Suốt một năm, lần đầu tiên Bệ hạ nhắc đến Hoàng hậu: Hy vọng ngài ấy khỏe mạnh, sớm ngày trở về bên cạnh mình.
Chỉ trong mấy tiếng đồng hồ, câu này của Alan đã được lan truyền đến mỗi một ngóc ngách của Đế quốc.
Đừng trách mọi người làm to chuyện, đây vẫn là lần đầu tiên từ khi đăng cơ Alan công khai thổ lộ tâm tình của mình một cách thẳng thắn như vậy, một năm sự cố không ngừng bấp bênh bất ổn qua đi, không ít người đột nhiên nhớ lại… Thật ra Hoàng đế Bệ hạ của họ, cũng từng là một vị Hoàng tử trẻ tuổi thâm tình, một người yêu dịu dàng.
Nhớ đến sự ngọt ngào ngây ngô khi Hoàng đế Bệ hạ và Hoàng hậu Điện hạ công khai quan hệ trong bữa tiệc sinh nhật của tiên Hoàng đế Alston trước đây; nhớ đến sự khổ cực khi hai người làm nên cơ nghiệp từ hai bàn tay trắng, dần dần xây dựng học viện tại sao Alice; nhớ đến sự che chở và bá đạo của Alan khi liên tiếp ở trước mặt người khác yêu cầu mọi người gọi Bùi Nghiêu là “Thái tử phi Điện hạ” sau khi được thụ phong thành Hoàng thái tử; nhớ đến sự chịu đựng và đảm đương của hai người, dốc sức chống đỡ mọi thứ khi nguy cơ bủa vây năm xưa.
Lại nghĩ đến hiện giờ, một người vì yêu mà đi xa nơi tha hương, một người vì nước gánh lấy tàn cục.
Cảnh còn người mất, làm cho người ta không thể không thổn thức.
Nỗi đau quá khứ đang dần dần phai nhạt, sự căm hận của mọi người đối với Bùi Toàn năm đó đã biến mất gần hết, thay vào đó là sự đồng tình và bao dung dành cho Hoàng đế Bệ hạ và Hoàng hậu Điện hạ, họ không hề phạm phải sai lầm to lớn gì, tại sao người gánh vác đau khổ cuối cùng lại là bọn họ? Không biết ai bắt đầu đầu tiên, dân chúng đột nhiên bùng phát phong trào thỉnh cầu cho Alan và Bùi Nghiêu rầm rộ, nhất thời các loại biểu tình xảy ra không ngừng, còn có không ít người bắt đầu đưa đơn thỉnh cầu đến Nghị viện, yêu cầu Nghị viện ra mặt xử lý, bãi bỏ tội lỗi của Hoàng đế Bệ hạ và Hoàng hậu Điện hạ, và nhanh chóng đón Hoàng hậu Điện hạ về Chủ tinh.
“Ngài ấy đặc xá cho tất cả mọi người, chỉ quên đi chính mình — Hoàng đế Bệ hạ vĩnh viễn thầm lặng của chúng ta.”
“Cho đến nay, đã có hơn trăm triệu dẫn đường ẩn náu được Đế quốc tiếp nhận lại, chúng ta chấp nhận tất cả mọi người, lại cố tình quên đi người chúng ta nên tha thứ nhất — Alan Norman.”
“Ngài ấy là Đế vương có cống hiến lớn nhất trong lịch sử của Đế quốc, cũng là Đế vương dân chúng mắc nợ nhiều nhất, chúng ta nợ ngài ấy một Hoàng hậu.”
“Ngày nào Hoàng hậu Điện hạ không trở về bên cạnh Bệ hạ, dẫn đường từng ẩn trốn như tôi đây không xứng có được hạnh phúc ngày đấy.”
……
Bark đọc mấy chủ đề được nhắc đến tới tấp gần đây thì cảm thán không thôi, ông nhìn Alan, cười an ủi nói: “Bệ hạ, vất vả của ngài không uổng phí, có sự ủng hộ của dân chúng, việc tiếp theo đây sẽ dễ làm rất nhiều.”
Alan cười thản nhiên: “Muốn đón anh ấy trở về, lấy lòng Hoàng thất và Nghị viện là vô dụng, con cũng không ép bức bọn họ, tự dân chúng sẽ tạo áp lực cho bọn họ.”
Alan buông văn kiện trong tay xuống, ngẩng đầu hỏi: “Gần đây Tara liên tục nổi bão từ, anh ấy thế nào? Thân thể vẫn có thể thích ứng chứ?”
Vài ngày trước Bark được Alan phái đến Tara chấp hành một công vụ, nghe vậy vội vàng nói: “Vô cùng tốt, Điện hạ rất nhiệt tình làm công ích như trước, cuộc sống mỗi ngày đều vô cùng phong phú, Chủ tinh bên này hạn chế đưa tin tức về Hoàng hậu, nhưng ở Tara và các tinh vực xung quanh, đức tính khoan dung và nhân từ của Hoàng hậu Điện hạ là chuyện mọi người đều biết, ngay cả phía liên minh Carothers cũng nhiều lần đăng báo mấy trang về sự tích của Hoàng hậu Điện hạ.”
Alan khẽ gật đầu, Bark vỗ trán, cười khổ nói: “Ta quên mất…”
“Thân thể của Hoàng hậu Điện hạ rất tốt, ngài gần như đã phái toàn bộ các bác sĩ phục vụ cho mấy đời Hoàng thất đến Tara, bọn họ không dám sơ sẩy, dốc hết sức điều trị cho thân thể của Điện hạ, bây giờ những vết thương cũ trên người Điện hạ đã khỏi hẳn.” Bark lựa ra những chuyện Alan quan tâm, dù chuyện to hay chuyện nhỏ, nói liên miên hết nửa ngày, “Ăn uống cũng không tồi, mỗi ngày Chủ tinh đều vận chuyển thức ăn đến đấy, đầu bếp và đầu bếp món tráng miệng của Tara cũng là ngài lựa chọn ổn thỏa đưa qua, một năm nay Điện hạ vẫn ăn thức ăn ở đây, không có bất cứ vấn đề không thích ứng gì.”
“Ta tận mắt nhìn xem, có sự sắp xếp tỉ mỉ của ngài, lại phái người giám sát, người ở Tara không dám có chút không tận tâm với Điện hạ, có sự chỉ bảo của ngài, có sự chăm sóc của ba mẹ Điện hạ, Điện hạ sống vô cùng tốt, à đúng rồi, dựa theo sự dặn dò của ngài, ta đã nói với Điện hạ bảo ngài ấy sau này ít hút thuốc, Điện hạ đã đồng ý, còn một mực bảo ta nhớ trả lời ngài rằng ngài ấy sẽ chú ý, để ngài không cần phải lo lắng cho ngài ấy.”
“Thật ra trước khi ta trở về, Điện hạ cũng hỏi ta câu hỏi như vậy.” Bark cười bất đắc dĩ, “Ta kể đại khái tình hình của ngài cho ngài ấy, nhưng mà… ngài cũng biết đấy, nếu Điện hạ muốn hiểu rõ về ngài vậy sẽ có rất nhiều con đường, ta giấu diếm gì cũng không có ý nghĩa, Điện hạ bảo ta khuyên ngài, nhất định phải chú ý sức khỏe, đừng làm việc quá mức vất vả.”
Alan im lặng gật đầu, sau một lúc lâu chậm rãi nói: “Tuy rằng không trông cậy Hoàng thất thế nào, nhưng vào thời điểm này, vẫn phải có một người đứng ra sẽ tốt hơn.”
Bark ngây ra một lát mới phản ứng lại được là Alan vẫn đang nói chuyện vừa nãy, ông gật đầu liên tục: “Phải, tuy dân chúng nhiệt tình, nhưng từ đầu đến cuối chưa có người có mặt mũi dẫn đầu bày tỏ thái độ…” Bark thoáng suy nghĩ, không biết có phải Alan đang ám chỉ mình hay không, thử thăm dò nói: “Chi bằng để ta…”
“Không cần, con không có ý này.” Alan khẽ phất phất tay, “Một năm nay ngài đã làm không ít chuyện cho con, con rất cảm kích, chẳng qua chuyện này tốt nhất vẫn để thành viên Hoàng thất chính thống đến làm thì sẽ ổn hơn.”
“Phu nhân Jenny thế nào?” Bark đề nghị, “Ngài ấy là cô ruột của ngài, cũng là người đã từng có quyền thừa kế trong Hoàng thất, thân phận này đã đủ trọng lượng rồi.”
Alan vẫn lắc đầu: “Quan hệ giữa cô và con thân thiết là chuyện mọi người đều biết, để cô nói chuyện rất dễ dẫn đến chỉ trích… thôi, để con nghĩ lại.” Alan mỉm cười với bark, “Trước đây đã vất vả cho ngài nhiều.”
Bark hiểu ý, không mấy để tâm xua xua tay cáo lui.
Đúng vào lúc Alan đang do dự, sao Cadbury truyền đến một tin làm hắn bất ngờ: Tiên Hoàng đế Alston gửi cho Nghị viện một văn kiện, hắn lấy thân phận tiên Hoàng đế trình bày những vai trò của Alan trong sự cố làm người ta tiếc nuối một năm trước, cùng với lập trường của hắn sau chuyện này với tư cách là Tân đế, Alston cho rằng, Nghị viện không nên dùng thái độ im lặng để đối mặt với thỉnh cầu của dân chúng, mà nên nhìn thẳng vào vấn đề, suy xét đến tính khả thi trong việc này.
Thuận tiện, Alston thầm chỉ ra, điều luật dẫn đường và lính gác lén lút kết hợp bị tách ra lưu đày đã bị hủy bỏ một năm trước, Nghị viện và Alan vốn nên xét đến việc khoan thứ và an ủi cho các dẫn đường và lính gác vừa mới bị xử tội lưu đày trước đó.
Một năm nay Alston ở Cadbury từ đầu đến cuối chưa từng công khai nói câu nào, trong tình hình như vậy hắn đột nhiên đứng ra thì dẫn đến sự chấn động mang tính bùng nổ ngay lập tức, sau khi bị điểm mặt chỉ tên Nghị viện cuối cùng cũng có thể không băn khoăn gì nữa, bắt đầu tích cực tập trung tinh thần vào công tác giảm hình phạt cho Hoàng hậu Điện hạ.
Sau khi nhận được tin tức Alan im lặng một lúc lâu, sau đó dặn dò quan lễ nghi của hắn: “Sắp xếp một chút, ta muốn đến sao Cadbury một chuyến.”
Đã qua một năm, khi hai cha con gặp mặt đã không còn giương cung bạt kiếm như trước, Alston, tính tình đã dần dần trở nên hòa nhã, thế mà còn rất an nhàn thoải mái pha cho Alan một ấm trà mình tự rang, nói: “Uống đi, không có độc.”
Alan không nói chuyện, bưng chén trà lên nếm một ngụm, thanh đạm mát lạnh.
“Nơi này rất ổn, khí hậu tốt, phong cảnh tốt, nông trang nhiều, thứ trong hành cung hầu như có thể tự cung tự túc.” Alston có thâm ý liếc nhìn Alan một cái, cười châm chọc, “So với Anthony, xem như con đã đối tốt với ta vô cùng.”
Alan rót cho mình một chén trà: “Đợi sau khi Hoàng hậu quay về Chủ tinh, tôi sẽ đề nghị, nới lỏng hạn chế đối với ông dần dần, cho phép ông thi thoảng đi dạo ở các tinh vực xung quanh.”
Alston cười tự giễu: “Con đang báo đáp văn kiện ta gửi đến Nghị viện trước đó à?”
Alan không phủ nhận: “Ông giúp tôi một việc, tất nhiên tôi phải đáp lễ phần nào, huống chi tôi vẫn còn chỗ cần ông giúp đỡ.”
Alston lắc đầu: “Không cần, tuy rằng ta bị nhốt ở đây, nhưng ta cũng biết một ít về tình hình bên ngoài, cho dù không có ta, chỉ cần có con, Bùi Nghiêu quay về cũng là chuyện sớm muộn, hơn nữa lần này cũng không phải là ta giúp con.”
Alan nhíu mày, ngưng lại giây lát rồi đứng dậy nói: “Được, ông không có yêu cầu gì thì tôi yên tâm hơn rồi.”
“Không muốn hỏi ta vì ai à?” Alston nhìn Alan, sau một lúc lâu cúi đầu trầm giọng nói: “Qua mấy tháng nữa… là sắp đến ngày giỗ 20 năm của Marian.”
Trong mắt Alan lóe lên vẻ hung ác, Alston thấp giọng nói: “Nếu nàng vẫn còn, hẳn sẽ giúp các con.”
Hoàng hậu Marian mất sớm vĩnh viễn là một thanh dao găm chắn ngang giữa hai người, mỗi một lần nhắc đến đều đau đến thấu tim, Alan mím chặt môi, lạnh giọng nói: “Khó cho ngài còn nhớ bà ấy.”
“Alan, có lẽ con sẽ không tin, nhưng ta thật sự yêu Marian, từ khi nhìn thấy nàng lần đầu tiên, ta đã yêu nàng rồi.” Alston ngẩng đầu nhìn Alan, nhắm mắt lại thở dài thật sâu, “Đừng cho rằng ta đang sám hối, cho dù vào lúc ta vẫn còn ở trên ngôi vị Hoàng đế, bất kể con hỏi khi nào, ta cũng sẽ nói như vậy.”
“Con vẫn luôn hận ta, cho rằng ta chưa bao giờ yêu nàng, lại hủy đi cả đời nàng.” Cổ họng của Alston hơi thắt lại, hắn im lặng một lúc lâu sau đó tiếp tục nói, “Ta thừa nhận vế sau, nhưng vế trước… cho dù con tin hay không, ta thật sự từng yêu nàng.”
“Vả lại chuyện tàn nhẫn nhất ta làm với Marian vẫn không phải là chuyện này…”
Không biết là tình cảm giữa Alan và Bùi Nghiêu làm Alston xúc động, hay là sắp đến ngày giỗ của Marian, sau khi nhìn thấy đôi mắt màu xanh nước biển cực giống Marian của Alan, Alston gần như không thể kiểm soát được bản thân, đột nhiên muốn nói những lời này với Alan, cũng là nói với Marian đã qua đời tròn 20 năm.
“Chuyện tàn nhẫn nhất ta làm với nàng, là đến cuối cùng mới biết được, có lẽ nàng cũng từng yêu ta.” Đột nhiên Alston nghẹn giọng, hắn cúi đầu xoa xoa mặt, “Chính là trước khi con sinh ra… ta có thể cảm nhận được, cho dù là pheromone hay là vì gì khác, ít nhất nàng bắt đầu thử yêu ta, nhưng đáng tiếc, tất cả đều bị ta hủy mất.”
Alan lạnh lùng nhìn Alston, khi Hoàng hậu Marian mang thai mình, Anthony đã sắp thành niên.
Mắt của Alston đỏ bừng, mấp máy miệng nhưng lại không nói ra được gì nữa, hắn hít sâu một hơi, đứng phắt dậy đi đến trước cửa sổ, sau một lúc lâu mới chán nản phất phất tay, bảo Alan rời đi.
Alan không nán lại lâu, ngày đó rời Cadbury. Mà sau khi Alan lên tinh hạm, quan theo hầu hiện giờ của Alston fax cho hắn một bức thư, trên thư không có đề tên, nhưng Alan vừa liếc mắt là nhìn ra, là bút tích của Alston.
“Tuy rằng hiện giờ nói những điều này cũng chỉ làm con ghê tởm, nhưng ta suy nghĩ, vẫn là muốn nói với con, ít nhất để con hiểu rõ, một nhà chúng ta đã từng có thể hạnh phúc.”
“Nói từ đầu đi, sau khi thuận lợi kế vị ta hài lòng mãn ý, cần một người vợ xinh đẹp dịu dàng, và xuất thân danh môn, chính vào thời điểm đó Marian xuất hiện trước mặt ta, nàng nhìn xa trông rộng hơn bạn cùng lứa rất nhiều, nhìn mọi thứ vô cùng thấu đáo, đồng thời lại mang lòng từ bi, còn có sự ngây thơ và hoạt bát của một thiếu nữ, quả thật… giống như là thiên thần. Từ khi nhìn thấy nàng lần đầu tiên trong Tháp Ngà ta gần như cho rằng mình đã nhìn thấy thiên thần, cũng chính là vào lúc đó, ta biết mình nhất định phải cưới nàng.”
“Ta gần như không đợi được nàng tốt nghiệp, ta cầu hôn nàng, nhưng nàng từ chối ta. Lúc đó ta điên rồi… biết rõ Bark sẽ trở mặt với ta, ta vẫn ép bức dấu hiệu nàng, cuối cùng Bark cũng nhịn xuống vì con gái mình, nhưng từ đó về sau ông ấy cách lòng với ta, cũng không hòa nhã với ta nữa, nhưng ta cảm thấy những điều đó đáng giá.”
“Nhưng sau khi kết hôn Marian không có một giây phút nào vui vẻ, ta cố gắng đối tốt với nàng, ta tổ chức vũ hội cho nàng, xây dựng cung điện cho nàng, mua sắm các loại lễ phục trang sức cho nàng, nhưng từ trước đến giờ nàng chưa từng vui vẻ, những lúc riêng tư nàng gần như không thể ở cùng một phòng với ta, ta biết, từ đầu đến cuối nàng hận ta.”
“Nhưng trong những trường hợp công khai nàng vẫn cố gắng phối hợp với ta, nàng nỗ lực làm một Hoàng hậu cho tốt, xem chuyện này như một công việc.”
“Chuyện sau đó con biết đấy, ta không muốn giải thích gì cho bản thân, sự tình là do ta gây ra, Jenny vẫn luôn cho rằng ta vì Hoàng tự, thật ra không phải, ta chỉ cảm thấy mệt mỏi, ta có chút hối hận vì đã cưới một Hoàng hậu mà cho dù thế nào cũng không thể yêu mình, Anthony được sinh ra vào thời điểm đó, nhưng từ đầu đến cuối ta chưa từng yêu Bettina, trong mắt ta cô ta vĩnh viễn không thể đánh đồng với mẫu thân con.”
“Ta từng cảm thấy như vậy cũng không tồi, mãi đến khi Marian đỏ mặt nói với ta nàng đã có thai.”
“Ngày đó ta uống say mèm, Marian cho rằng ta rất vui mừng, chỉ có Jenny biết là tại sao… cho đến hôm nay, tính luôn cả chuyện của Quân Viễn chinh cũng không thể làm cho ta hối hận đến vậy, nhưng Anthony đã thật sự tồn tại, nó thậm chí sắp thức tỉnh thành lính gác, mọi chuyện đã không còn kịp nữa.”
“Chuyện sau đó con đều biết, ta sẽ không nói nhiều, Alan, tuy rằng con không bằng lòng thừa nhận, nhưng thật ra trong lòng con hiểu rõ, tính cách của chúng ta có rất nhiều điểm giống nhau, nhưng con thành công hơn ta, bởi vì con chưa từng tiếc rẻ tình yêu của mình, dốc hết toàn bộ, dành hết cho Bùi Nghiêu.”
“Năm xưa nếu ta cũng có thể dốc lòng như con, và Hoàng hậu Marian, có lẽ sẽ có một kết cục khác.”
Đọc xong thư Alan im lặng một lúc lâu, cuối cùng ném bức thư vào trong máy cắt giấy.
Chỉ trong mấy tiếng đồng hồ, câu này của Alan đã được lan truyền đến mỗi một ngóc ngách của Đế quốc.
Đừng trách mọi người làm to chuyện, đây vẫn là lần đầu tiên từ khi đăng cơ Alan công khai thổ lộ tâm tình của mình một cách thẳng thắn như vậy, một năm sự cố không ngừng bấp bênh bất ổn qua đi, không ít người đột nhiên nhớ lại… Thật ra Hoàng đế Bệ hạ của họ, cũng từng là một vị Hoàng tử trẻ tuổi thâm tình, một người yêu dịu dàng.
Nhớ đến sự ngọt ngào ngây ngô khi Hoàng đế Bệ hạ và Hoàng hậu Điện hạ công khai quan hệ trong bữa tiệc sinh nhật của tiên Hoàng đế Alston trước đây; nhớ đến sự khổ cực khi hai người làm nên cơ nghiệp từ hai bàn tay trắng, dần dần xây dựng học viện tại sao Alice; nhớ đến sự che chở và bá đạo của Alan khi liên tiếp ở trước mặt người khác yêu cầu mọi người gọi Bùi Nghiêu là “Thái tử phi Điện hạ” sau khi được thụ phong thành Hoàng thái tử; nhớ đến sự chịu đựng và đảm đương của hai người, dốc sức chống đỡ mọi thứ khi nguy cơ bủa vây năm xưa.
Lại nghĩ đến hiện giờ, một người vì yêu mà đi xa nơi tha hương, một người vì nước gánh lấy tàn cục.
Cảnh còn người mất, làm cho người ta không thể không thổn thức.
Nỗi đau quá khứ đang dần dần phai nhạt, sự căm hận của mọi người đối với Bùi Toàn năm đó đã biến mất gần hết, thay vào đó là sự đồng tình và bao dung dành cho Hoàng đế Bệ hạ và Hoàng hậu Điện hạ, họ không hề phạm phải sai lầm to lớn gì, tại sao người gánh vác đau khổ cuối cùng lại là bọn họ? Không biết ai bắt đầu đầu tiên, dân chúng đột nhiên bùng phát phong trào thỉnh cầu cho Alan và Bùi Nghiêu rầm rộ, nhất thời các loại biểu tình xảy ra không ngừng, còn có không ít người bắt đầu đưa đơn thỉnh cầu đến Nghị viện, yêu cầu Nghị viện ra mặt xử lý, bãi bỏ tội lỗi của Hoàng đế Bệ hạ và Hoàng hậu Điện hạ, và nhanh chóng đón Hoàng hậu Điện hạ về Chủ tinh.
“Ngài ấy đặc xá cho tất cả mọi người, chỉ quên đi chính mình — Hoàng đế Bệ hạ vĩnh viễn thầm lặng của chúng ta.”
“Cho đến nay, đã có hơn trăm triệu dẫn đường ẩn náu được Đế quốc tiếp nhận lại, chúng ta chấp nhận tất cả mọi người, lại cố tình quên đi người chúng ta nên tha thứ nhất — Alan Norman.”
“Ngài ấy là Đế vương có cống hiến lớn nhất trong lịch sử của Đế quốc, cũng là Đế vương dân chúng mắc nợ nhiều nhất, chúng ta nợ ngài ấy một Hoàng hậu.”
“Ngày nào Hoàng hậu Điện hạ không trở về bên cạnh Bệ hạ, dẫn đường từng ẩn trốn như tôi đây không xứng có được hạnh phúc ngày đấy.”
……
Bark đọc mấy chủ đề được nhắc đến tới tấp gần đây thì cảm thán không thôi, ông nhìn Alan, cười an ủi nói: “Bệ hạ, vất vả của ngài không uổng phí, có sự ủng hộ của dân chúng, việc tiếp theo đây sẽ dễ làm rất nhiều.”
Alan cười thản nhiên: “Muốn đón anh ấy trở về, lấy lòng Hoàng thất và Nghị viện là vô dụng, con cũng không ép bức bọn họ, tự dân chúng sẽ tạo áp lực cho bọn họ.”
Alan buông văn kiện trong tay xuống, ngẩng đầu hỏi: “Gần đây Tara liên tục nổi bão từ, anh ấy thế nào? Thân thể vẫn có thể thích ứng chứ?”
Vài ngày trước Bark được Alan phái đến Tara chấp hành một công vụ, nghe vậy vội vàng nói: “Vô cùng tốt, Điện hạ rất nhiệt tình làm công ích như trước, cuộc sống mỗi ngày đều vô cùng phong phú, Chủ tinh bên này hạn chế đưa tin tức về Hoàng hậu, nhưng ở Tara và các tinh vực xung quanh, đức tính khoan dung và nhân từ của Hoàng hậu Điện hạ là chuyện mọi người đều biết, ngay cả phía liên minh Carothers cũng nhiều lần đăng báo mấy trang về sự tích của Hoàng hậu Điện hạ.”
Alan khẽ gật đầu, Bark vỗ trán, cười khổ nói: “Ta quên mất…”
“Thân thể của Hoàng hậu Điện hạ rất tốt, ngài gần như đã phái toàn bộ các bác sĩ phục vụ cho mấy đời Hoàng thất đến Tara, bọn họ không dám sơ sẩy, dốc hết sức điều trị cho thân thể của Điện hạ, bây giờ những vết thương cũ trên người Điện hạ đã khỏi hẳn.” Bark lựa ra những chuyện Alan quan tâm, dù chuyện to hay chuyện nhỏ, nói liên miên hết nửa ngày, “Ăn uống cũng không tồi, mỗi ngày Chủ tinh đều vận chuyển thức ăn đến đấy, đầu bếp và đầu bếp món tráng miệng của Tara cũng là ngài lựa chọn ổn thỏa đưa qua, một năm nay Điện hạ vẫn ăn thức ăn ở đây, không có bất cứ vấn đề không thích ứng gì.”
“Ta tận mắt nhìn xem, có sự sắp xếp tỉ mỉ của ngài, lại phái người giám sát, người ở Tara không dám có chút không tận tâm với Điện hạ, có sự chỉ bảo của ngài, có sự chăm sóc của ba mẹ Điện hạ, Điện hạ sống vô cùng tốt, à đúng rồi, dựa theo sự dặn dò của ngài, ta đã nói với Điện hạ bảo ngài ấy sau này ít hút thuốc, Điện hạ đã đồng ý, còn một mực bảo ta nhớ trả lời ngài rằng ngài ấy sẽ chú ý, để ngài không cần phải lo lắng cho ngài ấy.”
“Thật ra trước khi ta trở về, Điện hạ cũng hỏi ta câu hỏi như vậy.” Bark cười bất đắc dĩ, “Ta kể đại khái tình hình của ngài cho ngài ấy, nhưng mà… ngài cũng biết đấy, nếu Điện hạ muốn hiểu rõ về ngài vậy sẽ có rất nhiều con đường, ta giấu diếm gì cũng không có ý nghĩa, Điện hạ bảo ta khuyên ngài, nhất định phải chú ý sức khỏe, đừng làm việc quá mức vất vả.”
Alan im lặng gật đầu, sau một lúc lâu chậm rãi nói: “Tuy rằng không trông cậy Hoàng thất thế nào, nhưng vào thời điểm này, vẫn phải có một người đứng ra sẽ tốt hơn.”
Bark ngây ra một lát mới phản ứng lại được là Alan vẫn đang nói chuyện vừa nãy, ông gật đầu liên tục: “Phải, tuy dân chúng nhiệt tình, nhưng từ đầu đến cuối chưa có người có mặt mũi dẫn đầu bày tỏ thái độ…” Bark thoáng suy nghĩ, không biết có phải Alan đang ám chỉ mình hay không, thử thăm dò nói: “Chi bằng để ta…”
“Không cần, con không có ý này.” Alan khẽ phất phất tay, “Một năm nay ngài đã làm không ít chuyện cho con, con rất cảm kích, chẳng qua chuyện này tốt nhất vẫn để thành viên Hoàng thất chính thống đến làm thì sẽ ổn hơn.”
“Phu nhân Jenny thế nào?” Bark đề nghị, “Ngài ấy là cô ruột của ngài, cũng là người đã từng có quyền thừa kế trong Hoàng thất, thân phận này đã đủ trọng lượng rồi.”
Alan vẫn lắc đầu: “Quan hệ giữa cô và con thân thiết là chuyện mọi người đều biết, để cô nói chuyện rất dễ dẫn đến chỉ trích… thôi, để con nghĩ lại.” Alan mỉm cười với bark, “Trước đây đã vất vả cho ngài nhiều.”
Bark hiểu ý, không mấy để tâm xua xua tay cáo lui.
Đúng vào lúc Alan đang do dự, sao Cadbury truyền đến một tin làm hắn bất ngờ: Tiên Hoàng đế Alston gửi cho Nghị viện một văn kiện, hắn lấy thân phận tiên Hoàng đế trình bày những vai trò của Alan trong sự cố làm người ta tiếc nuối một năm trước, cùng với lập trường của hắn sau chuyện này với tư cách là Tân đế, Alston cho rằng, Nghị viện không nên dùng thái độ im lặng để đối mặt với thỉnh cầu của dân chúng, mà nên nhìn thẳng vào vấn đề, suy xét đến tính khả thi trong việc này.
Thuận tiện, Alston thầm chỉ ra, điều luật dẫn đường và lính gác lén lút kết hợp bị tách ra lưu đày đã bị hủy bỏ một năm trước, Nghị viện và Alan vốn nên xét đến việc khoan thứ và an ủi cho các dẫn đường và lính gác vừa mới bị xử tội lưu đày trước đó.
Một năm nay Alston ở Cadbury từ đầu đến cuối chưa từng công khai nói câu nào, trong tình hình như vậy hắn đột nhiên đứng ra thì dẫn đến sự chấn động mang tính bùng nổ ngay lập tức, sau khi bị điểm mặt chỉ tên Nghị viện cuối cùng cũng có thể không băn khoăn gì nữa, bắt đầu tích cực tập trung tinh thần vào công tác giảm hình phạt cho Hoàng hậu Điện hạ.
Sau khi nhận được tin tức Alan im lặng một lúc lâu, sau đó dặn dò quan lễ nghi của hắn: “Sắp xếp một chút, ta muốn đến sao Cadbury một chuyến.”
Đã qua một năm, khi hai cha con gặp mặt đã không còn giương cung bạt kiếm như trước, Alston, tính tình đã dần dần trở nên hòa nhã, thế mà còn rất an nhàn thoải mái pha cho Alan một ấm trà mình tự rang, nói: “Uống đi, không có độc.”
Alan không nói chuyện, bưng chén trà lên nếm một ngụm, thanh đạm mát lạnh.
“Nơi này rất ổn, khí hậu tốt, phong cảnh tốt, nông trang nhiều, thứ trong hành cung hầu như có thể tự cung tự túc.” Alston có thâm ý liếc nhìn Alan một cái, cười châm chọc, “So với Anthony, xem như con đã đối tốt với ta vô cùng.”
Alan rót cho mình một chén trà: “Đợi sau khi Hoàng hậu quay về Chủ tinh, tôi sẽ đề nghị, nới lỏng hạn chế đối với ông dần dần, cho phép ông thi thoảng đi dạo ở các tinh vực xung quanh.”
Alston cười tự giễu: “Con đang báo đáp văn kiện ta gửi đến Nghị viện trước đó à?”
Alan không phủ nhận: “Ông giúp tôi một việc, tất nhiên tôi phải đáp lễ phần nào, huống chi tôi vẫn còn chỗ cần ông giúp đỡ.”
Alston lắc đầu: “Không cần, tuy rằng ta bị nhốt ở đây, nhưng ta cũng biết một ít về tình hình bên ngoài, cho dù không có ta, chỉ cần có con, Bùi Nghiêu quay về cũng là chuyện sớm muộn, hơn nữa lần này cũng không phải là ta giúp con.”
Alan nhíu mày, ngưng lại giây lát rồi đứng dậy nói: “Được, ông không có yêu cầu gì thì tôi yên tâm hơn rồi.”
“Không muốn hỏi ta vì ai à?” Alston nhìn Alan, sau một lúc lâu cúi đầu trầm giọng nói: “Qua mấy tháng nữa… là sắp đến ngày giỗ 20 năm của Marian.”
Trong mắt Alan lóe lên vẻ hung ác, Alston thấp giọng nói: “Nếu nàng vẫn còn, hẳn sẽ giúp các con.”
Hoàng hậu Marian mất sớm vĩnh viễn là một thanh dao găm chắn ngang giữa hai người, mỗi một lần nhắc đến đều đau đến thấu tim, Alan mím chặt môi, lạnh giọng nói: “Khó cho ngài còn nhớ bà ấy.”
“Alan, có lẽ con sẽ không tin, nhưng ta thật sự yêu Marian, từ khi nhìn thấy nàng lần đầu tiên, ta đã yêu nàng rồi.” Alston ngẩng đầu nhìn Alan, nhắm mắt lại thở dài thật sâu, “Đừng cho rằng ta đang sám hối, cho dù vào lúc ta vẫn còn ở trên ngôi vị Hoàng đế, bất kể con hỏi khi nào, ta cũng sẽ nói như vậy.”
“Con vẫn luôn hận ta, cho rằng ta chưa bao giờ yêu nàng, lại hủy đi cả đời nàng.” Cổ họng của Alston hơi thắt lại, hắn im lặng một lúc lâu sau đó tiếp tục nói, “Ta thừa nhận vế sau, nhưng vế trước… cho dù con tin hay không, ta thật sự từng yêu nàng.”
“Vả lại chuyện tàn nhẫn nhất ta làm với Marian vẫn không phải là chuyện này…”
Không biết là tình cảm giữa Alan và Bùi Nghiêu làm Alston xúc động, hay là sắp đến ngày giỗ của Marian, sau khi nhìn thấy đôi mắt màu xanh nước biển cực giống Marian của Alan, Alston gần như không thể kiểm soát được bản thân, đột nhiên muốn nói những lời này với Alan, cũng là nói với Marian đã qua đời tròn 20 năm.
“Chuyện tàn nhẫn nhất ta làm với nàng, là đến cuối cùng mới biết được, có lẽ nàng cũng từng yêu ta.” Đột nhiên Alston nghẹn giọng, hắn cúi đầu xoa xoa mặt, “Chính là trước khi con sinh ra… ta có thể cảm nhận được, cho dù là pheromone hay là vì gì khác, ít nhất nàng bắt đầu thử yêu ta, nhưng đáng tiếc, tất cả đều bị ta hủy mất.”
Alan lạnh lùng nhìn Alston, khi Hoàng hậu Marian mang thai mình, Anthony đã sắp thành niên.
Mắt của Alston đỏ bừng, mấp máy miệng nhưng lại không nói ra được gì nữa, hắn hít sâu một hơi, đứng phắt dậy đi đến trước cửa sổ, sau một lúc lâu mới chán nản phất phất tay, bảo Alan rời đi.
Alan không nán lại lâu, ngày đó rời Cadbury. Mà sau khi Alan lên tinh hạm, quan theo hầu hiện giờ của Alston fax cho hắn một bức thư, trên thư không có đề tên, nhưng Alan vừa liếc mắt là nhìn ra, là bút tích của Alston.
“Tuy rằng hiện giờ nói những điều này cũng chỉ làm con ghê tởm, nhưng ta suy nghĩ, vẫn là muốn nói với con, ít nhất để con hiểu rõ, một nhà chúng ta đã từng có thể hạnh phúc.”
“Nói từ đầu đi, sau khi thuận lợi kế vị ta hài lòng mãn ý, cần một người vợ xinh đẹp dịu dàng, và xuất thân danh môn, chính vào thời điểm đó Marian xuất hiện trước mặt ta, nàng nhìn xa trông rộng hơn bạn cùng lứa rất nhiều, nhìn mọi thứ vô cùng thấu đáo, đồng thời lại mang lòng từ bi, còn có sự ngây thơ và hoạt bát của một thiếu nữ, quả thật… giống như là thiên thần. Từ khi nhìn thấy nàng lần đầu tiên trong Tháp Ngà ta gần như cho rằng mình đã nhìn thấy thiên thần, cũng chính là vào lúc đó, ta biết mình nhất định phải cưới nàng.”
“Ta gần như không đợi được nàng tốt nghiệp, ta cầu hôn nàng, nhưng nàng từ chối ta. Lúc đó ta điên rồi… biết rõ Bark sẽ trở mặt với ta, ta vẫn ép bức dấu hiệu nàng, cuối cùng Bark cũng nhịn xuống vì con gái mình, nhưng từ đó về sau ông ấy cách lòng với ta, cũng không hòa nhã với ta nữa, nhưng ta cảm thấy những điều đó đáng giá.”
“Nhưng sau khi kết hôn Marian không có một giây phút nào vui vẻ, ta cố gắng đối tốt với nàng, ta tổ chức vũ hội cho nàng, xây dựng cung điện cho nàng, mua sắm các loại lễ phục trang sức cho nàng, nhưng từ trước đến giờ nàng chưa từng vui vẻ, những lúc riêng tư nàng gần như không thể ở cùng một phòng với ta, ta biết, từ đầu đến cuối nàng hận ta.”
“Nhưng trong những trường hợp công khai nàng vẫn cố gắng phối hợp với ta, nàng nỗ lực làm một Hoàng hậu cho tốt, xem chuyện này như một công việc.”
“Chuyện sau đó con biết đấy, ta không muốn giải thích gì cho bản thân, sự tình là do ta gây ra, Jenny vẫn luôn cho rằng ta vì Hoàng tự, thật ra không phải, ta chỉ cảm thấy mệt mỏi, ta có chút hối hận vì đã cưới một Hoàng hậu mà cho dù thế nào cũng không thể yêu mình, Anthony được sinh ra vào thời điểm đó, nhưng từ đầu đến cuối ta chưa từng yêu Bettina, trong mắt ta cô ta vĩnh viễn không thể đánh đồng với mẫu thân con.”
“Ta từng cảm thấy như vậy cũng không tồi, mãi đến khi Marian đỏ mặt nói với ta nàng đã có thai.”
“Ngày đó ta uống say mèm, Marian cho rằng ta rất vui mừng, chỉ có Jenny biết là tại sao… cho đến hôm nay, tính luôn cả chuyện của Quân Viễn chinh cũng không thể làm cho ta hối hận đến vậy, nhưng Anthony đã thật sự tồn tại, nó thậm chí sắp thức tỉnh thành lính gác, mọi chuyện đã không còn kịp nữa.”
“Chuyện sau đó con đều biết, ta sẽ không nói nhiều, Alan, tuy rằng con không bằng lòng thừa nhận, nhưng thật ra trong lòng con hiểu rõ, tính cách của chúng ta có rất nhiều điểm giống nhau, nhưng con thành công hơn ta, bởi vì con chưa từng tiếc rẻ tình yêu của mình, dốc hết toàn bộ, dành hết cho Bùi Nghiêu.”
“Năm xưa nếu ta cũng có thể dốc lòng như con, và Hoàng hậu Marian, có lẽ sẽ có một kết cục khác.”
Đọc xong thư Alan im lặng một lúc lâu, cuối cùng ném bức thư vào trong máy cắt giấy.
Danh sách chương