Chương 111:

 

Đột nhiên bị mắt trọng lượng khiến Lê Hương khẽ hét lên một tiếng, cô vội vàng duỗi hai tay ôm chặt lấy cổ anh: “Anh định làm gì vậy?”

 

“Không làm gì cả, chỉ ôm Mạc phu nhân của anh thôi.”

 

Mạc Tuân ôm cô xoay thêm vài vòng.

 

Lúc này Mạc lão phu nhân nghe tiếng động chạy ra, nhìn thấy cảnh tượng Mạc Tuân ôm Lê Hương xoay tròn liền giơ tay lên đánh vào người Mạc Tuân: “Bỏ ra, mau bỏ ra, đừng có làm Quán Quán bị ngã.”

 

Bác Phúc cũng giật mình, vội vàng chạy lên kéo Mạc Tuân: “Thiếu gia, mau thả xuống đi, nguy hiểm đấy.”

 

Khuôn mặt nhỏ của Lê Hương đỏ bừng, bị nhiều người như vậy nhìn xem cô hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống, như này về sau làm sao cô còn có thể ra ngoài gặp người chứ?

 

Cánh tay cứng rắn hữu lực của Mạc Tuân khẽ nâng Lê Hương lên, cơ thể con gái đúng là vừa mềm mại vừa có mùi thơm, làm sao anh có thể làm cô ngã được.

 

Nhưng dưới áp lực bị nhiều người bức bách như vậy, Mạc Tuân đành thả Lê Hương xuống.

 

Lê Hương không dám ngắng đầu lên vội chạy Vào trong.

 

Mạc Tuân biết cô thẹn thùng, khóe môi nở nụ cười đi vào theo, bà nội bên cạnh không ngừng khuyên bảo: “Hàn Đình, cháu tiểu biệt thắng tân hôn bà nội có thể thông cảm, nhưng cao như vậy thì đừng có nghịch nữa, cháu xoay Quán Quán như vậy bà nội nhìn còn thấy choáng.”

 

Mạc Tuân nhìn về phía Lê Hương, cô ôm Tiểu Viên Viên trong lòng, đại khái là đang giận dỗi không để ý tới anh rồi, anh cởi âu phục trên người đưa cho má Ngô, không có thành ý vâng một tiếng ứng phó với bà nội: “Bà nội cháu biết rồi, cơm tối đã xong chưa, cháu đói rồi?”

 

Sự chú ý của Mạc lão phu nhân lập tức bị dời đi: “Để bà tới phòng bếp nhìn xem.”

 

Mạc Tuân đi lên phía trước, đứng ngay sau lưng Lê Hương, ngửi được mùi thơm thiếu nữ trong trẻo trên người cô, vô cùng dễ chịu.

 

Anh khẽ hạ mắt xuống, thấp giọng hỏi: “Giận rồi à?”

 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lê Hương vẫn đỏ bừng, hừ một tiếng.

 

Mạc Tuân với tay chơi đùa Tiểu Viên Viên ở trong ngực cô, sau đó huých nhẹ bờ vai vào người cô: “Ai kêu em muốn chơi trốn tìm với anh, vừa rồi bà nội cũng đã mắng anh rồi, đừng giận nữa, anh xin lỗi.”

 

Động tác nhỏ càng khiến Lê Hương thêm xấu hổ, cô muốn tách ra, nhưng một cái tay khác của anh vốn đặt trong túi quần đã nhẹ nhàng đặt trên eo cô, bá đạo giam cầm lại: “Mạc phu nhân, nếu như em còn tức giận nữa, thì anh sẽ…”

 

Anh đang uy hiếp cô?

 

Lê Hương ngoái đầu lại nhìn, khiêu khích hỏi lại: “Anh sẽ làm gì?”

 

Mạc Tuân thả Tiểu Viên Viên xuống dưới đất, lần nữa ôm ngang cô lên, từng bước từng bước đi lên lầu: “Vậy chúng ta hãy thử một lần đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa xem.”

 

Tiểu Viên Viên bị ném xuống thảm… Meo meo meo.

 

Tôi là mèo chứ không phải chó, sao lại nhét cầu lương vào mồm tôi?

 

Lúc này lão phu nhân từ trong bếp đi ra: “Quán Quán, Hàn Đình, bữa tối làm xong rồi… Áy, Hàn Đình, cháu làm cái gì vậy, đồ hư hỏng này, mau thả Quán Quán xuống.”

 

Lão phu nhân muốn đuổi theo, nhưng động tác của Mạc Tuân nhanh hơn, ôm Lê Hương vào trong phòng, đóng sầm của lại.

 

Lão phu nhân: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện