Lâm Bắt Nhiễm, không muốn xin lỗi Kiều Lan, cô biết Trương Hàn đây là làm nhục kiêu ngạo cùng tôn nghiêm của cô, hẳn, ộp này đôi với cô mà nói rất quan trọng. Lâm Bắt Nhiễm trừng đôi mắt hạnh, hung hăng trợn mắt nhìn Trương Hàn.

Trương Hàn nhìn cô tức giận, không hiệu sao tâm trạng rất tốt: Lâm Bắt Nhiễm, em CÓ thể đưa ra lựa chọn của em rồi” Lâm Bắt Nhiễm không do dự, cô đi tới Kiều Lan trước mặt, cúi đầu mình xuống: “Kiều Lan cô nương, xin lỗi, tôi xin lôi đã đánh cô, hy vọng cô có thê tha thứ cho tôi.”

Trong lòng Kiều Lan vui vẻ: “Hàn Vương, vêt thương của em hiện tại còn đang đau đây này”

“Được rồi được rồi, tối hôm nay tôi đến phòng em giúp em chữa thương, cam đoan thuốc đến bệnh trừ”

Trương Hàn gợi lên nụ cười tà mị.

Kiều Lan lúc này bị chọc cười: "Thật.

không? Na Hàn Vương đêm nay nhất định phải đấy nhé. Lâm Bắt Nhiễm chứng kiến hai ¡người kia liền buồn nôn, cô bỏ đi, muôn trở về lãnh cung của mình.

“Lâm Bắt Nhiễm, tôi để cho em đi chưa, đứng lại cho tôi!” Trương Hàn đẩy Kiều Lan ra, vươn tay tóm Lâm Bất Nhiễm lại.

Lâm Bắt Nhiễm há miệng, cắn một cái ở trên cánh tay của Trương Hàn.

Shh.

Trương Hàn lúc này bị đau, cô dùng sức lực rất lớn, đại khái muốn cẩn ra thịt hẳn.

Lúc này Lâm Bắt Nhiễm buông lỏng hắn ra, xoay người bỏ chạy.

“Hàn Vương, anh không sao chứ, Lâm Bât Nhiễm này thực sự quá lớn gan rồi!”

“Ai nha Hàn Vương, cánh tay anh chảy máu kìa, Lâm Bất Nhiễm cắn anh chảy máu rnôi' Có máu tươi từ trong ống tay áo thẩm thấu ra ngoài, cô thực sự căn hắn chảy máu. Trương Hàn nhìn hướng cô biến mát, đầu lưỡi liếm đôi môi mỏng khô ráo, lúc đầu hắn muốn buông tha cô, cô lại dám đụng vào trên họng súng của hắn.

Hắn có thể ăn chay vài ngày, nhưng là một người đàn ông ở độ tuổi huyết khí phương cương vẫn có nhu cầu bình thường.

Trương Hàn vươn tay đây mỹ nhân bên người ra: “Được rồi, các em đều yên tĩnh cho tôi một chút! Tối nay Thượng Quan Thiếu chủ sẽ đến chỗ tôi, các em đừng gây thêm chuyện cho tôi, hiểu chừa?”

Đám mỹ nhân nào dám gây chuyện, họ nhanh chóng gật đầu: “Vâng, bọn em biết rồi”

Trương. Hàn lên lầu vào thư phòng, đám mỹ nhân liền bao. vây Kiều Lan lại, “Em Kiều Lan, Lâm Bát Nhiễm kia hung dữ chanh chua như thê, em không bị thương chứ?”

“Đêm nay là ngày hội Trung thu, Hàn Vương lật thẻ của em, đây chính là vinh hạnh lón lao đó.”

sóc bọn chị nhiều hơn đó, bọn chị đã “Em Kiều Lan, về sau em phải chăm lăn lộn cùng với em rồi”

Kiều Lan bị thương không ít, vừa rồi Lâm Bát Nhiễm dùng sức rất mạnh, đánh ả đau chết, nhưng lấy việc này đổi thành cơ hội được Trương Hàn sủng hạnh, ả vẫn cảm thấy rất đáng.

Thế nhưng, Trương Hàn vẫn không chưa phát sinh quan hệ với mình, mấy ngày nay lật thẻ hẳn vẫn ngủ ở trên ghế salon. Kiều Lan âm thầm siết chặt quyền, ả một mực thăm dò, thăm dò lòng dạ Trương Hàn.

Nếu như tối nay hắn không sủng .

hạnh mình, vậy Lâm Bát Nhiễm liền không giữ được nữal Thượng Quan Mặc tới, tại lễ Trung thu, anh cùng Trương Hàn nâng chén cộng âm.

Nhiều ngày không gặp, Thượng Quan Mặc tuân tú đi hơn một chút, khí chất xa cách đạm mạc, so với ngày thường càng thêm tĩnh lặng, anh cũng không thích cười nữa, cả người như một khối băng, khiến người ta không dám tới gân.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện