Thật đáng sợ.

Người đàn ông này thực sự đáng sợ.

Lúc này Trương Hàn đứng dậy, hắn thong dong chỉnh quân áo trên người, sau đó giắt khẩu súng trên về bên hông Pu, hắn đi đến đầu giường, vươn tay nắm chiếc căm xinh xắn của Lậm Bắt Nhiễm, ép cô đối diện với hắn.

"Vừa rồi, vì sao em không nỗ súng? Làm sao, thích tôi rồi?”

Lâm Bắt Nhiễm úa lệ: Không có, tôi chỉ là... không muôn trở thành người như anh, anh không đáng”

Trương Hàn khựng lại, sau đó buông lỏng cô ra, cũng không nói gì, chỉ là nhanh chóng rời đi.

Sắc mặt Trương Hàn cũng không tôt, bước ra khỏi phòng đã giăng đây mây đen, bởi vì, hãn lại bị một người phụ nữ cầm súng chỉa vào.

Máy năm nay hắn đều sống trong cảnh liềm máu trên lưỡi dao, dù cho lúc ngủ cũng không dám đề cho mình ngủ say, hăn phải vẫn duy trì thanh tỉnh độ cao, thê nhưng, lúc nấy hắn ngủ rất ngon, mãi đến khi sát ÿ trên người Lâm Bát Nhiễm nồng nặc, hắn mới đột nhiên giật mình tỉnh lại.

Đây tuyệt đối là lần đầu tiên.

Hản bị người cầm súng chỉa vào.

Đây là một tín hiệu tương đối nguy hiêm.

Nếu như vừa rồi Lâm Bất Nhiễm thực sự muốn giết I hẳn, vậy hản đã đi đời nhà ma rồi, cảm giác đặt mạng mình trên Tay người khác thực sự quá tệ.

Hơn nữa, vừa rồi cô cũng dám chỉa thương vào hắn.

Xem ra, cô hận hắn, vẫn luôn hận.

Trương Hàn hừ lạnh một tiếng, rời khỏi nơi này.

Trương Hàn không đi tìm Lâm Bất Nhiễm nữa, mây tôi nay hẳn liên tục lật thẻ, sủng hạnh rất nhiều mỹ nhân.

Hôm nay là ngày hội Trung thu, có một hộp quà thật :. dây đưa tới, là đưa cho Lâm Bắt Nhiễm.

Lâm Bát Nhiễm máy tháng này đều liên hệ với Mạc Họa, cô biết đây là Mạc Họa tặng cô, đôi với cô mà nói vô cùng quan trọng.

Thế nhưng thật bát hạnh, hộp quà bị giấu đi mắt, rơi vào trong tay Kiều Lan.

Kiều Lan gần đây được lật thẻ nhiều nhất, ở chô này người nào được sủng hạnh nhiều thì địa vị liền cao, cho nên ả lấy được hộp quà của Lâm Bất Nhiễm.

Lâm Bắt Nhiễm lần đầu tiên rời khỏi lãnh cung, vệ tới nơi đây, cô lạnh lùng nói với Kiêu Lan: “Trả đô lại cho tôi!”

Kiều Lan được mấy mỹ nữ quấn.

quanh, đường làm quan rộng mở, ả câm hộp. quà tỉnh xảo trong tay, vệnh váo nói: “Lâm tiểu thư, cô muôn hộp quà này sao, thế nhưng thật ngại quá ah, hộp quà này tôi lấy. được thì là của tôi, tôi sẽ không trả cho cô, cô có thể làm gì tôi?” Sắc mặt Lâm Bất Nhiễm chợt lạnh, cô tới gần Kiều Lan, vươn tay: “Tôi lập lại lân nữa, trả lại cho tôi!”

Lâm Bát Nhiễm vẫn luôn dịu dàng an tĩnh, từ trước tới nay chưa từng thấy dáng vẻ cô nỗi giận, hiện tại lân đâu tiên cô tức giận, rất có lực uy hiếp. Nhưng Kiều Lan cười nói: “Lâm tiểu thư, cô có phải hay không rõ ràng tình hìng không, tôi hiện tại là sủng phi của Hàn Vương, còn cô là kẻ bị hủy dung bị đày vào lãnh cung lấy cái gì cạnh tranh với tôi, một cái hộp nát tôi nói của tôi thì chính là của tôi!”

Lâm Bắt Nhiễm không nói cô vươn tay nhanh như chớp. đoạt lầy hộp quà trong tay Kiều Lan.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện