Chương 126:

 

Mạc Tuân không nhìn cô nữa, nhìn ánh đèn neon lộng lẫy ngoài cửa sổ, nhếch môi: “Chỉ đêm nay, mai anh đón em.”

 

“Thế không được, Lê Hương muốn ở chỗ tôi bao lâu thì phải xem ý Lê Hương nhà tôi chứ.” Diệp Linh nói.

 

Người đàn ông ngồi trước không nói nữa, vì phản đối không có hiệu quả, cũng không thể cướp người với bạn thân cô được?

 

Lê Hương ngước mắt liếc nhìn Mạc Tuân, khuôn mặt anh tuần đẹp trai của anh không có nhiều biểu cảm, ống tay áo sơ mi trắng gấp lên hai nếp, bàn tay to đeo đồng hồ đắt tiền đặt trên vô lăng, ung dung mạnh mẽ mà lái xe, ưu nhã mà quyến rũ.

 

Nhưng Lê Hương biết rằng anh đang tức giận, vì cô thấy anh đưa tay cởi một cúc áo sơ mi, cả người bao trùm trong không khí buồn bực, tối tăm.

 

Lê Hương chuyền tầm mắt.

 

 

Vành tai trắng nõn của Lê Hương đỏ bừng: “Chúng tớ không làm cái gì cả.”

 

“Thật không vậy, Lê Hương, mau khai báo thành thật, hai người phát triển tới đâu rồi?”

 

“Chúng tớ…” Lê Hương ấp úng muốn trốn tránh: “Chúng tớ chỉ…hôn…

 

Lê Hương nhìn ánh mắt không trong sáng của Diệp Linh, buồn bực xấu hỗ nói: “Hôn từ cổ trở lên!”

 

Một người đàn ông trưởng thành không chỉ qua ngôn ngữ và cử chỉ mà còn cả quyền lực, tài phú và địa vị đắp vào, quan trọng nhất, là tình dục cũng tới giai đoạn trưởng thành.”

 

Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Lê Hương đỏ rực như tôm chín: “Linh Linh!”

 

“Tớ thấy Mạc tổng rất nam tính, bé thỏ nhỏ không biết một cái gì rơi vào hang sói của anh ta, thế mà anh ta còn cố nén không động vào cậu, chắc hẳn… là thật sự coi cậu như cô bé con mà chăm cho lớn.”

 

Lê Hương không muốn nói nữa, mỗi lần Diệp Linh lái xe lên cao tốc, cô sẽ bị đá xuống xe.

 

Cô và Mạc Tuân thật sự chỉ mới vào giai đoạn hôn nhau, đêm đó, anh ôm cô ngồi trên đùi, hình như… rất thích hôn… Diệp Linh nhìn đôi mắt long lanh của Lê Hương mơ màng ý xuân, biết là cô thật sự rất thích Mạc Tuân, nhưng Diệp Linh cũng không thấy lạ, Lê Hương chưa tròn 20 tuổi, ở tuổi này, gặp phải Mạc Tuân, rất dễ động lòng.

 

Cô nhìn Mạc Tuân, ánh mắt Mạc Tuân luôn nhìn Lê Hương, là ánh mắt một người đàn ông nhìn cô gái của mình.

 

Diệp Linh là nhà ngoại, qua được ải của cô , nhưng, Lê Nghiên Nghiên là một vấn đề lớn.

 

Diệp Linh nói chuyện chính: “Lê Hương, rốt cuộc chuyện của Mạc tổng và Lê Nghiên Nghiên là sao, cậu có hỏi anh ta không?”

 

“Hỏi, bảo là Lê Nghiên Nghiên từng cứu anh Ấy, có ơn cứu mạng.”

 

What?

 

Diệp Linh đầy dấu chấm hỏi: “Lê Nghiên Nghiên này sao lại có lòng tốt cứu người, hơn nữa, cô ta biết cứu thật đấy, vừa cứu là cứu ngay giám đốc Mạc Tuân của Mạc thị, cô ta có cố ý không ấy, hay là âm mưu của cô ta, thuê người đuổi giết Mạc tổng, sau đó cô ta tới làm người đẹp cứu anh hùng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện