Buổi chiều An Hạ đi làm lại, bà chủ quán khó xử trả tiền những ngày cô làm việc, đồng nghĩa với việc cô bị đuổi việc.

"Bà chủ, hôm qua con có chuyện ngoài ý muốn nên không đến được, con hứa sẽ không để chuyện tương tự xảy ra nữa" An Hạ khổ sở giải thích, khẩn khiết nài nỉ.

"Cô rất muốn giữ con lại, nhưng có người đã đến đây cảnh cáo, cô hết cách rồi, đây chỉ là quán nhỏ, nếu bị dẹp đi thì gia đình cô sẽ phải chết đói"

Nghe đến việc có người cảnh cáo, An Hạ biết rõ lần này đắc tội không phải chuyện nhỏ, cô càng không dám nghĩ mẹ ruột lại nhẫn tâm đến mức này, chỉ vì dồn ép muốn cô trở về quê mà kể cả việc uy hiếp người khác cũng dám làm.

Nói lời xin lỗi đến chủ quán, An Hạ buồn bã trở về nhà, từ xa đã thấy được xe mẹ cô đỗ trước cổng. Đến gần, mẹ An Hạ nhìn thấy cô liền bảo lên có chuyện cần nói.

Ngay khi An Hạ vào xe, bà nhanh chóng vào chủ đề chính: "Con về quê đi, mẹ sẽ chu cấp hàng tháng cho con"

"Tại sao hết lần này đến lần khác muốn con về quê?"

"Lần trước là đánh nhau với Nguyệt Vân, lần này là lại tiếp tục là Nguyệt Vân"

"Nguyệt Vân là con ruột của mẹ sao?" An Hạ bất lực hỏi, đến cuối cùng mẹ cô vẫn không hề xem trọng sự tồn tại của cô trong cuộc đời bà.


"Nói tóm lại, con về quê đi" Mẹ An Hạ lãng tránh.

"Được, nếu đã như vậy con sẽ không về, con nhất định sẽ sống ở đây thật tốt, sau này cứ xem con như người xa lạ, mọi chuyện sẽ dễ giải quyết hơn" An Hạ đẩy cửa xe ra ngoài, đúng lúc Điếu Trạch Nghiễn vừa bước đến gần.

Điếu Trạch Nghiễn kéo An Hạ sang một bên, khom người nói chuyện với mẹ cô đang ngồi trong xe: "Bà vẫn còn ở đây sao?" anh cười mỉa mai: "Mau về lấy quần áo ra gầm cầu sống đi chứ"

Điếu Trạch Nghiễn đóng ầm cửa xe, chiếc xe lập tức lao đi như gió.

"Chuyện gì vậy? Ý cậu là sao?" An Hạ hoang mang trước những lời nói của Điếu Trạch Nghiễn với mẹ cô.

"Bà ta bảo cậu về quê à? Cậu mà về là không xem được kịch hay đâu"

"Dù gì bà ấy..."

"Bà ta có xem cậu là con đâu, nói cậu là con mẹ tôi thì còn tin được" Điếu Trạch Nghiễn ngắt lời, quay lưng vào xe đang đổ ngay cổng, lớn tiếng hối: "Đi thôi, mua đồ"

Điếu Trạch Nghiễn lái chiếc xe ô tô thể thao màu đen đưa An Hạ đến một cửa hàng thiết bị điện tử. Đi vào trong, anh dạo quanh ngắm nghía, An Hạ an phận im lặng đi phía sau.

Sau khi chọn xong, Điếu Trạch Nghiễn cầm điện thoại trên tay kiểm tra thử rồi giơ lên đưa cho An Hạ xem, tiện thể hỏi: "Cậu thích màu gì?"

"Cậu mua cho tôi sao?" An Hạ ái ngại trước câu hỏi của Điếu Trạch Nghiễn.

"Ừm"

"Không cần đâu, tôi..."

Điếu Trạch Nghiễn không đợi An Hạ có cơ hội từ chối, anh quay sang nói với nhân viên: "Một trắng một đen"

Lát sau, nhân viên mang ra hai hộp điện thoại đã đóng gói xong, Điếu Trạch Nghiễn đưa thẻ ngân hàng để quẹt. An Hạ lén liếc nhìn hóa đơn đang được in ra trong máy, con số với cô thật sự hoa mắt.

Về đến nhà, sau khi thiết lập điện thoại xong Điếu Trạch Nghiễn mang điện thoại sang phòng đưa cho An Hạ.

Nhìn chiếc điện thoại đắt tiền trên tay Điếu Trạch Nghiễn trước mặt mình, tay An Hạ run cả lên, ngập ngừng không dám cầm.


"Tôi không lấy được không?"

"Không được, tôi mua rồi, cậu không xài thì ai xài, vả lại cậu nên cầm đi, sau này tôi gọi thì phải nhanh chóng bắt máy, tôi có nhiều việc để cậu làm lắm"

Đưa điện thoại xong, Điếu Trạch Nghiễn đi ra ngoài. Cầm điện thoại trên tay, An Hạ chỉ biết thở dài, đắc tiền như thế cũng có nghĩa số tiền mà sau này cô phải trả cho nhà anh càng nhiều hơn.

Đang xuống lầu, An Hạ nhìn thấy Điếu Trạch Nghiễn đang đứng ở cầu thang nhìn xuống phía phòng khách. An Hạ đi đến gần chổ anh, chợt thấy gia đình của mẹ cô đang ở đó, vợ chồng bà ấy trong vô cùng khổ sở như đang cầu xin mẹ anh gì đó. Khác với thái độ trước đây, mẹ Điếu Trạch Nghiễn không còn giữ tôn trọng với họ, cũng chẳng thèm quan tâm đến thái độ của họ.

"Chị Điếu, tôi xin chị hãy nói anh Điếu đừng rút vốn, nếu không công ty chúng tôi thật sự sẽ phải phá sản mất" Bố Nguyệt Vân nói như muốn khóc đến nơi.

Mẹ Điếu Trạch Nghiễn bình thản nhấp một ngụm trà, vờ thở dài: "Chồng tôi, anh ấy dễ tính lắm, nhưng khi anh ấy đã nói một là một, hai là hai, cho dù bố mẹ chồng tôi cũng chẳng đổi được ý anh ấy đâu"

"Chị Điếu, chỉ cần anh ấy đừng rút vốn, anh chị muốn tôi làm gì tôi cũng sẽ làm" Bố Nguyệt Vân van xin nài nỉ.

"Vậy sao?" Mẹ Điếu Trạch Nghiễn giả vờ ngạc nhiên: "Nhưng đáng tiếc thật, nếu anh chị biết dạy dỗ con cái thì đã không xảy ra chuyện hôm nay rồi"

"Mày còn không mau quỳ xuống xin lỗi" Bố Nguyệt Vân hét lên với Nguyệt Vân đang đứng ở sau lưng ông ta.

Bị quát, Nguyệt Vân giật mình nhanh chóng quỳ xuống xin lỗi ríu rít.

Mẹ Điếu Trạch Nghiễn cười kinh thường: "Cháu xin lỗi tôi làm gì, người bị cháu ức hiếp đâu phải là tôi"

"Phải rồi, người cậu xin lỗi ở đây này" Điếu Trạch Nghiễn nói vọng đến, dù chưa từng quay đầu lại nhưng anh đã sớm biết An Hạ đứng sau lưng mình.

Ánh mắt của những người ở phòng khách đều quay sang hướng Điếu Trạch Nghiễn và An Hạ, anh nắm cổ tay kéo cô xuống lầu, đi đến trước mặt người nhà Nguyệt Vân.

"Xin lỗi đi, nhớ cho thành tâm vào" Điếu Trạch Nghiễn giọng điệu bỡn cợt y hệt như mọi khi, thậm chí còn pha thêm sự châm biếm.

"Mày có phải là con người không? Sao cứ ám gia đình tao như vậy?"

An Hạ đứng ngay trước mặt, mẹ cô giận dữ lao đến giơ hai bàn tay sắp bấu lấy cô, Điếu Trạch Nghiễn phản ứng nhanh lẹ, lập tức kéo An Hạ sang phía sau lưng anh khiến mẹ cô ngã sấp về phía trước.

Biểu cảm Điếu Trạch Nghiễn thay đổi, đanh mặt lớn tiếng gọi: "Anh Cường"


Quản lý của gia đình Điếu Trạch Nghiễn có mặt ngay tức khắc, Điếu Trạch Nghiễn cười nửa miệng, nhìn vào cha con Nguyệt Vân rồi nhìn sang mẹ An Hạ, gằng giọng nói với Cường: "Từ giờ trở đi, không cho ba người bọn họ béng mảng ở khu này. À không, là thành phố này"

Trong bộ vest đen vốn nghiêm nghị, anh Cường gật đầu vâng một tiếng cũng đủ cảm nhận được khí thế, thông qua bộ đàm gọi những vệ sĩ đã được sắp xếp chờ bên ngoài chạy vào, lôi cả nhà Nguyệt Vân ra ngoài mặc cho họ la khóc thảm thiết.

Sau khi mọi thứ ổn định lại, An Hạ quay sang mẹ Điếu Trạch Nghiễn: "Con muốn quay về"

"Tại sao chứ? Con có làm gì sai đâu, người làm sai là bọn họ kia mà" Mẹ Điếu Trạch Nghiễn ôn tồn khuyên nhủ, liếc mắt nhanh qua con trai ra dấu cản An Hạ.

"Con lên đây không lâu đã gây ra không biết bao nhiêu phiền phức cho gia đình dì, sau này con cũng không dám chắc là sẽ không gây ra chuyện khác, con cảm thấy tốt hơn là con nên trở về"

"Không được An Hạ" Mẹ Điếu Trạch Nghiễn nắm lấy đôi tay An Hạ, quay sang bảo Điếu Trạch Nghiễn khuyên cô nhưng anh chỉ chăm chú xem điện thoại, mẹ anh thuận chân đá anh một cái.

Điếu Trạch Nghiễn cau mày bất mãn, mắt không rời màn hình điện thoại: "Cậu ấy không về được đâu"

"Con chắc sao?" Mẹ anh cao giọng.

Điếu Trạch Nghiễn nhìn An Hạ thư thả nhắc nhở: "Tôi giúp cậu nhiều như vậy, cậu chưa trả ơn mà đòi về, đó là điều không hay chút nào đúng không?"

Nhớ đến tờ giấy cam kết giữa An Hạ và Điếu Trạch Nghiễn, cô lại cảm thấy có lỗi, quả thật anh đã làm rất nhiều việc cho cô nhưng đến ngay hiện tại cô vẫn chưa làm bất cứ điều gì để đền đáp cho anh.

Thấy An Hạ rơi vào trầm tư bất động, mẹ Điếu Trạch Nghiễn vừa mừng vừa lo: "Mọi thứ đã giải quyết xong hết rồi, chúng ta cùng bắt đầu lại cuộc sống mới, được không?"

An Hạ nhìn mẹ Điếu Trạch Nghiễn, bà đang vô cùng mong đợi, còn anh cũng đang lạnh mặt chờ câu trả lời của cô, An Hạ đành miễn cưỡng gật đầu.

Mẹ Điếu Trạch Nghiễn mãn nguyện nở nụ cười, thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt Điếu Trạch Nghiễn cũng dãn ra.




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện