Mới sáng An Hạ bước ra khỏi phòng đã chạm mặt Điếu Trạch Nghiễn đang đứng dựa tường chờ đợi, ánh mắt anh quét trên người cô từ trên xuống dưới, đôi mày anh chợt cau lại bất mãn.
"Giày mới mua đâu?"
"Không mang có được không?" An Hạ nghĩ đến việc dẫm chân lên mấy trăm đô đã tiếc đứt ruột.
"Vậy hôm nay không cần đến trường"
Thái độ cứng rắn của Điếu Trạch Nghiễn làm An Hạ quay ngay vào phòng không tới một giây, vội vàng thay giày mới đi ra.
Thấy An Hạ nghe lời, Điếu Trạch Nghiễn vui vẻ đi xuống lầu, An Hạ cũng theo ngay sau.
Mang giày đế cao, chiều cao của An Hạ cũng được nâng lên đáng kể, đi cạnh Điếu Trạch Nghiễn vừa cao đến tai dưới anh. Điếu Trạch Nghiễn cực kỳ hài lòng với chiều cao của cả hai, anh chỉ cần xoay đầu thì có thể hôn trúng ngay trán An Hạ.
Ở trường, những ánh mắt săm soi trong lớp chĩa thẳng vào An Hạ, Điếu Trạch Nghiễn liếc mắt một cái ai nấy vội nhìn sang chổ khác.
Từ Tuấn Hạo chống tay lên bàn nhìn An Hạ cảm thán: "Đến bao giờ mình mới có thể tặng An Nhiên mấy thứ này đây"
"Cậu nói sự thật đi" An Hạ mỉm cười, khom lưng tránh người Điếu Trạch Nghiễn đang che mất Từ Tuấn Hạo.
"Lỡ cậu ấy tuyệt giao với mình luôn thì sao?"
"Thì..." Đột nhiên Điếu Trạch Nghiễn nghiêng người chắn tầm nhìn của An Hạ với Từ Tuấn Hạo, anh nhìn chằm chằm khiến cô quên luôn những lời muốn nói.
An Hạ ngồi thẳng dậy, bối rối tránh ánh mắt Điếu Trạch Nghiễn, khi bình tĩnh lại quay nhìn Từ Tuấn Hạo: "Hay cậu gợi ý về thân phận thật, xem cậu ấy phản ứng thế nào rồi tính tiếp"
Từ Tuấn Hạo tâm trạng hào hứng, mong đợi đưa ra lời đề nghị: "Vậy tối nay cậu đến quán cùng mình đi!?"
Nghĩ đến gặp An Nhiên, An Hạ liền cười vui vẻ, chưa kịp nói đồng ý thì Điếu Trạch Nghiễn lại chắn trước mặt nhìn cô bằng vẻ mặt cảnh cáo khiến cô trở nên lúng túng, đành phải mở lời mời cho có lệ: "Cậu... cậu có muốn đi cùng không?"
"Đi!" Điếu Trạch Nghiễn cười như không, đương nhiên anh phải đi theo để canh chừng An Hạ.
Giờ giải lao, An Hạ vào nhà vệ sinh đụng mặt ngay Lý Thu Nhiên, cô ta ngượng ngùng không dám nhìn thẳng vào mắt cô, thấy cô liền nhanh chóng đi ra ngoài.
"Cậu làm như vậy vì mình không giúp cậu theo đuổi Trạch Nghiễn phải không?" An Hạ không có ý trách móc, ngược lại cô cảm thấy bản thân mình có lỗi trước.
Được An Hạ mở lời trước, Lý Thu Nhiên xoay lại nhìn, môi cô ta mím nhẹ hổ thẹn trong lòng: "Xin lỗi"
"Người nói lời này trước phải là mình, xin lỗi cậu, Thu Nhiên"
Lý Thu Nhiên bật khóc, cô ta không ngờ bản thân làm ra việc xấu xa khiến An Hạ bị người khác xúc phạm vẫn được cô rộng lượng bỏ qua, cô ta cảm động mang hết suy nghĩ ra bày tỏ.
"Ngay lần đầu gặp Điếu Trạch Nghiễn, mình đã thích cậu ấy nhưng cậu ấy luôn ở vị trí cao, chỉ có thể nhìn chứ không thể chạm vào. Từ khi mình làm quen được cậu, mình... mình đã nghĩ lợi dụng cậu tiếp cận Trạch Nghiễn"
Tận tai nghe những lời của Lý Thu Nhiên, An Hạ mới biết không phải ai thích một người cũng có thể nói ra dễ dàng. Cô bước đến gần Lý Thu Nhiên, mở lời an ủi: "Thu Nhiên, để chuyện này lắng xuống cậu hãy thử nói thẳng với Điếu Trạch Nghiễn"
Lý Thu Nhiên lắc đầu, hoàn toàn không có chút hy vọng nào: "Cậu ấy không đuổi mình ra khỏi trường đã nhân từ lắm rồi, những người đắc tội với cậu ấy cũng giống như cái gai không bao giờ có thể nhổ ra được"
Bản thân An Hạ bất lực, dù không ở vị trí của Lý Thu Nhiên nhưng cô hiểu được cảm giác bị người khác ghét sẽ buồn như thế nào, huống chi Điếu Trạch Nghiễn lại là người Lý Thu Nhiên thích.
"An Hạ... chúng ta vẫn thể làm bạn chứ?" Ánh mắt mong chờ đầy hy vọng của Lý Thu Nhiên nhìn vào An Hạ không dám chớp lấy một lần.
"Đương nhiên rồi, chúng ta trước giờ vẫn là bạn mà" An Hạ mỉm cười gật đầu.
"Cám ơn cậu An Hạ" Lý Thu Nhiên sướt mướt, lấy tay quệt nước mắt trên mặt.
Trở về lớp, tâm trạng An Hạ vui vẻ lên hẳn, Điếu Trạch Nghiễn dễ dàng nhận ra, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn cô.
An Hạ ngồi vào chổ, nhìn lại Điếu Trạch Nghiễn, cong môi cười ngọt ngào. Trước hành động bất ngờ của An Hạ, Điếu Trạch Nghiễn tim đập thình thịch, bối rối đến tay chân luống cuống quơ quào loạn xạ.
Tan học, An Hạ cùng Điếu Trạch Nghiễn và Từ Tuấn Hạo đến quán nhà An Nhiên theo đã hẹn vào buổi sáng.
Giờ tan tầm, học sinh và người tan làm ghé quán ăn khá đông, Từ Tuấn Hạo phụ một tay, Điếu Trạch Nghiễn và An Hạ ngồi một bàn ở góc quán đợi.
Đến khi trời chạng vạng tối quán mới vắng người, Từ Tuấn Hạo và An Nhiên bưng lại bốn tô hoành thánh còn nghi ngút khói.
An Nhiên nhìn thấy hai chiếc vòng trên tay An Hạ và Điếu Trạch Nghiễn, cô mỉm cười hiểu ý.
Mãi chưa thấy An Hạ hỏi vấn đề chính, Từ Tuấn Hạo đá nhẹ vào chân cô dưới bàn ra dấu.
An Hạ cười khổ, không biết mờ lời thế nào: "An Nhiên, mình hỏi cậu một câu được không?"
An Nhiên gật đầu chăm chú lắng nghe.
"Mình có một người bạn, cậu ấy đã giấu thân phận giàu có của mình để làm bạn với một cô gái có hoàn cảnh hơi khó khăn một chút. Cậu nói nếu cậu ấy nói sự thật, cô gái ấy có giận không?"
An Nhiên chau mày, nghiêm túc suy nghĩ trả lời: "Mình nghĩ là không đâu, có thể cậu bạn ấy sợ cô gái đó tự ti nên mới che giấu, nhưng nếu đã thân thiết nói ra cũng không vấn đề gì, vì cô gái đó có lẽ đã biết rõ con người thật của cậu ấy"
An Hạ gật gù, mỉm cười nhìn Từ Tuấn Hạo.
"An Nhiên" Từ Tuấn Hạo lo lắng nhìn An Nhiên, cô cũng nhìn anh chờ đợi, Từ Tuấn Hạo nuốt nước bọt đầy căng thẳng: "Hai người đó... là mình và cậu"
Nét cười trên gương mặt An Nhiên biến mất, biểu cảm mang vẻ thất vọng kéo theo Từ Tuấn Hạo lo sợ.
An Hạ quay sang nhìn Điếu Trạch Nghiễn, anh nhún vai lực bất tòng tâm, cùng là con trai làm sao có thể hiểu được tâm tư của con gái.
"An Nhiên, mình thật sự không cố ý giấu cậu, chỉ là lúc đầu cậu không có thiện cảm với những người có điều kiện học ở trường tư, cho nên..."
An Nhiên mỉm cười gượng gạo, tâm mắt đặt sang nơi khác: "Cậu còn giấu mình chuyện gì khác không?"
"Không có" Từ Tuấn Hạo lắc đầu lia lịa, bỗng vội gật đầu thừa nhận: "À có, mình không học bằng học bổng, nhà cũng không thiếu nợ"
Sắc mặt An Nhiên vừa mới giãn ra, Điếu Trạch Nghiễn lại châm lửa vào: "Còn thường xuyên trốn ra nước ngoài chơi"
Nhanh như chớp, Từ Tuấn Hạo trừng mắt nhìn Điếu Trạch Nghiễn, dưới gầm bàn đá mạnh vào chân anh.
"Tuấn Hạo, thật ra mình sớm biết thân phận của cậu rồi" An Nhiên nhìn thẳng vào mắt Từ Tuấn Hạo, thật lòng tiết lộ.
"Hả?" Từ Tuấn Hạo kinh ngạc tròn mắt.
"Lần đầu gặp cậu, mình đã nhìn thấy cậu đeo đồng hồ Rolex đắt tiền, nhưng mình thấy cậu rất thân thiện không giống như những người mình từng gặp qua" Nói rồi An Nhiên nở một nụ cười dịu dàng.
Nhận được phản hồi tốt, Từ Tuấn Hạo thở phào nhẹ nhõm, sớm biết nói ra không có chuyện gì to tát thì anh đã nói từ lâu để không phải ngày đêm lo sợ bị An Nhiên phát hiện.
Mọi chuyện đã đâu vào đó, Từ Tuấn Hạo đã có thể đường đường chính chính dùng thân phận thật sự của mình theo đuổi An Nhiên, cũng giống như Điếu Trạch Nghiễn dùng sự nhiệt tình của mình để làm lay chuyển trái tim vốn đã đóng chặt của An Hạ.
"Giày mới mua đâu?"
"Không mang có được không?" An Hạ nghĩ đến việc dẫm chân lên mấy trăm đô đã tiếc đứt ruột.
"Vậy hôm nay không cần đến trường"
Thái độ cứng rắn của Điếu Trạch Nghiễn làm An Hạ quay ngay vào phòng không tới một giây, vội vàng thay giày mới đi ra.
Thấy An Hạ nghe lời, Điếu Trạch Nghiễn vui vẻ đi xuống lầu, An Hạ cũng theo ngay sau.
Mang giày đế cao, chiều cao của An Hạ cũng được nâng lên đáng kể, đi cạnh Điếu Trạch Nghiễn vừa cao đến tai dưới anh. Điếu Trạch Nghiễn cực kỳ hài lòng với chiều cao của cả hai, anh chỉ cần xoay đầu thì có thể hôn trúng ngay trán An Hạ.
Ở trường, những ánh mắt săm soi trong lớp chĩa thẳng vào An Hạ, Điếu Trạch Nghiễn liếc mắt một cái ai nấy vội nhìn sang chổ khác.
Từ Tuấn Hạo chống tay lên bàn nhìn An Hạ cảm thán: "Đến bao giờ mình mới có thể tặng An Nhiên mấy thứ này đây"
"Cậu nói sự thật đi" An Hạ mỉm cười, khom lưng tránh người Điếu Trạch Nghiễn đang che mất Từ Tuấn Hạo.
"Lỡ cậu ấy tuyệt giao với mình luôn thì sao?"
"Thì..." Đột nhiên Điếu Trạch Nghiễn nghiêng người chắn tầm nhìn của An Hạ với Từ Tuấn Hạo, anh nhìn chằm chằm khiến cô quên luôn những lời muốn nói.
An Hạ ngồi thẳng dậy, bối rối tránh ánh mắt Điếu Trạch Nghiễn, khi bình tĩnh lại quay nhìn Từ Tuấn Hạo: "Hay cậu gợi ý về thân phận thật, xem cậu ấy phản ứng thế nào rồi tính tiếp"
Từ Tuấn Hạo tâm trạng hào hứng, mong đợi đưa ra lời đề nghị: "Vậy tối nay cậu đến quán cùng mình đi!?"
Nghĩ đến gặp An Nhiên, An Hạ liền cười vui vẻ, chưa kịp nói đồng ý thì Điếu Trạch Nghiễn lại chắn trước mặt nhìn cô bằng vẻ mặt cảnh cáo khiến cô trở nên lúng túng, đành phải mở lời mời cho có lệ: "Cậu... cậu có muốn đi cùng không?"
"Đi!" Điếu Trạch Nghiễn cười như không, đương nhiên anh phải đi theo để canh chừng An Hạ.
Giờ giải lao, An Hạ vào nhà vệ sinh đụng mặt ngay Lý Thu Nhiên, cô ta ngượng ngùng không dám nhìn thẳng vào mắt cô, thấy cô liền nhanh chóng đi ra ngoài.
"Cậu làm như vậy vì mình không giúp cậu theo đuổi Trạch Nghiễn phải không?" An Hạ không có ý trách móc, ngược lại cô cảm thấy bản thân mình có lỗi trước.
Được An Hạ mở lời trước, Lý Thu Nhiên xoay lại nhìn, môi cô ta mím nhẹ hổ thẹn trong lòng: "Xin lỗi"
"Người nói lời này trước phải là mình, xin lỗi cậu, Thu Nhiên"
Lý Thu Nhiên bật khóc, cô ta không ngờ bản thân làm ra việc xấu xa khiến An Hạ bị người khác xúc phạm vẫn được cô rộng lượng bỏ qua, cô ta cảm động mang hết suy nghĩ ra bày tỏ.
"Ngay lần đầu gặp Điếu Trạch Nghiễn, mình đã thích cậu ấy nhưng cậu ấy luôn ở vị trí cao, chỉ có thể nhìn chứ không thể chạm vào. Từ khi mình làm quen được cậu, mình... mình đã nghĩ lợi dụng cậu tiếp cận Trạch Nghiễn"
Tận tai nghe những lời của Lý Thu Nhiên, An Hạ mới biết không phải ai thích một người cũng có thể nói ra dễ dàng. Cô bước đến gần Lý Thu Nhiên, mở lời an ủi: "Thu Nhiên, để chuyện này lắng xuống cậu hãy thử nói thẳng với Điếu Trạch Nghiễn"
Lý Thu Nhiên lắc đầu, hoàn toàn không có chút hy vọng nào: "Cậu ấy không đuổi mình ra khỏi trường đã nhân từ lắm rồi, những người đắc tội với cậu ấy cũng giống như cái gai không bao giờ có thể nhổ ra được"
Bản thân An Hạ bất lực, dù không ở vị trí của Lý Thu Nhiên nhưng cô hiểu được cảm giác bị người khác ghét sẽ buồn như thế nào, huống chi Điếu Trạch Nghiễn lại là người Lý Thu Nhiên thích.
"An Hạ... chúng ta vẫn thể làm bạn chứ?" Ánh mắt mong chờ đầy hy vọng của Lý Thu Nhiên nhìn vào An Hạ không dám chớp lấy một lần.
"Đương nhiên rồi, chúng ta trước giờ vẫn là bạn mà" An Hạ mỉm cười gật đầu.
"Cám ơn cậu An Hạ" Lý Thu Nhiên sướt mướt, lấy tay quệt nước mắt trên mặt.
Trở về lớp, tâm trạng An Hạ vui vẻ lên hẳn, Điếu Trạch Nghiễn dễ dàng nhận ra, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn cô.
An Hạ ngồi vào chổ, nhìn lại Điếu Trạch Nghiễn, cong môi cười ngọt ngào. Trước hành động bất ngờ của An Hạ, Điếu Trạch Nghiễn tim đập thình thịch, bối rối đến tay chân luống cuống quơ quào loạn xạ.
Tan học, An Hạ cùng Điếu Trạch Nghiễn và Từ Tuấn Hạo đến quán nhà An Nhiên theo đã hẹn vào buổi sáng.
Giờ tan tầm, học sinh và người tan làm ghé quán ăn khá đông, Từ Tuấn Hạo phụ một tay, Điếu Trạch Nghiễn và An Hạ ngồi một bàn ở góc quán đợi.
Đến khi trời chạng vạng tối quán mới vắng người, Từ Tuấn Hạo và An Nhiên bưng lại bốn tô hoành thánh còn nghi ngút khói.
An Nhiên nhìn thấy hai chiếc vòng trên tay An Hạ và Điếu Trạch Nghiễn, cô mỉm cười hiểu ý.
Mãi chưa thấy An Hạ hỏi vấn đề chính, Từ Tuấn Hạo đá nhẹ vào chân cô dưới bàn ra dấu.
An Hạ cười khổ, không biết mờ lời thế nào: "An Nhiên, mình hỏi cậu một câu được không?"
An Nhiên gật đầu chăm chú lắng nghe.
"Mình có một người bạn, cậu ấy đã giấu thân phận giàu có của mình để làm bạn với một cô gái có hoàn cảnh hơi khó khăn một chút. Cậu nói nếu cậu ấy nói sự thật, cô gái ấy có giận không?"
An Nhiên chau mày, nghiêm túc suy nghĩ trả lời: "Mình nghĩ là không đâu, có thể cậu bạn ấy sợ cô gái đó tự ti nên mới che giấu, nhưng nếu đã thân thiết nói ra cũng không vấn đề gì, vì cô gái đó có lẽ đã biết rõ con người thật của cậu ấy"
An Hạ gật gù, mỉm cười nhìn Từ Tuấn Hạo.
"An Nhiên" Từ Tuấn Hạo lo lắng nhìn An Nhiên, cô cũng nhìn anh chờ đợi, Từ Tuấn Hạo nuốt nước bọt đầy căng thẳng: "Hai người đó... là mình và cậu"
Nét cười trên gương mặt An Nhiên biến mất, biểu cảm mang vẻ thất vọng kéo theo Từ Tuấn Hạo lo sợ.
An Hạ quay sang nhìn Điếu Trạch Nghiễn, anh nhún vai lực bất tòng tâm, cùng là con trai làm sao có thể hiểu được tâm tư của con gái.
"An Nhiên, mình thật sự không cố ý giấu cậu, chỉ là lúc đầu cậu không có thiện cảm với những người có điều kiện học ở trường tư, cho nên..."
An Nhiên mỉm cười gượng gạo, tâm mắt đặt sang nơi khác: "Cậu còn giấu mình chuyện gì khác không?"
"Không có" Từ Tuấn Hạo lắc đầu lia lịa, bỗng vội gật đầu thừa nhận: "À có, mình không học bằng học bổng, nhà cũng không thiếu nợ"
Sắc mặt An Nhiên vừa mới giãn ra, Điếu Trạch Nghiễn lại châm lửa vào: "Còn thường xuyên trốn ra nước ngoài chơi"
Nhanh như chớp, Từ Tuấn Hạo trừng mắt nhìn Điếu Trạch Nghiễn, dưới gầm bàn đá mạnh vào chân anh.
"Tuấn Hạo, thật ra mình sớm biết thân phận của cậu rồi" An Nhiên nhìn thẳng vào mắt Từ Tuấn Hạo, thật lòng tiết lộ.
"Hả?" Từ Tuấn Hạo kinh ngạc tròn mắt.
"Lần đầu gặp cậu, mình đã nhìn thấy cậu đeo đồng hồ Rolex đắt tiền, nhưng mình thấy cậu rất thân thiện không giống như những người mình từng gặp qua" Nói rồi An Nhiên nở một nụ cười dịu dàng.
Nhận được phản hồi tốt, Từ Tuấn Hạo thở phào nhẹ nhõm, sớm biết nói ra không có chuyện gì to tát thì anh đã nói từ lâu để không phải ngày đêm lo sợ bị An Nhiên phát hiện.
Mọi chuyện đã đâu vào đó, Từ Tuấn Hạo đã có thể đường đường chính chính dùng thân phận thật sự của mình theo đuổi An Nhiên, cũng giống như Điếu Trạch Nghiễn dùng sự nhiệt tình của mình để làm lay chuyển trái tim vốn đã đóng chặt của An Hạ.
Danh sách chương