Có những chuyện đã từng xảy ra vẫn khiến người ta bồi hồi nhớ lại, nhớ rõ đến mức cứ ngỡ vừa mới diễn ra ngày hôm qua. Đối với An Hạ mà nói, bảo cô cầu hôn Điếu Trạch Nghiễn cũng không còn là chuyện quá mức tưởng tượng.
Ở bên Điếu Trạch Nghiễn một thời gian dài, mức độ mặt dày của An Hạ cũng được tăng lên ít nhiều, ngay cả những lời nói sến sẩm tưởng chừng như cô sẽ không bao giờ nói được thì cô đã bày tỏ rất nhiều lần. Nói những lời hoa mỹ không phải do thói quen, cũng chẳng phải bắt chước những bộ phim lãng mạn, bởi đối với An Hạ luôn là những cảm xúc chân thật nhất được bộc bạch.
Với Điếu Trạch Nghiễn, mỗi khi nhìn lại những ký ức đã trải qua, trên đoạn đường anh đi luôn có bóng dáng của An Hạ, cô luôn lặng lẽ ở phía sau anh, dùng tình yêu âm thầm bao dung cho những lỗi lầm anh đã từng gây ra. Điều anh mong muốn nhất ngay khi có thể tự tay gầy dựng lên sự nghiệp và gia đình là có được nắm tay An Hạ cùng anh tiến về phía trước.
Có thể Điếu Trạch Nghiễn không phải là một người con trai hoàn hảo nhất, An Hạ cũng không phải là cô gái tốt nhất, nhưng đối với cả hai, đối phương trong mắt mình luôn là tuyệt vời nhất.
Trong tuần diễn ra lễ tốt nghiệp, Điếu Trạch Nghiễn bận rộn ở công ty mà không có thời gian để nhớ nhắc An Hạ cầu hôn anh.
Ngay cả vào ngày tốt nghiệp, Điếu Trạch Nghiễn cũng không hề nhắc đến, thay vì vui mừng An Hạ lại cảm thấy tiếc nuối điều gì đó, có lẽ cô đã quen với một Điếu Trạch Nghiễn luôn tìm cách có được những thứ anh mong muốn.
Ngay tối hôm buổi lễ tốt nghiệp kết thúc, An Hạ mạnh dạn mang bữa tối đến công ty cho anh, trong lòng duy nhất một cảm giác bất an khôn nguôi.
Trong phòng làm việc, Điếu Trạch Nghiễn mải mê giải quyết hồ sơ mà không hay biết An Hạ bước vào, cho đến khi ngón tay cô chạm vào má anh, anh mới giật mình ngẩng đầu nhìn.
Thấy An Hạ bất ngờ đến tìm, Điếu Trạch Nghiễn vui đến cười ngốc: "Sao lại đến đây?"
"Mang cơm đến cho anh" An Hạ giơ hộp cơm ba ngăn hình chữ nhật được đặt trong túi giữ nhiệt lên.
Cùng đến bàn tiếp khách ngồi xuống, Điếu Trạch Nghiễn càng lúc càng ra dáng một ông chủ tương lai, mặc áo sơ mi trắng chỉ khiến trái tim thiếu nữ thêm thổn thức.
Trong lúc Điếu Trạch Nghiễn ăn, An Hạ ngại ngùng mở lời: "Dạo này... anh bận lắm sao?"
"Một chút, sao vậy?"
An Hạ liếc mắt chổ khác mà không nhìn thẳng vào anh, biểu cảm căng thẳng pha chút nghiêm trọng. Điếu Trạch Nghiễn nhận thức được tình thế không ổn, lo lắng đến thẳng người.
"Anh... làm gì sai sao?"
An Hạ lắc đầu, lén lút hít sâu một hơi nhìn thẳng vào mắt anh, chậm chạp lên tiếng:"Không có gì, chỉ là dạo này em thấy anh rất bận, thời gian nghỉ ngơi cũng không có nhiều, vậy nên chúng ta..."
Đang nói An Hạ bỗng dừng lại, cô và Điếu Trạch Nghiễn đều nhìn nhau không chớp mắt, cả hai cùng một nỗi lo nhưng nguyên nhân hoàn toàn khác nhau. Anh lo An Hạ giận vì anh đã không ở bên cạnh cô nhiều, còn An Hạ thì lo chuyện sắp phải nói ra.
"Em biết anh bận, nên chúng ta hãy..." Lời nói đến cổ như bị gì đó chặn lại, An Hạ ngập ngừng một lúc, khó khăn lắm mới có thể nói ra: "Nghỉ yêu, kết hôn thôi!"
"Hả?" Điếu Trạch Nghiễn ngớ người trước lời đề nghị bất ngờ của An Hạ, anh vẫn cho rằng đợi đến khi hết bận sẽ đòi cô cầu hôn, không ngờ cô lại hoàn toàn tự nguyện chủ động trước.
Phản ứng kỳ lạ của Điếu Trạch Nghiễn khiến An Hạ hụt hẫng, trông anh chẳng khác gì đã thay đổi không muốn cùng cô thực hiện điều mà lúc trước anh luôn muốn có.
"Hãy xem như em chưa nói gì"
"Cái gì?" Điếu Trạch Nghiễn cao giọng bức xúc, quay ngược lại chỉ trích cô: "Ai chơi rút lại lời đã nói"
Điếu Trạch Nghiễn đứng dậy loay hoay tìm điện thoại, mở máy ảnh lên quay An Hạ.
"Nói lại đi, anh phải quay làm bằng chứng, nhỡ sáng mai em nuốt lời chẳng phải anh phải chịu thiệt sao?"
An Hạ ngẩn người không rời mắt khỏi sự kích động của Điếu Trạch Nghiễn, cô không thể chắc chắn biểu hiện nào của anh là thật cái nào là giả.
"Em mau nói lại đi!"
Đối diện với thái độ một phần yêu cầu chín phần đe dọa của Điếu Trạch Nghiễn, An Hạ bất động một chổ, mi mắt chớp hai cái vô tội, không có cách nào để lặp lại lời khi nãy một lần nữa.
"Em... không thể"
Biểu cảm thất vọng tràn trề hiện hữu trên gương mặt của Điếu Trạch Nghiễn, anh không tài nào chấp nhận được chuyện bỏ lỡ khoảnh khắc quan trọng mà anh đã chờ đợi hơn hai năm.
Tuy bỏ lỡ việc lưu lại khoảnh khắc đặc biệt khi An Hạ cầu hôn, Điếu Trạch Nghiễn tuyệt đối không cho sai lầm tái diễn.
Chuyện kết hôn là chuyện lớn, tối đi làm về Điếu Trạch Nghiễn liền thông báo cho cả nhà biết, bố mẹ anh lẫn thím Vu đều ngạc nhiên đến không thốt lên lời.
Sợ An Hạ đổi ý, sáng hôm sau Điếu Trạch Nghiễn lập tức kéo cô đi đăng ký kết hôn, còn đưa mẹ anh theo để quay lại lúc An Hạ đặt bút ký tên vào giấy chứng nhận.
Nhìn dáng vẻ như vừa đánh chiếm thành công được một đất nước của Điếu Trạch Nghiễn, An Hạ trong lòng trở nên rối loạn không rõ quyết định của cô hôm qua là sai hay đúng, cô chỉ biết mình đã không còn đường thoát.
Ở bên Điếu Trạch Nghiễn một thời gian dài, mức độ mặt dày của An Hạ cũng được tăng lên ít nhiều, ngay cả những lời nói sến sẩm tưởng chừng như cô sẽ không bao giờ nói được thì cô đã bày tỏ rất nhiều lần. Nói những lời hoa mỹ không phải do thói quen, cũng chẳng phải bắt chước những bộ phim lãng mạn, bởi đối với An Hạ luôn là những cảm xúc chân thật nhất được bộc bạch.
Với Điếu Trạch Nghiễn, mỗi khi nhìn lại những ký ức đã trải qua, trên đoạn đường anh đi luôn có bóng dáng của An Hạ, cô luôn lặng lẽ ở phía sau anh, dùng tình yêu âm thầm bao dung cho những lỗi lầm anh đã từng gây ra. Điều anh mong muốn nhất ngay khi có thể tự tay gầy dựng lên sự nghiệp và gia đình là có được nắm tay An Hạ cùng anh tiến về phía trước.
Có thể Điếu Trạch Nghiễn không phải là một người con trai hoàn hảo nhất, An Hạ cũng không phải là cô gái tốt nhất, nhưng đối với cả hai, đối phương trong mắt mình luôn là tuyệt vời nhất.
Trong tuần diễn ra lễ tốt nghiệp, Điếu Trạch Nghiễn bận rộn ở công ty mà không có thời gian để nhớ nhắc An Hạ cầu hôn anh.
Ngay cả vào ngày tốt nghiệp, Điếu Trạch Nghiễn cũng không hề nhắc đến, thay vì vui mừng An Hạ lại cảm thấy tiếc nuối điều gì đó, có lẽ cô đã quen với một Điếu Trạch Nghiễn luôn tìm cách có được những thứ anh mong muốn.
Ngay tối hôm buổi lễ tốt nghiệp kết thúc, An Hạ mạnh dạn mang bữa tối đến công ty cho anh, trong lòng duy nhất một cảm giác bất an khôn nguôi.
Trong phòng làm việc, Điếu Trạch Nghiễn mải mê giải quyết hồ sơ mà không hay biết An Hạ bước vào, cho đến khi ngón tay cô chạm vào má anh, anh mới giật mình ngẩng đầu nhìn.
Thấy An Hạ bất ngờ đến tìm, Điếu Trạch Nghiễn vui đến cười ngốc: "Sao lại đến đây?"
"Mang cơm đến cho anh" An Hạ giơ hộp cơm ba ngăn hình chữ nhật được đặt trong túi giữ nhiệt lên.
Cùng đến bàn tiếp khách ngồi xuống, Điếu Trạch Nghiễn càng lúc càng ra dáng một ông chủ tương lai, mặc áo sơ mi trắng chỉ khiến trái tim thiếu nữ thêm thổn thức.
Trong lúc Điếu Trạch Nghiễn ăn, An Hạ ngại ngùng mở lời: "Dạo này... anh bận lắm sao?"
"Một chút, sao vậy?"
An Hạ liếc mắt chổ khác mà không nhìn thẳng vào anh, biểu cảm căng thẳng pha chút nghiêm trọng. Điếu Trạch Nghiễn nhận thức được tình thế không ổn, lo lắng đến thẳng người.
"Anh... làm gì sai sao?"
An Hạ lắc đầu, lén lút hít sâu một hơi nhìn thẳng vào mắt anh, chậm chạp lên tiếng:"Không có gì, chỉ là dạo này em thấy anh rất bận, thời gian nghỉ ngơi cũng không có nhiều, vậy nên chúng ta..."
Đang nói An Hạ bỗng dừng lại, cô và Điếu Trạch Nghiễn đều nhìn nhau không chớp mắt, cả hai cùng một nỗi lo nhưng nguyên nhân hoàn toàn khác nhau. Anh lo An Hạ giận vì anh đã không ở bên cạnh cô nhiều, còn An Hạ thì lo chuyện sắp phải nói ra.
"Em biết anh bận, nên chúng ta hãy..." Lời nói đến cổ như bị gì đó chặn lại, An Hạ ngập ngừng một lúc, khó khăn lắm mới có thể nói ra: "Nghỉ yêu, kết hôn thôi!"
"Hả?" Điếu Trạch Nghiễn ngớ người trước lời đề nghị bất ngờ của An Hạ, anh vẫn cho rằng đợi đến khi hết bận sẽ đòi cô cầu hôn, không ngờ cô lại hoàn toàn tự nguyện chủ động trước.
Phản ứng kỳ lạ của Điếu Trạch Nghiễn khiến An Hạ hụt hẫng, trông anh chẳng khác gì đã thay đổi không muốn cùng cô thực hiện điều mà lúc trước anh luôn muốn có.
"Hãy xem như em chưa nói gì"
"Cái gì?" Điếu Trạch Nghiễn cao giọng bức xúc, quay ngược lại chỉ trích cô: "Ai chơi rút lại lời đã nói"
Điếu Trạch Nghiễn đứng dậy loay hoay tìm điện thoại, mở máy ảnh lên quay An Hạ.
"Nói lại đi, anh phải quay làm bằng chứng, nhỡ sáng mai em nuốt lời chẳng phải anh phải chịu thiệt sao?"
An Hạ ngẩn người không rời mắt khỏi sự kích động của Điếu Trạch Nghiễn, cô không thể chắc chắn biểu hiện nào của anh là thật cái nào là giả.
"Em mau nói lại đi!"
Đối diện với thái độ một phần yêu cầu chín phần đe dọa của Điếu Trạch Nghiễn, An Hạ bất động một chổ, mi mắt chớp hai cái vô tội, không có cách nào để lặp lại lời khi nãy một lần nữa.
"Em... không thể"
Biểu cảm thất vọng tràn trề hiện hữu trên gương mặt của Điếu Trạch Nghiễn, anh không tài nào chấp nhận được chuyện bỏ lỡ khoảnh khắc quan trọng mà anh đã chờ đợi hơn hai năm.
Tuy bỏ lỡ việc lưu lại khoảnh khắc đặc biệt khi An Hạ cầu hôn, Điếu Trạch Nghiễn tuyệt đối không cho sai lầm tái diễn.
Chuyện kết hôn là chuyện lớn, tối đi làm về Điếu Trạch Nghiễn liền thông báo cho cả nhà biết, bố mẹ anh lẫn thím Vu đều ngạc nhiên đến không thốt lên lời.
Sợ An Hạ đổi ý, sáng hôm sau Điếu Trạch Nghiễn lập tức kéo cô đi đăng ký kết hôn, còn đưa mẹ anh theo để quay lại lúc An Hạ đặt bút ký tên vào giấy chứng nhận.
Nhìn dáng vẻ như vừa đánh chiếm thành công được một đất nước của Điếu Trạch Nghiễn, An Hạ trong lòng trở nên rối loạn không rõ quyết định của cô hôm qua là sai hay đúng, cô chỉ biết mình đã không còn đường thoát.
Danh sách chương