Nửa đêm An Hạ không ngủ được, bụng réo gọi không yên, mất nửa tiếng vật vã trên giường để suy nghĩ xem có nên ăn hay nhịn đến sáng, nghĩ rồi cô quyết định xuống giường đi tìm lương thực cứu đói.

Ra khỏi phòng, phát hiện đèn phòng của Điếu Trạch Nghiễn vẫn còn sáng xuyên qua khe cửa nhỏ ở dưới cùng, An Hạ hé mở cửa đưa nửa đầu nhìn vào, muộn cỡ nào vẫn không làm anh giảm tinh thần, cô gõ nhẹ tay trên cửa, anh liền quay đầu nhìn cô.

"Điếu thiếu gia, muộn rồi mà vẫn chơi game à?"

"Tôi làm ồn sao?" Điếu Trạch Nghiễn đứng lên đi đến chổ An Hạ.

"Không phải, tôi định xuống bếp, thấy còn mở đèn nên vào xem thử"


Điếu Trạch Nghiễn mở cửa ra, chóng tay lên tường nhìn cô nghi hoặc.

"Cậu tranh thủ ngủ sớm đi, tôi đi trước đây"

An Hạ vừa xoay người, Điếu Trạch Nghiễn nắm vai kéo cô ngược lại, vẻ mặt anh lo lắng: "Tôi... không làm gì sai chứ?"

An Hạ lắc đầu.

"Cậu... đi đâu?"

"Đi ăn, tôi đói"

Sắc mặt Điếu Trạch Nghiễn bừng sáng, khoát vai An Hạ lôi đi, tự tin nói: "Cậu may mắn lắm đó, trở thành người đầu tiên được ăn món tôi nấu"

Ban đầu An Hạ còn nghĩ Điếu Trạch Nghiễn giấu nghề, có lẽ cô đã nghĩ nhiều nhưng không sao, được Điếu thiếu nấu cho thì mỳ gói cũng ngon. An Hạ ngồi ở bàn ăn quan sát Điếu Trạch Nghiễn, bóng lưng đẹp đẽ này xuống bếp nấu ăn thật khiến con gái người ta không cưỡng nổi.

Ở Điếu Trạch Nghiễn, trên người anh mang theo sự cao ngạo của một đại thiếu gia, lúc nào cũng ngẩng cao đầu nhìn đời, bản thân Điếu Trạch Nghiễn xuất sắc, lại có bản lĩnh, tài năng. Nếu nhìn anh bằng nhiều góc độ khác nhau, tính cách anh cũng không đến nỗi nào, anh lại vì cô mà đã hạ thấp bản thân biết bao nhiêu lần.


Rõ ràng vào ban đầu con đường An Hạ và Điếu Trạch Nghiễn đi là hai đường thẳng, không hề dính líu đến nhau. An Hạ vẫn còn nhớ như in ngày đầu tiên gặp Điếu Trạch Nghiễn, anh lạnh lùng lướt qua cô, giờ thì tự xuống bếp nấu ăn cho cô.

Chẳng lẽ Điếu Trạch Nghiễn chỉ vì vẻ ngoài dịu dàng mộc mạc của cô mà thích nhiều đến vậy? Trước mắt An Hạ, những cô gái xung quanh Điếu Trạch Nghiễn phần lớn đều có ngoại hình và gia cảnh tốt, điển hình nhất là Joie và Lý Yên Tử, hai cô gái bên cạnh anh cái gì cũng tốt, nhưng vẫn bị Điếu Trạch Nghiễn đá đi không thương tiếc. Huống chi, một con quạ đen như cô lấy đâu hy vọng ở cạnh anh lâu dài.

Sau này An Hạ và Điếu Trạch Nghiễn sẽ tiếp xúc với rất nhiều người khác, có thể giữa cô và anh chưa chắc đã là chân ái của nhau. Dù tương lai có đi cùng nhau hay không, ít ra An Hạ và Điếu Trạch Nghiễn hiện tại vẫn đang đi chung một con đường.

Nấu xong Điếu Trạch Nghiễn bưng hai tô mỳ bốc khói nghi ngút đến bàn. An Hạ nhìn mỳ anh nấu, không biết phải phản ứng thế nào cho đúng. Tuy bảo là ăn mỳ, trong tô không thấy sợi mỳ nào đâu, trứng chiên, xúc xích, cà chua che lấp hết phía trên, có thể xem là chiếm tổng nửa tô.

Điếu Trạch Nghiễn đưa muỗng đũa cho An Hạ, hào hứng chờ đợi nhận xét.

An Hạ căng thẳng gắp một đũa, bỏ vào miệng nhai, mùi vị hơi kỳ lạ, cô căng thẳng ra mặt: "Hơi ngọt thì phải"

"Đương nhiên là ngọt rồi, tình yêu tôi đều bỏ vào trong đó mà"

Nhìn Điếu Trạch Nghiễn tự đắc, thư thả ăn phần của anh, An Hạ tự hứa với lòng sẽ không để anh nấu cho cô ăn một lần nào nữa.

"An Hạ, từ mai, mỗi đêm tôi đều nấu bữa khuya cho cậu"

Mỳ đến cổ An Hạ vẫn không nuốt nổi, với cái đà này cô không thành heo cũng bị tiểu đường. An Hạ càng khổ tâm bao nhiêu nhìn sang Điếu Trạch Nghiễn lại vui vẻ bấy nhiêu, trông anh ăn ngon như vậy chắc chỉ bỏ đường vào mỗi tô của cô.


Ăn xong một tô mỳ do Điếu Trạch Nghiễn nấu, no đến mức sắp vỡ bụng ra. Từ bé đến lớn, cô chưa từng ăn no đến mức này. Nhìn cái tô trống rỗng, An Hạ thấy mình cũng thật tài, ngọt như vậy mà vẫn ăn sạch, chỉ còn một ít nước. An Hạ xắn tay áo rửa chén, Điếu Trạch Nghiễn lởn vởn sau lưng cô, bỗng đến bên cạnh giúp cô tráng nước, anh hết lần này đến lần khác làm cô đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.

"An Hạ, trông tôi có giống người chồng mà cậu mơ ước không?"

Nếu không xét về ấn tượng đầu và gia cảnh hiện tại, quả thật khá giống với người chồng mà cô mơ ước, nhưng Điếu Trạch Nghiễn đột nhiên hỏi cô, suốt ngày anh chỉ biết nghĩ đến những chuyện này.

"Không giống, người chồng tôi mơ ước không nghiện game"

"Vậy không trách tôi được rồi, khi nào cậu ngủ cùng thì tôi không chơi nữa" Điếu Trạch Nghiễn bình thản nói, còn mang theo ý rù quến.

An Hạ bất lực lắc đầu, đúng là gần mực thì đen, gần Điếu Trạch Nghiễn thì không sáng nổi.




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện