Vậy là lời thỉnh cầu của vợ chồng diệp gia bị võ tam từ chối, tất nhiên nguyên nhân thì đã rõ ràng và hai bên đều ngầm hiểu cho cái khó của nhau
- Ta chỉ giúp được diệp mặc, đó là rất cả những gì ta có thể làm - võ tam trầm ngâm một hồi rồi đáp ; việc quyết định giúp đỡ diệp mặc tuy rằng có chút ngoài dự kiến nhưng nó cũng nằm trong lòng tay hắn, hắn muốn chứng minh thần đạo của mình thì hắn cần một phép thử và tất nhiên diệp mặc sẽ là phép thử tốt nhất của hắn
- chúng ta hiểu rồi - diệp phu nhân sau khi nhận được câu trả lời của hẳn thì cũng biết, dù có nói thêm nữa cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì
- chúng ta sẽ rời khỏi đây trong đêm nay! - biết được nguy hiểm đang rình rập ngay bên cạnh, hắn không ngu gì mà ở lại đây để làm cái đích cho người khác nhắm tới ; với lại tu vi xuất hắn thật quá thấp nếu không rời khỏi nhanh e chừng sau này không thể rời đi được
- Chúng ta xin gửi mặc nhi cho võ thiếu hiệp - nói xong vợ chồng diệp gia cũng cáo lui, họ ra về tất nhiên là có việc ; mà việc của họ thì suy nghĩ bằng đầu gối cũng ra được
- sư phụ mặc nhi tới rồi - sau khi vợ chồng diệp gia đi được một lúc thì diệp mặc lúc này đã đứng ngoài cửa gọi
- Đi thôi! - võ tam cũng không chần chừ nữa nắm tay diệp mặc rồi hoá thành một tia sáng bay lên trời
Nhưng khi họ chạy không được bao xa thì đã có người cản đường, giữa rừng trúc mênh mông hai thầy trò võ tam đụng độ với một nhóm tu tiên giới thanh trúc giới
Nhóm người phía trước mặt họ gồm ba người, ba người này mặc một bộ đồ đen tất cả họ đều có tu vi nguyên anh kỳ, trong đó có một người là nguyên anh hậu kỳ tu sỹ
- Các hạ tính đi đâu vậy - người dẫn đầu đoàn người này bước lên trước hỏi
- Tại hạ cùng đồ nhi đang có việc bận, xin ba vị đạo hữu nhường đường - võ tam thấy tu vi của ba người, tất cả đều tương đồng với mình nên không chút sợ hãi đáp
- Nhưng mà chúng ta không có ý định đó - nói đoạn người tu sỹ cầm đầu phát ra khí thế của mình, thấy vậy hai người bên cạnh cũng chuẩn bị chiến đấu
- Nói vậy là không đánh không được rồi - võ tam nhìn thấy ba người này không có ý định nhường đường, hay nói đúng hơn ba người này muốn tiêu diệt hắn ngay trong rừng trúc này
- Tiểu mặc nhi! nhìn cho kỹ nhé đây chính là những điều ta muốn dạy cho con thời điểm này - nói xong hắn cũng bước lên phía trước, rồi không chần chừ lao về người yếu nhất trong nhóm ba người kia
- Cẩn thận! - kẻ dẫn đầu đám người kia như đoán ra mục tiêu của võ tam là ai, hắn quay lại bảo kẻ kia cẩn thận nhưng hắn đã chậm vì người kia đã chết không thể chết lại được thêm lần nào nữa
Sau khi hoàn thành xong tiết mục khởi màn hắn lại quay về vị trí cũ, đứng bên cạnh diệp mặc rồi hỏi “ thấy chưa”
- thấy rồi sư phụ - diệp mặc như hiểu dụng ý của hắn rồi đáp
- Thấy được là tốt! Tiếp theo con biết ta sẽ làm gì chứ - vẫn là một câu hỏi không đầu không đuôi
- Giết chết hai kẻ còn lại - diệp mặc phấn khích thét lên
- Chính xác! - hắn mỉm cười gật đầu rồi lao về phía trước, nơi đó có hai người đang đứng trong sợ sệt ; quả thật hai người này rất sợ hãi, vừa rồi tên kia vậy mà chỉ dùng một chiêu đã lấy đi tính mạng đồng bọn của họ
Hắn lao đến rồi dùng tay không đánh vào thân thể hai người kia, tốc độ của hắn tuy nhanh nhưng hai người kia cũng không phải hạng xoàng, cùng lúc hắn đánh tới thì hai người kia đã thoát ra ngoài khiến cho chiêu tiếp theo của hắn bị đánh vào không trung
- Chính là hiệu quả này - hắn cười thầm một tiếng rồi lao đến người yếu nhất trong hai người, người này có tu vi nguyên anh kỳ trung kỳ ; một chiêu “tinh thần thứ” lần thứ hai được phát động, người tu sỹ này sau khi trúng chiêu như đơ đi một tý
Sau khi hắn tỉnh dậy thì chỉ thấy ở chỗ Đan điền của mình có một lỗ thủng, một bàn tay nhuốm máu đang móc từ trong đó ra ; quá hoảng hồn hắn liều mình một cái xuất ra nguyên anh của bản thân hòng chạy trốn nhưng không kịp
Tốc độ phi hành của nguyên anh tuy là nhanh nhưng làm sao nhanh bằng lôi độn của hắn được, hắn nhảy vào không trung rồi lôi ra một viên anh nhi to bằng ngón tay cái ; làm xong hắn dùng thuật pháp của mình phong ấn nguyên anh này lại cho vào một hộp gỗ có sẵn
Nói về thuật phong ấn thì hắn có vô số loại, muốn cho đối phương đau đớn có, muốn cho đối phương nói ra mọi sự thật cũng có, muốn cho đối phương ngủ yên một thời gian cũng có. Nhưng tất nhiên hắn không hiền tới mức đó, phong ấn hiện tại của hắn là một loại phong ấn mà hắn cho là độc ác nhất
- luyện hồn thuật - một thuật luyện hồn của tu sỹ tu luyện sát đạo, là một thuật mạnh mẽ khiến cho người bị trúng phải đau đớn vô cùng ; cảm giác luyện hồn hắn chưa từng nếm trải nhưng hắn biết cảm giác này không dễ chịu chút nào
- Thế nào! - học được thêm điều gì chưa, hắn dùng độn thuật thêm một lần nữa rồi trở về vị trí cũ, hắn nghiêng đầu sang hỏi diệp mặc
- Đệ tử hiểu rồi! Đầu tiên phải tiêu diệt người yếu nhất bằng một đòn phủ đầu, sau đó khi đối phương bắt đầu đề phòng thì phải cố ý điệu hổ li sơn, tách hai người kia ra rồi giết tên yếu thứ hai - diệp mặc Hưng phấn thét lên
- Ngươi rất Thông minh - võ tam khen một câu, quả thật đó cũng là những gì diễn ra từ đầu tới giờ
- Ngươi là người của đại thế giới - lúc này người kia thấy hắn sử dụng lôi thuật thì hoảng hồn thốt lên, vì đơn giản mộc giới rất ít khi xuất hiện lôi thuật ; mà dù có thì đã được đưa lên đại thế giới rồi không còn kẻ ngu nào lại ở lại đây, nên tên này khẳng định võ tam là người của đại thế giới
- Ngươi nói đúng rồi! Chỉ có điều ngươi phải chết - hắn nói xong thì lao về phía người còn lại
Thấy hắn không có vẻ gì là muốn bỏ qua, người kia biết chắc chắn phải có một trận chiến ; người mặc áo đen lúc này cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, cùng lúc đó một cây mạn Đà đã bao vây lấy hắn
- Thần nông tộc! Mai gia - võ tam cực kỳ bất ngờ, không ngờ ngay lúc này, chính tại nơi đây lần đầu tiên hắn nhìn được mạn Đà chân chính của mai gia
- Sư phụ! Mạn Đà của sư phụ - diệp mặc nhìn thấy một cây mạn Đà sinh trưởng từ phía sau người áo đen, nàng cũng cực kỳ bất ngờ ; nàng là kẻ chưa hiểu sự đời vì vậy khi thấy một cành mạn Đà thì tưởng là của hắn
Cùng lúc đó từ phía trái tim hắn càng mạn Đà cũng phát triển theo, chỉ cần nhìn qua cũng có thể thấy được đẳng cấp của hai cành mạn Đà này ; cành mạn Đà của võ tam nhìn to lớn và chắc khỏe hơn của hắc y nhân
- Ngươi cũng là người của mai gia ta? - đối phương cực kỳ bất ngờ, không ngờ kẻ địch của hắn cũng là người của mai gia
- Gia tộc vì sao lại phái người tới đây? - võ tam ra giọng trưởng bối, nói đơn giản vì gốc mạn Đà của hắn là thuộc chi chính mà của hắc y nhân không phải là huyết thống chung cực của mai an tiên ; hắn chỉ có thể là chi phụ mà thôi
- thưa huynh gia, gia tộc không hề phái tại hạ tới đây! Là ta tự mình tới - hắc y nhân nhìn thấy cành mạn Đà của võ tam thì trong long cực kỳ run sợ ; “ nhìn qua là hắn cũng đủ biết đây chính là mạn Đà gốc của chi chính, là huyết mạch trực hệ của mai an tiêm, nên hắn không dám cuồng vọng”
Gia tộc mai gia thần mộc tộc là một thế gia cực kỳ nghiêm khắc, phải nói đúng hơn là cổ hủ ; trong gia tộc chi chính với chi phụ luôn phân biệt một cách rành mạch rõ ràng, đó cũng là lý do vì sao mà hắn lại dám lớn lối như vậy
- Đã là người của gia tộc thì phải tự thân vận động, rất tốt - võ tam khen ngợi một câu
- Cảm ơn thế huynh đã khen ngợi - thấy đối phương khen ngợi mình, hắc y nhân cảm thấy tam thần được thả lỏng phần nào ; phải biết rằng chuyện này mà truyền về gia tộc thì thật không hay chút nào,
Hắn ra ngoài kiếm cơm thì không sao, tìm kiếm cơ duyên thì là tốt nhưng mà dám phục kích chi chính đó là một tội cực lớn, cho dù chưa thật sự động thân nhưng chỉ cần có một chút ý niệm thì hắn cũng đã mang một tội cực nặng rồi
- Vậy ta có thể đi chưa? - võ tam nhìn hắc y nhân một cái rồi nói
- Xin thế huynh cứ tự nhiên, chỉ có điều e rằng thế huynh không nên đi ra khỏi đây lúc này - hắc y nhân giọng hơi run run nói
- Vì sao? - võ tam không nghĩ tên này dám không cho hắn đi, chỉ có điều tên kia e sợ điều gì mới được
- không dấu gì thế huynh Phía trước có phục kích, toàn bộ khuôn viên của diệp gia xung quanh đã bị bao vây ; nói chung là hiện tại người của diệp gia không thể thoát ra ngoài được - hắc y nhân nhìn võ tam rồi phân trần
- Vậy sao? Cám ơn ngươi đã nhắc nhở, công này ta sẽ báo với thượng cấp - võ tam vỡ lẽ, hèn gì tên này lại ra vẻ sợ sệt như vậy, hoá ra xung quanh chỗ này đã có mai phục sẵn
“ diệp gia! Các ngươi cũng đủ tàn nhẫn a!” Nghĩ lại lời nói của diệp phu nhân sát khí của hắn lại nổi lên ngùn ngụt, không ngờ hai tên chết dẫm diệp gia lại dám tính kế lên đầu hắn
Suy nghĩ một chút thì hắn cũng tỏ tường mọi vấn đề ; vợ chồng diệp gia chủ muốn hắn rời khỏi không phải vì mục đích tốt đẹp gì, phải nói đúng hơn là tất cả đều là mưu sâu kế hiểm của bọn họ
Thứ nhất: việc hắn ra ngoài lúc này có thể chính là pháo hôi của diệp phu nhân, nếu hắn bình yên ra khỏi đây thì diệp gia lúc này có thể nhân đây mà chạy trốn, nếu hắn bị giết thì họ có thể xác định được phía này có mai phục ; lúc này bọn họ có thể lựa chọn con đường khác hoặc ở yên trong thành chuẩn bị
Thứ hai: nếu hắn chạy thoát được thì hắn chắc chắn sẽ báo lên thần nông tộc, rằng có kẻ giám mưu sát một trong những tộc nhân thuộc chi chính của thần nông tộc ; nếu việc này tới tai mai gia gia chủ thì chắc chắn một điều, cơn thịnh nộ của mai gia sẽ được giáng xuống. họ có thể nhân cơ hội này hoặc là chạy trốn hoặc là lấy công chuộc tội vì đã cố giúp đỡ và bảo vệ hắn
Nếu hắn chết thì càng có lợi cho diệp gia, việc hắn bị chết tại nơi đây có thể kéo theo một trường HẠO kiếp cho thanh trúc giới, mà họ là kẻ báo tin thì chắc rằng sẽ được tưởng thưởng, ít nhất chuyện cũ của họ sẽ không bị làm khó, hơn nữa họ có thể một lần nữa quang minh chính đại mà trở về gia tộc
Phải biết rằng dám giết hại một tộc nhân của chi chính thì không chỉ tộc trưởng của gia tộc đó nổi điên, mà có thể gây ra một trường phong ba lớn trong gia tộc, nó có thể đánh động đến cả đại trưởng lão của thần mộc tộc ra tay. Nói chung chuyện này càng bị xé ra to thì diệp gia càng có lợi
“Vậy thì vì sao diệp gia gia chủ lại muốn đẩy con cái hắn vào trường kiếp nạn này” chuyện này hắn nghĩ bằng đầu gối cũng ra được. Họ biết rằng võ tam sẽ không đồng với chuyện này, có chăng chỉ là tính mạng của một đứa con hèn kém diệp mặc ; một đứa con hầu như bị gia tộc vứt đi này giờ tự dưng lại có thể tu luyện, nhưng khi nghe võ tam nói thiên phú của nó cực kỳ kém cổ thì họ đã quyết định vứt bỏ nó
- Các ngươi bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa - võ tam lẩm bẩm một câu chỉ cho riêng mình nghe thấy rồi quay lại gõ một cái vào gáy của diệp mặc, tất nhiên hắn không có ý giết hại con bé mà chỉ là làm cho nó ngủ một vài ngày mà thôi
- Vậy ngươi có cánh nào giúp ta thoát khỏi tai họa này không? - sau khi làm xong mọi việc thì hắn ôm diệp mặc trên tay rồi quay lại hỏi hắc y nhân
- Thiên huynh hãy giúp chúng ta diệt trừ diệp gia - hắc y nhân nêu ra ý của mình
- Được! - võ tam đồng ý, với những tên cặn bã giám tính toán lên đầu hắn thì nên chết đi
- Ta chỉ giúp được diệp mặc, đó là rất cả những gì ta có thể làm - võ tam trầm ngâm một hồi rồi đáp ; việc quyết định giúp đỡ diệp mặc tuy rằng có chút ngoài dự kiến nhưng nó cũng nằm trong lòng tay hắn, hắn muốn chứng minh thần đạo của mình thì hắn cần một phép thử và tất nhiên diệp mặc sẽ là phép thử tốt nhất của hắn
- chúng ta hiểu rồi - diệp phu nhân sau khi nhận được câu trả lời của hẳn thì cũng biết, dù có nói thêm nữa cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì
- chúng ta sẽ rời khỏi đây trong đêm nay! - biết được nguy hiểm đang rình rập ngay bên cạnh, hắn không ngu gì mà ở lại đây để làm cái đích cho người khác nhắm tới ; với lại tu vi xuất hắn thật quá thấp nếu không rời khỏi nhanh e chừng sau này không thể rời đi được
- Chúng ta xin gửi mặc nhi cho võ thiếu hiệp - nói xong vợ chồng diệp gia cũng cáo lui, họ ra về tất nhiên là có việc ; mà việc của họ thì suy nghĩ bằng đầu gối cũng ra được
- sư phụ mặc nhi tới rồi - sau khi vợ chồng diệp gia đi được một lúc thì diệp mặc lúc này đã đứng ngoài cửa gọi
- Đi thôi! - võ tam cũng không chần chừ nữa nắm tay diệp mặc rồi hoá thành một tia sáng bay lên trời
Nhưng khi họ chạy không được bao xa thì đã có người cản đường, giữa rừng trúc mênh mông hai thầy trò võ tam đụng độ với một nhóm tu tiên giới thanh trúc giới
Nhóm người phía trước mặt họ gồm ba người, ba người này mặc một bộ đồ đen tất cả họ đều có tu vi nguyên anh kỳ, trong đó có một người là nguyên anh hậu kỳ tu sỹ
- Các hạ tính đi đâu vậy - người dẫn đầu đoàn người này bước lên trước hỏi
- Tại hạ cùng đồ nhi đang có việc bận, xin ba vị đạo hữu nhường đường - võ tam thấy tu vi của ba người, tất cả đều tương đồng với mình nên không chút sợ hãi đáp
- Nhưng mà chúng ta không có ý định đó - nói đoạn người tu sỹ cầm đầu phát ra khí thế của mình, thấy vậy hai người bên cạnh cũng chuẩn bị chiến đấu
- Nói vậy là không đánh không được rồi - võ tam nhìn thấy ba người này không có ý định nhường đường, hay nói đúng hơn ba người này muốn tiêu diệt hắn ngay trong rừng trúc này
- Tiểu mặc nhi! nhìn cho kỹ nhé đây chính là những điều ta muốn dạy cho con thời điểm này - nói xong hắn cũng bước lên phía trước, rồi không chần chừ lao về người yếu nhất trong nhóm ba người kia
- Cẩn thận! - kẻ dẫn đầu đám người kia như đoán ra mục tiêu của võ tam là ai, hắn quay lại bảo kẻ kia cẩn thận nhưng hắn đã chậm vì người kia đã chết không thể chết lại được thêm lần nào nữa
Sau khi hoàn thành xong tiết mục khởi màn hắn lại quay về vị trí cũ, đứng bên cạnh diệp mặc rồi hỏi “ thấy chưa”
- thấy rồi sư phụ - diệp mặc như hiểu dụng ý của hắn rồi đáp
- Thấy được là tốt! Tiếp theo con biết ta sẽ làm gì chứ - vẫn là một câu hỏi không đầu không đuôi
- Giết chết hai kẻ còn lại - diệp mặc phấn khích thét lên
- Chính xác! - hắn mỉm cười gật đầu rồi lao về phía trước, nơi đó có hai người đang đứng trong sợ sệt ; quả thật hai người này rất sợ hãi, vừa rồi tên kia vậy mà chỉ dùng một chiêu đã lấy đi tính mạng đồng bọn của họ
Hắn lao đến rồi dùng tay không đánh vào thân thể hai người kia, tốc độ của hắn tuy nhanh nhưng hai người kia cũng không phải hạng xoàng, cùng lúc hắn đánh tới thì hai người kia đã thoát ra ngoài khiến cho chiêu tiếp theo của hắn bị đánh vào không trung
- Chính là hiệu quả này - hắn cười thầm một tiếng rồi lao đến người yếu nhất trong hai người, người này có tu vi nguyên anh kỳ trung kỳ ; một chiêu “tinh thần thứ” lần thứ hai được phát động, người tu sỹ này sau khi trúng chiêu như đơ đi một tý
Sau khi hắn tỉnh dậy thì chỉ thấy ở chỗ Đan điền của mình có một lỗ thủng, một bàn tay nhuốm máu đang móc từ trong đó ra ; quá hoảng hồn hắn liều mình một cái xuất ra nguyên anh của bản thân hòng chạy trốn nhưng không kịp
Tốc độ phi hành của nguyên anh tuy là nhanh nhưng làm sao nhanh bằng lôi độn của hắn được, hắn nhảy vào không trung rồi lôi ra một viên anh nhi to bằng ngón tay cái ; làm xong hắn dùng thuật pháp của mình phong ấn nguyên anh này lại cho vào một hộp gỗ có sẵn
Nói về thuật phong ấn thì hắn có vô số loại, muốn cho đối phương đau đớn có, muốn cho đối phương nói ra mọi sự thật cũng có, muốn cho đối phương ngủ yên một thời gian cũng có. Nhưng tất nhiên hắn không hiền tới mức đó, phong ấn hiện tại của hắn là một loại phong ấn mà hắn cho là độc ác nhất
- luyện hồn thuật - một thuật luyện hồn của tu sỹ tu luyện sát đạo, là một thuật mạnh mẽ khiến cho người bị trúng phải đau đớn vô cùng ; cảm giác luyện hồn hắn chưa từng nếm trải nhưng hắn biết cảm giác này không dễ chịu chút nào
- Thế nào! - học được thêm điều gì chưa, hắn dùng độn thuật thêm một lần nữa rồi trở về vị trí cũ, hắn nghiêng đầu sang hỏi diệp mặc
- Đệ tử hiểu rồi! Đầu tiên phải tiêu diệt người yếu nhất bằng một đòn phủ đầu, sau đó khi đối phương bắt đầu đề phòng thì phải cố ý điệu hổ li sơn, tách hai người kia ra rồi giết tên yếu thứ hai - diệp mặc Hưng phấn thét lên
- Ngươi rất Thông minh - võ tam khen một câu, quả thật đó cũng là những gì diễn ra từ đầu tới giờ
- Ngươi là người của đại thế giới - lúc này người kia thấy hắn sử dụng lôi thuật thì hoảng hồn thốt lên, vì đơn giản mộc giới rất ít khi xuất hiện lôi thuật ; mà dù có thì đã được đưa lên đại thế giới rồi không còn kẻ ngu nào lại ở lại đây, nên tên này khẳng định võ tam là người của đại thế giới
- Ngươi nói đúng rồi! Chỉ có điều ngươi phải chết - hắn nói xong thì lao về phía người còn lại
Thấy hắn không có vẻ gì là muốn bỏ qua, người kia biết chắc chắn phải có một trận chiến ; người mặc áo đen lúc này cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, cùng lúc đó một cây mạn Đà đã bao vây lấy hắn
- Thần nông tộc! Mai gia - võ tam cực kỳ bất ngờ, không ngờ ngay lúc này, chính tại nơi đây lần đầu tiên hắn nhìn được mạn Đà chân chính của mai gia
- Sư phụ! Mạn Đà của sư phụ - diệp mặc nhìn thấy một cây mạn Đà sinh trưởng từ phía sau người áo đen, nàng cũng cực kỳ bất ngờ ; nàng là kẻ chưa hiểu sự đời vì vậy khi thấy một cành mạn Đà thì tưởng là của hắn
Cùng lúc đó từ phía trái tim hắn càng mạn Đà cũng phát triển theo, chỉ cần nhìn qua cũng có thể thấy được đẳng cấp của hai cành mạn Đà này ; cành mạn Đà của võ tam nhìn to lớn và chắc khỏe hơn của hắc y nhân
- Ngươi cũng là người của mai gia ta? - đối phương cực kỳ bất ngờ, không ngờ kẻ địch của hắn cũng là người của mai gia
- Gia tộc vì sao lại phái người tới đây? - võ tam ra giọng trưởng bối, nói đơn giản vì gốc mạn Đà của hắn là thuộc chi chính mà của hắc y nhân không phải là huyết thống chung cực của mai an tiên ; hắn chỉ có thể là chi phụ mà thôi
- thưa huynh gia, gia tộc không hề phái tại hạ tới đây! Là ta tự mình tới - hắc y nhân nhìn thấy cành mạn Đà của võ tam thì trong long cực kỳ run sợ ; “ nhìn qua là hắn cũng đủ biết đây chính là mạn Đà gốc của chi chính, là huyết mạch trực hệ của mai an tiêm, nên hắn không dám cuồng vọng”
Gia tộc mai gia thần mộc tộc là một thế gia cực kỳ nghiêm khắc, phải nói đúng hơn là cổ hủ ; trong gia tộc chi chính với chi phụ luôn phân biệt một cách rành mạch rõ ràng, đó cũng là lý do vì sao mà hắn lại dám lớn lối như vậy
- Đã là người của gia tộc thì phải tự thân vận động, rất tốt - võ tam khen ngợi một câu
- Cảm ơn thế huynh đã khen ngợi - thấy đối phương khen ngợi mình, hắc y nhân cảm thấy tam thần được thả lỏng phần nào ; phải biết rằng chuyện này mà truyền về gia tộc thì thật không hay chút nào,
Hắn ra ngoài kiếm cơm thì không sao, tìm kiếm cơ duyên thì là tốt nhưng mà dám phục kích chi chính đó là một tội cực lớn, cho dù chưa thật sự động thân nhưng chỉ cần có một chút ý niệm thì hắn cũng đã mang một tội cực nặng rồi
- Vậy ta có thể đi chưa? - võ tam nhìn hắc y nhân một cái rồi nói
- Xin thế huynh cứ tự nhiên, chỉ có điều e rằng thế huynh không nên đi ra khỏi đây lúc này - hắc y nhân giọng hơi run run nói
- Vì sao? - võ tam không nghĩ tên này dám không cho hắn đi, chỉ có điều tên kia e sợ điều gì mới được
- không dấu gì thế huynh Phía trước có phục kích, toàn bộ khuôn viên của diệp gia xung quanh đã bị bao vây ; nói chung là hiện tại người của diệp gia không thể thoát ra ngoài được - hắc y nhân nhìn võ tam rồi phân trần
- Vậy sao? Cám ơn ngươi đã nhắc nhở, công này ta sẽ báo với thượng cấp - võ tam vỡ lẽ, hèn gì tên này lại ra vẻ sợ sệt như vậy, hoá ra xung quanh chỗ này đã có mai phục sẵn
“ diệp gia! Các ngươi cũng đủ tàn nhẫn a!” Nghĩ lại lời nói của diệp phu nhân sát khí của hắn lại nổi lên ngùn ngụt, không ngờ hai tên chết dẫm diệp gia lại dám tính kế lên đầu hắn
Suy nghĩ một chút thì hắn cũng tỏ tường mọi vấn đề ; vợ chồng diệp gia chủ muốn hắn rời khỏi không phải vì mục đích tốt đẹp gì, phải nói đúng hơn là tất cả đều là mưu sâu kế hiểm của bọn họ
Thứ nhất: việc hắn ra ngoài lúc này có thể chính là pháo hôi của diệp phu nhân, nếu hắn bình yên ra khỏi đây thì diệp gia lúc này có thể nhân đây mà chạy trốn, nếu hắn bị giết thì họ có thể xác định được phía này có mai phục ; lúc này bọn họ có thể lựa chọn con đường khác hoặc ở yên trong thành chuẩn bị
Thứ hai: nếu hắn chạy thoát được thì hắn chắc chắn sẽ báo lên thần nông tộc, rằng có kẻ giám mưu sát một trong những tộc nhân thuộc chi chính của thần nông tộc ; nếu việc này tới tai mai gia gia chủ thì chắc chắn một điều, cơn thịnh nộ của mai gia sẽ được giáng xuống. họ có thể nhân cơ hội này hoặc là chạy trốn hoặc là lấy công chuộc tội vì đã cố giúp đỡ và bảo vệ hắn
Nếu hắn chết thì càng có lợi cho diệp gia, việc hắn bị chết tại nơi đây có thể kéo theo một trường HẠO kiếp cho thanh trúc giới, mà họ là kẻ báo tin thì chắc rằng sẽ được tưởng thưởng, ít nhất chuyện cũ của họ sẽ không bị làm khó, hơn nữa họ có thể một lần nữa quang minh chính đại mà trở về gia tộc
Phải biết rằng dám giết hại một tộc nhân của chi chính thì không chỉ tộc trưởng của gia tộc đó nổi điên, mà có thể gây ra một trường phong ba lớn trong gia tộc, nó có thể đánh động đến cả đại trưởng lão của thần mộc tộc ra tay. Nói chung chuyện này càng bị xé ra to thì diệp gia càng có lợi
“Vậy thì vì sao diệp gia gia chủ lại muốn đẩy con cái hắn vào trường kiếp nạn này” chuyện này hắn nghĩ bằng đầu gối cũng ra được. Họ biết rằng võ tam sẽ không đồng với chuyện này, có chăng chỉ là tính mạng của một đứa con hèn kém diệp mặc ; một đứa con hầu như bị gia tộc vứt đi này giờ tự dưng lại có thể tu luyện, nhưng khi nghe võ tam nói thiên phú của nó cực kỳ kém cổ thì họ đã quyết định vứt bỏ nó
- Các ngươi bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa - võ tam lẩm bẩm một câu chỉ cho riêng mình nghe thấy rồi quay lại gõ một cái vào gáy của diệp mặc, tất nhiên hắn không có ý giết hại con bé mà chỉ là làm cho nó ngủ một vài ngày mà thôi
- Vậy ngươi có cánh nào giúp ta thoát khỏi tai họa này không? - sau khi làm xong mọi việc thì hắn ôm diệp mặc trên tay rồi quay lại hỏi hắc y nhân
- Thiên huynh hãy giúp chúng ta diệt trừ diệp gia - hắc y nhân nêu ra ý của mình
- Được! - võ tam đồng ý, với những tên cặn bã giám tính toán lên đầu hắn thì nên chết đi
Danh sách chương