Từ quê An Hạ trở về nhà đã đến buổi trưa, ăn uống xong mạnh ai nấy về phòng nghỉ ngơi trước. Buổi chiều Điếu Trạch Nghiễn từ trên lầu đi xuống, lúc vào bếp nhìn thấy An Hạ đang loay hoay chuẩn bị bữa tối. Nhìn từ phía sau lưng An Hạ, cô đeo tạp dề, tóc túm gọn về sau, tay áo được kéo cao gần tới khuỷu tay, trông thế nào cũng giống một người nội trợ.

Điếu Trạch Nghiễn nhìn An Hạ đến ngẩn người, vô thức gọi: "Vợ ơi"

Mẹ Điếu Trạch Nghiễn lập tức ngước nhìn anh, hai mắt bà trợn đến muốn rơi ra ngoài, bà nghi hoặc hỏi lại: "Nghiễn, con vừa nói gì vậy?"

Điếu Trạch Nghiễn bừng tỉnh, quay nhìn mẹ anh, bình thản hỏi ngược lại: "Con nói cái gì à?"

"Không phải" Mẹ Điếu Trạch Nghiễn nhảy dựng lên: "Chẳng phải con vừa nói gì sao?"

"Con nói gì?" Điếu Trạch Nghiễn kéo ghế ngồi xuống, thực chất không hề ý thức được lời bản thân đã nói.

"An Hạ, lúc nãy con có nghe nó nói gì không?" Mẹ Điếu Trạch Nghiễn đổi đối tượng, An Hạ cũng đứng gần nên có khả năng nghe thấy.

"Không có ạ" An Hạ nhìn bà lắc đầu, cô thật ra đã nghe thấy Điếu Trạch Nghiễn nói, như vậy có hơi quá nên giả vờ không nghe vẫn tốt hơn.

Chuẩn bị ăn tối thì có khách đến, thím Vu nhanh chóng ra cửa chính, mở camera lên xem thấy Từ Tuấn Hạo nên nhấn nút điều khiển mở cửa cổng. Mở cửa xong thím Vu nhanh chóng vào bếp báo cho Điếu Trạch Nghiễn biết một tiếng, nào ngờ khi ra phòng khách còn thấy cả An Nhiên và bố mẹ cô.

Mẹ Điếu Trạch Nghiễn ra tiếp chuyện, bà có chút khó hiểu khi bố mẹ An Nhiên tìm đến.


Sau khi an tọa, bố An Nhiên căng thẳng ra mặt, trực tiếp nói thẳng vào vấn đề: "Hôm nay tôi đến đây để... xin lỗi An Hạ"

Mẹ Điếu Trạch Nghiễn cảm thấy bất an, vội hỏi bố An Nhiên: "Rốt cuộc lý do gì ông anh đây lại muốn đến xin lỗi An Hạ?"

Mắt bố An Nhiên ngập tràn nước mắt, hai tay ông bấu vào nhau, trông rất khổ sở: "Bởi vì... tôi đã..."

Qua một lúc khống chế được cảm xúc, bố An Nhiên mới lên tiếng: "Tôi là bố An Hạ, là người đã bỏ rơi con bé khi nó còn trong bụng mẹ"

Mẹ Điếu Trạch Nghiễn và thím Vu vô cùng kinh ngạc không thốt nên lời.

"An Nhiên không phải con ruột ông ấy" Mẹ An Nhiên nói thêm vào, tâm trạng bà cũng không khá hơn bố cô: "Năm đó lúc mang thai An Nhiên, tôi là mẹ đơn thân, gặp được lão Phạm, ông ấy đối xử với tôi rất tốt, còn chấp nhận trở thành bố An Nhiên"

"Trước đây tôi theo một người bạn lên thành phố làm việc, bị lừa sạch hết tiền không thể về quê nên lang thang ngoài đường, tình cờ gặp được mẹ An Nhiên, bà ấy đã cưu mang tôi, tôi vì cảm động tấm chân tình của bà ấy mà phản bội vợ con" Bố An Nhiên thật lòng giải bày.

"Trời ơi" Mẹ Điếu Trạch Nghiễn không dám tin những điều vừa nghe thấy.

Không khí chợt chùn xuống, bố An Nhiên tiếp lời: "Mẹ An Hạ sau khi sinh con bé có lên thành phố tìm tôi, bà ấy gặp gỡ được một người đàn ông khác nên chúng tôi đã ly hôn. Sau đó tôi có về quê vài lần thăm An Hạ, tôi không dám nói cho nó nghe tôi có gia đình mới. Không ngờ chúng tôi gặp lại khi An Hạ với An Nhiên lại là bạn, đây chính là quả báo của tôi"

Mẹ Điếu Trạch Nghiễn thở dài, lắc đầu ngán ngẫm, nghĩ đến An Hạ quả thật rất đáng thương.

"Thím Vu, chị gọi An Hạ giúp tôi"

"Để con" Điếu Trạch Nghiễn ngồi nghe từ đầu, nhanh nhẹn đứng lên giành trước.

Đi vào trong bếp, Điếu Trạch Nghiễn có chút lo lắng trong lòng khi thấy An Hạ không khóc hay tỏ ra đau khổ. Anh nắm tay cô kéo lại gần, thì thầm: "An Hạ, em có nghĩ đến chuyện tha thứ cho ông ấy không?"

Mi mắt An Hạ rũ xuống, đôi mắt mang theo nỗi buồn là thứ dễ thấy nhất trên gương mặt của cô.

"Anh luôn ủng hộ em" Điếu Trạch Nghiễn trấn an An Hạ, ôm vai đưa cô ra ngoài.

Đối diện với vẻ khẩn trương của bố mẹ An Nhiên, An Hạ lại bình thản đến lạ thường.

"An Hạ, bố..."

"Con nghe hết rồi" An Hạ ngắt lời, thật lòng nói: "Bây giờ bố mẹ đều có gia đình riêng, có thể sống vui vẻ là đủ rồi. Con không trách ai cả, con đã sớm biết bố có gia đình mới, bố lại lừa con. Con giận, vì con rất ghét người nói dối..."

Nước mắt An Hạ bất chợt tuôn ra không ngừng, cô mạnh mẽ lau đi, thái độ vô cùng cứng rắn: "Con biết, mỗi người có duyên số, bố, mẹ và con đều có cuộc sống tốt, hãy trân trọng điều đó"


Ngay lúc này, Điếu Trạch Nghiễn có thể hiểu được vì sao mỗi lần anh nói dối An Hạ lại giận đến không muốn nhìn mặt, An Hạ sống trong sự lừa dối suốt mười tám năm, cô có ghét cũng là lẽ hiển nhiên.

Không khí rơi vào trầm mặc, An Hạ mỉm cười phá tan không giang ngượng ngùng căng thẳng: "Ít ra thì bây giờ, con vẫn có người để gọi là người thân"

Từ mẹ Điếu Trạch Nghiễn, thím Vu, bố mẹ An Nhiên cho đến An Nhiên đều nước mắt ngắn dài.

Biết được sự tình, nói ra được suy nghĩ, lòng An Hạ nhẹ nhõm.

Bố An Nhiên kiềm nén cơn xúc động, nói với mẹ Điếu Trạch Nghiễn: "Cảm ơn chị và gia đình đã chăm sóc An Hạ, từ giờ tôi sẽ..."

"Không được" Điếu Trạch Nghiễn lớn tiếng cắt ngang: "Nếu chú nghĩ đến việc đưa An Hạ đi thì không cần nghĩ nữa"

Thấy Điếu Trạch Nghiễn kiên quyết không cho, cả mẹ anh lẫn An Hạ đều không có ý chống đối anh, bố An Nhiên có chút bối rối: "Tôi... vậy... sau này phải tiếp tục phiền gia đình rồi"

Mẹ Điếu Trạch Nghiễn và thím Vu cười đôn hậu, An Hạ giống như con cái trong nhà, không có chuyện phiền với không phiền.

Cùng nhau ăn tối, bố An Hạ có nhắc đến chuyện biết bà đã qua đời. Điếu Trạch Nghiễn cứ mãi bất an, nhìn An Hạ cười nói anh càng lo thêm, chỉ sợ cô giấu hết buồn bã trong lòng rồi sinh ra tâm bệnh.

Tiễn An Nhiên và bố mẹ cô ra về, An Nhiên cứ giữ khư khư tay An Hạ, cô vẫn chưa khỏi thấy có lỗi vì đã cướp cha của An Hạ. Cô hiểu, vỗ tay An Nhiên, cười dịu dàng: "Chuyện cũ không cần nói đến, cậu bây giờ chính là em gái của mình"

An Nhiên mừng rỡ, cười đến híp mắt gật đầu, nói thêm vài câu rồi ra xe.

Từ Tuấn Hạo nhìn An Hạ, cô nhìn lại, anh vội vã cười lấy lòng: "Thưa chị em về"

An Hạ cười bất lực nhìn theo Từ Tuấn Hạo ra khỏi cổng mở cửa xe đưa gia đình An Nhiên về.

Sau khi mọi người ra về hết, Điếu Trạch Nghiễn mới hoài nghi lên tiếng: "Em thật sự vui?"

"Phải" An Hạ gật đầu chắc nịch.

Vẫn không thể an tâm, Điếu Trạch Nghiễn nắm lấy hai vai An Hạ, nghiêm mặt đe dọa: "Anh cảnh cáo em, dám giữ buồn phiền trong lòng một mình thì đừng trách anh"

Trong khi Điếu Trạch Nghiễn lo lắng bao nhiêu, An Hạ lại bình thản mỉm cười như không liên quan, anh nóng lòng cáu gắt: "Mỗi lần lo cho em, em chỉ cười thôi là có ý gì?"

Đương nhiên là vì hạnh phúc, An Hạ hơi nghiêng đầu chăm chú nhìn anh, ánh mắt hiện lên sự trêu chọc.

Sau cánh cửa, mẹ Điếu Trạch Nghiễn, thím Vu và Ny Ny nấp theo dõi anh và An Hạ, tập trung thị giác và thính giác cao độ.


“Ông ấy là bố em, em lại không nói cho anh biết, cũng may là anh nhờ anh Cường điều tra thân thế, nếu không có lẽ lúc ông ấy đến tìm anh đã giết ông ấy rồi”

Nghe Điếu Trạch Nghiễn nói đến, An Hạ cảm thấy vừa buồn vừa vui, lúc anh hỏi cô về chuyện đó chắc là anh đã khổ tâm lắm rồi. Nhưng cũng nhờ vậy An Hạ mới biết được con người thật của anh không so đo chuyện quá khứ. Dù An Hạ không bị gì cả, nhưng cô tò mò muốn biết liệu Điếu Trạch Nghiễn sẽ chấp nhận một cô gái bị vấy bẩn, trong khi anh nói bản thân anh còn gìn giữ lần đầu tiên.

"Vậy nếu..."

"Anh mặc kệ thật hay không, lời anh nói ra không rút lại" Điếu Trạch Nghiễn nhanh chóng ngắt lời cô, bày ra vẻ mặt tủi hờn.

Nhìn vết thương trên những đốt xương ngón tay Điếu Trạch Nghiễn vẫn chưa khỏi hẳn, đôi mày An Hạ lập tức cau lại, vô thức nắm lấy tay anh xem kỹ.

”Cậu bị thương vì tôi?"

"Anh nghĩ để em phải chịu đau đớn một mình, vậy thì anh sẽ tự nguyện chịu cùng"

An Hạ mỉm cười dịu dàng trong hạnh phúc, cô cảm nhận được tình cảm dành cho Điếu Trạch Nghiễn khắc sâu trong tim mình. Trên đời này, có một người mang đến cho An Hạ hạnh phúc ngoài bà, không ai khác chính là Điếu Trạch Nghiễn.

"Trạch Nghiễn, đừng như vậy nữa" An Hạ giữ chặt tay anh, cô không muốn anh vì cô mà tổn thương chính mình.

"Em một mình chịu đau khổ thì được, chia sẻ với anh thì không?"

An Hạ mỉm cười tươi tắn trong đôi mắt đẫm nước, chân thành bày tỏ: "Chúng ta ở bên nhau, làm gì còn chuyện buồn"

Biểu cảm Điếu Trạch Nghiễn không giấu được kinh ngạc, không ngờ có ngày An Hạ lại nói những câu ngọt ngào này với anh. Điếu Trạch Nghiễn mắt mở to, nụ cười có chút ngại ngùng, tim trong ngực đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài.

"Vào nhà thôi, đồ ngốc!" An Hạ kéo tay Điếu Trạch Nghiễn đang ngây người cười khờ vào trong nhà.

Hiếm khi được nghe những lời chân tình từ An Hạ, Điếu Trạch Nghiễn cười ngây ngô, ngoan ngoãn để cô kéo đi. Cả hai vừa vào đến cửa đã thấy mẹ Điếu Trạch Nghiễn cùng thím Vu và Ny Ny đứng bên trong luống cuống bỏ chạy.




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện