Bố Điếu Trạch Nghiễn hủy chuyến công tác để ở lại tham dự cuộc thi của anh, buổi tối cùng nhau ăn mừng, Điếu Trạch Nghiễn vui hẳn ra mặt.

Nhìn gia đình Điếu Trạch Nghiễn cùng nhau ăn cơm, cùng nhau cười đùa, An Hạ lại nghẹn ngào trong lòng, đã rất lâu và sau này cô vĩnh viễn cũng chẳng thể ngồi ăn cùng bà vui vẻ giống như vậy.

Xong bữa tối, An Hạ mang thuốc vào phòng thoa cho Điếu Trạch Nghiễn, anh kéo một bên vai áo xuống, vết thương trên vai ửng đỏ, còn có vết trầy mờ. An Hạ vừa ân cần xoa thuốc vừa hỏi anh: "Đau không?"

Trước sự dịu dàng đó, Điếu Trạch Nghiễn sợ mình không cầm lòng được mà nói đau, ngay cả mẹ anh còn chưa từng dùng thái độ nhẹ nhàng đó hỏi han anh.

"Cảm ơn cậu, hết lần này đến lần khác cứu tôi"

"Thay vì nói cảm ơn" Điếu Trạch Nghiễn thoát khỏi suy nghĩ, kéo áo lên: "Thì hành động thực tế đi"

Trở về phòng, An Hạ ôm lấy tấm hình bà trên bàn học bật khóc nức nở, cô trốn trong góc cạnh giường khóc để không ai nghe thấy. Nhưng tất cả đều không qua nổi Điếu Trạch Nghiễn, tiếng nấc rất nhỏ của An Hạ cũng đủ để anh nghe được, anh ghé tai vào cửa, xác nhận có phải An Hạ thật sự đang khóc hay không.

Trong lòng Điếu Trạch Nghiễn dâng lên cảm xúc khó tả, vừa tội vừa thương, anh còn vừa mới nghe bố mẹ nói rằng An Hạ đã nói cho họ biết việc anh đi thi hùng biện. Ngay từ đầu, Điếu Trạch Nghiễn không hề ghét An Hạ, chỉ là sự xuất hiện đột ngột của cô khiến anh không kịp thích ứng, hiện tại anh cảm thấy con người cô cũng không tệ, không xấu bụng như những kẻ ngoài kia.


...\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*...

Từ Tuấn Hạo trốn chạy đám vệ sĩ của bố anh, trốn ra nước ngoài không được bao lâu đã bị bắt về, trong lúc bỏ chạy anh cùng đường lao vào một quán ăn nhỏ sắp đóng cửa trong một ngõ hẻm.

Cô gái trong quán đang thu dọn giật mình vì sự xuất hiện của Từ Tuấn Hạo, cô vội lên tiếng: "Xin lỗi anh, quán chúng tôi đóng cửa rồi ạ"

Từ Tuấn Hạo nấp phía trong sau xe đồ ăn, anh để ngón tay trước môi ra hiệu yên lặng, đám vệ sĩ chạy ào qua, cô gái ấy mới biết Từ Tuấn Hạo đang bỏ trốn.

Cô gái đóng cửa quán, chạy đến hỏi thăm: "Tôi đóng cửa rồi, anh không sao chứ?"

"Không sao, cảm ơn" Từ Tuấn Hạo thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy thở phào.

"Anh trốn nợ sao?" Cô gái ngây ngô hỏi.

"Hả?" Từ Tuấn Hạo ngạc nhiên trước câu hỏi của cô, sau đó liền giả vờ thừa nhận để trêu cô.

"Anh đã ăn gì chưa? Tôi vẫn còn chút đồ ăn"

Từ Tuấn Hạo gật đầu ngồi xuống bàn, liếc sơ qua sách vở trên bàn, phát hiện cô tên An Nhiên, đang học lớp 11 như anh nhưng lại là trường công bình thường.

An Nhiên mang tô hoành thánh đến cho Từ Tuấn Hạo, sắp xếp lại tập vở trên bàn.

"Tôi tên Từ Tuấn Hạo, chúng ta bằng tuổi đấy"

"Thật sao?" An Nhiên vui vẻ: "Cậu cũng đang đi học à, cậu học trường nào?"

"Tôi học trường tư Kingwood"

Nụ cười của An Nhiên liền tắt đi, ngôi trường tư của những cô cậu tiểu thư nổi tiếng cả thành phố không ai không biết, An Nhiên cũng đã từng gặp học sinh ở trường đó, họ chẳng xem ai ra gì cả.

Không hiểu vì sao nhìn vẻ mặt thất vọng của An Nhiên, Từ Tuấn Hạo lại buộc miệng nói dối: "Tôi học bằng học bổng"

Nghe Từ Tuấn Hạo nói, An Nhiên ngạc nhiên tròn mắt: "Ở trường cậu cũng có học bổng sao?"


"Đương nhiên rồi, phải học hành vất vả lắm mới được" Từ Tuấn Hạo nói ra không chút ngượng miệng.

"Woa, cậu giỏi thật" An Nhiên không giấu được sự ngưỡng mộ.

Ăn xong, Từ Tuấn Hạo mới phát hiện không mang theo tiền, nhìn dáng vẻ loay hoay lục túi của anh, An Nhiên bật cười xua tay: "Mình mời cậu, về cẩn thận nhé"

Từ Tuấn Hạo ngượng ngùng gãi đầu: "Cảm ơn cậu"

...\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*...

Buổi sáng vừa ra khỏi cửa phòng, Điếu Trạch Nghiễn và An Hạ đã chạm mặt nhau, anh giả vờ hỏi: "Cậu lại khóc sao? Hai mắt sưng lên hết rồi kìa"

Bị nói trúng tim đen, An Hạ luống cuống tay lên xoa xoa hai mắt.

Lúc dưới nhà, Điếu Trạch Nghiễn ăn xong đứng lên, vừa cầm quai balo thì đã bị An Hạ giành lấy khiến anh ngớ người đứng nhìn.

"Ế, sao dám bắt An Hạ xách cho con, chán sống rồi phải không?" Mẹ Điếu Trạch Nghiễn cao giọng, trừng mắt giơ dao cắt thức ăn chĩa vào anh.

"Không phải đâu ạ, là con tự nguyện" An Hạ nhanh chóng giải thích trước khi Điếu Trạch Nghiễn lên tiếng.

"Là tự nguyện đó" Điếu Trạch Nghiễn đắc ý ra mặt, ung dung đi ra ngoài trước.

Nhìn An Hạ ôm balo của Điếu Trạch Nghiễn chạy theo sau anh, mẹ anh nhìn sang bố anh rồi lại nhìn sang thím Vu, tất cả đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Đến xe dừng trước cổng, An Hạ nhanh tay mở cửa cho Điếu Trạch Nghiễn vào, sau đó cô cũng ngồi vào nhưng bất cẩn đụng đầu trúng thành cửa phía trên. Trong lúc An Hạ đang ôm đầu đau đớn thì Điếu Trạch Nghiễn ngồi bên cạnh bất giác bật cười vui vẻ.

Vừa vào lớp, Từ Tuấn Hạo đã đến từ sớm, Điếu Trạch Nghiễn đi đến cả hai đập tay chào mừng. Điếu Trạch Nghiễn ngồi vào ghế, cười cười cảm thán: "Bố mày hay thật, mày trốn đi đâu ông ấy cũng bắt về được"

"Đừng nhắc đến nữa, đang bực bội mấy hôm nay đây" Từ Tuấn Hạo than thở.

An Hạ vào lớp sau do ôm tận hai balo, Từ Tuấn Hạo nhìn thấy cô liền vui vẻ vẫy tay chào: "Hi"

An Hạ ngơ ngác khẽ gật đầu chào lại, nhanh chóng trở về chổ.


"An Hạ, mình là Tuấn Hạo, mình với Trạch Nghiễn lớn lên cùng nhau đấy" Từ Tuấn Hạo khom người xuống bàn do bị cơ thể Điếu Trạch Nghiễn che khuất An Hạ.

"À" An Hạ gật gù, không biết phải nói gì tiếp theo.

"Sau này có chuyện gì cứ nói với mình, mình nhất định sẽ giúp cậu" Từ Tuấn Hạo đứng lên bước đến bàn Điếu Trạch Nghiễn và An Hạ: "Thằng nhóc này nó chẳng bao giờ giúp ai đâu, đừng trông chờ vào nó"

"Cảm ơn cậu" An Hạ mỉm cười lịch sự đáp lại sự nhiệt tình của Từ Tuấn Hạo, cô chỉ mong sẽ không xảy ra bất kỳ việc gì để phải nhờ anh giúp.

Buổi tối yên tĩnh trong nhà Điếu Trạch Nghiễn bị phá tan bằng tiếng hét của mẹ anh: "Điếu Trạch Nghiễn!!!"

An Hạ vừa mở cửa thì đã nhìn thấy mẹ Điếu Trạch Nghiễn lao vào phòng anh, nhớ đến vết thương của anh, cô vội chạy sang.

"Đã nói là không được hack máy tính mẹ có nghe không?"

"Tại bảo mật máy mẹ kém quá đó" Điếu Trạch Nghiễn ngồi trước máy tính chơi game, thản nhiên đáp.

Mẹ Điếu Trạch Nghiễn tức giận, giơ tay đánh anh một cái thật mạnh, An Hạ bất ngờ đổ gục ngã trên người Điếu Trạch Nghiễn, vì sợ mẹ anh đánh trúng vết thương trên vai anh nên cô đã lao vào đỡ.

Mẹ Điếu Trạch Nghiễn đánh xong liền giật mình: "An Hạ, sao lại là con? Con không sao chứ?" Mẹ anh xót ruột xoa chổ vừa đánh trên bả vai An Hạ.

"Con không sao, Trạch Nghiễn không được khoẻ, dì đừng đánh cậu ấy" An Hạ đứng thẳng dậy nhưng bị tay Điếu Trạch Nghiễn ôm chặt ngang eo cô giữ lại.

Do ngoài tưởng tượng mà Điếu Trạch Nghiễn kinh ngạc ngây người ra, lần đầu tiên trong cuộc đời có một cô gái đứng ra bảo vệ khiến tim anh đập liên hồi. Cho đến khi An Hạ và mẹ anh nói chuyện xong trở về phòng thì Điếu Trạch Nghiễn vẫn còn ngồi ngẩn ra đó một lúc lâu.




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện