Tác Giả: Nguyệt Hạ Tang



Editor: Tử Mộc



" Tôi tuyệt đối không muốn bị cái thứ này cắt đâu!"  Lần đầu tiên nhìn Cung Tứ dưới hình kéo vào ngày hôm sau,  tiểu thư Kha Lôi Á nói chém đinh chặt sắt."

"Cái thứ này." Cung Tứ: .. Ngày hôm qua chị còn nói có thể miễn phí cắt thử cơ mà.

" Thế nhưng, nếu đã đáp ứng cậu... Luôn cảm thấy nói mà không làm thì không được đúng. Cậu... Một lát cậu nên cắt cẩn thận chút nhé." Tiểu thư Kha Lôi Á thoạt nhìn là một cô gái xinh đẹp lay động lòng người lại có chút yếu ớt, thế nhưng tính tình của cô tuyệt không yếu ớt, không chỉ như vậy, phong cách hành sử còn thực "man" ←  by Cung Tứ.

Vì vậy giây kế tiếp, tiểu thư Kha Lôi Á một lần nữa lắc mình biến hoá thành hình kích, tay Đạt Nam nâng tiểu thư Kha Lôi Á, Khê Lưu thì cầm Cung Tứ  trong tay, động tác song phương đều có chút cẩn thận từng li từng tí.

Mở kéo, Khê Lưu cắt xuống ở vị trí hoa văn cạnh mũi trường thương. Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, miệng kéo giống như một hắc động, khoảng cách với mũi thương lạnh trắng càng ngày càng gần, sau đó Khê Lưu bắt đầu khép kéo lại —

Kèm theo mũi thương dường như bị nghiền nát tan rã, tiểu thư Kha Lôi Á hét thảm một tiếng.

Đạt Nam cấp tốc đem mũi thương thu lại, tiểu thư Kha Lôi Á lập tức biến thành hình người, thả người nhảy một cái rơi xuống rìa lôi đài, trên mặt cô  tái nhợt tràn đầy mồ hôi.

Giơ lên cánh tay bản thân, nguyên bản trên cổ tay trắng trong chẳng biết khi nào sinh ra một tầng màu đen.

Tầng màu đen nơi cổ tay cũng không coi là đậm, qua chừng một phút, cuối cùng cũng từ cổ tay tiểu thư Kha Lôi Á rút đi.

Cung Tứ thấy chuẩn xác là: có vẻ cô dùng khí trong cơ thể kiên quyết luồn vào da đuổi năng lượng màu đen đi.

" Thật là đáng sợ, thuộc tính thôn phệ quả nhiên danh bất hư truyền." Hồi lâu sau, tiểu thư Kha Lôi Á mới thở dài nói.

Cung Tứ cũng biến thành hình người, nghe cô nói như vậy, cậu quay đầu liếc mắt nhìn nhau với Khê Lưu : "Đây chính là thuộc tính thôn phệ sao? "

" Tuyệt đối đúng." Tiểu thư Kha Lôi Á như đinh đóng cột nói: "Tuy rằng đây là lần đầu tiên tôi gặp thuộc tính thôn phệ, thế nhưng cái loại cảm giác này... Ngoại trừ bị thôn phệ, thực sự tôi tìm không được từ khác để hình dung."

" Không phải là bị cắt vỡ, là bị nuốt lấy, mọi người không phát hiện khi tôi bị cắt, một mảnh vỡ đều không rớt xuống sao? " Tiểu thư Kha Lôi Á nói, nghĩ đến vị trí mình bị hòa tan, cô đau lòng: "Đây chính là hoa văn xinh đẹp mà tôi tốn thời gian thật dài mới tinh luyện mài thành mà! Cố ý tốn nhiều tiền tìm người thiết kế nữa!"

" Xin lỗi! Tôi đặc biệt đã tìm chỗ không liên quan để cắt." Khê Lưu nói.

" Hoa văn cũng rất trọng yếu đấy." Tiểu thư Kha Lôi Á còn đang đau lòng, đối với phụ nữ mà nói, vật phẩm trang sức cũng là rất trọng yếu có biết hay không? "Tôi sẽ bồi thường cô một chiếc túi mới được không? Bất cứ hãng và giá cả nào cũng được, ba cái, được chứ?" Khê Lưu nâng mi nói.

Xoay đầu lại, tiểu thư Kha Lôi Á nhìn thẳng Khê Lưu: "Túi mới? còn ba cái? Thực sự?"

 Liên tiếp hỏi ba vấn đề.

Khê Lưu nhìn cô gật đầu.

"Oh Ye! Thật tuyệt vời!" Một giây kế tiếp, tiểu thư Kha Lôi Á liền nín khóc mỉm cười.

Khê Lưu liền chớp mắt với Cung Tứ: Đối với đại bộ phận phụ nữ, không có vấn đề gì là túi xách không giải quyết được, nếu như một cái không được, như vậy thì ba cái.

Cung Tứ: ...

Đối phó xong tiểu thư Kha Lôi Á, lần thứ hai  trọng tâm câu chuyện trở lại thuộc tính thôn phệ.

" Cậu biết mình là thuộc tính thôn phệ?" Cung Tứ phát hiện tựa hồ Khê Lưu vừa mới không kinh ngạc  một chút nào,  rõ ràng trước đó bởi vì các loại giá trị thuộc tính đều rất cao nên không kiểm tra ra thuộc tính là gì.

Khê Lưu gật đầu, từ bên cạnh nắm tay Cung Tứ, nhẹ giọng nói: "Nhắc tới cũng kỳ quái, trước tớ quả thật không biết mình là  thuộc tính gì, nhưng mà giây phút cầm lấy A Tứ, bỗng nhiên có chút cảm giác."

" Về sau thầy Đức Lâm  điều không phải để chúng ta cắt vài thứ sao? Trong quá trình Không ngừng cắt đồ, cái loại cảm giác này càng ngày càng mạnh."

" Thẳng đến vừa rồi rốt cục mới xác định." Khê Lưu nói.

Rút tay lại, Cung Tứ tức giận nói: "Xin lỗi nhé! Nắm cậu, tớ nhưng mà không có cảm giác gì hết, đại khái các hạng thuộc tính thực sự quá thấp."

Người hai tổ bên cạnh vẫn nghe đối thoại giữa bọn họ, khi nghe đến đó, lúc này tiểu thư Kha Lôi Á mới nói: "Nguyên lai thuộc tính thôn phệ là vị tiên sinh này, còn vị tiên sinh bên kia  kia còn không biết thuộc tính  mình?"

" Xin lỗi, các hạng thuộc tính giá trị quá thấp, kiểm tra không được." Cung Tứ nhìn về phía cô.

" Cái này cũng... Thực sự là hiếm thấy." Tiểu thư Kha Lôi Á vẫy vẫy tay: "Thế nhưng khí  có thể dung nạp thuộc tính thôn phệ, khẳng định có thuộc tính tự nhiên tăng thêm."

Cung Tứ sửng sốt một chút: "Là.. Như vậy đúng không?"

Tiểu thư Kha Lôi Á gật đầu, ngón trỏ với móng tay đỏ thẫm vẫy trước mặt cậu một chút: "Bởi vì ngoại trừ thuộc tính tự nhiên không có hình thái tồn tại thực chất, khí thuộc tính khác rất khó trở thành vật dẫn năng lượng thuộc tính thôn phệ."

"May mà tôi là khí thuộc tính hỏa." Cô nghĩ lại mà sợ.

"Mấy người em trai tôi đều là thuộc tính thủy..." Cung Tứ suy nghĩ một chút.

Tiểu thư Kha Lôi Á lập tức vỗ tay một cái: "Vậy thì không sai, rất có thể cậu là thủy thuộc tính, dòng họ di truyền tương đối gần, hơn nữa thủy tính có khả năng chữa trị mạnh mẽ, ở trình độ nào đó mà nói, không khéo rất thích hợp để dung nạp thuộc tính thôn phệ."

" Lấy hình thái thể lỏng thôn phệ những người khác, ngẫm lại khiến người ta vô cùng sợ hãi!" Hai tay nắm thành quả đấm nhỏ, tiểu thư Kha Lôi Á hưng phấn nói: "Lợi hại hơn chút, có thể chế tạo ra xoáy nước thôn phệ kẻ địch...A... Quả thực lợi hại đến vô pháp vô thiên!"

Cung Tứ: ... Thế nhưng ta chỉ là một lo nhỏ cấp H... Còn là hao tổn rất lớn, tỷ số chuyển hóa cực thấp....

Những lời này không có nói ra, nhưng mà dường như Khê Lưu lại nghe được thanh âm đáy lòng cậu.

Quay đầu, Khê Lưu nói với cậu: "Thực sự tìm không được thuộc tính cũng không việc gì, thuộc tính thôn phệ đã rất lợi hại, chỉ cần chúng ta có thể cắt đến khí bọn họ, hoặc là cắt đến Người sử dụng bọn họ, phần thắng cũng rất lớn nha!"

Suy nghĩ một chút hình ảnh kia, tâm tình Cung Tứ khá hơn một chút: "Cũng phải, chỉ cần có thể cắt liền thắng chắc."

Hai người mới vừa bắt đầu mặc sức tưởng tượng cuộc đối chiến sau này, nhưng mà, tiểu thư Kha Lôi Á lại mở miệng nói —

" Điều kiện tiên quyết là cắt được đã!"

Cung Tứ và Khê Lưu đồng thời nhìn lại cô.

Trước mặt hai người, tiểu thư Kha Lôi Á làm một động tác cắt đồ: "Cự ly có thể bị vũ khí loại nhỏ  này công kích đến xem như là công kích cự ly gần rồi!"

" Các ngươi nhất định phải cùng đối phương đánh giáp lá cà mới có thể cắt đến đối phương, cái kia, các cậu... Không, là cậu."

Cô chỉ chỉ Khê Lưu: "Cậu am hiểu cận chiến sao? "

Cung Tứ lập tức đem đường nhìn chuyển hướng Khê Lưu, dưới ánh nhìn chăm chăm của tất cả mọi người, Khê Lưu cười ha ha.

***

"A a a a a a! Đáng ra tớ nên là Người sử dụng, cậu nên là khí!" Cung Tứ phát điên quát: "Tớ sớm nên nghĩ tới, cậu dạng văn văn nhược văn nhược như thế không chỉ nói cận chiến ngay cả đánh nhau cũng đều không được!!!!"

" Mệt cậu lần trước còn giơ một cái ghế đi qua hổ trợ!" Cậu nhớ tới thời điểm lần lăn lộn trước đó.

Khê Lưu vẫn là nở nụ cười: "Hì hì, A Tứ đánh nhau, tại sao tớ có thể không đi hỗ trợ cơ chứ? Cho dù sẽ bị đánh chết, tớ cũng phải đi chứ!"

Có đầy nghĩa khí! Cũng rất có dũng khí!

Không sai, nhưng —

" Tại sao tớ không nghĩ tới chứ? Dùng phương thức người năng lực đánh nhau, tớ nhất định là ở hình thái khí, hình người là cậu! Nói ngắn gọn là trước khi tớ và khí đối phương giao chiến, cậu đã cùng Người sử dụng đối phương đánh, cậu, cậu... Trận này nhân tố quyết định căn bản không phải tớ, mà là cậu đó! Là năng lực đánh nhau của cậu đó!!!"

"So với xem trận đấu người năng lực, chúng ta hẳn là càng nên báo danh đấu trường cho cậu." Cung Tứ mặt xám như tro tàn quỵ ở trên mặt đất.

" Hiện tại báo cũng không muộn, A Tứ không nên như vậy mà, hiện tại tớ báo danh cũng không muộn." Ngồi xổm xuống sờ sờ đầu Cung Tứ, Khê Lưu quay đầu đối với Đạt Nam, Khởi bên cạnh nói: "Các ngươi truyền thụ kỹ xảo cận chiến không? Có thể huấn luyện tôi một chút không? Giá cả như cũ."

Đạt Nam & Khởi:...

" Có thể, có thể! Thành thật mà nói, dù sao chúng tôi tham gia đấu trường cũng là vì kiếm tiền, cùng hở ra là sẽ bị thương khi xuất đấu, việc này sẽ không bị thương vừa an toàn vừa dễ kiếm tiền, thế nhưng... " Tiểu thư Kha Lôi Á cũng không nhịn được thở dài: "Tôi có điểm nhìn không được, để chúng tôi dạy ngài chuyện cận chiến này ..."

" Chúng tôi có đề cử tốt hơn." Khởi bỗng nhiên nói chuyện.

" Chuyện như đấu trường đầu tiên là muốn rèn luyện thân thể, vô luận là Người sử dụng cũng tốt, khí cũng tốt, cùng người khác đọ sức mà nói, thân thể đều là điều kiện cơ sở vô cùng trọng yếu, loại  chiêu thức này, nếu như không phải là đặc biệt tham gia so đấu trên đấu trường kỳ thực cũng không có trọng yếu như vậy."

" Tương đối trọng yếu chính là kinh nghiệm tích lũy, chúng tôi có thể truyền thụ cho ngài, thế nhưng từ góc độ lâu dài suy nghĩ, chúng tôi không phải đối tượng tương lai ngài đối chiến, chúng ta không biết trình độ kẻ đó, cũng không có cách nào đặc biệt mô phỏng, ngài càng cần chính là phản ứng khi đối chiến."

" Loại phản ứng này là phải cùng các đối thủ khác nhau giao thủ, trải qua nhiều cuộc chiến mới có thể tích lũy, cùng chúng tôi luyện tập, chỉ có một loại duy nhất."

" Tôi mang ngài đi một chỗ? Trước khi chúng tôi trở thành tuyển thủ đấu trường chính thức mỗi ngày học tập tại đây."

" Tuyển thủ nơi đó có thể không có khả năng ổn định  như chúng tôi, nhưng ở phương diện kinh nghiệm đối chiến, hẳn có thể cho ngài càng nhiều sự trợ giúp hơn."

Nhìn đôi mắt trầm tĩnh của Khởi, lại thấy tiểu thư Kha Lôi Á và Đạt Nam cũng gật đầu, Khê Lưu và Cung Tứ liếc mắt nhìn nhau, đồng ý đề nghị của bọn họ.

***

Tiểu thư Kha Lôi Á và Đạt Nam tiếp tục trận đấu kế tiếp theo dự ước, việc dẫn bọn họ đi liền giao cho Khởi và Lệ.

Dưới sự hướng dẫn của Khởi và Lệ, đợi chừng vài ngày dưới tầng ngầm tửu điếm, Cung Tứ và Khê Lưu lần đầu tiên tới trên đường cái bên ngoài khách sạn.

Bên ngoài toàn bộ là cao ốc chọc trời, các loại cửa sổ thủy tinh, các loại bảng hiệu to lớn, để người khác ở nơi xa xa vẫn có thể thấy tên khách sạn.

"Bên ngoài quả nhiên đều là khách sạn." Cung Tứ nói.

"Ừa, Thành phố Đông Nhị Tam trên cơ bản chỉ có một loại sản nghiệp này, bên ngoài nhìn là khách sạn, bên trong lại là đấu trường, toàn bộ thành thị chính là vì sản nghiệp này mà tồn tại." Khởi Lệ nói, mang theo bọn họ đi qua đường nhỏ giữa hai tòa khách sạn cao tầng.

Xe phía ngoài không nhiều lắm, phần lớn đều là xe buýt của các khách sạn lớn, trên đường phố đi tới đi lui, nghênh đón khán giả từ khắp nơi về xem đấu trường.

Người đi đường cũng rất ít, hơn nữa liếc mắt là có thể nhận ra tuyệt đối điều không phải người bên ngoài, không có biện pháp, phần lớn người bên ngoài đều là khán giả, cho dù là kẻ đầu gấu hay du côn, trên người đều tự có một loại.. Phải hình dung như thế nào đây? Chính là tương đối thuần lương? Không có cảm giác sắc bén, mà người địa phương đi trên đường thoạt nhìn liền có một loại vị đạo tương tự trên người Khởi Lệ.

Theo càng ngày càng xa, rốt cục Cung Tứ bắt đầu thấy một số kiến trúc khác.

Dựng ở giữa hai khách sạn, hoặc là ở trong một góc tầm thường, những kiến trúc này và khách sạn xinh đẹp nổi bật chung quanh không phải một chỉnh thể, càng không giống như một người dựng lên, đến bảng hiệu cũng không có, Cung Tứ hoàn toàn không biết chùng dành để làm gì. Chỉ là thỉnh thoảng khi đi ngang qua, cậu thấy trong quán mua bán vài đồ vật khác nhau, mới có thể đại khái đoán được những cửa hàng này kinh doanh cái gì.

"... Đây là tiệm bánh mì, bên kia là tiềm hoa quả, còn cửa tiệm không nhìn thấy bên trong trước đó là tiệm cắt tóc." Chú ý tới Cung Tứ hiếu kỳ, A Lệ giải thích vài câu: "Trong khách sạn những cái này đều có nhưng đều rất đắt, người địa phương chúng tôi không mua ở trong khách sạn."

"Hàng hóa này trong cửa hàng tiện lợi giá phải chăng hơn rất nhiều, giá so với trong khách sạn chỉ khoảng một nửa."

"Kém nhiều như vậy!" Cung Tứ nâng mi.

"Ừ! Trong khách sạn, chính là kiếm tiền từ người bên ngoài, cho dù ông chủ mở cửa hàng ở đây kỳ thực trong khách sạn cũng có chi nhánh." A Lệ cười cười.

Bọn họ không dừng bước, Khởi vừa chuyển dẫn họ tiến vào một nhà hai tầng nho nhỏ cũ nát, cùng các kiến trúc ven đường như nhau, bên ngoài ngôi nhà cũng không có bảng hiệu, nhìn không ra kinh doanh gì, bên trong cũng tối đen, cái gì cũng không có. Nhưng mà Khởi mang theo bọn họ quẹo vào cửa hông, theo bậc thang bên trong đi xuống dưới, Cung Tứ kinh ngạc phát hiện đây là một tòa kiến trúc ngầm, theo bậc thang từng bước xuống dưới, cậu nghe được tiếng người lớn tiếng ồn ào, cũng ngửi được mùi vị quen thuộc...

Vị đạo đấu trường?

Lúc từ cầu thang đi ra, cảnh tượng bên ngoài rộng mở sáng rỡ, một khắc kia Cung Tứ phát hiện: A! Còn thật sự là đấu trường?

Xuất hiện ở trước mặt bọn họ là một không gian ngầm to lớn, trên trần nhà đầy đèn đóm, đem toàn bộ không gian ngầm chiếu giống ban ngày, phía dưới lại là từng cái lôi đài, đủ loại kích cỡ, trên đài là từng đôi từng đôi đang đọ sức, vị mồ hôi, tiếng gào thét, âm thanh da thịt ... nhồi đầy toàn bộ không gian.

Thế nhưng rất nhanh Cung Tứ liền phủ nhận nơi này là đấu trường: Ở đây không có khán giả, nhưng thật ra lại có huấn luyện viên, nhìn một gã đàn ông cao lớn đi dọc theo các lôi đài, dáng vẻ bên cạnh chỉ bảo, Cung Tứ nghĩ: Ở đây giống như là một sân huấn luyện.

Khởi rất nhanh khẳng định suy đoán của cậu: "Nơi này là địa phương chúng tôi luyện tập trước khi chính thức trở thành tuyển thủ đấu trường, chỉ cần giao một ngày tiền là có thể ở bên trong luyện một ngày một đêm, Sẽ có huấn luyện viên chuyên môn hướng dẫn."

Khởi nói, hét lớn một tiếng, rất nhiều người lập tức hướng các nàng tập trung về --

" Chị A Khởi đã về rồi? Nghe nói chị bắt đầu thi đấu, còn thắng, thật là lợi hại!"

" Lôi đài bên kia có tốt hay không? Đánh nhau có phải đặc biệt có cảm giác hay không?"

...

Thật là nhiều người! Thật nhiều vấn đề!

Hiển nhiên Khởi Lệ cùng bọn họ rất quen thuộc.

Trả lời từng vấn đề của bọn họ xong, Khởi để cho bọn họ quay về huấn luyện, A Lệ thì nhìn về phía một hướng, hô một tiếng: "Huấn luyện viên."

"Đây là khách hàng của chúng tôi, người bên ngoài, không lâu sau muốn cùng người khác quyết chiến. Vì vậy đi tới nơi này xem thi đấu, chúng tôi nghĩ loại phương pháp này quá chậm, liền muốn đem bọn họ giới thiệu đến nơi đây, nhiều kinh nghiệm thực chiến một chút." Khởi đem tình huống đại khái nói một lần.

" Người bên ngoài?" Người đàn ông cao lớn được gọi là huấn luyện viên nhíu mày: "Các cô không giống là người sẽ quản loại việc không liên quan tới mình như này."

Hiển nhiên anh ta hiểu rất rõ Khởi và lệ.

" Bọn họ là khách hàng rất tốt, thanh toán giá cao xem chúng tôi thi đấu, còn bảo đảm không để cho chúng tôi thụ thương, chúng tôi đều có chút áy náy... "Khởi nói: "Ở phương diện năng lực, bọn họ không có vấn đề. Hiện tại cần chính là kinh nghiệm cận chiến, dưới loại tình huống này lãng phí số tiền đồng dạng để chúng tôi bồi luyện chúng tôi nghĩ quá mức, vẫn là ở đây thích hợp hơn."

" Bởi vì chúng tôi giá rẻ sao?" Anh ta nhíu mày.

Hắn vốn là dáng dấp hung hãn, trên mặt mang sẹo, động tác nhíu mi này tựa như vết sẹo trên mặt thoạt nhìn càng dữ tợn.

" Không, chỉ là thích hợp." Khởi không có bị hù dọa, trái lại nở nụ cười: "Giới thiệu khách tốt cho anh, anh không nên vui vẻ sao?"

" Bọn họ thế nhưng chưa bao giờ ghi nợ, hết ngày kết toán." Khởi nói, liếc mắt nhìn Khê Lưu.

Khê Lưu lập tức móc ra ví tiền, lộ ra một sấp giấy bạc mới tinh bên trong.

Người đàn ông lập tức thô lỗ từ bên trong cầm tiền mặt hé ra: "Một ngày một đêm, một người 100 đồng bạc. Này! Cậu không có tiền mặt nhỏ hơn sao? Muốn mấy ngày?"

Khê Lưu chớp mắt nhìn: "Tạ Khai không có chuẩn bị cho tôi tiền mặt loại nhỏ, ví tiền không phải tôi tự chuẩn bị..."

"Hừ! Là đại thiếu gia từ bên ngoài sao? Muốn mấy ngày?" Thổi  râu mép, anh ta hỏi lại Khê Lưu.

"Trước cứ đưa anh, cụ thể nhiều hay ít ngày chúng tôi cũng khó nói." Khê Lưu nói.

" Đi thôi! Tùy tiện tìm một lôi đài, phía trên có người liền đi lên, không có ai chờ môt hồi cũng sẽ có người lên, quy củ của nơi này là không được ác ý đả thương người, người khác không được ác ý tổn thương cậu, cậu cũng không được ác ý tổn thương người khác, bằng không tôi sẽ đem các cậu đuổi ra, chịu chút vết thương nhẹ đừng khóc cha gọi mẹ, gọi tôi là tốt rồi, chỗ này tôi đại khái có thuốc trị thương."

"Bao massage." Nói, gã còn giơ lên nắm tay to lớn của chính mình.

Nhìn nắm tay  kia, Khê Lưu cười cười, hướng Khởi và lệ gật đầu, sau đó kéo Cung Tứ trực tiếp chạy đi qua lôi đài.

"Hừ! Đừng nửa ngày đều kiên trì không nổi liền chạy..." Nhìn bóng lưng của hai người, anh ta lại nói nhỏ một câu.

" Giao cho anh, tôi cũng quay về, nên dự tính trận đấu kế tiếp." Hướng vị huấn luyện viên cười một cái, Khởi cũng cáo từ.

" Không nên liều mạng, chỉ cần còn núi xanh lo gì không có củi đốt!" Hướng Khởi hét lớn một tiếng, thấy Khởi đối với mình vẫy vẫy tay, lúc này người đàn ông mới xoay người, tiếp tục di chuyển chung quanh.

***

Đại khái là vừa nhìn bọn họ thì đã biết không phải là người nơi này, tuy rằng không biết vì sao huấn luyện viên thu lưu bọn họ, thế nhưng căn bản một lát không có người lên lôi đài bọn họ.

Nhưng cho dù có người bắt đầu, Cung Tứ ngược lại có chút lo lắng.

Với Khê Lưu trình độ  cận chiến thực sự có điểm không nắm chắc, đơn giản cậu trước cùng Khê Lưu tự đánh một trận.

Chuẩn bị cho Khê Lưu mang tốt găng tay và đồ bảo hộ, cũng cho mình quần áo mũ mão ổn, đưa hai nắm tay đánh vào nhau vài cái, Cung Tứ hướng Khê Lưu vẫy vẫy tay: "Đến đây đi! Đánh tớ vài cái!"

Chớp chớp mắt, Khê Lưu gật đầu, chậm rãi đi tới, sau đó —

Một quyền mà thôi, Khê Lưu đã bị Cung Tứ đánh ngã xuống đất.

Cung Tứ: ...

" Cậu nguyên lai kém như vậy sao!?" Cậu quả thực muốn thổ huyết.

" Không phải là tớ yếu, là cậu quá mạnh đi?" Khê Lưu cũng có chút muốn ói máu. Cậu cậu chỉ là theo thói quen khiêm tốn, cậu, cậu cậu cậu cậu nhiều ít cũng là luyện qua một chút xíu! Cậu còn muốn thời điểm thực chiến cấp Cung Tứ một kinh hỉ!!

" Quả thực cậu yếu đến dọa người." Nhưng mà Cung Tứ hiển nhiên cảm nhận được chỉ có kinh hách, không có kinh hỉ.

" Không, không đúng, A Tứ tuyệt đối không phải là người thường, người thường khẳng định không thể một quyền đánh ngã tớ." Khê Lưu vẫn còn biện giải.

" Từ nhỏ tớ đã bắt đầu luyệt tập đấu vật tự do là thật, lúc học lớp mười còn đạt quán quân cuộc thi của mấy trấn phụ cận."

"Thế nhưng, chỉ là cuộc đấu nhỏ mà thôi, tàm tạm thôi."

Khê Lưu:...

" Cậu quá khiêm nhường." So với tớ còn khiêm tốn, sờ sờ máu bên mép, lần thứ hai Khê Lưu bày tốt tư thế.

" Còn muốn tiếp tục sao? Tớ nghĩ tốt hơn hẳn là cậu cùng những người khác so đấu, cùng tớ đánh, cậu dễ bị cảm giác tổn thương hơn." Cung Tứ chần chờ.

Vẫy tay, Khê Lưu ý bảo bản thân không có việc gì: "Tớ chỉ là ngủ quá lâu, thân thể không tốt lắm mà thôi, cậu đem năng lượng của tớ hút đi rất nhiều, sau này thân thể tớ  sẽ tốt hơn rất nhiều."

"Tiếp tục." Cậu ta kiên định nói với Cung Tứ.

Hai người liền lại cùng nhau đánh lên.

Ban đầu mới một quyền đã bị đánh ngã, về sau là hai quyền, ba quyền mới bị đánh úp sấp, Khê Lưu dưới đòn đánh của Cung Tứ chống đỡ càng lúc càng lâu. Cung Tứ là từ nhỏ học tập, Khê Lưu cũng là từ nhỏ được danh sư dạy dỗ ( tuy rằng thời gian mê man hơi nhiều), hai người bọn họ đánh nhau tư thế thuần chất, một quyền một cước rõ ràng có thể thấy được "chiêu thức" tồn tại, cùng dã lộ chung quanh vừa nhìn đã thấy bất đồng, hơn nữa ban đầu họ chính là người bên ngoài, người chung quanh chú ý bọn họ vốn nhiều, thế

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện