“Không phải, tôi chỉ là thấy chuyện em liên cảm thấy đàn ông lân: sự giỏi thay đổi tình cảm, một giây trước vận yêu đến chết đi sống lại, một giây kế tiệp đã có thể vứt bỏ người †a, Hàn Vương, anh nói đúng chứ! Nhiễm Nhiễm của anh ở. dưới suối vàng biết chuyện có tức giận hay không?”
Quả nhiên, Trương Hàn cũng biết cô không yên lòng, ngay lúc hãn cao hứng, cô lại nói ra cắm ky của hắn Nhiễm Nhiễm.
Trương Hàn hừ một tiếng, bỏ qua đề tài của Nhiễm Nhiễm không tiệp lời: “Hầu hạ tôi tắm rửa là em tự nói, tôi sẽ không cho em cơ hội đổi ý“
Nói rồi Trương Hàn trực tiếp đưa ôm ngang cô lên, đi vào. phòng tăm.
Hắn đối với trong lòng ánh trăng sáng cho tới bây giờ đều yên lặng không nhắc đến, Lâm Bát Nhiễm đột nhiên phát hiện 'hắn còn rất thâm tỉnh.
Lâm Bát Nhiễm cũng không phản kháng, tùy ý ¡ đề Trương Hàn ôm mình vào phòng tăm.
Trương Hàn đặt cô xuống đất, nhướng mày kiếm tà mị hỏi: “Quần áo của tôi là tôi tự mình cởi, hay là em giúp tôi cởi?” Lâm Bắt Nhiễm câu đôi môi đỏ mọng: “Đương nhiên là... tôi giúp anh cỏ], nêu nói muôn hàu hạ anh, vậy chắc chắn phải hầu hạ tới cùng rồi”
Nói xong Lâm Bắt Nhiễm liền giơ tay lên giúp Trương Hàn cởi cúc áo.
Trương Hàn vui như mở cờ trong bụng, hắn thật sự chưa từng nhận qua đãi ngộ cao cấp như vậy, trong lòng hắn không khỏi có chút hoài nghi, hắn hoài nghỉ Lâm Bát Nhiễm có phải uống nhằm thuốc hay không
“Nhiễm Nhiễm, vậy quần áo em là tôi giúp em cởi, hay là em tự cởi?”
Trương Hàn có chút sốt ruột.
Trên mặt Lâm Bất Nhiễm lộ ra vẻ quyên rũ nhàn nhạt: “Con người anh sao lại hư hỏng như vậy, quân áo của anh là tôi giúp anh cởi, lẽ nào quân áo của tôi cũng muốn tự tôi cởi sao, đương nhiên là... anh cởi giúp tôi rồi!”
Trương Hàn như trong mộng, cảm giác này quá tuyệt vời, không chân thật như vậy, hắn lúc này vươn tay: “Được, tôi giúp em cởi”
Lúc này Lâm Bất Nhiễm đột nhiên đè bàn tay to của hắn xuống, Trương Hàn lộp bộp giật mình, lúc này có dự cảm không lành: “Làm sao?”
Lâm Bắt Nhiễm giả vờ giật mình che miệng, vô tội nói: “Thật ngại quá Hàn Vương, tôi quên mắt, ngày hôm nay tôi tới tháng rôi”
Cái gì? Lửa tình hừng hực của Trương Hàn lúc này bị một gáo nước lạnh dập tất, säc mặt hãn đại biên: “Cho nên?
“Cho nên Hàn Vương, đêm nay anh phải lật thẻ một lân nữa, bởi vì tôi không thể hầu hạ anh rồi”
“.* Trương Hàn lúc này gio tay lên muốn đánh cô: “Lâm Bât Nhiễm tôi hỏi em, có phải em cô ý hay không?”
Lậm Bát Nhiễm sợ hãi vội gio tay che đầu mình.
Trương Hàn không thật sự xuống tay.
Lâm Bất Nhiễm thây năm đâm hăn cũng không có hạ xuống, vốn dĩ chuyện nhồ lông đầu Cọp rất nguy hiệm, cô còn tưởng răng hẳn thực sự sẽ đánh cô chứ, hàn chậm chạp.
không động thủ Lâm Bát Nhiệm liền lộ ra đôi mặt trong suốt của mình, chớp mắt nhìn hẳn: “Anh không đánh tôi à?”
Cô như thế lại lộ ra chút ít mềm mại, giống như một người phụ nữ yếu đuối, kỳ thực Lâm Bát Nhiễm chỉ mới hơn hai mươi tuổi, nhưng là bởi vì trải qua thương đau quá nhiều, nội tâm cô sớm trưởng thành, bây giờ cô lại lộ ra dáng vẻ ngây thơ hôn nhiên của cô bé.
Quả nhiên, Trương Hàn cũng biết cô không yên lòng, ngay lúc hãn cao hứng, cô lại nói ra cắm ky của hắn Nhiễm Nhiễm.
Trương Hàn hừ một tiếng, bỏ qua đề tài của Nhiễm Nhiễm không tiệp lời: “Hầu hạ tôi tắm rửa là em tự nói, tôi sẽ không cho em cơ hội đổi ý“
Nói rồi Trương Hàn trực tiếp đưa ôm ngang cô lên, đi vào. phòng tăm.
Hắn đối với trong lòng ánh trăng sáng cho tới bây giờ đều yên lặng không nhắc đến, Lâm Bát Nhiễm đột nhiên phát hiện 'hắn còn rất thâm tỉnh.
Lâm Bát Nhiễm cũng không phản kháng, tùy ý ¡ đề Trương Hàn ôm mình vào phòng tăm.
Trương Hàn đặt cô xuống đất, nhướng mày kiếm tà mị hỏi: “Quần áo của tôi là tôi tự mình cởi, hay là em giúp tôi cởi?” Lâm Bắt Nhiễm câu đôi môi đỏ mọng: “Đương nhiên là... tôi giúp anh cỏ], nêu nói muôn hàu hạ anh, vậy chắc chắn phải hầu hạ tới cùng rồi”
Nói xong Lâm Bắt Nhiễm liền giơ tay lên giúp Trương Hàn cởi cúc áo.
Trương Hàn vui như mở cờ trong bụng, hắn thật sự chưa từng nhận qua đãi ngộ cao cấp như vậy, trong lòng hắn không khỏi có chút hoài nghi, hắn hoài nghỉ Lâm Bát Nhiễm có phải uống nhằm thuốc hay không
“Nhiễm Nhiễm, vậy quần áo em là tôi giúp em cởi, hay là em tự cởi?”
Trương Hàn có chút sốt ruột.
Trên mặt Lâm Bất Nhiễm lộ ra vẻ quyên rũ nhàn nhạt: “Con người anh sao lại hư hỏng như vậy, quân áo của anh là tôi giúp anh cởi, lẽ nào quân áo của tôi cũng muốn tự tôi cởi sao, đương nhiên là... anh cởi giúp tôi rồi!”
Trương Hàn như trong mộng, cảm giác này quá tuyệt vời, không chân thật như vậy, hắn lúc này vươn tay: “Được, tôi giúp em cởi”
Lúc này Lâm Bất Nhiễm đột nhiên đè bàn tay to của hắn xuống, Trương Hàn lộp bộp giật mình, lúc này có dự cảm không lành: “Làm sao?”
Lâm Bắt Nhiễm giả vờ giật mình che miệng, vô tội nói: “Thật ngại quá Hàn Vương, tôi quên mắt, ngày hôm nay tôi tới tháng rôi”
Cái gì? Lửa tình hừng hực của Trương Hàn lúc này bị một gáo nước lạnh dập tất, säc mặt hãn đại biên: “Cho nên?
“Cho nên Hàn Vương, đêm nay anh phải lật thẻ một lân nữa, bởi vì tôi không thể hầu hạ anh rồi”
“.* Trương Hàn lúc này gio tay lên muốn đánh cô: “Lâm Bât Nhiễm tôi hỏi em, có phải em cô ý hay không?”
Lậm Bát Nhiễm sợ hãi vội gio tay che đầu mình.
Trương Hàn không thật sự xuống tay.
Lâm Bất Nhiễm thây năm đâm hăn cũng không có hạ xuống, vốn dĩ chuyện nhồ lông đầu Cọp rất nguy hiệm, cô còn tưởng răng hẳn thực sự sẽ đánh cô chứ, hàn chậm chạp.
không động thủ Lâm Bát Nhiệm liền lộ ra đôi mặt trong suốt của mình, chớp mắt nhìn hẳn: “Anh không đánh tôi à?”
Cô như thế lại lộ ra chút ít mềm mại, giống như một người phụ nữ yếu đuối, kỳ thực Lâm Bát Nhiễm chỉ mới hơn hai mươi tuổi, nhưng là bởi vì trải qua thương đau quá nhiều, nội tâm cô sớm trưởng thành, bây giờ cô lại lộ ra dáng vẻ ngây thơ hôn nhiên của cô bé.
Danh sách chương