Vết sẹo này xuyên qua toàn bộ bàn tay, từ trên xuống dưới, trực tiếp đi thành tư thê đoạn chưởng, Trương Hàn hơi ngắn người một chút.
Bác sĩ xử lý xong vết thương liền lui xuống, Trương Hàn tắm vội, thay quân áo sạch sẽ, lúc này thủ hạ tâm phúc đi đến: “Chủ tử, những người phụ nữ hậu cung kia xử lý như thê nào?”
Đám mỹ nhân trong hậu cung vốn chính là vì đề diễn cho kẻ địch nhìn, hiện tại đã xử xong nội gián, tự nhiền cũng phải xử lý hậu cung.
Trương Hàn nhấp môi mỏng: “Cho họ một số tiền lớn, sau đó đuôi họ ra ngoài.”
“Vâng, chủ nhân, vậy Lâm tiểu thư thì sao ạ?” Tâm phúc hỏi. Trương Hàn liếc tâm phúc.
Trán tâm phúc đổ mò hôi lạnh: “Chủ tử, tôi không có bắt kỳ ý gì khác, tôi chỉ là thây anh xử lý tật cả phụ nữ, vậy Lậm tiểu thư vậy cũng không cần thiết tồn tại, trừ phi... cô ây với anh khác những người khác”
Trương Hàn nhìn vết thương ở bàn tay mình, thuở thiếu thời hấn liếc mất một liền nhìn trúng sinh viện Lâm Bắt Nhiễm, cô một thần váy trắng, dáng vẻ sạch sẽ thanh thuần, cực kỳ giỗng với Nhiễm Nhiễm của hắn.
Vì vậy hắn có ý tính kế, bán cô vào quán bar, sai người căt đứt chân cô, trực tiêp nhôt cô làm nô lệ.
Cô vốn chính là thế thân Nhiễm Nhiễm, là công cụ hắn phát tiết dục vọng và chơi khi rảnh rồi, e răng hẳn vui đùa một chút sẽ chán ngán, thế nhưng ai ngờ trong thân thê nho nhỏ ây cất giầu một năng lực to lớn, sức sông ấy cứng cỏikhông gì sánh được, một lân lại một lân chạy thoát bàn tay hắn, kích phát lòng chỉnh phục trong cơ thể hắn, dẫn dắt hắn truy. đuổi cô.
Hắn mang cô từ bên người Nhâm Đống về kỳ thực chính là bắt cô làm quân cờ dẫn rắn ra động, hắn đầy cô tới bão táp, để cô đặt mình trong nguy hiểm, tất cả đều là kế hoạch của hãn, cũng hoàn toàn phát triển dựa theo kế hoạch của hắn. Thế nhưng, kể từ lúc nào đã bắt đầu khác biệt? Là lúc Kiều Lan muồn kề dao giết cô, hắn đột nhiên bắt đầu luyến tiệc?
Là cô cùng tình nhân cũ Nhâm Đống gặp gỡố, trong lòng hắn hốt hoảng không rõ?
Nói chung, Trương Hàn cảm giác mình không thích hợp, hắn dường như càng ngày càng bị cô dắt mũi.
“Lâm Bất Nhiễm để ở đó trước, sau này tính” Trương Hàn ra lệnh.
“Vâng, chủ tử”
Trong phòng Lâm Bật Nhiễm rất nhanh đã nghe được động tính bên ngoài, cửa phòng cô bị khóa trái, không thể đi ra ngoài, vì ,ậy cô đứn ng ở trên ban ¡ công nhìn xuống, chỉ thấy †oàn bộ mỹ nhân trong hậu cung này bị đuổi ra ngoài, không. giữ lại một ai.
Đám mỹ nhân kia rất nhiều người.
muôn ở lại, họ là thật tình mên mộ Trương Hàn, thế nhưng Trương: Hàn không lộ diện, tuyệt tình lãnh khốc.
Kiều Lan nói hắn chưa từng chạm qua những người phụ nữ kia, xem ra hặn đã huỷ bỏ hậu cung mình, vậy hắn nhốt cô lại ở chỗ này làm gì?
Lâm Bắt Nhiễm thực sự không nghĩ ra mục đích hẳn lưu mình lại hoặc là mình đối với hắn còn \ CÓ giá trị gì có thể lợi dụng. Cũng có thê là lãi chỉ đơn thuần muốn dẫn vặt cô thôi!
Hắn có thể bồ thí tự do cho bát luận kẻ nào, chỉ không chịu bồ thí cho cô.
Mà tự do là thứ cả đời này cô khát vọng nhất.
Đám mỹ nhân rời đi, toàn bộ phủ đệ đều yên tĩnh, buổi tồi cửa phòng mở ra, người làm nữ đưa tới bữa cơm ngon miệng: “Lâm tiểu thư, đến giờ cơm rôi.
“Đặt đó đi!"
“Vâng”
Lâm Bất Nhiễm không có bát kỳ khẩu vị nào, cô cũng không động đũa.
Bác sĩ xử lý xong vết thương liền lui xuống, Trương Hàn tắm vội, thay quân áo sạch sẽ, lúc này thủ hạ tâm phúc đi đến: “Chủ tử, những người phụ nữ hậu cung kia xử lý như thê nào?”
Đám mỹ nhân trong hậu cung vốn chính là vì đề diễn cho kẻ địch nhìn, hiện tại đã xử xong nội gián, tự nhiền cũng phải xử lý hậu cung.
Trương Hàn nhấp môi mỏng: “Cho họ một số tiền lớn, sau đó đuôi họ ra ngoài.”
“Vâng, chủ nhân, vậy Lâm tiểu thư thì sao ạ?” Tâm phúc hỏi. Trương Hàn liếc tâm phúc.
Trán tâm phúc đổ mò hôi lạnh: “Chủ tử, tôi không có bắt kỳ ý gì khác, tôi chỉ là thây anh xử lý tật cả phụ nữ, vậy Lậm tiểu thư vậy cũng không cần thiết tồn tại, trừ phi... cô ây với anh khác những người khác”
Trương Hàn nhìn vết thương ở bàn tay mình, thuở thiếu thời hấn liếc mất một liền nhìn trúng sinh viện Lâm Bắt Nhiễm, cô một thần váy trắng, dáng vẻ sạch sẽ thanh thuần, cực kỳ giỗng với Nhiễm Nhiễm của hắn.
Vì vậy hắn có ý tính kế, bán cô vào quán bar, sai người căt đứt chân cô, trực tiêp nhôt cô làm nô lệ.
Cô vốn chính là thế thân Nhiễm Nhiễm, là công cụ hắn phát tiết dục vọng và chơi khi rảnh rồi, e răng hẳn vui đùa một chút sẽ chán ngán, thế nhưng ai ngờ trong thân thê nho nhỏ ây cất giầu một năng lực to lớn, sức sông ấy cứng cỏikhông gì sánh được, một lân lại một lân chạy thoát bàn tay hắn, kích phát lòng chỉnh phục trong cơ thể hắn, dẫn dắt hắn truy. đuổi cô.
Hắn mang cô từ bên người Nhâm Đống về kỳ thực chính là bắt cô làm quân cờ dẫn rắn ra động, hắn đầy cô tới bão táp, để cô đặt mình trong nguy hiểm, tất cả đều là kế hoạch của hãn, cũng hoàn toàn phát triển dựa theo kế hoạch của hắn. Thế nhưng, kể từ lúc nào đã bắt đầu khác biệt? Là lúc Kiều Lan muồn kề dao giết cô, hắn đột nhiên bắt đầu luyến tiệc?
Là cô cùng tình nhân cũ Nhâm Đống gặp gỡố, trong lòng hắn hốt hoảng không rõ?
Nói chung, Trương Hàn cảm giác mình không thích hợp, hắn dường như càng ngày càng bị cô dắt mũi.
“Lâm Bất Nhiễm để ở đó trước, sau này tính” Trương Hàn ra lệnh.
“Vâng, chủ tử”
Trong phòng Lâm Bật Nhiễm rất nhanh đã nghe được động tính bên ngoài, cửa phòng cô bị khóa trái, không thể đi ra ngoài, vì ,ậy cô đứn ng ở trên ban ¡ công nhìn xuống, chỉ thấy †oàn bộ mỹ nhân trong hậu cung này bị đuổi ra ngoài, không. giữ lại một ai.
Đám mỹ nhân kia rất nhiều người.
muôn ở lại, họ là thật tình mên mộ Trương Hàn, thế nhưng Trương: Hàn không lộ diện, tuyệt tình lãnh khốc.
Kiều Lan nói hắn chưa từng chạm qua những người phụ nữ kia, xem ra hặn đã huỷ bỏ hậu cung mình, vậy hắn nhốt cô lại ở chỗ này làm gì?
Lâm Bắt Nhiễm thực sự không nghĩ ra mục đích hẳn lưu mình lại hoặc là mình đối với hắn còn \ CÓ giá trị gì có thể lợi dụng. Cũng có thê là lãi chỉ đơn thuần muốn dẫn vặt cô thôi!
Hắn có thể bồ thí tự do cho bát luận kẻ nào, chỉ không chịu bồ thí cho cô.
Mà tự do là thứ cả đời này cô khát vọng nhất.
Đám mỹ nhân rời đi, toàn bộ phủ đệ đều yên tĩnh, buổi tồi cửa phòng mở ra, người làm nữ đưa tới bữa cơm ngon miệng: “Lâm tiểu thư, đến giờ cơm rôi.
“Đặt đó đi!"
“Vâng”
Lâm Bất Nhiễm không có bát kỳ khẩu vị nào, cô cũng không động đũa.
Danh sách chương