Đến tám giờ Từ Tuấn Hạo phải đưa An Nhiên về nên rời đi trước, anh phải trả con gái nhà người ta về đúng giờ đúng giấc mới có mong cơ hội lần sau đưa đi chơi. Thâm tâm Từ Tuấn Hạo vốn đã ghen tỵ với Điếu Trạch Nghiễn từ lâu vì được sống cùng nhà với người mình thích, ra vào đều gặp mặt, muốn ở bên cạnh nhau bao lâu đều không thành vấn đề.

Không còn ai nói chuyện cho đỡ buồn, An Hạ cũng muốn ra về, dù sao ở lại cũng không thể hòa nhập được, cô quay sang Điếu Trạch Nghiễn đề nghị: "Trạch Nghiễn, chúng ta về đi"

"Được" Điếu Trạch Nghiễn nhanh chóng đồng ý, anh đứng lên nắm tay cô kéo dậy.

Thấy vậy Khả Vi cũng đứng lên, vội lên tiếng cản bước: "Hai cậu có về gấp không? Hay chúng ta đi ăn gì đó?"


An Hạ vừa mở miệng định thì Điếu Trạch Nghiễn đã giành trước, anh ôm thắt lưng cô kéo đến gần anh, bình thản từ chối với Khả Vi: "Dạo này An Hạ không khỏe, phải về nghỉ ngơi sớm"

Nói rồi Điếu Trạch Nghiễn đưa An Hạ ra về, bạn bè trong lớp thấy liền nói lời chào tạm biệt, dù không còn học chung uy lực của Điếu Trạch Nghiễn vẫn còn nguyên vẹn như trước kia.

Còn tưởng Điếu Trạch Nghiễn sẽ đưa An Hạ về nhà, nào ngờ anh lái xe thẳng đến rạp chiếu phim.

Mỗi bước chân của Điếu Trạch Nghiễn trong rạp chiếu phim đều khiến những cô gái ở đó đều phải quay đầu ngoái nhìn, biểu cảm ngưỡng mộ phấn khích tụm vào nhau bàn tán.

Lấy vé xong, Điếu Trạch Nghiễn đến chổ An Hạ đang đứng đợi, nắm tay cô kéo vào bên trong rạp. Vị trí mà Điếu Trạch Nghiễn lựa chọn là loại ghế Sweetbox màu đỏ ở dãy cuối, An Hạ hai chân cứng nhắc không bước nổi bị anh lôi đi xềnh xệch.

Sự lo lắng của An Hạ chỉ là dư thừa, thực chất Điếu Trạch Nghiễn chọn ghế đôi cho rộng rãi riêng tư. Vào chổ, anh vô tư gác chân lên chân cô, hào hứng xem phim mà anh thích. An Hạ càng nghĩ càng buồn cười, trong lòng cô không biết từ khi nào sinh ra cảnh giác với anh.

Điếu Trạch Nghiễn tựa lưng vào ghế, lén liếc nhìn An Hạ từ phía sau, khóe môi anh cong nhẹ mang theo sự ẩn ý sâu xa.

Anh khẽ nắm tay cô, mân mê từng đốt tay, với bộ dạng say sưa xem phim của An Hạ, nếu Điếu Trạch Nghiễn đeo vào một chiếc nhẫn cầu hôn thì cũng dễ dàng thành công. Anh đưa bàn tay cô lên hôn, mùi sữa tắm vẫn còn lưu lại trên da cô, rất dễ chịu.

Tay bị chạm vào, An Hạ giật mình theo phản xạ giật nhanh lại, chưa kịp rút thì bị Điếu Trạch Nghiễn đan vào siết chặt. Điếu Trạch Nghiễn hiện tại nguy hiểm như sói đói thịt, An Hạ đương nhiên không thể để anh có suy nghĩ đen tối, cô ra sức gỡ từng ngón tay anh ra.


"Buông ra!"

"Không thích!" Điếu Trạch Nghiễn thư thả nói, giọng còn có ý khiêu khích.

Gỡ thế nào cũng không được, An Hạ kéo tay anh lại cắn lên. Dưới ánh sáng mập mờ, trên làn da anh hiện lên dấu răng in sâu, anh tỏ ra đau một chút rồi vẫn giữ nguyên như cũ. An Hạ bất lực buông xuôi, mặc kệ không thèm quan tâm nữa.

Đúng lúc nhân viên mang trà táo đến, mùi thơm tỏa ngát dịu ngọt, Điếu Trạch Nghiễn cầm lấy đưa đến cho An Hạ.

An Hạ vui vẻ hút thử một ngụm, mùi vị rất vừa ý nhưng lại là trà nóng, không cần đoán cũng biết Điếu Trạch Nghiễn vì sợ ảnh hưởng đến dạ dày của cô mới cố ý bảo người ta chuẩn bị thế này.

An Hạ khẽ mỉm cười, cảm giác hạnh phúc ngập tràn, cô nhớ về mỗi khi đến tháng, Điếu Trạch Nghiễn luôn đều đặn mang trà táo nóng cho cô, nửa đêm mang túi chườm nóng khi cô đang ngủ. Mặc dù một số hành động anh làm có hơi biến thái, nhưng không thể phủ nhận những việc tốt mà anh làm cho cô.

Điếu Trạch Nghiễn cũng uống một ngụm bằng ống hút của An Hạ, sau đó đặt sang một bên. Giữa việc chăm sóc người mình thích và bạn gái, tuy đều như nhau nhưng có danh phận rõ ràng, trên người mang trách nhiệm thì tuyệt vời hơn hẳn.

Kết thúc bộ phim cũng đã hơn mười giờ đêm, An Hạ ngồi lên xe một lát thì ngủ quên, không hay biết ánh mắt ngọt ngào cùng nụ cười như ánh nắng mùa xuân dành riêng cho cô bên cạnh.

Chiếc xe duy trì tốc độ ổn định trên con đường lớn, hàng xe dần trở nên thưa thớt nhưng sự náo nhiệt của thành phố không hề sụt giảm.


Giữa cuộc sống bộn bề tấp nập, Điếu Trạch Nghiễn có cả một bầu trời bình yên là An Hạ. Nếu cách đây gần hai năm, An Hạ không xuất hiện trong cuộc đời Điếu Trạch Nghiễn, nói không chừng bây giờ anh chỉ là một tên công tử ăn chơi, không hề hiểu đến thứ gọi là "gia đình".

Về đến nhà, Điếu Trạch Nghiễn đẩy cửa xuống xe, chân thẳng dài đặt xuống đất mang theo vẻ cao lãnh đầy khí chất. Anh sang phía bên kia mở cửa, tháo dây an toàn cho An Hạ.

Hơi thở nóng phả lên mặt, An Hạ lập tức mở mắt, không chút chần chừ đẩy Điếu Trạch Nghiễn ra, hốt hoảng nhìn anh.

Điếu Trạch Nghiễn đang mở dây, bất ngờ bị đẩy không thương tiếc, anh bất mãn nhìn cô phàn nàn: "Anh có làm gì đâu"

"Lưu manh!" Nói rồi An Hạ vội xuống xe, chạy ào vào nhà không một lần ngoái đầu lại.

Điếu Trạch Nghiễn cười lạnh, đóng cửa xe đi vào. Cả cuộc đời anh chưa bao giờ bị ai gọi là lưu manh hay biến thái, vậy mà trong mắt An Hạ, anh chính là kẻ vừa lưu manh vừa biến thái.




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện