Tỉnh dậy sau một đêm dài, trần nhà màu trắng trước mắt trở nên quen thuộc, đôi mắt An Hạ có chút đau nhức do đêm qua khóc quá nhiều nên đã bị sưng. Cô nhẹ nhàng nhắm mi lại lần nữa để tịnh tâm, hít một hơi rồi mở mắt ra, trong lòng vẫn nặng trĩu bởi tâm sự.
Trong không gian yên lặng, ngoài tiếng thở của An Hạ còn xen kẽ tiếng thở của Điếu Trạch Nghiễn bên tai, cô xoay đầu nhìn sang bên cạnh, anh nằm nghiêng người về phía cô ngủ, tay anh và tay cô vẫn nắm chặt đặt trên bụng cô.
Nhìn Điếu Trạch Nghiễn với khoảng cách gần, An Hạ nhận ra dường như đường nét trên gương mặt anh càng lúc càng rõ ràng, trước đây mỗi ngày đều nhìn thấy mặt nhau, cô không biết anh đã đẹp lên rất nhiều. An Hạ chuyển mình nằm nghiêng người đối diện với Điếu Trạch Nghiễn, cô đưa tay lên luồng vào trong tóc của anh, cảm giác mềm mại rất dễ chịu.
Điếu Trạch Nghiễn chợt mở mắt, đôi mắt anh mang theo vẻ u sầu, anh trầm ngâm nhìn cô.
"An Hạ, có phải ông ta đã... xâm phạm em?" Điếu Trạch Nghiễn biết nói ra những lời này sẽ làm tổn thương An Hạ, nhưng anh sẵn sàng đón nhận giúp cô vượt qua những khó khăn, không để cô phải một mình chịu đựng.
Biểu cảm An Hạ không giấu được bất ngờ, cô không nghĩ Điếu Trạch Nghiễn sẽ hỏi như vậy, tay cô trên tóc anh bất giác rút về.
"An Hạ" Điếu Trạch Nghiễn vội giữ lấy tay cô, làm sao anh ngờ được sẽ có chuyện thế này xảy ra, anh cũng rất khổ tâm, nhưng tình cảm dành cho cô là thật dù cơ thể cô bị vấy bẩn.
Vẻ mặt nghiêm túc của Điếu Trạch Nghiễn khiến An Hạ không nhịn được cười, đột nhiên lại cảm thấy xúc động làm lệ dâng lên.
Điếu Trạch Nghiễn giữ chặt lấy hai tay An Hạ, ôm vào lòng một cách trân trọng, nghiêm túc bày tỏ: "An Hạ, đợi đủ tuổi pháp luật, anh lập tức lấy em làm vợ, anh sẽ dành cả cuộc đời còn lại của mình để bù đắp quá khứ tổn thương cho em"
Nước mắt An Hạ rơi ra, nghe những lời này trái tim cô như được sưởi ấm, cô mỉm cười không đáp lại, chỉ im lặng nhìn anh.
Tiếng cửa phòng bị đập mạnh mấy cái, sau đó là giọng nói trẻ con quen thuộc vang lên: "Chị An Hạ, em đến rồi! Mau dậy dẫn em về quê đi chị An Hạ"
An Hạ lau nước mắt ngồi dậy, nhanh chóng xuống giường mở cửa, Ny Ny vừa thấy An Hạ đã nhào đến ôm chầm lấy cô, cười nói vui vẻ.
Thấy mắt An Hạ vừa đỏ vừa ướt, Ny Ny ngạc nhiên nhìn vào trong phòng thấy Điếu Trạch Nghiễn đang nằm trên giường nhìn ra, biểu cảm Ny Ny dường như rất sốc, bỗng chạy xuống lầu hét lớn: "Bác ơi, anh ở trên giường chị An Hạ làm chị An Hạ khóc!!!"
An Hạ ngây người ra, mặt cứng đờ, cách nói của Ny Ny có hơi thiếu từ, đầu óc vốn thuần khiết như An Hạ cũng không thể không nghĩ sâu xa. Xoay đầu nhìn dáng vẻ thản nhiên xem như thật của Điếu Trạch Nghiễn, cô đứng nép sang một bên, tay vẫn giữ cửa mở.
"Trạch Nghiễn, về phòng đi"
"Anh chưa ngủ đủ" Điếu Trạch Nghiễn vùi mặt vào trong gối, kéo chăn cao lên đắp.
An Hạ thở dài bất lực đóng cửa lại, đến lấy quần áo trong tủ đi vào toilet.
Tắm xong, An Hạ nhìn mình trong gương, tự nói với bản thân rằng điều cô nên làm bây giờ chính là chấp nhận sự thật.
Lúc An Hạ ra ngoài, Điếu Trạch Nghiễn vẫn còn nướng trên giường, An Hạ lắc đầu cười đi xuống lầu.
Thấy An Hạ, mẹ Điếu Trạch Nghiễn và thím Vu tròn mắt nhìn, trên mặt ẩn hiện nét cười, mẹ anh cười kỳ quái, giọng nói lộ rõ sự thích thú hỏi: "Hai đứa..."
"Không phải đâu dì, là Ny Ny hiểu lầm thôi" An Hạ vội vã phủ nhận, chuyện lớn thế kia làm sao có thể xảy ra.
"Không đúng, hồi nãy chính mắt con thấy chị An Hạ khóc, còn anh nằm trên giường nhìn con, mặt anh hung dữ lắm" Ny Ny vừa nói vừa huơ tay múa chân diễn tả vô cùng nhiệt tình.
"Không phải như vậy" An Hạ khổ sở lắc tay, hiện tại cô cũng không biết phải nói lý do thế nào để giải thích cho rõ ràng.
Mẹ Điếu Trạch Nghiễn nghe Ny Ny nói xong, bà gật gù hiểu chuyện, tủm tỉm cười không hỏi gì thêm.
An Hạ lực bất tòng tâm, lê chân đến bếp phụ thím Vu một tay mà không hay biết sau lưng, mẹ Điếu Trạch Nghiễn và Ny Ny phấn khích trong thầm lặng, còn đập tay nhau không phát ra tiếng.
Trong phòng An Hạ, sau khi cô rời khỏi Điếu Trạch Nghiễn lấy điện thoại gọi cho Từ Tuấn Hạo hỏi về bố An Nhiên.
Từ Tuấn Hạo nói trong điện thoại, nghe giọng đã thấy anh đang rất khổ sở không kém gì Điếu Trạch Nghiễn
"*Tao cũng đâu có biết, tối qua nhà An Nhiên căng thẳng quá nên tao phải về. Lúc khuya có gọi điện cho An Nhiên, nhưng mà cô ấy chỉ khóc không nói lời nào hết*"
Vẻ mặt Điếu Trạch Nghiễn đăm chiêu, sau khi nói chuyện điện thoại với Từ Tuấn Hạo, anh gọi cho Cường, nói vỏn vẹn hai câu: "Giúp em điều tra về bố An Nhiên, xem ông ta trước đây có quan hệ gì với An Hạ"
Xong xuôi, Điếu Trạch Nghiễn đứng lên đi về phòng tắm rửa.
Dưới vòi hoa sen chảy siết, Điếu Trạch Nghiễn nghĩ đến chuyện An Hạ bị một người đàn ông trung niên xâm hại, anh tức đến điên người. Nếu như bố An Nhiên thật sự đã làm điều đó, anh nhất định tự tay trả thù cho An Hạ.
Điếu Trạch Nghiễn đấm tay vào tường, trên các khớp bị trầy xước đến rỉ máu. Anh nhất định phải trở thành người để An Hạ có thể tin tưởng dựa vào, phải là một chổ dựa vững chắc nhất của đời cô.
Trong không gian yên lặng, ngoài tiếng thở của An Hạ còn xen kẽ tiếng thở của Điếu Trạch Nghiễn bên tai, cô xoay đầu nhìn sang bên cạnh, anh nằm nghiêng người về phía cô ngủ, tay anh và tay cô vẫn nắm chặt đặt trên bụng cô.
Nhìn Điếu Trạch Nghiễn với khoảng cách gần, An Hạ nhận ra dường như đường nét trên gương mặt anh càng lúc càng rõ ràng, trước đây mỗi ngày đều nhìn thấy mặt nhau, cô không biết anh đã đẹp lên rất nhiều. An Hạ chuyển mình nằm nghiêng người đối diện với Điếu Trạch Nghiễn, cô đưa tay lên luồng vào trong tóc của anh, cảm giác mềm mại rất dễ chịu.
Điếu Trạch Nghiễn chợt mở mắt, đôi mắt anh mang theo vẻ u sầu, anh trầm ngâm nhìn cô.
"An Hạ, có phải ông ta đã... xâm phạm em?" Điếu Trạch Nghiễn biết nói ra những lời này sẽ làm tổn thương An Hạ, nhưng anh sẵn sàng đón nhận giúp cô vượt qua những khó khăn, không để cô phải một mình chịu đựng.
Biểu cảm An Hạ không giấu được bất ngờ, cô không nghĩ Điếu Trạch Nghiễn sẽ hỏi như vậy, tay cô trên tóc anh bất giác rút về.
"An Hạ" Điếu Trạch Nghiễn vội giữ lấy tay cô, làm sao anh ngờ được sẽ có chuyện thế này xảy ra, anh cũng rất khổ tâm, nhưng tình cảm dành cho cô là thật dù cơ thể cô bị vấy bẩn.
Vẻ mặt nghiêm túc của Điếu Trạch Nghiễn khiến An Hạ không nhịn được cười, đột nhiên lại cảm thấy xúc động làm lệ dâng lên.
Điếu Trạch Nghiễn giữ chặt lấy hai tay An Hạ, ôm vào lòng một cách trân trọng, nghiêm túc bày tỏ: "An Hạ, đợi đủ tuổi pháp luật, anh lập tức lấy em làm vợ, anh sẽ dành cả cuộc đời còn lại của mình để bù đắp quá khứ tổn thương cho em"
Nước mắt An Hạ rơi ra, nghe những lời này trái tim cô như được sưởi ấm, cô mỉm cười không đáp lại, chỉ im lặng nhìn anh.
Tiếng cửa phòng bị đập mạnh mấy cái, sau đó là giọng nói trẻ con quen thuộc vang lên: "Chị An Hạ, em đến rồi! Mau dậy dẫn em về quê đi chị An Hạ"
An Hạ lau nước mắt ngồi dậy, nhanh chóng xuống giường mở cửa, Ny Ny vừa thấy An Hạ đã nhào đến ôm chầm lấy cô, cười nói vui vẻ.
Thấy mắt An Hạ vừa đỏ vừa ướt, Ny Ny ngạc nhiên nhìn vào trong phòng thấy Điếu Trạch Nghiễn đang nằm trên giường nhìn ra, biểu cảm Ny Ny dường như rất sốc, bỗng chạy xuống lầu hét lớn: "Bác ơi, anh ở trên giường chị An Hạ làm chị An Hạ khóc!!!"
An Hạ ngây người ra, mặt cứng đờ, cách nói của Ny Ny có hơi thiếu từ, đầu óc vốn thuần khiết như An Hạ cũng không thể không nghĩ sâu xa. Xoay đầu nhìn dáng vẻ thản nhiên xem như thật của Điếu Trạch Nghiễn, cô đứng nép sang một bên, tay vẫn giữ cửa mở.
"Trạch Nghiễn, về phòng đi"
"Anh chưa ngủ đủ" Điếu Trạch Nghiễn vùi mặt vào trong gối, kéo chăn cao lên đắp.
An Hạ thở dài bất lực đóng cửa lại, đến lấy quần áo trong tủ đi vào toilet.
Tắm xong, An Hạ nhìn mình trong gương, tự nói với bản thân rằng điều cô nên làm bây giờ chính là chấp nhận sự thật.
Lúc An Hạ ra ngoài, Điếu Trạch Nghiễn vẫn còn nướng trên giường, An Hạ lắc đầu cười đi xuống lầu.
Thấy An Hạ, mẹ Điếu Trạch Nghiễn và thím Vu tròn mắt nhìn, trên mặt ẩn hiện nét cười, mẹ anh cười kỳ quái, giọng nói lộ rõ sự thích thú hỏi: "Hai đứa..."
"Không phải đâu dì, là Ny Ny hiểu lầm thôi" An Hạ vội vã phủ nhận, chuyện lớn thế kia làm sao có thể xảy ra.
"Không đúng, hồi nãy chính mắt con thấy chị An Hạ khóc, còn anh nằm trên giường nhìn con, mặt anh hung dữ lắm" Ny Ny vừa nói vừa huơ tay múa chân diễn tả vô cùng nhiệt tình.
"Không phải như vậy" An Hạ khổ sở lắc tay, hiện tại cô cũng không biết phải nói lý do thế nào để giải thích cho rõ ràng.
Mẹ Điếu Trạch Nghiễn nghe Ny Ny nói xong, bà gật gù hiểu chuyện, tủm tỉm cười không hỏi gì thêm.
An Hạ lực bất tòng tâm, lê chân đến bếp phụ thím Vu một tay mà không hay biết sau lưng, mẹ Điếu Trạch Nghiễn và Ny Ny phấn khích trong thầm lặng, còn đập tay nhau không phát ra tiếng.
Trong phòng An Hạ, sau khi cô rời khỏi Điếu Trạch Nghiễn lấy điện thoại gọi cho Từ Tuấn Hạo hỏi về bố An Nhiên.
Từ Tuấn Hạo nói trong điện thoại, nghe giọng đã thấy anh đang rất khổ sở không kém gì Điếu Trạch Nghiễn
"*Tao cũng đâu có biết, tối qua nhà An Nhiên căng thẳng quá nên tao phải về. Lúc khuya có gọi điện cho An Nhiên, nhưng mà cô ấy chỉ khóc không nói lời nào hết*"
Vẻ mặt Điếu Trạch Nghiễn đăm chiêu, sau khi nói chuyện điện thoại với Từ Tuấn Hạo, anh gọi cho Cường, nói vỏn vẹn hai câu: "Giúp em điều tra về bố An Nhiên, xem ông ta trước đây có quan hệ gì với An Hạ"
Xong xuôi, Điếu Trạch Nghiễn đứng lên đi về phòng tắm rửa.
Dưới vòi hoa sen chảy siết, Điếu Trạch Nghiễn nghĩ đến chuyện An Hạ bị một người đàn ông trung niên xâm hại, anh tức đến điên người. Nếu như bố An Nhiên thật sự đã làm điều đó, anh nhất định tự tay trả thù cho An Hạ.
Điếu Trạch Nghiễn đấm tay vào tường, trên các khớp bị trầy xước đến rỉ máu. Anh nhất định phải trở thành người để An Hạ có thể tin tưởng dựa vào, phải là một chổ dựa vững chắc nhất của đời cô.
Danh sách chương