Kể từ lúc rời khỏi nhà đến tận hai giờ sáng Điếu Trạch Nghiễn mới trở về, An Hạ nằm trong phòng biết nhưng không ra hỏi.
Sáng ra vừa chạm mặt, An Hạ vẫn chưa hỏi Điếu Trạch Nghiễn đã tự khai, anh bảo nhà bạn anh có chuyện, tinh thần cậu ta bị hỗn loạn, anh mới sang xem thế nào.
Mặt mũi Điếu Trạch Nghiễn không ngủ đủ giấc, trở nên phờ phạc, anh bỗng ôm chầm lấy An Hạ, vùi đầu vào cổ cô nhắm mắt.
Theo như An Hạ đoán, nhà bạn Điếu Trạch Nghiễn xảy ra chuyện lớn, nếu không tại sao một cậu con trai có thể bị kích động đến không điều khiển được tâm trí. Điếu Trạch Nghiễn bình thường giống như một đứa trẻ nghịch ngợm bày đủ thứ trò, nhưng một khi đã có chuyện quan trọng anh nhất định làm nó nghiêm túc.
Tận giây phút này, An Hạ cảm nhận được mình có thể tin tưởng dựa dẫm vào Điếu Trạch Nghiễn, cô vỗ vỗ lưng anh: "Cậu vào phòng ngủ thêm đi"
Tay Điếu Trạch Nghiễn siết chặt rồi từ từ buông lỏng ra, anh quay trở lại phòng. An Hạ khẽ mỉm cười, xoay người đi xuống lầu.
Ở phòng khách, Ny Ny nhìn thấy An Hạ tự động cách xa, có lẽ những lời nói tối qua khiến cô bé nghi ngờ An Hạ cũng giống như mọi người nói, bên ngoài nhìn hiền lành, bên trong rất hung dữ.
Tâm hồn một đứa trẻ sinh ra đã hồn nhiên, không thể vì yêu thương cưng chiều mà không nỡ la rầy khi không ngoan. Khi ở độ tuổi của Ny Ny, An Hạ lúc ấy ngây ngô, vô tư vô nghĩ, một phần vì bà An Hạ lúc trẻ dạy Văn, cách bà dạy dỗ luôn nhẹ nhàng mà thấm.
"Ny Ny, em còn bà không?"
Ny Ny nghi hoặc gật đầu: "Họ đều ra nước ngoài sống"
"Còn là tốt, chị chỉ ước bà chị sẽ sống cả đời, dù nghèo khổ cũng không sao"
Ny Ny ngồi ngay ngắn lại, nghiêm túc hỏi An Hạ: "Bố mẹ chị thì sao? Chị không cần họ à?"
"Là họ không cần chị" An Hạ gượng cười trong nước mắt, đối với cô điều may mắn nhất là từng có bà. Cô mạnh mẽ lau đi nước mắt, nụ cười đầy sự chua xót.
Nghe An Hạ nói, Ny Ny bỗng ngồi im lặng nhìn cô, cô bé bây giờ trong ánh mắt dâng lên sự hối hận.
"Chị... không còn người thân sao?"
"Ừm, ban đầu chị nghĩ mình sẽ không chấp nhận được, bây giờ chị quen rồi" An Hạ mỉm cười dịu dàng nói.
"Vậy..." Ny Ny quay mặt đi, lén lút liếc nhìn An Hạ, ngại ngùng nói: "Em tạm chấp nhận chị làm chị dâu em, chị có anh em làm người thân rồi, chị không được bắt nạt em"
An Hạ ngạc nhiên nhìn Ny Ny, nhanh như vậy cô đã cảm hóa được cô bé. Đúng hơn mà nói, Ny Ny không hề xấu tính, có thể đã học hư từ người lớn nên mới cư xử như trước đó.
"Quê chị có đẹp không?" Ny Ny chồm người tới, tò mò hỏi.
An Hạ mỉm cười vui vẻ, hào hứng kể: "Vô cùng đẹp, có rất nhiều cây, quanh nhà chị có rất nhiều hoa, buổi tối có thể nhìn thấy cả một bầu trời rộng lớn đầy sao"
"Thật à, vậy chị dẫn em đến đó đi" Ny Ny phấn khởi chồm thẳng người dậy về phía An Hạ.
"Chuyện này còn phải đợi chị hỏi ý dì với chú nữa, nếu được chị sẽ dẫn em đi"
"Thật sao? Tốt quá!!!" Ny Ny phấn khích nhảy tưng tưng, tiếng cười tràn ngập cả phòng khách.
An Hạ tươi cười lắc đầu, quả nhiên là trẻ con.
Sau đó, Ny Ny không còn bám theo Điếu Trạch Nghiễn mà đổi sang bám An Hạ nói liên miên không ngưng. Nhưng An Hạ lúc nào cũng vui vẻ, cô trước nay ít nói, nay nghe Ny Ny nói nhiều như vậy cảm thấy cũng rất tốt.
Trong nhà nhìn Ny Ny theo sau An Hạ, ai cũng ngạc nhiên bất ngờ, nhất là Điếu Trạch Nghiễn, điều anh lo là bị Ny Ny giành mất An Hạ.
An Hạ bình thường bị Điếu Trạch Nghiễn bám theo, giờ thêm Ny Ny, nhiều lúc muốn khóc vẫn phải cười. Hai bên tai cô, bên Điếu Trạch Nghiễn, bên Ny Ny nói mãi không chịu ngừng.
Buổi tối, An Hạ vừa tắm xong, điện thoại cô bỗng có tiếng tin nhắn đến, cô mở ra xem, nụ cười trên môi liền tắt.
Ra khỏi phòng, Điếu Trạch Nghiễn cũng vừa bước ra, An Hạ nhìn anh bằng ánh mắt thất vọng, lạnh lùng lướt qua.
Điếu Trạch Nghiễn ngạc nhiên, vội kéo giữ tay An Hạ lại: "Cậu sao vậy?"
Anh Hạ xoay đầu nhìn anh, nghiêm mặt hỏi: "Cậu nói tôi nghe một chuyện được không?"
"Cậu... muốn tôi nói chuyện gì?" Điếu Trạch Nghiễn căng thẳng.
"Nói tôi nghe, cậu đã đi đâu vào tối qua?"
Điếu Trạch Nghiễn đảo mắt lẫn tránh, ngón tay trên cánh tay An Hạ co nhẹ.
An Hạ không nói gì, mở điện thoại đưa Điếu Trạch Nghiễn xem.
Trên màn hình, hình chụp Điếu Trạch Nghiễn ôm Joie vào nhà cô ta, thà anh đừng bịa chuyện lừa An Hạ, cô đã không tức giận anh đến mức muốn tuyệt giao.
"Tối qua Joie bị chồng sắp cưới giở trò, chị ấy cầu cứu nên tôi mới đến giúp, không có gì xảy ra giữa tôi với chị ấy cả" Điếu Trạch Nghiễn cuống quít giải thích.
"Xem ra tôi nghĩ nhiều rồi" An Hạ tắt điện thoại cất vào túi, tỏ ra bình thường trở lại.
"Đây tuyệt đối là lần cuối" Điếu Trạch Nghiễn lo sợ nói, mắt cũng không dám chớp.
"Tôi hiểu, dù sao chị ấy cũng là con gái, có thể giúp thì giúp, tôi không để ý nhiều đến vậy, đi ăn cơm thôi"
An Hạ vừa quay lưng, nước mắt cô đã rơi xuống, cô không thể trách Điếu Trạch Nghiễn, chỉ có thể tự trách mình ngốc vì đã tin vào tình cảm và lời nói của anh. Lời của anh, cô chẳng biết cái nào là thật, cái nào là giả.
Sáng ra vừa chạm mặt, An Hạ vẫn chưa hỏi Điếu Trạch Nghiễn đã tự khai, anh bảo nhà bạn anh có chuyện, tinh thần cậu ta bị hỗn loạn, anh mới sang xem thế nào.
Mặt mũi Điếu Trạch Nghiễn không ngủ đủ giấc, trở nên phờ phạc, anh bỗng ôm chầm lấy An Hạ, vùi đầu vào cổ cô nhắm mắt.
Theo như An Hạ đoán, nhà bạn Điếu Trạch Nghiễn xảy ra chuyện lớn, nếu không tại sao một cậu con trai có thể bị kích động đến không điều khiển được tâm trí. Điếu Trạch Nghiễn bình thường giống như một đứa trẻ nghịch ngợm bày đủ thứ trò, nhưng một khi đã có chuyện quan trọng anh nhất định làm nó nghiêm túc.
Tận giây phút này, An Hạ cảm nhận được mình có thể tin tưởng dựa dẫm vào Điếu Trạch Nghiễn, cô vỗ vỗ lưng anh: "Cậu vào phòng ngủ thêm đi"
Tay Điếu Trạch Nghiễn siết chặt rồi từ từ buông lỏng ra, anh quay trở lại phòng. An Hạ khẽ mỉm cười, xoay người đi xuống lầu.
Ở phòng khách, Ny Ny nhìn thấy An Hạ tự động cách xa, có lẽ những lời nói tối qua khiến cô bé nghi ngờ An Hạ cũng giống như mọi người nói, bên ngoài nhìn hiền lành, bên trong rất hung dữ.
Tâm hồn một đứa trẻ sinh ra đã hồn nhiên, không thể vì yêu thương cưng chiều mà không nỡ la rầy khi không ngoan. Khi ở độ tuổi của Ny Ny, An Hạ lúc ấy ngây ngô, vô tư vô nghĩ, một phần vì bà An Hạ lúc trẻ dạy Văn, cách bà dạy dỗ luôn nhẹ nhàng mà thấm.
"Ny Ny, em còn bà không?"
Ny Ny nghi hoặc gật đầu: "Họ đều ra nước ngoài sống"
"Còn là tốt, chị chỉ ước bà chị sẽ sống cả đời, dù nghèo khổ cũng không sao"
Ny Ny ngồi ngay ngắn lại, nghiêm túc hỏi An Hạ: "Bố mẹ chị thì sao? Chị không cần họ à?"
"Là họ không cần chị" An Hạ gượng cười trong nước mắt, đối với cô điều may mắn nhất là từng có bà. Cô mạnh mẽ lau đi nước mắt, nụ cười đầy sự chua xót.
Nghe An Hạ nói, Ny Ny bỗng ngồi im lặng nhìn cô, cô bé bây giờ trong ánh mắt dâng lên sự hối hận.
"Chị... không còn người thân sao?"
"Ừm, ban đầu chị nghĩ mình sẽ không chấp nhận được, bây giờ chị quen rồi" An Hạ mỉm cười dịu dàng nói.
"Vậy..." Ny Ny quay mặt đi, lén lút liếc nhìn An Hạ, ngại ngùng nói: "Em tạm chấp nhận chị làm chị dâu em, chị có anh em làm người thân rồi, chị không được bắt nạt em"
An Hạ ngạc nhiên nhìn Ny Ny, nhanh như vậy cô đã cảm hóa được cô bé. Đúng hơn mà nói, Ny Ny không hề xấu tính, có thể đã học hư từ người lớn nên mới cư xử như trước đó.
"Quê chị có đẹp không?" Ny Ny chồm người tới, tò mò hỏi.
An Hạ mỉm cười vui vẻ, hào hứng kể: "Vô cùng đẹp, có rất nhiều cây, quanh nhà chị có rất nhiều hoa, buổi tối có thể nhìn thấy cả một bầu trời rộng lớn đầy sao"
"Thật à, vậy chị dẫn em đến đó đi" Ny Ny phấn khởi chồm thẳng người dậy về phía An Hạ.
"Chuyện này còn phải đợi chị hỏi ý dì với chú nữa, nếu được chị sẽ dẫn em đi"
"Thật sao? Tốt quá!!!" Ny Ny phấn khích nhảy tưng tưng, tiếng cười tràn ngập cả phòng khách.
An Hạ tươi cười lắc đầu, quả nhiên là trẻ con.
Sau đó, Ny Ny không còn bám theo Điếu Trạch Nghiễn mà đổi sang bám An Hạ nói liên miên không ngưng. Nhưng An Hạ lúc nào cũng vui vẻ, cô trước nay ít nói, nay nghe Ny Ny nói nhiều như vậy cảm thấy cũng rất tốt.
Trong nhà nhìn Ny Ny theo sau An Hạ, ai cũng ngạc nhiên bất ngờ, nhất là Điếu Trạch Nghiễn, điều anh lo là bị Ny Ny giành mất An Hạ.
An Hạ bình thường bị Điếu Trạch Nghiễn bám theo, giờ thêm Ny Ny, nhiều lúc muốn khóc vẫn phải cười. Hai bên tai cô, bên Điếu Trạch Nghiễn, bên Ny Ny nói mãi không chịu ngừng.
Buổi tối, An Hạ vừa tắm xong, điện thoại cô bỗng có tiếng tin nhắn đến, cô mở ra xem, nụ cười trên môi liền tắt.
Ra khỏi phòng, Điếu Trạch Nghiễn cũng vừa bước ra, An Hạ nhìn anh bằng ánh mắt thất vọng, lạnh lùng lướt qua.
Điếu Trạch Nghiễn ngạc nhiên, vội kéo giữ tay An Hạ lại: "Cậu sao vậy?"
Anh Hạ xoay đầu nhìn anh, nghiêm mặt hỏi: "Cậu nói tôi nghe một chuyện được không?"
"Cậu... muốn tôi nói chuyện gì?" Điếu Trạch Nghiễn căng thẳng.
"Nói tôi nghe, cậu đã đi đâu vào tối qua?"
Điếu Trạch Nghiễn đảo mắt lẫn tránh, ngón tay trên cánh tay An Hạ co nhẹ.
An Hạ không nói gì, mở điện thoại đưa Điếu Trạch Nghiễn xem.
Trên màn hình, hình chụp Điếu Trạch Nghiễn ôm Joie vào nhà cô ta, thà anh đừng bịa chuyện lừa An Hạ, cô đã không tức giận anh đến mức muốn tuyệt giao.
"Tối qua Joie bị chồng sắp cưới giở trò, chị ấy cầu cứu nên tôi mới đến giúp, không có gì xảy ra giữa tôi với chị ấy cả" Điếu Trạch Nghiễn cuống quít giải thích.
"Xem ra tôi nghĩ nhiều rồi" An Hạ tắt điện thoại cất vào túi, tỏ ra bình thường trở lại.
"Đây tuyệt đối là lần cuối" Điếu Trạch Nghiễn lo sợ nói, mắt cũng không dám chớp.
"Tôi hiểu, dù sao chị ấy cũng là con gái, có thể giúp thì giúp, tôi không để ý nhiều đến vậy, đi ăn cơm thôi"
An Hạ vừa quay lưng, nước mắt cô đã rơi xuống, cô không thể trách Điếu Trạch Nghiễn, chỉ có thể tự trách mình ngốc vì đã tin vào tình cảm và lời nói của anh. Lời của anh, cô chẳng biết cái nào là thật, cái nào là giả.
Danh sách chương