Chương 140:
Lê Hương còn đang do dự có nên trả lời lại không thì lúc này Diệp Linh đi tới: “Lê Hương, đắp mặt nạ đi, mặc kệ anh ta phát điên cái gì, đừng có trả lời, cứ để anh ra đợi đi.”
“Ừ.” Lê Hương liền vứt điện thoại sang một bên.
“Lê Hương, đối với loại chuyện như này cậu tuyệt đối không thể nhượng bộ, Lê Nghiên Nghiên còn có ơn cứ mạng với anh ta, bây giờ nguyện vọng thứ ba kia, nhất định Lê Nghiên Nghiên sẽ quấn không tha, để anh ta tự đi giải quyết mấy chuyện đào hoa của mình đi, đừng để nó làm bản mắt cậu, hiểu không?”
Lê Hương nghe xong liền gật đầu, đồng ý nói: “Mình chỉ là nhớ bà nội mà thôi, nhưng bà nội cũng không bảo mình về.”
Diệp Linh ngồi trước bàn trang điểm: “Lão phu nhân thật là thông minh, có điều nếu như Lão phu nhân thích cậu, thì coi như Mạc tiên sinh cũng được tăng thêm không ít điểm.”
Mạc Tuân không chờ được hồi âm của Lê Hương, cả đêm mắt ngủ.
Lúc này lão phu nhân đẩy cửa vào, mang một cốc nước tới: “Hàn Đình, uống nhiều nước một chút.”
Mạc Tuân u oán nhìn bà nội mình: “Bà nội, bây giờ chúng ta đi đón Lê Hương đi, nếu một mình cháu đi thì nhất định cô ấy sẽ không về, còn nếu bà đi cùng thì Lê Hương chắc chắn sẽ về.”
Lão phu nhân đặt cốc nước xuống, hừ một tiếng: “Muốn đi thì tự mình đi đi, bà không đi đâu.”
“Bà nội, bà thay đổi rồi.”
Lão phu nhân thở dài một tiếng: “Lê Hương không phải cô gái bình thường, con bé có chủ kiến riêng của mình, nếu như không phải là cam tâm tình nguyện trở về sau này nó sớm muộn cũng sẽ bỏ đi lần nữa.
Trong lòng lão phu nhân còn tự tăng thêm một câu: Tính cách của Lê Hương giống hệt với mẹ con bé… “Hàn Đình, cháu phải cố gắng nhiều hơn nữa, sớm nắm chặt được tâm của Lê Hương, nếu không rất nhanh sẽ có người tới cướp Lê Hương đi đấy.”
Mạc Tuân gối đầu lên tay, hững hờ khéo mắt: “Lê Hương là Mạc phu nhân của cháu, ai dám tranh đoạt?”
Lão phu nhân chỉ cười một tiếng rồi quay người đi, bà nói thầm một tiếng: Lúc đầu Lê Hương cũng không phải Mạc phu nhân của cháu đâu… Sáng hôm sau, Lê Hương nhận được một tin cực tốt, đó chính là…
Thím Lâm tỉnh lại rồi!
Lê Hương vội vàng tới bệnh viện, thím Lâm nằm trên giường bệnh, tuy sức khỏe còn rất yếu, nhưng đã mở mắt ra.
“Thím Lâm, cuối cùng thím cũng tỉnh rồi, thím hôn mê lâu lắm rồi.” Lê Hương kích động nắm tay thím Lâm.
Thím Lâm nhìn dung nhan trưởng thành xinh đẹp tuyệt mỹ của Lê Hương, vẻ mặt vui mừng: “Tiểu thư nhỏ, cuối cùng cô đã trưởng thành rồi, nếu tiểu thư nhìn thấy dáng vẻ lúc trưởng thành của cô, nhất định sẽ vô cùng vui vẻ.”
“Thím Lâm, rốt cuộc năm đó mẹ cháu chết thế nào, có phải có người hại mẹ không?”
Lê Hương gấp không thể chờ nỗi nữa, muốn biết sự thật năm đó, tuy là từ khi cô từ nông thôn về, mọi chuyện đều rất thuận lợi, nhưng mọi manh mối về chuyện năm đó đều đã bị chặt đứt, những người năm đó không chết thì hôn mê, mà khi đó, cô mới chín tuổi không nhớ được nhiều.
Đồng tử thím Lâm đột nhiên phóng đại, lộ vẻ hoảng sợ: “Người đó… đến! Người đó đến! Người đó tìm thấy… tiêu thư, tiểu thư phải chết!”
“Thím Lâm, thím nói gì, người đó là ai?”
Lần đầu tiên, Lê Hương nhìn thấy vẻ mặt khủng hoảng của thím Lâm, bà giống như nhìn thấy một ác ma tới từ địa ngục.
Người đó là ai? Lê Chấn Quốc?
Lý Ngọc Lan?
Lê Nghiên Nghiên?