Thì ra là vậy? “Nhưng anh Hàn, anh cũng không thể vĩnh viên giữ em họ ở bên người: được! Như vậy đi, anh tìm một căn nhà cho. em họ, ở riêng, như vậy chúng ta cũng có thê chăm sóc em họ mà” Nhiễm Nhiễm đề nghị.
Trương Hàn không lập tức tỏ thái độ, chỉ là nói: “Sau này rồi tính!
“Anh Hàn...”
“Nhiễm Nhiễm, em đói bụng không, đi, anh cùng em ăn cơm tôi, em gân đây gây quá” Trương Hàn cô ý vươn tay nhéo nhéo mũi Nhiễm Nhiễm.
Nhiễm Nhiễm lại dời chú ý sang trên người. hắn: “Dạ anh Hàn, đề bác sĩ ở chỗ này chăm sóc em họ đi!”
Lâm Bắt Nhiễm tỉnh, cô chậm rãi mở mắt ra, phát hiện mình hiện tại nằm ở trên giường.
Một giây sau, cô nhớ tới một màn trước khi mình hôn mê, Trương Hàn một tay bóp miệng cô, một tay bưng thuốc sây thai mạnh mẽ rót vào trong miệng cổ, hắn muốn giết con cô, khuôn mặt tàn nhẫn lãnh khốc kỉa y hệt Diễm La. Con.
Con của cô.
Lâm Bất Nhiễm lúc này ngôi phắt dậy, cô đặt tay ở trên bụng mình, chưa tỉnh hồn, đứa bé trong bụng có còn hay không?
Bọn họ có thừa dịp lúc cô hôn mê giết con cô hay không? Lâm Bắt Nhiễm là lần đầu tiên mang thai, tháng lại nhỏ, hiện tại hoàn toàn không biết tình huống thê nào, con cô đến tột cùng có còn hay không.
Lúc này “cạch” một tiếng, cửa phòng cô mở ra, Trương Hàn đi đến.
Lâm Bát Nhiễm chạy lên trước: “Trương Hàn, đứa bé trong bụng tôi còn không, anh có giết con tôi không?”
Cô thất hồn lạc phách xuống giường, hỏi đứa bé đầu tiên, Trương Hàn nhướng mày cười nói: 'Đứa bé đã không có,đã bị phá rồi”
Cái gì?
Hắn vẫn giết con cô?
“Trương Hàn, tên biến thái tên điên tên ác ma, anh giết
con tôi, tôi liều mạng với anh!” Nói rôi Lâm Bất Nhiễm liền xông vệ hắn, giống như một con sư tử cái tức giận giương nanh múa vuốt nhào về phía hăn.
Trương Hàn xem thường chút tập kích ây của cô, trực tiệp xách ở hai cổ tay mảnh khảnh đầy cô ngã xuống giường: “Lâm Bắt Nhiễm, muôn báo thù cho đứa bé cũng phải nhìn nhìn em có năng lực này hay không, em đây là gãi ngứa cho tôi sao?”
Sắc mặt Lâm Bất Nhiễm trắng bệch, viền mắt cô đỏ bừng trừng mắt Trương Hàn: “Trương Hàn, tôi hận anh”
Nói xong cô bỏ chạy về phía bệ cửa số, vươn tay kéo cửa sổ ra, trực tiếp nhảy xuống.
Con ngươi Trương Hàn co rụt lại, bước mạnh đuổi theo, bóp chặt vòng eo cô trực tiếp khóa cô trong ngực mình: “Lâm Bát Nhiễm, em làm cái gì, em muốn nhảy lầu? Ai 'cho phép em nhảy lầu, , mạng của em là của tôi, em không biết hả?”
Lâm Bát Nhiễm hiện tại không còn gì luyến tiếc, nghĩ đến cô đã mất đi con, nỗi đau càng khó ngăn cản, cô biết, hắn sẽ không buông tha cô.
Cùng với sống cuộc sóng như thế, còn không bằng chết đi cho xong, xong hêt mọi chuyện.
“Trương Hàn, anh thả ra, tôi hận anh, tại sao anh muôn giệt chết con tôi, đứa bé này cũng là con anh, anh là bố nó mài! Vì sao người chết không phải là anh?” Nước mắt Lâm Bất Nhiễm đã rơi xuông.
Trương Hàn chỉ là lừa cô, muốn trêu chọc cô một chút, cho nên vừa rồi mới nói con đã mắt, ai biết tâm trạng cô kích động như vậy, trực tiếp muốn nhảy lầu.
Trương Hàn không lập tức tỏ thái độ, chỉ là nói: “Sau này rồi tính!
“Anh Hàn...”
“Nhiễm Nhiễm, em đói bụng không, đi, anh cùng em ăn cơm tôi, em gân đây gây quá” Trương Hàn cô ý vươn tay nhéo nhéo mũi Nhiễm Nhiễm.
Nhiễm Nhiễm lại dời chú ý sang trên người. hắn: “Dạ anh Hàn, đề bác sĩ ở chỗ này chăm sóc em họ đi!”
Lâm Bắt Nhiễm tỉnh, cô chậm rãi mở mắt ra, phát hiện mình hiện tại nằm ở trên giường.
Một giây sau, cô nhớ tới một màn trước khi mình hôn mê, Trương Hàn một tay bóp miệng cô, một tay bưng thuốc sây thai mạnh mẽ rót vào trong miệng cổ, hắn muốn giết con cô, khuôn mặt tàn nhẫn lãnh khốc kỉa y hệt Diễm La. Con.
Con của cô.
Lâm Bất Nhiễm lúc này ngôi phắt dậy, cô đặt tay ở trên bụng mình, chưa tỉnh hồn, đứa bé trong bụng có còn hay không?
Bọn họ có thừa dịp lúc cô hôn mê giết con cô hay không? Lâm Bắt Nhiễm là lần đầu tiên mang thai, tháng lại nhỏ, hiện tại hoàn toàn không biết tình huống thê nào, con cô đến tột cùng có còn hay không.
Lúc này “cạch” một tiếng, cửa phòng cô mở ra, Trương Hàn đi đến.
Lâm Bát Nhiễm chạy lên trước: “Trương Hàn, đứa bé trong bụng tôi còn không, anh có giết con tôi không?”
Cô thất hồn lạc phách xuống giường, hỏi đứa bé đầu tiên, Trương Hàn nhướng mày cười nói: 'Đứa bé đã không có,đã bị phá rồi”
Cái gì?
Hắn vẫn giết con cô?
“Trương Hàn, tên biến thái tên điên tên ác ma, anh giết
con tôi, tôi liều mạng với anh!” Nói rôi Lâm Bất Nhiễm liền xông vệ hắn, giống như một con sư tử cái tức giận giương nanh múa vuốt nhào về phía hăn.
Trương Hàn xem thường chút tập kích ây của cô, trực tiệp xách ở hai cổ tay mảnh khảnh đầy cô ngã xuống giường: “Lâm Bắt Nhiễm, muôn báo thù cho đứa bé cũng phải nhìn nhìn em có năng lực này hay không, em đây là gãi ngứa cho tôi sao?”
Sắc mặt Lâm Bất Nhiễm trắng bệch, viền mắt cô đỏ bừng trừng mắt Trương Hàn: “Trương Hàn, tôi hận anh”
Nói xong cô bỏ chạy về phía bệ cửa số, vươn tay kéo cửa sổ ra, trực tiếp nhảy xuống.
Con ngươi Trương Hàn co rụt lại, bước mạnh đuổi theo, bóp chặt vòng eo cô trực tiếp khóa cô trong ngực mình: “Lâm Bát Nhiễm, em làm cái gì, em muốn nhảy lầu? Ai 'cho phép em nhảy lầu, , mạng của em là của tôi, em không biết hả?”
Lâm Bát Nhiễm hiện tại không còn gì luyến tiếc, nghĩ đến cô đã mất đi con, nỗi đau càng khó ngăn cản, cô biết, hắn sẽ không buông tha cô.
Cùng với sống cuộc sóng như thế, còn không bằng chết đi cho xong, xong hêt mọi chuyện.
“Trương Hàn, anh thả ra, tôi hận anh, tại sao anh muôn giệt chết con tôi, đứa bé này cũng là con anh, anh là bố nó mài! Vì sao người chết không phải là anh?” Nước mắt Lâm Bất Nhiễm đã rơi xuông.
Trương Hàn chỉ là lừa cô, muốn trêu chọc cô một chút, cho nên vừa rồi mới nói con đã mắt, ai biết tâm trạng cô kích động như vậy, trực tiếp muốn nhảy lầu.
Danh sách chương