Chương 89:

 

Lê Hương cảm thấy có rất nhiều điều phải nói, vì vậy nói luôn một thể: “Anh tán tỉnh tôi xong lại không chịu trách nhiệm, quay người đi theo người phụ nữ khác, Mạc Tuân, tôi nói cho anh biết, tôi không dễ bắt nạt, bây giờ anh nhất định phải xin lỗi tôi, tuy tôi sẽ không tha thứ cho anh, tôi nghĩ kỹ rồi, mai tôi sẽ dọn đi!”

 

Lê Hương thật sự nghĩ kỹ rồi, cô muốn dọn ra ngoài, tuy chuyển ra U Lan Uyễn sẽ khiến cô gặp không ít phiền toái nhưng tốt hơn ở đây khiến bản thân đau lòng khó chịu.

 

Mạc Tuân nhìn đôi mắt trong veo của cô dần đỏ hoe, nhưng cô quật cường không rơi nước mắt.

 

Cô vẫn vươn thẳng vòng eo mềm mại nhỏ nhắn của mình để tranh chấp với anh, không muốn thua một chút khí thế nào, Mạc Tuân cảm thấy bây giờ cô… trông vô cùng đáng thương.

 

“Hôm đấy, lúc đi công tác, tôi đang tắm rửa trong phòng khách sạn thì Hoa Dung tự ý đi cho anh biết, tôi không dễ bắt nạt, bây giờ anh nhất định phải xin lỗi tôi, tuy tôi sẽ không tha thứ cho anh, tôi nghĩ kỹ rồi, mai tôi sẽ dọn đi!”

 

Lê Hương thật sự nghĩ kỹ rồi, cô muốn dọn ra ngoài, tuy chuyển ra U Lan Uyễn sẽ khiến cô gặp không ít phiền toái nhưng tốt hơn ở đây khiến bản thân đau lòng khó chịu.

 

Mạc Tuân nhìn đôi mắt trong veo của cô dần đỏ hoe, nhưng cô quật cường không rơi nước mắt.

 

Cô vẫn vươn thẳng vòng eo mềm mại nhỏ nhắn của mình để tranh chấp với anh, không muốn thua một chút khí thế nào, Mạc Tuân cảm thấy bây giờ cô… trông vô cùng đáng thương.

 

“Hôm đấy, lúc đi công tác, tôi đang tắm rửa trong phòng khách sạn thì Hoa Dung tự ý đi vào nghe điện thoại, tôi cũng không hài lòng, việc này Nghiêm Nghị có thể làm chứng.”

 

“Tôi biết em ghen nên mới cố tình cho Hoa Dung cơ hội, dẫn cô ta về, nhân cơ hội kích thích em một chút, thật ra tôi và cô ta chẳng có chuyện gì cả.”

 

Sao cơ?

 

Con ngươi Lê Hương co lại, nhìn anh ngơ ngác.

 

Cô không hiểu anh đang nói gì?

 

Mạc Tuân thấy cô vừa ngốc vừa đáng thương, giống sợi lông vũ mềm mại cọ vào trái tim mình: “Quán Quán, tôi không thích Hoa Dung, cũng không cần người phụ nữ khác, tôi thích em nên mới tán tỉnh em, có thể lần đầu tán tỉnh người khác nên không có kinh nghiệm,

 

Lê Hương ngây ra, cô vốn đã sẵn sàng mắng đôi mèo mả gà đồng này một trận rồi sảng khoái chuyển nhà, tuyệt đối không chịu thiệt, nhưng chuyện bây giờ nằm ngoài dự đoán của cô.

 

Anh nói, anh và Hoa Dung không có chuyện gì cả.

 

Anh nói, anh thích cô.

 

Lê Hương bất ngờ bị tỏ tình, chớp chớp mắt: “Anh… anh nói thật à?”

 

Mạc Tuân cười, giọng nói trầm thấp khiến lòng người mê mẩn: “Chính xác 100%, nếu em không tin thì tôi đi bệnh viện làm một cái báo cáo, chứng minh mình vẫn còn… trong trắng?”

 

Lê Hương lập tức đá anh, tên lừa đảo này, đàn ông vốn không kiểm tra được cái này.

 

Mạc Tuân để cô đá, không để ý quần tây thêm một dấu chân, bé rùa đen rụt đầu này dám vì anh mà đánh Hoa Dung khiến anh vô cùng bất ngờ.

 

Mạc Tuân đưa tay nâng khuôn mặt nhỏ của cô, cúi đầu, khẽ hôn cô cách một tắm mạng mỏng: “Quán Quán, ở bên anh, nhé?”

 

Lê Hương vẫn luôn giữ lòng mình, không cho bất cứ kẻ nào cơ hội tổn thương cô, nhưng bây giờ, trong tiếng dụ dỗ khàn khàn của người đàn ông này, vách tường trong lòng cô ầm ầm sập xuống.

 

Cô đã phải lòng anh.

 

Lê Hương không thế chống lại lòng mình, lúc anh không ở, cô sẽ nhớ anh, anh bị thương, cô đau lòng, anh ở cùng người phụ nữ khác, cô ghen ghét phát điên… Cảm giác này thật lạ lẫm.

 

Lê Hương ngoan ngoãn cho anh hôn, nhưng giọng nói vẫn vô cùng hung dữ: “Anh phải nhớ kỹ, em rất hung dữ, nếu anh dám có người phụ nữ khác thì em sẽ đánh anh đấy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện