Lại cao thấp đánh giá hắn vài lần: "Cũng mặc áo trắng giống nhau, tuấn tú cũng giống nhau, hơn nữa ngươi không phải đến xem bệnh, còn ở nơi này lưu luyến không đi...... Ôi, ngươi sẽ không phải là hắn chứ? Wow, ta đây gặp may mắn lớn, nếu sư phụ biết ngươi trở về, nhất định sẽ cao hứng không tin nổi luôn......"
Nàng càng nói càng cao hứng, vươn tay định nắm ống tay áo người nọ: "Đi thôi, đi với ta gặp sư phụ."
Người nọ phất ống tay áo một cái, Long Phù Nguyệt bắt hụt.
"Đông Phương Diệu Bạch?" Gương mặt người nọ khẽ cau lại, trong đôi mắt hình như có một tia mờ mịt thổi qua. Nội tâm giống như có vật nặng đè xuống.
Sao lại thế này? Đây là có chuyện gì? Tên này tại sao lại cho hắn cảm giác quen đến như vậy? Đáy lòng dâng lên một trận lo lắng không hiểu vì sao, loáng thoáng hình như có vô số gì đó muốn xuất mạnh ra.Đầu lại ẩn ẩn đau. Hắc ám trong nháy mắt đem suy nghĩ của hắn bao phủ.
Hắn cúi đầu, khẽ ho lên. Mặt tái nhợt choáng váng ra một chút đỏ bừng.
"Uy, tại sao ngươi ho nhiều như vậy? Không phải là bị bệnh lao phổi chứ?" Long Phù Nguyệt lo lắng nhìn hắn.
"Bệnh lao phổi?" Nam tử kia nhướng mày lên, tựa hồ là không nghe nói qua tên này.
"A, ta đã quên, bệnh này ở thời đại này hình như kêu là ho lao. Lúc ngươi ho có ra máu không? Nhìn sắc mặt ngươi tái nhợt, giống như thiếu máu, lại ho khan không ngừng, bệnh trạng này đúng hoàn toàn là ‘bệnh lao’......" Long Phù Nguyệt chậm rãi mà nói, ra dáng như đại phu sâu sắc.
Người nọ nhìn thấy biểu tình linh động trên khuôn mặt nhỏ nhắn đó, đôi mắt đen như nước sơn, hình như là bao trùm toàn bộ ánh sao sáng nhất trên bầu trời, trong lòng không khỏi hơi động một chút, hắn thản nhiên liếc mắt nhìn nàng, đánh gãy cao hứng cùng phấn chấn của nàng: "Ta đây không phải bị bệnh lao. Ngươi là đệ tử của Quỷ y Nam Vực?"
Long Phù Nguyệt thấy hắn cuối cùng cũng tiếp tục mở miệng nói, càng thêm cao hứng, đầu gật giống như gà con mổ thóc: "Đúng vậy, đúng vậy đó, sư phụ ta chính là Quỷ y Nam Vực, nga, nếu như ngươi là Đông Phương Diệu Bạch như lời sư phụ nói..., chẳng phải là đệ tử của ông ấy sao? Ngươi là đại sư huynh của ta!"
Nam tử kia có chút quái dị liếc mắt nhìn nàng, thản nhiên nói: "Ngươi nhận lầm người. Ta không phải Đông Phương Diệu Bạch." Không để ý đến nàng, thân mình giống như một áng mây trượt đi ra ngoài. Nháy mắt bay ra rất xa.
Nàng càng nói càng cao hứng, vươn tay định nắm ống tay áo người nọ: "Đi thôi, đi với ta gặp sư phụ."
Người nọ phất ống tay áo một cái, Long Phù Nguyệt bắt hụt.
"Đông Phương Diệu Bạch?" Gương mặt người nọ khẽ cau lại, trong đôi mắt hình như có một tia mờ mịt thổi qua. Nội tâm giống như có vật nặng đè xuống.
Sao lại thế này? Đây là có chuyện gì? Tên này tại sao lại cho hắn cảm giác quen đến như vậy? Đáy lòng dâng lên một trận lo lắng không hiểu vì sao, loáng thoáng hình như có vô số gì đó muốn xuất mạnh ra.Đầu lại ẩn ẩn đau. Hắc ám trong nháy mắt đem suy nghĩ của hắn bao phủ.
Hắn cúi đầu, khẽ ho lên. Mặt tái nhợt choáng váng ra một chút đỏ bừng.
"Uy, tại sao ngươi ho nhiều như vậy? Không phải là bị bệnh lao phổi chứ?" Long Phù Nguyệt lo lắng nhìn hắn.
"Bệnh lao phổi?" Nam tử kia nhướng mày lên, tựa hồ là không nghe nói qua tên này.
"A, ta đã quên, bệnh này ở thời đại này hình như kêu là ho lao. Lúc ngươi ho có ra máu không? Nhìn sắc mặt ngươi tái nhợt, giống như thiếu máu, lại ho khan không ngừng, bệnh trạng này đúng hoàn toàn là ‘bệnh lao’......" Long Phù Nguyệt chậm rãi mà nói, ra dáng như đại phu sâu sắc.
Người nọ nhìn thấy biểu tình linh động trên khuôn mặt nhỏ nhắn đó, đôi mắt đen như nước sơn, hình như là bao trùm toàn bộ ánh sao sáng nhất trên bầu trời, trong lòng không khỏi hơi động một chút, hắn thản nhiên liếc mắt nhìn nàng, đánh gãy cao hứng cùng phấn chấn của nàng: "Ta đây không phải bị bệnh lao. Ngươi là đệ tử của Quỷ y Nam Vực?"
Long Phù Nguyệt thấy hắn cuối cùng cũng tiếp tục mở miệng nói, càng thêm cao hứng, đầu gật giống như gà con mổ thóc: "Đúng vậy, đúng vậy đó, sư phụ ta chính là Quỷ y Nam Vực, nga, nếu như ngươi là Đông Phương Diệu Bạch như lời sư phụ nói..., chẳng phải là đệ tử của ông ấy sao? Ngươi là đại sư huynh của ta!"
Nam tử kia có chút quái dị liếc mắt nhìn nàng, thản nhiên nói: "Ngươi nhận lầm người. Ta không phải Đông Phương Diệu Bạch." Không để ý đến nàng, thân mình giống như một áng mây trượt đi ra ngoài. Nháy mắt bay ra rất xa.
Danh sách chương