"Cậu đứng yên, tôi đến chổ cậu ngay" Điếu Trạch Nghiễn lọ mọ đứng lên, đặt quả bóng thủy tinh xuống bàn, ngón tay vô tình chạm vào công tắc, quả bóng rổ hiện lên màu cam.

Điếu Trạch Nghiễn có hơi giật mình, ánh sáng từ quả bóng hắt vào chổ An Hạ đang đứng, anh khẽ mỉm cười đi đến chổ cô đang đứng nhìn quả bóng tươi cười.

Anh nắm tay cô kéo lại gần anh, hơi ấm ở tay lại trở nên khác biệt, mang theo sự che chở an toàn: "Đừng sợ, tôi ở đây"

"Tôi không sợ" An Hạ ngây ngô nói, lúc ở quê thường xuyên cúp điện, việc đối diện với bóng tối mà nói không có gì đáng sợ với cô.

"Hả?" Điếu Trạch Nghiễn bất ngờ, chính xác hơn là bất bình: "Chẳng phải lần trước trong rạp chiếu phim cậu sợ sao?"


An Hạ bật cười, ánh đèn từ quả thủy tinh rọi vào gương mặt bầu bĩnh của cô: "Là vì ở đó tôi không quen"

Nếu An Hạ không nói, Điếu Trạch Nghiễn còn nghĩ cô rất nhát gan và mềm yếu. Điều đó không còn quan trọng nữa, việc đáng quan tâm là ngay bây giờ, anh nắm tay cô, cô không hề rút về.

Tiếng mẹ Điếu Trạch Nghiễn vang vọng từ dưới lầu lên, không có âm thanh hoạt động của máy móc điện tử không gian hoàn toàn chìm trong yên tĩnh.

Điếu Trạch Nghiễn cùng An Hạ đi xuống lầu, bước mỗi bậc thang đều vô cùng cẩn trọng siết chặt lấy tay cô đi sát phía sau.

Trăng chiếu thẳng xuống sân sáng tỏ cả vùng, bố mẹ Điếu Trạch Nghiễn, Joie và thím Vũ đều đang ngồi ở bậc thềm trước nhà.

Ra đến chổ mọi người đang ngồi, Điếu Trạch Nghiễn cau có khó chịu: "Máy phát đâu? Sao không mở lên?"

"Hỏng rồi"

Mẹ Điếu Trạch Nghiễn nháy mắt ra dấu, anh lập tức hiểu kéo An Hạ cùng ngồi xuống, không quên giả vờ bức xúc: "Thiệt tình, hỏng khi nào không hỏng, lại hỏng ngay lúc này"

"Phải đó, đúng là kỳ ghê!" Mẹ Điếu Trạch Nghiễn cười gian đầy lộ liễu.

An Hạ ngồi ôm đầu gối, Điếu Trạch Nghiễn ngã người ra sau, chống tay sau lưng cô, ngắm nhìn bóng lưng cô gái trước mắt. Anh thích mái tóc dài của An Hạ, thích sự dịu dàng pha nét đằm thắm của cô.

"Trạch Nghiễn" Joie quan sát Điếu Trạch Nghiễn, đi đến ngồi cạnh anh tươi cười phân dời tâm trí anh khỏi An Hạ: "Sinh nhật năm nay em có điều gì chưa làm được không?"


Không có tiếng trả lời, mọi ánh mắt hướng về Điếu Trạch Nghiễn đang ngồi trầm tư, An Hạ hiếu kỳ cũng phải quay đầu lại nhìn.

Ánh mắt suy nghĩ nhìn xa xăm của anh chuyển sang An Hạ, vẻ mặt cô bối rối vội vã quay đi, Điếu Trạch Nghiễn nhếch môi cười: "Không vội"

Nét mặt Joie hiện lên tia lạnh lẽo và ghen ghét, một năm trước Điếu Trạch Nghiễn còn theo đuổi cô ta, một năm sau trước mặt cô ta theo đuổi cô gái khác. Joie nghĩ đến bực dọc trong lòng, thậm chí trước đây Điếu Trạch Nghiễn còn chưa từng kiên nhẫn theo đuổi cô ta cuồng nhiệt như theo đuổi An Hạ.

"Nhân tiện lễ tình nhân, mẹ kể cho mấy đứa nghe quá trình bố mẹ hẹn hò đi đến kết hôn"

Nghe mẹ Điếu Trạch Nghiễn nói, ai cũng hào hứng chờ đợi, Điếu Trạch Nghiễn thấy bộ dạng tò mò của An Hạ, môi anh cong lên rất cao.

"Ngày đó, lúc bố mẹ quen nhau, hai nhà đều không khá giả gì, bố sáng nào cũng mang một cành hoa hồng đến để ở cửa cổng, mẹ rất nhanh phải lòng ông ấy, nhưng ông ấy cứ chậm chạp mãi không mở lời, vậy là mẹ phải nói trước. Giờ nhìn lại thấy thật phi thường, mẹ nóng vội bao nhiêu ông ấy lại bình thản bấy nhiêu"

Nghe mẹ Điếu Trạch Nghiễn kể, bố anh gật gù nhìn bà cười hiền dịu, ánh mắt luôn luôn chứa chan sự cưng chiều.

"Trạch Nghiễn vừa có sự nóng vội của mẹ, vừa có sự kiên nhẫn của bố, ông bà chủ không cần lo có con dâu muộn" Thím Vũ vui vẻ nói thêm vào.

"Phải đó, đúng không mình?" Mẹ Điếu Trạch Nghiễn cao giọng hài lòng, ám chỉ An Hạ là con dâu rất rõ ràng.

Lời vợ chính là lý lẽ, bố Điếu Trạch Nghiễn chỉ có thể gật đầu thừa nhận: "Phải, phải!"


Điếu Trạch Nghiễn đưa mắt nhìn bóng lưng ngượng ngùng của An Hạ, anh cười cười ngồi thẳng lên, khoảng cách của anh và cô không còn khe hở để không khí có cơ hội lọt qua.

Joie càng nghe càng khó chịu, tim đập mạnh vì tức giận, cô ta vào nhà Điếu Trạch Nghiễn là vì muốn có được anh chứ không phải chứng kiến anh ngọt ngào cùng cô gái khác. Trước đây từ chối, bây giờ thì hay rồi, cả gia đình Điếu Trạch Nghiễn đều chỉ xem cô ta là không khí.

Tóc An Hạ rơi ra phía trước che mất gương mặt, Điếu Trạch Nghiễn lướt ngón tay dài tém tóc cô ra sau tai để có thể nhìn biểu cảm trên gương mặt cô.

Đang căng thẳng trong lòng vì lời nói của mọi người, hành động của Điếu Trạch Nghiễn khiến cô sững sờ tròn mắt nhìn anh, nụ cười còn tỏa nắng hơn cả ánh mắt trời của Điếu Trạch Nghiễn ngay trong đêm khiến trái tim An Hạ lỡ một nhịp.

Điếu Trạch Nghiễn và An Hạ lạc lối trong mắt nhau, thế giới xung quanh bỗng chốc thu nhỏ chỉ còn hai người. Những ánh mắt chăm chú dõi theo đều không khiến Điếu Trạch Nghiễn và An Hạ bị quấy rầy.

Bàn tay Joie siết chặt thành nắm đấm, răng cắn chặt nhìn Điếu Trạch Nghiễn và An Hạ, tức đến nghẹn chỉ muốn tách hai người ra ngay tức khắc.

Gió thổi thiu thiu, ánh trăng sáng ngời, khung cảnh khiến con người ta xao động, An Hạ bừng tỉnh vội tránh mắt đi, lúc này mặt đã nóng ran vì xấu hổ.




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện