Thế nhưng một L giây kê tiệp tay cô ta liền cứng đờ giữa không trung, cũng không đập nồi nữa, bởi vì cô ta nghe được tiêng Mạc Họa, Mạc Họa run rây mềm mại kêu lên, mặc dù cô ta là phụ nữ, nhưng nghe mà cũng nóng người. “Thượng Quan Mặc~” Mạc Họa đang gọi tên Thượng Quan Mặc.

Thượng Quan Mặc khàn khàn đáp lời: “Ừ, đại ở đây”

Khuôn mặt xinh đẹp của Quân Vô Song vào thời khắc này trở nên trắng bệch, không cần đoán cô ta cũng biệt hai người bọn họ ở bên trong làm cái gì.

Quân Vô Song tiếp xúc cùng Mạc Họa cũng không nhiều, thế nhưng cô ta đặc biệt có ấn tượng với Mạc Họa, quý nữ trâm anh phê phiệt, từ lúc sinh ra đã được mọi người nâng ở trong lòng bàn tay che chở, chưa từng chịu qua bất cứ cơn mưa sa gió táp nào, Bàu đó ở thời khắc đẹp nhất Lirong đời cô lại gặp gỡ chàng thiếu niên Thượng Quan Mặc cả mất đều là cô, Mạc Họa cả đời này là Công, chúa chân chính trọn đời, được tât cả mọi người sủng ái

Không thể không nói vị Công chúa sinh trưởng trong môi trường như thế, từ trong xương đã lộ ra một cảm giác yếu ớt mềm mại, sạch sẽ, Quân.

Vô Song biết, Thượng Quan Mặc cuối cùng vẫn thích kiểu nã gái như thế, anh không từ chối được, đã trầm luận không cách nào quay lại.

Quân Vô Song cũng là tiểu thư lá ngọc cành vàng, thê nhưng cô ta không thê nào so với Mạc Họa.

Chậm rãi thu hồi tay mình, Quân Vô Song xoay người rời đi.

Phòng ngủ chính.

Thượng Quan Mặc mặc váy cho Mạc Họa, thể nhưng cúc. váy cô đã bị đứt một cúc, bị anh vừa rồi tháo ra.

“SOFY, tôi đi tìm quần áo mới cho em mặc” Thượng Quan Mặc xin lôi.

Mạc Họa nhìn anh một cái, quần áo trên người anh cũng mắt trật tự, mới vừa mặc xong, áo sơ mi trắng không sơ vin, phía dưới quân tây dài đen đã có nệp nhăn, ngược lại càng tôn thêm vài phân phóng túng gợi cảm.

“Này!” Mạc Họa vươn tay nhỏ bé kéo lại ông tay áo anh . Thượng Quan Mặc dừng bước lại: “Làm sao vậy?”

Mạc Họa che lại cúc áo bị hư, đứt một cái cũng không nhìn ra, nếu nhự cô thay quân áo, vậy ai cũng có thê nhìn ra, thê thì sao cô còn mặt mũi gặp người khác được chứ? “Thôi khỏi cần đổi, tôi mặc cái nà

Mạc Họa choàng áo cardigan màu vàng nhạt vào.

Khuôn mặt nhỏ nhắn phơn phót hồng, mái tóc dài đen lanh, dịch ra sau tai, đôi môi đỏ mọng kiều diễm ướt át, màu sắc minh diễm tôn lên ngũ quan cô, làm cho . Thượng Quan Mặc không dời mắt nỗi

Anh ngồi x xốm người xuống, giúp cô mặc đôi tất đã rơi ra: “Cơ thể có khó chịu không?”

' Mạc Họa đá anh một cái: “Hiện tại hỏi cái này, trước đó anh đã làm gì?”

Thượng Quan Mặc câu môi: “Em nói tôi sớm đã làm gì?”

“c8 Lúc này tiếng đập cửa đột nhiên vang lên, phá vỡ ám muội trong phòng, giọng thím Chu truyền đến: “Công chúal Công chúa, con đang ở bên trong sao?”

Thím Chu phát hiện mình ngủ quên trên ghế salon, tỉnh dậy mà cả người đỗ mô hôi lạnh, sao bà lại ngủ quên được chứ? Suy nghĩ một chút đều biết là Thượng Quan Mặc động tay chân, hơn nữa bà phát hiện Mạc Họa không thấy đâu, điều này làm bà nhanh chóng nhảy dựng lên.

Bà biết . chuyện mình dự cảm cuối cùng vần xảy ra, Thượng. Quan Mặc cuôi cùng đã bắt cóc Công chúa của bà đi.

Thím Chu lảo đảo nghiêng ngã chạy tới, trực tiếp đập cửa phòng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện