Tuy rằng rất muốn làm cho Bùi Nghiêu biết lập trường của mình vững vàng đến nhường nào, trung trinh với ái tình nhiều biết bao, nhưng lần này liên quan đến việc thụ thai thất bại, Alan không muốn khiến Bùi Nghiêu nghĩ nhiều, nên vẫn luôn cố gắng giấu diếm việc xung quanh có không ít người liên tục quyến rũ hắn, nhưng rất đáng tiếc, Bùi Nghiêu còn không trì độn đến vậy, ngày thứ 3 của bữa tiệc, sau khi vũ hội kết thúc về lại căn phòng lớn xa xỉ Bark chuẩn bị cho hai người, Bùi Nghiêu đột nhiên nhẹ giọng hỏi: “Vừa nãy Thiếu tá George tìm ngài, là có việc gì à?”

Alan nghẹn lời, hôm nay mấy dì và mợ của hắn đều chạy đến, vì thể hiện sự coi trọng và tôn trọng đối với nhà Farmiga, hôm nay hắn đã mời em gái họ nhỏ tuổi nhất của mình, vừa tròn 20 tuổi là Buena nhảy bài mở đầu, cho nên mới tách Bùi Nghiêu ra trong chốc lát, sau khi bài nhảy mở đầu kết thúc hắn tiễn Buena về đến bên cạnh mợ của hắn thì đã không thấy Bùi Nghiêu đâu nữa, chỉ trong một thoáng này, không ngờ bị một Thiếu tá trẻ mặt mày anh tuấn dính lấy.

“Chẳng qua là…” Alan phì cười một tiếng, “Thôi không bịa, từ sau khi kết hợp, đều không thể lừa em được nữa.”

Alan đi đến gần Bùi Nghiêu, mỉm cười nói: “Đừng để tâm, anh không để ý đến cậu ta, vừa nãy món ngọt kia không tồi, vẫn mãi nghĩ để em nếm thử, căn bản không để ý cậu ta nói những gì, à đúng rồi… chính là món này, anh đặc biệt căn dặn bọn họ làm một phần khác đưa đến cho em…”

Alan mở nắp đậy đồ ăn bằng bạc trên bàn đẩy nhỏ ra nhìn, hài lòng cười: “Nhìn còn đẹp đẽ hơn vừa nãy một chút, có khẩu vị ăn chút không?”

Bùi Nghiêu khẽ mím môi, do dự rồi lát sau nói: “George…”

Alan chỉ lo lắng Bùi Nghiêu liên tưởng đến chuyện thụ thai, dứt khoát đi đến gần Bùi Nghiêu hôn anh, cười nói: “Chắc em sẽ không hiểu lầm anh gì chứ? Có cần anh chứng minh với ngài ngay bây giờ là anh chỉ có cảm giác với ngài không?”

Các quan theo hầu cũng không theo vào, ỷ không có người, Alan bắt đầu không quá đứng đắn, Bùi Nghiêu khẽ nắm lấy tay của Alan không cho hắn tiếp tục hành động, cau mày nói: “Bệ hạ, ngài nghe em nói trước đã.”

Bùi Nghiêu rất ít khi kiên trì như vậy, Alan thầm cười khổ một tiếng, biết là không bưng bít được rồi, đành phải cười kéo Bùi Nghiêu ngồi xuống, nói: “Không chọc em, em nói đi.”

“Em biết, vì chuyện thụ thai liên tiếp thất bại trước đấy, rất nhiều người bắt đầu bất mãn với em.” Bùi Nghiêu siết nắm tay rồi buông ra, không đợi Alan giải thích đã tiếp tục nói, “Lúc này anh dẫn em đi ra ngoài, có lẽ cũng không mong muốn để em nghe được những lời đồn đãi ấy.”

“Nói bừa gì đó.” Alan nhíu mày, “Lúc trước đã sớm nói với em muốn dẫn em đến gặp ông ngoại Bark…”

“Ngài nghe em nói xong đã.” Bùi Nghiêu rũ mắt, anh đè nén nhiều ngày, hiện giờ mở miệng chính là muốn nói ra hết, “Ngài… ngài vẫn luôn tốt với em vô cùng, tốt vô cùng vô cùng, chuyện thụ thai thất bại, quả thật hẳn là nguyên do từ em, em… em không xứng để ngài bao dung và trân trọng như vậy…”

Ý cười trên mặt Alan dần dần rút đi, hắn rút cánh tay bị Bùi Nghiêu nắm lấy ra, lạnh giọng hỏi: “Cho nên thế nào?”

Trên trán của Bùi Nghiêu đều là vẻ ẩn nhẫn, rõ ràng đã trải qua vô số lần cân nhắc, anh siết chặt nắm tay, dùng lực lớn đến mức làm cho ngón tay thon dài hơi trắng bệch, Bùi Nghiêu im lặng đứng dậy, thấp giọng nói: “Xin lỗi Bệ hạ, em hổ thẹn với sự tin tưởng của ngài, em không hề chính trực như ngài tưởng tượng…”

Nói đến cuối cùng Alan lại có chút nghi hoặc, hắn khó hiểu nhìn Bùi Nghiêu, chỉ thấy đầu ngón tay run rẩy của anh ấn chuông, không lâu sau người hầu cung kính đẩy cửa đi vào, mỉm cười nói: “Bệ hạ, Điện hạ.”

“Thông báo cho Thượng tướng Bark…” Bùi Nghiêu quay đầu đi không dám nhìn Alan, nói, “Lập tức trục xuất Thiếu tá George ra khỏi hành tinh, về sau, chỉ cần là nơi Bệ hạ có mặt, thì không cho phép cậu ta xuất hiện.”

Vừa dứt lời, Alan và quan theo hầu đều sửng sốt, quan theo hầu hỏi theo bản năng: “Đây là…”

“Mệnh lệnh của Hoàng hậu.” Bùi Nghiêu khẽ hít một hơi, nói, “Bảo Thượng tướng Bark chấp hành ngay lập tức.”

Quan theo hầu rất ít khi thấy Bùi Nghiêu nghiêm khắc như vậy, bất giác hơi căng thẳng, cúi người nói: “Vâng, Điện hạ.”

Quan theo hầu lui về sau hai bước rồi xoay người đi ra ngoài, khóa vàng trên cửa phòng khẽ khàng cụp lại, theo tiếng lạch cạch, thần kinh căng cứng của Bùi Nghiêu bỗng nhiên lơi lỏng đi, anh không biết nên nói gì với Alan, nên đi vào trong phòng ngủ lớn trước.

[đáng yêuuuuuu:))))]

Alan vẫn ngồi trên ghế sofa ngẩn ra một lúc lâu mới hoàn hồn lại được, hắn vừa kinh ngạc vừa vui mừng, bật cười lắc đầu, đứng dậy đi theo vào phòng.

Trong phòng ngủ Bùi Nghiêu đang đứng trước cửa sổ chạm trổ nhìn ra bên ngoài, vì xấu hổ nên mặt của anh hơi hơi phiếm hồng, nghe thấy Alan đi vào cũng không quay đầu lại, Alan mỉm cười đến gần, ôm lấy người từ phía sau, cười nói: “Hoàng hậu Điện hạ, ngài thật sự làm anh kinh ngạc.”

“Ngài không ngờ rằng em sẽ so đo tính toán như vậy phải không?” Bùi Nghiêu rũ mắt, khẽ nói, “Xin lỗi đã làm ngài thất vọng… em, vừa nãy em thật sự vô cùng tức giận.”

Alan vừa đau lòng vừa vui vẻ, hắn nghiêng đầu qua hôn bên mặt của Bùi Nghiêu, nhỏ giọng nói: “Nếu là thất vọng, thì vừa nãy quả thật anh có thất vọng một chút.” Quả nhiên, thân thể trong lòng hơi cứng lại, Alan bất giác dịu giọng đi: “Đó là vì anh đã hiểu lầm em, xin lỗi.”

Bùi Nghiêu hơi quay đầu qua, Alan mỉm cười: “Là anh nghĩ nhiều, vừa nãy em vẫn luôn sám hối với anh, anh còn cho rằng em muốn…” Bùi Nghiêu vẫn không hiểu, Alan cười lắc lắc đầu không nói tiếp nữa, quay sang nói: “Nhưng hành động mạnh mẽ vang dội vừa nãy của ngài làm anh biết rằng mình đã hiểu lầm ngài, Điện hạ, anh rất bất ngờ, ngài cũng sẽ tức giận.”

“Nhưng anh vô cùng vui mừng.” Alan làm cho Bùi Nghiêu xoay người lại nhìn mình, lòng vui sướng khó biểu đạt thành lời, “Có thể khiến cho người tự ràng buộc rất nghiêm khắc như em hạ xuống mệnh lệnh này, có thể thấy em ghen tuông đến nhường nào, để ý anh nhiều biết bao.”

Bùi Nghiêu xấu hổ cúi đầu: “Xin đừng nói như vậy, nếu em thật sự đủ tin tưởng ngài, thì không nên để ý đến cậu ta.”

Bùi Nghiêu không giống Alan, anh không hề quen với việc lấy thế đè người, lại vì lấy thân phận kết thúc lưu đày trước thời hạn quay về, sợ gây thêm phiền phức cho Alan, nên càng cẩn thận lời nói việc làm, chưa bao giờ làm ra bất cứ hành vi nào quá khích, chỉ vì gần đây thụ thai vẫn luôn thất bại, thêm vào đó liên tiếp có người quyến rũ Alan, trong lòng anh luôn giống như vướng phải một ngọn gai cứng, hôm nay Thiếu tá George không cẩn thận đá phải kíp nổ, Bùi Nghiêu không thể nhịn được nữa, lúc này mới tức giận với gã.

Alan ngẩn ra, lúc này mới hiểu được Bùi Nghiêu rối rắm khổ sở đến vậy suốt nửa ngày là vì cái gì, Alan nhịn không được cười lên: “Hoàng hậu, việc này có liên quan gì đến chuyện ngài tin tưởng hay không tin tưởng anh đâu? Chẳng lẽ anh không tin tưởng ngài à? Nhưng lúc trước đối với Ryan Anthony, chẳng phải anh cũng đề phòng đến cực điểm sao? Điện hạ, việc này không mâu thuẫn nhé.”

“Xin lỗi…” Bùi Nghiêu vẫn không vượt qua được chướng ngại trong lòng mình, tự kiểm điểm nói, “Chắc là vì mấy năm nay được ngài che chở, em càng lúc càng làm càn, được sủng nên hư, có lẽ là như vậy.”

Bùi Nghiêu là thật lòng thật dạ sám hối, Alan lại càng nghe càng ngứa trong lòng, cười lớn nói: “Này đã làm càn rồi? Lần sau nếu còn loại chuyện này, em trực tiếp trút giận lên đầu cậu ta ngay tận mặt, có được không?”

Alan cúi đầu hôn môi Bùi Nghiêu, trao đổi nụ hôn sâu ngọt ngào với nhau, Alan kéo Bùi Nghiêu ngồi xuống, nói: “Đừng nghĩ nhiều nữa, chuyện hôm nay đều tại anh, nếu nói rõ ràng với em từ sớm, tự mình ra tay xử lý cậu ta, cũng sẽ không làm em tức giận lớn đến vậy.”

Alan càng săn sóc Bùi Nghiêu càng tự trách, Alan có bản lĩnh riêng để an ủi Bùi Nghiêu, nói không thông thì làm, may mà bữa tiệc đã kết thúc, người hầu đưa bữa khuya phải một tiếng sau mới đến, không cần lo lắng có người tới, Alan trực tiếp đè người xuống giường, cười nói: “Nhìn chung đều là anh không đúng, hôm nay anh sẽ bán chút sức lực, xin Hoàng hậu Điện hạ quên chuyện hôm nay đi nhé.”

Hôm qua Bùi Nghiêu mới bị Alan giày vò đến nửa đêm, lúc này nơi bí ẩn kia vẫn còn hơi đau nhói, nghe thấy lời này thì muốn từ chối theo bản năng, nhưng nghĩ đến chuyện lúc nãy vẫn nhắm mắt lại, chỉ tiếc rằng chút suy nghĩ nho nhỏ này vẫn chạy không thoát ánh mắt của Alan, Alan phóng ra xúc tu tinh thần dịu dàng vỗ về ý thức phập phồng vì thịnh nộ vừa nãy của vợ mình, nhẹ giọng an ủi nói: “Yên tâm, hôm nay không đụng đến chỗ đó…”

Một tay của Alan trượt xuống, xoa giữa hai chân Bùi Nghiêu qua một lớp quần quân đội của anh, nói đầy thân thiết: “Chỉ để em thoải mái, có được không?”

“Bệ hạ.”

Cửa phòng bên ngoài bị gõ hai tiếng: “Bệ hạ!”

“Chậc…”

Alan mất kiên nhẫn đứng dậy, Bùi Nghiêu xấu hổ nói: “Chắc là… người đi truyền lời vừa nãy đã quay lại.”

Bùi Nghiêu muốn đứng dậy, Alan đè vai anh xuống không để anh động đậy, tự mình đi đến gian ngoài cho người đi vào, bất ngờ là người đứng ngoài cửa thế mà lại là Edward mang vẻ mặt tràn đầy vui mừng, Alan nhíu mày: “Sao bác lại đến đây?”

“Bệ hạ…” Edward giống như đột nhiên trẻ lại mười tuổi, vui mừng dào dạt nói, “Xin cho phép tôi mang lòng trông đợi tốt đẹp nhất và chúc phúc chân thành nhất để báo với ngài, lần giải phẫu thụ thai mới nhất đã thành công, Đế quốc sắp có Hoàng trữ Điện hạ rồi!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện