng không tháo, ngơ ngác ngồi bên cửa sổ sát đất ở phòng khách, đối mặt với sông Hoàng Phổ. Cho tới bây giờ, chỉ cần bên người Phong Hán không có nữ nhân, cô liền cảm giác mình vẫn có cơ hội, loại ý nghĩ này mọc rễ trong đầu cô, dần dà khiến cô cho rằng mình là người phụ nữ của Phong Hán.

Nhưng bây giờ Phong Hán có bạn gái, còn không hề cố kỵ thân phận của mình, ôm hôn cô ta trong ga-ra khách sạn. Anh... anh tại sao có thể đối xử với cô như thế? Cô yêu anh như vậy, yêu những 15 năm. Cầm lấy điện thoại, run run tay, móng tay tinh xảo gõ trên bàn phím.

Gửi tin nhắn xong, cô bắt đầu chờ đợi. Thế nhưng một mực chờ đến trời sáng, đợi đến giữa trưa, trên mạng y nguyên vẫn bị tin #Ảnh đế Phong Hán và tân nhân Mẫu Đan# bao trùm, cô hơi khẩn trương.

Ting...

Cửa vừa mở ra, thấy Khương Minh Tịnh mặc váy đen đứng bên ngoài, ngữ khí của Phỉ Vận Y chẳng mấy tốt đẹp hỏi thăm: "Sao cô lại tới đây?" Từ lần trước tan rã trong không vui, hai người đã thật lâu không có liên hệ.

"Sao tôi lại tới đây?" Khương Minh Tịnh đẩy Phỉ Vận Y ra, mang theo túi xách không khách khí đi vào trong nhà, sau đó bịch một tiếng đóng cửa lại, vung tay chính là một bàn tay, đánh cho Phỉ Vận Y không có chút phòng bị nào ngã đến bên tủ giày.

"Cô dám đánh tôi?" Cú ngã kia tuyệt đối không nhẹ, trán Phỉ Vận Y sưng lên, xông lên muốn đánh trả, chỉ tiếc cô nhịn một đêm, thân thể căn bản không phải là đối thủ của Khương Minh Tịnh: "Cô cút đi, nếu không tôi báo cảnh sát."

Hiện tại Khương Minh Tịnh giết Phỉ Vận Y cũng dám, tay phải bắt lấy cổ tay của cô, tay trái vung ra đẩy cánh tay còn lại muốn đánh mình ra, sau đó trở tay lại một cái tát: "Báo cảnh sát? Con mẹ nó một tin nhắn kia của mày hại tao phải "làm" cùng thằng chó kia một đêm." Nói đến đây, cô lại càng thêm hận, hai mắt đỏ lên, lớn tiếng trách mắng: "Báo cảnh sát? Mày cứ việc báo, chúng ta ai cũng không cần sống nữa."

Phỉ Vận Y kinh ngạc, không còn dám đạp đánh Khương Minh Tịnh.

"Một cái Phong Hán đã khiến mày điên cuồng đến nỗi cái gì cũng tung ra được sao?" Khương Minh Tịnh hối hận, sâu trong thân thể còn lưu lại hương vị khiến cô buồn nôn kia, nước mắt tuôn ra như suối: "Mày có biết không, thằng chó kia lấy được tin tức liền gửi tin nhắn cho tao, nó uy hiếp tao."

Cô sai, hoàn toàn sai, năm đó không nên vì chút lợi ích trước mắt mà vu hãm Giang Họa. Ai có thể nghĩ tới cha của Giang Họa rõ ràng bị mang đi, không qua mấy ngày lại hoàn hảo trở về rồi?

"Hắn ta không để tin tức lộ ra ánh sáng?" Phỉ Vận Y hiểu rồi.

Đã đến nước này rồi, cô ta vẫn muốn kéo Giang Họa ra. Khương Minh Tịnh lần này thật sự sinh ác tâm, nhấc chân lên đá vào bụng Phỉ Vận Y.

Phỉ Vận Y bị đạp lăn trên mặt đất, Khương Minh Tịnh tiến lên một phát bắt được tóc của cô ta, kéo hướng phòng tắm: "Mày đã muốn chết, vậy hôm nay tao thành toàn cho mày."

"A..." Phỉ Vận Y đau đến quặn mình, hai tay giữ lấy tóc của chính mình. Đối mặt với Khương Minh Tịnh như vậy, cô sợ: "Thả tôi ra... Thả tôi ra... Tôi không dám..."

Mở vòi nước bồn tắm ra, Khương Minh Tịnh thẳng tay nhấn đầu Phỉ Vận Y đến dưới vòi nước, khuôn mặt lạnh lẽo, ánh mắt càng thêm lạnh: "Chia tay Âu Vũ, tao đã không còn gì nữa, hiện tại cũng chỉ thừa chút thanh danh ấy, ai muốn hủy tao, tao giết người đó trước."

Phỉ Vận Y liều mạng giãy dụa, nhưng tay Khương Minh Tịnh như kìm sắt, vững vàng nhấn cô xuống. Khương Minh Tịnh thở sâu, thấy Phỉ Vận Y giãy dụa càng ngày càng nhỏ, liền biết không sai biệt lắm, thu lực.

Phỉ Vận Y bắt được cơ hội lập tức thoát khỏi bàn tay của Khương Minh Tịnh, lộn nhào hướng ngoài phòng vệ sinh: "Khụ khụ... Ọe... Khụ khụ... Không dám, cũng không dám nữa... Oa..."

"Không phải mày cái gì cũng không sợ sao?" Khương Minh Tịnh cả người ướt đẫm đi theo Phỉ Vận Y còn đang quay lưng về phía mình bò lên: "Sợ gì chết chứ?"

Sáng nay, cô cũng dùng dáng vẻ quyết tâm này, cầm tư liệu người nhà tên paparazzi kia mà người đại diện mua được trong đêm dọa lui hắn ta, Khương Minh Tịnh cô từng bước một đi đến hôm nay thế nào?

"5 năm trước, mày dẫn đầu liên hợp tao, Tô Hạ, Chương Nam với năm nghệ sĩ khác dưới trướng công ty truyền thông Bác Hằng cùng nhau vu hãm Giang Họa." Khương Minh Tịnh ngăn lại đường lui của Phỉ Vận Y, ngồi xổm xuống: "5 năm trôi qua, có phải mày đã quên chuyện lúc trước chính là một trận vu hãm?"

Cả người Phỉ Vận Y run lẩy bẩy, trải qua lúc vừa rồi, giờ phút này cô cực độ sợ hãi Khương Minh Tịnh: "Tôi... tôi sẽ không làm loạn nữa, về sau cũng không dám."

"Thế nhưng mà tao không tin mày." Khương Minh Tịnh nghe được thông báo của điện thoại, cười một tiếng, đứng dậy đi tới cửa, lấy túi xách của mình, lôi điện thoại ra, đi đến trước mặt Phỉ Vận Y, đưa màn hình ra cho cô ta nhìn: "Xem một chút đi, rất đặc sắc."

"A... ưm..."

Từng tiếng rên rỉ truyền ra từ điện thoại, hai mắt Phỉ Vận Y đã phiếm hồng, chậm rãi mở to, nhìn màn hình điện thoại: "Cô!" Chợt ngẩng đầu lên nhìn về phía Khương Minh Tịnh: "Cô muốn làm gì?"

"Làm gì?" Ngón tay Khương Minh Tịnh nhẹ nhàng trượt trên màn hình: "Video như vậy tao còn có rất nhiều, nhân vật chính trong video đều là cùng một người, nhưng mà nam chính lại khác nhau." Cô lấy điện thoại lại: "5 năm trước là mày gọi điện thoại thương lượng với tao chuyện Giang Họa."

Mà nguyên nhân cũng chính là đây, cô quen biết người kia, trở thành người tình của gắn, nhưng vị kia đối đãi cô không tệ. Cô quen biết Âu Vũ, nói chia tay, hắn cũng không có khó xử cô, còn giúp cô giải quyết vấn đề hộ khẩu. Nhưng như vậy nói đến Phỉ Vận Y mới là kẻ "môi giới mại dâm" kia.

"Chắc hẳn mấy người Tô Hạ, Chương Nam bọn họ cũng thế." Chuyện đêm qua, Khương Minh Tịnh không muốn nhớ lại thêm một lần nào nữa: "Mày nói xem nếu tao thả toàn bộ những video này ra, mang theo mấy người Tô Hạ đứng ra nói năm đó vu hãm Giang Họa là một tay mày sắp đặt, cố ý dẫn dắt để chúng ta trách oan Giang Họa, ngoại giới sẽ tin sao?"

Hai tay Phỉ Vận Y giữ chặt sàn nhà: "Cô nói hươu nói vượn."

"Tao không có nói bậy." Khương Minh Tịnh dừng video, lần nữa nhìn về phía Phỉ Vận Y: "Mày là nghệ nhân đầu tiên Giang Họa ký hợp đồng, cô ta bởi vì có thể bảo vệ mày, bỏ không biết bao nhiêu công sức, hơn hẳn các người đại diện khác."

"Trong lòng mày không phục, thậm chí ghen ghét xuất thân tốt của cô ta, ghen ghét cô ta cái gì cũng có, liền muốn hủy hoại cô ta, hoàn toàn hợp lý đấy."

"Về phần bọn tao, lại càng dễ giải thích. Mày môi giới mại dâm, lại rất thân với Giang Họa, lấy tên tuổi của Giang Họa làm việc rất tiện, lừa gạt ai cũng dễ." Khương Minh Tịnh giúp Phỉ Vận Y chỉnh lại mấy sợi tóc tán loạn trên mặt.

"Mà mấy năm này, chúng ta dần dần mò tới chân tướng câu chuyện năm đó, không chịu nổi lương tâm khiển trách đứng ra rửa sạch ô danh cho Giang Họa, trước mặt truyền thông chính thức nói xin lỗi với cô ta, cứ như vậy thanh danh mặc dù có hại, nhưng tổn thất có hạn."

Trong phòng lâm vào tĩnh mịch, Phỉ Vận Y gắt gao trừng Khương Minh Tịnh, thật lâu mới lên tiếng: "Cô thật độc ác!"

Khương Minh Tịnh cười nhạt: "Chỉ kém mày một chút mà thôi." Giang Họa mặc dù bỏ ra rất nhiều tiền, nhưng cô ta cũng là bằng thực lực, chỉ là khi đó tuổi còn rất trẻ, chỉ nhìn được 3 thước trước mặt: "Từ hôm nay trở đi tôi và cô không còn là bạn bè nữa."

"Cô không sợ tôi..."

"Thích nói thì nói." Khương Minh Tịnh cầm điện thoại di động, đứng dậy: "Rời khỏi Giang Họa, tôi cũng chỉ có hai người đàn ông thôi." Tối hôm qua cái kia nhiều lắm chỉ tính là tình một đêm thôi, đi hướng cửa, cô xả giận xong rồi, giờ phút này một phút cũng không muốn ở chỗ này: "Gặp lại, bà mối Phỉ."

Phỉ Vận Y nhìn Khương Minh Tịnh rời đi, trong nháy mắt cánh cửa đóng lại, cô tức giận tay không liên tục đập lên sàn: "A..."

"Ánh mắt không đúng." Phong Hán kịch bản Tuyên Thành Kiếm Ảnh, ngồi trên giường, tay nắm tay dạy bảo bạn gái của chính mình biểu diễn.

"Em sau khi phù trợ triều đình diệt trừ thế lực giang hồ, đã nhìn thấu hồng trần, thời điểm đặt chân lên bậc thang của quốc tự sẽ có một cảnh đặc tả, ánh mắt của em hẳn sẽ ám trầm không gợn sóng, có thể để cho người ta một chút liền biết em đã vô dục vô cầu."

Mẫu Đan đứng ở bên giường, muốn nói cô đã tận lực: "Anh thử một cái ánh mắt vô dục vô cầu, em trước xem thử."

"Được rồi." Phong Hán cũng bất đắc dĩ, anh thật sự không rõ cô làm sao lại có thể lừa dối đoàn làm phim cho tới hôm nay: "Em nhìn kỹ, ánh mắt vô dục vô cầu không phải trống rỗng, em vẻn vẹn ngẩn người thôi là không được."

Mẫu Đan thụ giáo, nhưng cô vẫn không làm rõ được ánh mắt trống rỗng với ánh mắt vô dục vô cầu khác nhau ở chỗ nào, tư tưởng trống rỗng không phải là cái gì cũng không nghĩ sao, cái gì cũng không nghĩ không phải liền là vô dục vô cầu sao?

Nhìn xem hai mắt nguyên bản sáng lấp lánh của chậm rãi rút đi ánh sáng, thời gian dần qua chìm vào ảm đạm, chẳng biết tại sao Mẫu Đan lại từ đó cảm giác được tịch liêu vô tận, giống như giếng cổ hoang phế vậy, chép miệng hô: "Cắt!" Sau đó lập tức tiến tới nâng mặt của anh lên, dùng sức hôn hai cái: "Anh cũng không thể nhìn thấy hồng trần."

"Hồng trần có Mẫu Đan, đại sư khứ tăng bào." Phong Hán ôm cô: "Thấy rõ hay chưa? Em thử một lần đi."

Mẫu Đan vò đầu, hơi buồn bực: "Được rồi, vậy em lại thử một lần." Nhưng mà trước đó ckk muốn đề nghị cho Phong lão bản một chút: "Anh về sau có dự định làm đạo diễn không?" Thấy trên mặt anh lộ vẻ không hiểu, cô hắng giọng một cái: "Nếu có, em đề nghị anh học tập đạo diễn Trần, tự mình đầu tư, còn nữa, đừng tìm em quay."

"Anh không có ý định làm đạo diễn." Phong Hán nhìn xuống đồng hồ đeo tay: "Đợi thêm chút nữa, chúng ta xuất phát đi phim trường."

"Ừ." Mẫu Đan điều chỉnh cảm xúc: "Anh nhìn em..." Chớp chớp mắt, rút hết cảm xúc, sau lại nghĩ đến mấy chuyện thâm trầm.

Phong Hán không nháy mắt mà nhìn chằm chằm vào mắt cô nửa ngày, linh đó trong mắt vẫn không có bộ hoàn toàn được. Anh không khỏi cười nói: "Em định làm Mẫu Đan tinh lẻn vào quốc tự câu dẫn trụ trì?"

"Không được cười!" Mẫu Đan xấu hổ vò loạn đầu anh lên: "Em đã tận lực." Vò xong lại giúp anh vuốt lại tóc: "Phong lão bản, em có vòng buộc tóc, anh có muốn buộc lên không?"

Tuy là con lai, nhưng tóc anh rất đen, hiện tại để dài, chính là tóc bổ luống kiểu Hongkong vang bóng một thời.

"Em buộc cho anh." Phong Hán không từ chối: "Thầy Giáo Quán Trà Nam ngay từ đầu phải để tóc chẻ ngôi giữa thời Minh, chờ vợ của thầy giáo bị bắt, anh sẽ cắt đầu đinh."

Mẫu Đan cầm dây buộc tóc màu đen cùng lược: "Yên tâm đi, em tạm thời sẽ không ghét bỏ kiểu tóc này của anh." Nói thật cô thích nhất tóc quân đội.

"Tạm thời?" Phong Hán ngửi thấy mùi nguy hiểm: "Anh cảm thấy em vừa rồi diễn cũng không tệ." Trái với lương tâm mà nói: "Ở chỗ đạo diễn Trần pass là không thành vấn đề."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện