Khuôn mặt tuấn tú của Trương Hàn vặn vẹo mà âm u: “Mau chóng bắt lại Vương Nhị, tôi muốn chém hẳn thành muôn mảnh”

“Vâng!”

Lúc này “ưm” šng, Nhiễm Nhiễm trên giường mở mắt ra, từ trong sốt cao tỉnh lại.

Trương Hàn ngòi xuống. giường, kéo lại tay Nhiễm Nhiễm, mây năm nay Nhiễm Nhiễm sống rất tệ, mỗi ngày đều đang làm việc nhà làm ruộng, cho nên tay cô ta đầy vết chai, vô cùng thô ráp.

“Nhiễm Nhiễm, em đã tỉnh?”

Nhiễm Nhiễm có chút ý thức không rõ, tâm trạng cô ta kích động ngồi dậy, muôn hất Trương Hàn ra: YĐừng đánh tôi mà, xin anh đừng đánh tôi, . đau quá, đau quá, Vương nhị, đừng đánh t: Vương Nhị kia đã đề lại cho Nhiễm Nhiễm bóng ma nông đậm trong lòng, cô ta tưởng Trương Hàn là Vương Nhị, như. con chim sợ cành cong phản kháng.

Trương Hàn lòng đau như cắt, thiều nữ hắn vẫn nâng niu ở trong lòng lại bị dẫn vặt thành dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ này, hắn vừa giận vừa đau lòng: “Nhiễm Nhiễm, không cần phải sợ, em nhìn cho rõ, anh không phải Vương Nhị không Phải là người khác, anh là Trương Hàn!” “Anh Hàn? Không phải, tại sao có thể là anh Hàn được chứ, anh đang gạt tôi!” Nhiễm. Nhiễm kịch liệt phản kháng, muốn đầy Trương Hàn ra.

Trương Hàn một tay ôm Nhiễm Nhiễm vào trong ngực mình:

“Nhiễm Nhiễm, anh thật là anh Hàn của em, không cần phải sợ, anh Hàn của em đã tới, xin lôi em, là anh Hàn đã tới chậm, là anh Hàn không thể bảo vệ tốt em, để em chịu nhiều đau khổ như vậy”

Khắp nơi trên người Nhiễm Nhiễm là vệt thương, hứng chịu những cơn hành hạ vốn không thuộc về mình, chỉ cần nghĩ tới những thứ này Trương Hàn đã nghĩ muốn băm vằm Vương Nhị kia, hăn càng muôn thay thê thay Nhiễm Nhiễm gánh chịu những khô dẫn vặt này.

Nhiễm Nhiễm từ từ trấn định lại, cô ta chậm rãi vươn tay, muôn sờ mặt của Trương Hàn: “Anh Hàn? Anh Hàn? Anh thật sự là anh Hàn sao?”

Trương Hàn kéo tay cô ta đặt ở trên mặt mình: “Nhiễm

Nhiễt Đôi mắt tái , nhợt trống. rồng của Nhiễm Nhiễm chậm rãi có

, anh thật sự là anh Hàn của em, em sờ thử xem”

tiêu cự, lập tức nước mắt tràn ra: “Anh Hàn, anh thật sự là anh Hàn của em, anh. Hàn, em rốt cuộc đã tìm được anh rồi! Mấy năm nay em vô số lần ở trong mơ mơ thấy anh, nhưng tỉnh mộng anh liền biên mắt, em tưởng cả đời này em sẽ không còn được gặp lại anh”

Trương Hàn nắm tay Nhiễm Nhiễm, dán khuôn mặt tuân tú vào trong lòng bàn tay cô ta: “Xin lỗi Nhiễm Nhiễm, anh tưởng em đã chét, mây năm nay mH đên tột cùng đã xảy ra chuyện gi Ký ức Nhiễm Nhiễm quay về thật lâu trước đây: “Anh còn nhớ rât nhiêu năm trước lúc anh bên ngoài bị truy. sát không? Lúc đó anh chảy rất nhiều máu, đang năm thoi thóp, Vì vậy em giầu anh ở trong bụi cỏ, tự em đi ra ngoài, dẫn người truy sát của anh đi nơi khác”

Trương Hàn nhớ kỹ, hắn sao có thể không nhớ rõ, ngày đó Nhiễm Nhiễm dùng cơ thể nho nhỏ vì hẳn dẫn người đuổi giết hắn ra nơi khác, néu như không có cô, hắn đã sớm chết rồi, trên đời này sẽ không có Trương Hàn.

Trên đời này, chỉ có mẹ và Nhiễm Nhiễm mới là người yêu Ï hẳn nhất, họ mới là người phụ nữ thuần khiết sạch sẽ nhất trên thê giới này, những người phụ nữ khác đêu dơ bắn như: Vậy.

“Em dẫn bọn họ đi, bọn họ ép tôi đến vách núi, em vì không chịu nhục, trực tiếp từ vách núi nhảy xuông”

“Em tưởng em đã chết, thế nhưng không có, em còn sông, em lúc đó còn cảm ơn ông trời đã cho em cơ hội sông lại, ai ngờ, đây mới là cơn ác mộng của em bắt đâu, em bị nhà Vương Nhị cứu, bọn họ giam giữ em, để em làm vợ Vương Nhị”

“Mấy năm nay em vẫn luôn thử chạy trốn, thế nhưng mỗi một lần chạy trôn đều sẽ bị bọn họ bắt trở lại, bọn họ sẽ hung hăng đánh em một trận, dùng roi da quất, dùng sắt nung đỏ áp lên người em, làm em khuất phục”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện