Lúc ngồi trên xe trở về nhà An Hạ đã nghĩ rất nhiều, cô không muốn người khác hiểu lầm mối quan hệ giữa cô và Điếu Trạch Nghiễn, vậy nên cô quyết định ngăn rào giữ khoảng cách với anh.

Buổi tối như thường lệ, An Hạ cùng gia đình Điếu Trạch Nghiễn xem phim bộ, ngay khi anh đến ngồi cạnh cô liền đứng dậy, nào ngờ bị anh kéo xuống lồng mười ngón tay vào nhau giữ chặt.

"Tôi muốn đi ngủ" An Hạ ra sức gỡ tay Điếu Trạch Nghiễn ra, biểu cảm khổ sở đấu tranh với thái độ dửng dưng của anh.

"Vậy chúng ta đi ngủ"

Điếu Trạch Nghiễn đột nhiên đứng lên kéo An Hạ, còn nói là "chúng ta" khiến cô hoảng loạn níu lại.

"Tôi muốn xem phim"


Bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về phía Điếu Trạch Nghiễn và An Hạ đang giằng co qua lại, anh thong thả ngồi xuống vui vẻ nhìn cô.

Trong suốt lúc xem phim, An Hạ không thể nào tập trung xem phim, phải ngồi gỡ từng ngón tay Điếu Trạch Nghiễn ra khỏi tay cô. Dù làm thế nào cũng vô ích, An Hạ mệt mỏi ngã đầu vào lưng ghế, thở dài thẫn thờ nhìn trần nhà.

Sát ngày Tết không khí ngập tràn, từ lúc có An Hạ, Điếu Trạch Nghiễn thường xuyên xuống bếp nhưng giúp là phụ, quấy phá An Hạ mới là chính.

Vào những ngày này, trái tim An Hạ vô cùng lạnh lẽo, nỗi nhớ bà da diết dồn dập, mỗi đêm ngủ cô đều khóc ướt gối, sáng dậy vẫn tỏ ra bình thản như không có chuyện gì.

Chỉ duy nhất Điếu Trạch Nghiễn biết, có An Hạ ở sát phòng, thính giác anh trở nên nhạy cảm, một tiếng động rất nhỏ trong phòng An Hạ, anh vẫn có thể nghe thấy.

An Hạ không muốn bà cô trên trời không an tâm nên đã tự hứa với lòng nhất định trở nên mạnh mẽ hơn để làm chổ dựa cho chính bản thân mình.

Buổi sáng thức dậy, An Hạ nhìn thấy đóa hoa cúc tím mà cô từng thấy ở nhà hàng, bên cạnh còn có những quả táo đỏ mà cô thấy trong siêu thị, hai thứ cô thích đều được đặt trên bàn trong phòng cô. An Hạ bất giác mỉm cười hạnh phúc, cô biết là do Điếu Trạch Nghiễn đã cất công mang đến.

Sau mấy ngày Tết, Điếu Trạch Nghiễn cùng Từ Tuấn Hạo tăng cường chơi bóng rổ để chuẩn bị đại diện cho trường đấu với trường khác trong ngày hội thể thao.

Ngày quay trở lại trường, mọi thứ đâu lại vào đó, mọi người hào hứng chuẩn bị cho lễ hội thể thao sắp đến.

Giờ ra chơi trong lớp học, Điếu Trạch Nghiễn nằm dài trên bàn nhìn An Hạ, khẽ gọi: "An Hạ, tôi mang huy chương vàng về cho cậu"

Nhắc đến huy chương vàng, An Hạ vô thức mỉm cười mãn nguyện, Điếu Trạch Nghiễn cũng ngọt ngào cười theo.


Những ánh mắt ghen ghét dành cho An Hạ càng nhiều, ai cũng cho rằng cô không xứng đáng để giành được sự chú ý của Điếu Trạch Nghiễn. Nếu không phải Điếu Trạch Nghiễn chống lưng, An Hạ đã gặp không ít phiền phức từ đám người suốt ngày thích soi mói kia.

Ngày thi đấu diễn ra, sau khi múa mở màn, hội trường bùng nổ trước khoảnh khắc thành viên hai đội bóng rổ của hai trường bước ra, sân vận động trong nhà như vỡ trận bởi những tiếng la hét kèn trống ù cả tai.

Bố mẹ Điếu Trạch Nghiễn ngồi ở vị trí khách mời đặc biệt, kể cả An Nhiên và Joie cũng đến xem.

Sau màn giao lưu chào hỏi, trận thi đấu được diễn ra, quả bóng được tung lên không trung, cuộc thi chính thức bắt đầu, hai bên ngang sức ngang tài không ai nhường ai. Tiếng hò reo cổ vũ càng khiến bầu không khí trở nên nóng hơn bao giờ hết, thành viên thi đấu như được tiếp thêm sức mạnh đẩy trận đấu lên cao trào.

Trong mắt An Hạ chỉ dõi theo Điếu Trạch Nghiễn, anh dường như dồn hết sức lực cho trận đấu, ánh mắt vô cùng quyết đoán, mỗi lần bóng trong tay Điếu Trạch Nghiễn tim cô như chết lâm sàng, hai tay nắm chặt cầu mong bóng vào rổ.

Tiếng còi vang lên thông báo hiệp một kết thúc, Điếu Trạch Nghiễn lúc này mồ hôi đã ướt cả tóc, anh vừa đi vào ghế vừa nói chuyện vui vẻ với đồng đội. Bỗng nhiên, ánh mắt anh lại nhìn về phía An Hạ trên khán đài, giữa muôn người với bao đôi mắt đang dõi theo anh, anh chợt nở một nụ cười tươi rực rỡ dành cho cô.

Nụ cười của Điếu Trạch Nghiễn đẹp hơn cả nắng mùa xuân, chỉ cần nhìn anh cười sẽ phải cười theo. Vậy mà anh lại không biết cất giữ cẩn thận, trước mặt biết bao nhiêu cô gái mà phô bày ra, hại con gái nhà người ra rơi vào ảo tưởng, có người còn không chịu được mà suýt ngất vì mê mẩn.

"Thích rồi nha" An Nhiên trêu An Hạ chú tâm dõi theo Điếu Trạch Nghiễn cười ngẩn ngơ.

Bị bắt quả tang tại trận, An Hạ vội thoát khỏi suy nghĩ cười ngại ngùng.

Trận đấu thứ hai tiếp tục, mỗi giây ở hiệp cuối đều vô cùng quan trọng, vào những giây cuối cùng, cả khán đài im lặng chờ đợi...

Tuýp...

Tiếng hét có thể xuyên thủng cả không gian đến từ phía trường An Hạ, các thành viên đội bóng rổ ôm nhau ăn mừng, đại diện trường hạ gục đối phương với con số thắng áp đảo không thể cứu vãn.


Sau khi các thành viên được trao huy chương và chụp hình với thầy cô hai trường, khán giả đến xem cũng được xuống chụp hình cùng. Điếu Trạch Nghiễn và Từ Tuấn Hạo lướt qua không ít cô gái xin chụp chung để đến gần khán đài.

Lúc An Nhiên được Từ Tuấn Hạo đỡ xuống sân, An Hạ vẫn còn ngồi ngây người ra, vì gần ngay cô là Joie và Lý Thu Nhiên, cô không thể trước mặt họ mà tỏ ra thân thiết với Điếu Trạch Nghiễn.

"Đến đây!"

Điếu Trạch Nghiễn đứng dưới sân, vừa dứt lời Joie và Lý Thu Nhiên tự động đi tới chúc mừng, anh không mấy bận tâm, nhìn An Hạ hối thúc: "Nhanh lên!"

Mất một lúc lưỡng lự, An Hạ cũng chịu đứng dậy đi đến, Điếu Trạch Nghiễn đứng bên dưới giơ hai tay lên, An Hạ leo qua lang can bám lấy vai Điếu Trạch Nghiễn, anh liền ôm lấy cô bế xuống.

Chụp hình giao lưu xong, Điếu Trạch Nghiễn chụp ảnh gia đình với bố mẹ, thấy An Hạ đứng bên ngoài anh liền ngoắc tay, ngay cả bố mẹ anh cũng vẫy tay bảo An Hạ đến.

Ngay khi An Hạ đến gần, Điếu Trạch Nghiễn cười hài lòng, để cô đứng ở giữa với mẹ rồi tháo huy chương trên cổ đeo vào cho cô.

Thợ chụp hình hô chuẩn bị, An Hạ và gia đình Điếu Trạch Nghiễn nhìn vào ống kính tươi cười.




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện