Chương 166:

 

Diệp Linh lười nhác: “Nhịn đi, đừng nóng, cô vừa tức thì cái mũi cũng lệch đáy.”

 

Mấy tiểu thư Hải Thành cuống quýt che mũi mình.

 

Lê Nghiên Nghiên vẫn ngồi một bên xem trò vui, lúc này, cô ta mới lên tiếng: “Mọi người đều là chị em, không cần tổn thương tình cảm, mau ngồi xuống đi, tôi dám cam đoan chuỗi Only Love của Lê Hương là thật, vì chính Mạc tổng tặng Only Love cho Lê Hương.”

 

Hả?

 

Mọi người hít sâu, Mạc tổng?

 

Lục… Mạc Tuân?

 

Tuy xuất thân của các tiểu thư này rất cao, nhưng đều không có duyên gặp Mạc Tuân.

 

Mạc gia là đệ nhất hào môn ở Hải Thành, Mạc Tuân lại là nhân vật lớn một tay che trời ở Hải Thành, nghe nói, anh trẻ trung, anh tuần, giàu có, thành thục, mạnh mẽ, là một thế hệ đế vương giới kinh thương, là giác mộng của không biết bao nhiêu thiên kim tiểu thư.

 

Bây giò, Lê Nghiên Nghiên nói, Mạc Tuân tặng Only Love cho Lê Hương?

 

Lê Nghiên Nghiên nhìn vẻ mặt khó tin của mọi người, cười ngọt ngào nói: “Tôi không lừa mọi người đâu, không biết Lê Hương bắt được trái tim Mạc tổng từ khi nào, Mạc tổng không chỉ tặng Lê Hương Only Love, mấy hôm trước, trong shop thời trang, tôi còn thấy Lê Hương quẹt thẻ đen của Mạc tổng.”

 

Hoắc Tuyền có vẻ hiểu ra: “Đúng, Mạc tổng cho Lê Hương một tắm thẻ đen, tôi thấy tận mắt, thì ra vị kim chủ bí ẩn trong đấu giá là Mạc tổng, Mạc tổng mua Only Love cho Lê Hương!”

 

Cô ta vừa dứt lời, cả phòng yên tĩnh, mọi người nhìn Lê Hương đầy u oán và chán ghét.

 

Vốn dĩ, trên phố luôn truyền tai nhau chuyện Mạc tổng và Lê Nghiên Nghiên, thời gian trước, Mạc tổng còn chi 120 triệu vì Lê Nghiên Nghiên, tuy mọi người có ghen ghét, nhưng Lê Nghiên Nghiên là đệ nhát thiên kim ở Hải Thành, nghĩ lại còn có thể nhịn.

 

Bây giờ thành Lê Hương thì lại không thể nhịn nỗi.

 

“Lê Hương, nếu tôi không nhằm thì bây giờ cô là phụ nữ có chồng nhỉ?”

 

“Cô gả cho con ma ốm ở U Lan Uyễn rồi còn thông đồng Mạc tổng à?”

 

“Lê Hương, cô không biết xấu hỗ sao?”

 

Lê Hương bị chỉ trích cũng chẳng đổi sắc mặt, chỉ lạnh nhạt nói: “Chuyện này thì các cô phải đi hỏi Mạc tổng, vì sao mặc kệ đám thiên kim tiểu thư chưa lập gia đình như các cô mà lại thích một phụ nữ có chồng là ma ốm như tôi, rốt cuộc là tôi quá cuốn hút hay quá mức cuốn hút đây?”

 

“Cô cô cô! Cô đúng là ngông cuồng!”

 

“Lê Hương, cô chờ đấy, chúng tôi nhất định sẽ tố cáo bộ mặt thật của cô cho Mạc tổng biết!”

 

“Cô chờ bị đá đi!”

 

Tất cả tiểu thư đều phắt tay bỏ đi.

 

Các tiểu thư Hải Thành rời phòng riêng, mọi người cực kỳ không phục: “Các cô có ai có số điện thoại Mạc tổng không, chúng ta mời Mạc tổng ăn cơm, tố cáo cô ta cho Mạc tổng biết!”

 

Lúc này, Hoắc Tuyền mừng rỡ nói: “Các cô mau xem, đó chính là Mạc Tuân, Mạc Tuân tới!”

 

Tất cả các thiên kim danh viện của Hải Thành đều nhanh chóng nhìn về cửa chính quán bar 1949, Mạc Tuân tới rồi.

 

Hôm nay Mạc Tuân mặc một chiếc áo sơ mi phối với quần tây đen, chất vải đắt đỏ được cắt may thủ công ủi mượt không có chút nếp nhăn nào, anh bước đi giống như đang trên thảm đỏ, khuôn mặt ưu nhã tự phụ, khí chất lạnh lùng xa cách người lạ chớ gần.

 

Có Dạ Cần và Hoắc Tây Trạch cũng tới, ba người đàn ông đứng đó không biết đã nói những gì, nhưng sự xuất hiện của tam đại hào môn Mạc Cố Hoắc của Hải Thành đã thu hút toàn bộ ánh mắt của mọi người trong đại sảnh quán bar.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện