Chương 53:

 

Lê Hương chớp chớp mắt: “Chẳng phải tôi đã cảm ơn anh rồi sao?”

 

“Cô còn giả vờ bối rối với tôi nữa sao? Cô thực sự không hiểu cách phụ nữ bày tỏ lòng biết ơn với đàn ông sao? Cô không có tài sản của cải gì, thứ duy nhất của em khiến tôi nhìn vừa mắt đó là…”

 

Lê Hương vội vàng đưa tay che miệng anh, không cho anh nói linh tỉnh.

 

Bốn mắt nhìn nhau, có thể tự nhìn thấy bóng của mình trong mắt của đối phương.

 

Mạc Tuân hôn lên lòng bàn tay mềm mại của cô.

 

Lê Hương chỉ cảm thấy lòng bàn tay như bị lửa đốt, cô nhanh chóng thu tay lại.

 

Lúc này, tầm mắt của anh tối sầm lại, rũ mắt xuống và hôn cô.

 

Nụ hôn choáng ngợp xuyên qua tắm màn che mặt của cô.

 

Lê Hương có chút choáng váng, mùi nam tính sạch sẽ trên người anh khiến người ta không khỏi mê đắm.

 

Cô luôn có tắm màn che nhưng lần trước ném trải vị ngọt, anh đã đi vào và hôn một cách ngang tàn như Vậy.

 

Lê Hương nhanh chóng bị áp vào lồng ngực của anh và định đẩy anh ra, nhưng anh bất động như tường đồng vách sắt.

 

Những ngón tay mảnh khảnh của cô cuộn lại, đầu ngón tay kéo mạnh bộ vest đen trên người anh, loại vải tốt nhất có kết cấu quyến rũ của một doanh nhân thành đạt.

 

Rất nhanh, cô kéo mảnh vải thành các nép gấp.

 

Mạc Tuân buông cô ra, đặt khuôn mặt tuần tú lên mái tóc dài của cô, ngửi thật sâu mùi thơm trên tóc cô.

 

Đôi chân của Lê Hương mềm nhữn ra, làn da trắng như sữa được tô điểm bởi những bông hoa anh đào.

 

Mạc Tuân nhắm đôi mắt tuấn tú lại, che dấu đôi mắt đỏ tươi: “Tô Hi là chồng sắp cưới trước đây của cô sao?”

 

Đèn trong phường mờ mịt, anh chặn cô trong góc, Lê Hương cố gắng dựa vào tường, không đứng sát anh: “Ừ!

 

“Cô cần phải biết rõ thân phận hiện tại của mình. Cho dù là thế nào, cô bây giờ đã là Mạc phu nhân của tôi.

 

Hãy giữ khoảng cách an toàn với tắt cả những người đàn ông khác. Cô dám quyến rũ ai thì tôi sẽ giết hắn trước sau đó xử lý cô sau, cô hiểu không?” Có một sự đe dọa trong lời nói của Mạc Tuân.

 

Lê Hương gật đầu: “Đây là điều dĩ nhiên.”

 

Ánh mắt Mạc Tuân rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, anh đưa tay lên muốn vén tắm màn che trên mặt cô.

 

Lê Hương cựa đầu trồn tránh.

 

Ngón tay Mạc Tuân cứng lại, anh không định ép buộc cô: “Tô Hi đã từng nhìn thấy khuôn mặt em chưa?”

 

“Chưa!” Lê Hương lắc đầu, tắm vải che từ bé đến lớn chưa từng rời khỏi cô.

 

Mạc Tuân mới miễn cưỡng thỏa mãn, cô có đôi mắt đẹp vô cùng hút hồn người, đeo tắm màn che mặt càng khiến cô trở nên tinh tế và bí ần hơn khiến người ta hận không thể kéo tắm màn che mặt của cô xuống.

 

Anh cúi đầu định hôn tiếp cô.

 

Lê Hương không ngờ anh vẫn còn muốn tiếp tục, vốn dĩ định phân rạch ròi với anh nhưng giờ đã hôn rồi, thật sự đã vượt qua tầm kiểm soát của cô.

 

“Mạc tiên sinh, tôi đã cảm ơn anh rồi, anh mà còn tiếp tục như thế tôi sẽ cắn anh đó.”

 

Trong mắt Mạc Tuân hiện lên hai ngọn lửa đỏ rực, cả người xẹt qua, khêu gợi điên cuồng: “Mạc Thái Thái, đừng trách tôi không báo trước, cô dám cắn tôi thử xem.

 

Anh tiếp tục hôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện