Chương 108:

 

“Người như thần tiên giống Lâm Thủy Dao sao có thể coi trọng anh chứ, Lê gia chỉ là một trạm dừng chân của cô ta thôi, anh có suy nghĩ không an phận với cô ta, nhiều năm như vậy, anh vẫn nhớ mãi không quên cô ta ha ha ha!”

 

Hốc mắt Lê Chán Quốc đỏ sậm, ông ta nhắm mắt, nhẫn nhịn không đánh chết người phụ nữ này: “Nói lảm nhảm làm gì, mau ký tên đi!”

 

Lê Chắn Quốc đi ra ngoài.

 

Ông ta vừa đi ra thì Lê Điệp chạy tới, mấy hôm nay, tâm trạng cô ta giống như ngồi tàu lượn siêu tốc, bay giờ, cô ta đỏ mắt kéo tay áo Lê Chán Quốc: “Bố, mẹ bị thương nặng lắm, chúng ta mau đưa mẹ vào viện đi.”

 

Lê Chán Quốc lạnh lùng rút tay lại, nhìn Lê Điệp đầy phiền chán: “Con nhìn con đi, mấy năm nay bị mẹ con nuôi thành tính điêu ngoa bừa bãi, đúng là bỏ đi, chẳng được tích sự gì, mẹ con có đau chết cũng được, đừng làm phiền bố!”

 

Lê Chắn Quốc muốn đi, lúc này, ông ta ngẳng đầu nhìn phía trước, thấy bóng người mảnh mai thanh thoát của Lê Hương ở chỗ rẽ hành lang.

 

Bên ngoài mưa lớn bão gió, dư luận lại tiếp tục lên men, Lê Hương váy áo không dính bụi đứng đó, yên tĩnh, ung dung.

 

Lê Chán Quốc nhìn vào đôi mắt to sáng ngời lấp lánh của Lê Hương, tuy đeo mạng che mặt nhưng ông ta có thể mơ hồ nhìn thấy dưới tấm mạng che ấy là một dung nhan xinh đẹp tới mức khiến người ta kinh động tâm hồn.

 

Ông ta đã từng gặp qua.

 

Yêu thật sâu đậm.

 

Sắc mặt Lê Chán Quốc âm u không rõ, cuối cùng quay người rời đi, ánh đèn chiếu lên bóng lưng ông ta lộ ra mấy phần sầu não ưu thương.

 

Lê Điệp vào phòng, ghé vào đầu giường của Lý Ngọc Lan khóc lớn: “Mẹ, có phải là bố muốn ly hôn với mẹ hay không, sao bố có thể vô tình như vậy, chúng ta nên làm gì bây giò ?”

 

Lý Ngọc Lan dùng sức xé nát đơn thỏa thuận ly hôn kia, bà ta sẽ không ly hôn, bà ta sẽ không rời khỏi Lê gia, không thể trở thành một kẻ vứt bỏ như rác rưởi được.

 

Lúc này có tiếng bước chân vang lên, Lê Điệp mừng rỡ: “Bố, có phải bố định thay đổi chú ý hay không, bó…”

 

Lê Điệp chợt dừng lại, bởi vì người đi vào không phải Lê Chán Quốc mà là Lê Hương.

 

Lý Ngọc Lan hiện tại hận không thể dùng ánh mắt oán độc này đâm cho Lê Hương mấy cái lỗ: “Mày tới đây làm gì?”

 

Lê Hương ngồi xuống ghế, bàn tay trắng nhỏ giơ lên tự rót cho mình một ly trà, khẽ cong môi nói: “Đương nhiên là tới xem trò cười của bà rồi, không phải sao?”

 

“Đồ nghiệt chủng, tao phải giết mày.”

 

Lý Ngọc Lan túm chặt ga giường, nhưng trên người bà ta còn đang có thương tích, vận động mạnh càng khiến bà ta đau tới tái cả mặt mày.

 

Chật vật vô cùng.

 

Lê Hương nhìn Lý Ngọc Lan: “Bà nói rằng chỉ cần một ngày bà còn có giá trị thì sẽ không bị ngã xuống, nhưng bây giờ bao nhiêu công sức danh tiếng, quan hệ mà bà gây dựng trong giới giải trí đều đã sụp đổ hết rồi, khắp nơi trên mạng đều muốn bôi đen bà, Lê thị cũng nguy khốn tứ phía, bà đã trở thành sỉ nhục của Lê gia, làm cho bố tôi phải hỗ thẹn, tôi đưa bà từ có chút giá trị thành bộ dạng vô dụng hoàn toàn như thế này, quả nhiên bồ tôi liền nhanh chóng quăng cho bà một đơn ly hôn.

 

“Lý Ngọc Lan, lúc từ quê trở về, mỗi ngày tôi đều suy nghĩ, sớm muộn cũng sẽ có một ngày tôi để cho mấy người nếm trải vận mệnh mười năm trước của tôi, những người yêu thương đều mắt hết, bị cả thế giới ruồng bỏ.”

 

Lý Ngọc Lan hận cắn chặt răng, bà ta thật là thất sách, đã coi thường Lê Hương rồi, cô vừa trở về không bao lâu, nhưng đã gây nên bao sóng gió, khiến Lê gia bị đảo lộn tới long trời lở đất.

 

“Lê Hương, sớm biết như thế mười năm trước tao nên giết mày rồi, không nên để mày sống sót trên đời này.” Lý Ngọc Lan gào lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện