Trước cổng nhà Điếu Trạch Nghiễn đổ một chiếc xe hơi màu đen, nhìn sơ qua anh cũng biết là ai đến, khóe môi anh cong nhẹ mang theo sự ẩn ý sâu xa.

Ngay trong phòng khách có hai vị khách trung niên, một ông một bà, đứng cạnh họ là Joie. Vừa thấy Điếu Trạch Nghiễn trở về, Joie vội chạy đến ôm cánh tay anh sướt mướt: "Trạch Nghiễn"

Người đàn ông bỗng đứng bật dậy, lớn giọng hùng hổ: "Trạch Nghiễn, cậu có biết con gái tôi có người cưới nó, chăm sóc cho nó cuộc đời còn lại, cậu đưa nó về đây, tương lai của nó cậu sẽ lo sao?"

Thấy Điếu Trạch Nghiễn không trả lời, Joie lay tay anh, thái độ gấp gáp: "Trạch Nghiễn, chẳng phải trước đây em nói rất thích chị sao, chả lẽ em không muốn cùng chị đi cùng con đường sau này?"

"Nói tóm lại một câu, cậu có lấy con gái tôi hay không? Nếu cưới, chúng tôi sẽ đợi cậu tốt nghiệp, còn không tôi sẽ đưa nó về ngay lập tức" Bố Joie cứng rắn lên tiếng, như muốn ép Điếu Trạch Nghiễn phải quyết định chắc chắn một lời ngay lập tức.

Biểu cảm Điếu Trạch Nghiễn rất rõ ràng, anh vốn không còn tình cảm với Joie, thà cô ta lẫn An Hạ đều không có được Điếu Trạch Nghiễn còn hơn giương mắt lên nhìn An Hạ và anh thành đôi, nghĩ vậy Joie vội vã lên tiếng trước: "Trạch Nghiễn, lúc đó em nói thích chị, em gặp cô gái khác liền quay lưng với chị, rồi nếu sau này em lại gặp một cô gái khác nữa thì sao?"


Lời Joie nói quả không sai, Điếu Trạch Nghiễn đào hoa như vậy, lại dây dưa không dứt với người anh từng thích, hôm nay anh có thể nói thích An Hạ nhưng biết đâu ngày mai anh gặp một người khác, An Hạ lại vô tình trở thành một Joie thứ hai.

An Hạ gỡ tay Điếu Trạch Nghiễn đang nắm lấy tay mình, lặng lẽ đi vòng ra sau lưng mọi người lên lầu. Dù sao chuyện này cũng là chuyện riêng của Điếu Trạch Nghiễn, cô không nên tham gia vào thì tốt hơn.

Ngay khi An Hạ đi khỏi, Điếu Trạch Nghiễn hất tay khỏi tay Joie trong sự ngỡ ngàng của cô ta. Anh thong thả ngồi xuống ghế, thái độ vô cùng bình thản.

"Chị quên rồi phải không? Để tôi nhắc cho chị nhớ, tôi đã từng nói thích chị, chị cười bảo tình cảm của tôi chỉ là tình cảm trẻ con. Tôi nói chị đợi tôi một thời gian nữa, tôi vẫn thích chị cho đến khi chị thích tôi. Rồi thì sao? Chính miệng chị bảo tôi từ bỏ tình cảm vô nghĩa đó đi, chị chỉ xem tôi là em trai, vậy hiện tại chị hối hận? Muốn phá tình cảm của tôi?"

"Trạch Nghiễn" Joie hết đường chối cãi, dùng nước mắt để làm mềm lòng Điếu Trạch Nghiễn.

"Chị còn nhớ lần chị đến tìm gặp lại tôi không? Tôi đã nói tôi giúp chị với tư cách một người em trai, tôi đã thích người khác" Điếu Trạch Nghiễn chậm rãi quay qua nhìn bố mẹ Joie: "Tôi đã nói rất rõ, còn vấn đề gì không?"

Bố mẹ Joie nhục nhã cúi mặt, đứa con gái họ tự hào lại trở thành loại người đê hèn, họ xấu hổ cúi đầu đi thẳng một mạch ra về, ra ngoài cho người vào lôi Joie theo.

Từ lúc bố mẹ Joie đến, hành lý đã được thím Vũ đóng sẵn, một lúc tiễn đi hết.

"Hôm nay mới nghe được mấy lời hay đấy" Mẹ Điếu Trạch Nghiễn tươi cười hài lòng.

Điếu Trạch Nghiễn không đáp lại, đứng dậy đi lên lầu tìm An Hạ. Anh không gõ của mà trực tiếp đẩy vào, cô đang chép tiếp bài dang dở cho anh, anh đi vào bình thản thông báo: "Joie dọn đi rồi"

Cây bút trong tay An Hạ dừng lại, Điếu Trạch Nghiễn nói tiếp: "Tôi không muốn tiếp tục để cậu hiểu lầm"


"Sau đó thì sao?"

Điếu Trạch Nghiễn đến xoay ghế cô lại, mặt đối mặt nhau, anh nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh bởi rướm lệ kia, một lời khẳng định trước sau không đổi: "Tôi nghiêm túc theo đuổi cậu"

"Tại sao lại là tôi?" An Hạ mệt mỏi lãng tránh ánh mắt.

"Vì bà cậu đã đưa cậu đến bên tôi"

Nhắc đến bà, nước mắt An Hạ tự động rơi xuống, từ khi nào Điếu Trạch Nghiễn lại lấy chuyện này ra làm vạch xuất phát trong chuyện tình cảm? Ban đầu anh còn chán ghét cô ra mặt, giờ đây hết lần này đến lần khác nói những lời ngọt ngào với cô.

Ngón tay Điếu Trạch Nghiễn lướt qua những giọt nước mắt trên mặt An Hạ, ánh mắt anh nghiêm nghị: "Tôi sẽ thay bà cậu thương cậu thật nhiều, thậm chí còn hơn thế nữa"

Ông trời không đẩy An Hạ vào đường cùng, cô mất đi một người yêu thương cô nhất lại cho cô nhiều người nữa yêu thương cô, nhưng thứ tình cảm này An Hạ chỉ mong hiện tại có thể là thứ tình cảm thuần khiết.

Lúc ăn tối, mọi ánh mắt nhìn chằm chằm vào Điếu Trạch Nghiễn, đặc biệt là An Hạ, lòng ai cũng lo lắng anh và cô bị trục trặc.

Ngồi một lúc, Điếu Trạch Nghiễn phát hiện An Hạ ngồi xa mình, anh liền kéo ghế cô sát lại cùng lúc nhận được một cái nhìn bất lực từ cô.

Thấy mối quan hệ giữa Điếu Trạch Nghiễn và An Hạ vẫn ổn, mẹ anh và thím Vũ mới có thể thở phào nhẹ nhõm, âm thầm vui mừng.

Trường của Điếu Trạch Nghiễn và An Hạ mở cuộc thi trao đổi học sinh ba tháng ở Mỹ, số lượng đăng ký tương đối nhiều, đồng nghĩa tỷ lệ cạnh tranh khá cao. Điếu Trạch Nghiễn, Từ Tuấn Hạo và lớp trưởng là ba người được giáo viên chủ nhiệm đề bạt.


Chàng trai nổi tiếng thường xuyên trốn nhà ra nước ngoài đi chơi Từ Tuấn Hạo không còn mặn mà với việc trao đổi này.

Điếu Trạch Nghiễn từng vài lần ra nước ngoài chơi nhưng cuộc trao đổi học sinh sẽ học tập được nhiều thứ hơn, anh lại chẳng thèm suy nghĩ mà từ chối ngay lập tức khi cô chủ nhiệm đề cử.

An Hạ nghĩ đến thôi đã thấy tiếc, cô quay sang Điếu Trạch Nghiễn hỏi lại: "Trạch Nghiễn, cậu không muốn đi thật sao?"

"Không đi!" Điếu Trạch Nghiễn chống đầu trên bàn nhìn cô, dứt khoát đáp.

"Tại sao?"

Khóe môi Điếu Trạch Nghiễn cong lên một cách dịu dàng: "Tôi đi rồi cậu sẽ thế nào?"

An Hạ vạn lần cầu mong Điếu Trạch Nghiễn đừng vì cô mà không thi trao đổi: "Còn có Tuấn Hạo mà"

Sắc mặt Điếu Trạch Nghiễn lập tức tối sầm, quay mặt qua Từ Tuấn Hạo đang ngủ phía bên kia, dập tắt suy nghĩ của An Hạ: "Dẹp đi!"




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện