Lúc đến hành cung đã gần nửa đêm, bác quản gia Edward của hành cung đã chờ ở cổng hành cung từ sớm, đợi khi hai người đến gần Edward cười hiền hòa: “Chào mừng ngài, Thiếu tướng.”

Bùi Nghiêu gật đầu: “Quấy rầy.”

Alan cởi lễ phục đưa cho Edward, hỏi: “Phòng của Thiếu tướng đã chuẩn bị xong chưa ạ?”

“Đã chuẩn bị xong từ một tiếng trước.” Edward sửa sang lễ phục của Alan lại rồi vắt lên cánh tay, nói, “Tuân theo dặn dò của ngài, chúng tôi đã thu dọn căn phòng bên cạnh phòng ngủ chính, tạm thời làm phòng ngủ cho Thiếu tướng.”

Nói rồi Edward khom người với Bùi Nghiêu: “Vô cùng xin lỗi, làm việc vội vàng, thu dọn phòng ốc rất không ra thể thống, hy vọng ngài đừng để ý.”

Lúc trước chinh chiến bên ngoài ngay cả hang côn trùng Bùi Nghiêu cũng từng ngủ lại, tất nhiên không để ý vấn đề này, so với chuyện này anh càng để ý đến chuyện sắp xếp anh bên cạnh phòng của Alan hơn, Bùi Nghiêu do dự nói: “Điện hạ, sắp xếp cho tôi ở lầu một là được, tôi sợ tôi sẽ ảnh hưởng đến ngài.”

Thật ra Bùi Nghiêu còn muốn nói lúc trước anh cũng từng ngủ lại nhà riêng của Anthony, lúc ấy quản gia của Anthoy sắp xếp anh ở phòng cho khách dưới lầu một, nhưng trải qua chuyện lúc nãy anh sợ lời vừa thốt ra Alan chỉ nghe được mấy chữ “anh ngủ lại nhà riêng của Anthony”, nơi này không thể so với trong phi thuyền nhỏ, Bùi Nghiêu không muốn làm cho Alan thất thố trước mặt người khác.

“Ảnh hưởng đến em?” Alan cười, “Thiếu tướng có bệnh mộng du hả?”

Bùi Nghiêu bật cười: “Đương nhiên không có.”

“Vậy thì không sao.” Alan nâng tay để bác quản gia tháo nút tay áo của hắn xuống, “Lầu một là chỗ của nhân viên làm việc ở trong hành cung, buổi sáng bọn họ thức dậy sớm, sẽ ảnh hưởng anh nghỉ ngơi, theo em đi xem phòng của anh.”

Bùi Nghiêu hết cách chỉ đành cùng Alan lên lầu, trên đường đi Alan giới thiệu tỉ mỉ cho Bùi Nghiêu từng chỗ một… Chỗ nào là thư phòng, chỗ nào là phòng giải trí, chỗ nào là phòng trà, cuối cùng hai người lên đến lầu ba đi vào phòng của Bùi Nghiêu, Alan nhìn gật gật đầu: “Tạm được… Trang trí cần đổi một ít, ngày mai em sẽ dặn dò bọn họ, anh có ý kiến gì cứ tự mình nói với bọn họ là tốt nhất, Bùi Nghiêu?”

Phù điêu tinh tế đẹp đẽ, thảm trải sàn hoa văn phức tạp xa hoa, nội thất sơn son thếp vàng, còn có chiếc giường lớn gần như có thể so sánh với hàng thủ công mĩ nghệ ở giữa phòng ngủ… Bùi Nghiêu nhìn căn phòng ngủ lớn theo phong cách Rococo hào nhoáng hết mức có thể này mà mãi một lúc lâu cũng không nói gì, lát sau mới lắc đầu, anh không có lời nào để nói.

*Phong cách Rococo: Rococo decor

Cho dù sức mạnh tinh thần có nghịch thiên thế nào, cho dù khí tràng có mạnh mẽ ra sao, rốt cuộc Điện hạ vẫn là một dẫn đường… Bùi Nghiêu nhìn bộ ấm tách trà tinh xảo trên bàn tròn lẳng lặng nghĩ.

Không biết do Alan quá mức nhạy cảm hay là do kết hợp màng nông phát huy tác dụng, Alan nhạy bén cảm nhận được sự oán thán của Bùi Nghiêu, Alan thầm buồn cười, kéo Bùi Nghiêu ra khỏi cửa đi đến phòng ngủ lớn cách vách của mình.

Phòng ngủ của Alan to hơn gấp rưỡi phòng của Bùi Nghiêu, nhưng rõ ràng căn phòng này gọn gàng hơn nhiều, tuy rằng nội thất cũng cùng phong cách, nhưng chỉnh thể đơn giản rõ ràng, vừa lộng lẫy vừa khí phách.

Alan cười tao nhã: “Phòng này là em tự mình bố trí, Thiếu tướng, có thể khôi phục hình tượng ngầu lòi ngông cuồng bá đạo của em trong lòng ngài không?”

Bùi Nghiêu không ngờ Alan sẽ nhìn thấu tâm tư của mình, ngượng ngùng ho mấy cái.

[=))))))))]

“Chịu đỡ một đêm đi, bọn họ đã tháo mấy tấm màn ren với thêu hoa ra rồi, những thứ khác có lẽ không làm kịp.” Alan rót ly trà đưa cho Bùi Nghiêu, “Uống chút nước.”

Bùi Nghiêu uống một hơi cạn sạch, ho một cái thấp giọng nói: “Cảm ơn ý tốt của Điện hạ, nhưng tôi nghĩ tôi vẫn thích hợp ở dưới lầu một hơn…”

“Nghĩ cho em chút đi Thiếu tướng Bùi Nghiêu.” Alan vô tội nói, “Mấy tiếng trước ngài vừa dấu hiệu em, ném dẫn đường của mình sang một bên, tự mình mình đi ngủ, anh có từng nghĩ đến cảm nhận của em không?”

Bùi Nghiêu nghe vậy vội nhìn về phía cửa, Alan cười xảo quyệt: “Yên tâm, trừ phi là được chính em phê chuẩn, nếu không cả hành cung này chỉ có hai chúng ta có thể lên được tầng ba trở lên.”

Vừa dứt lời rắn Taipan của Alan xuất hiện bên cạnh Bùi Nghiêu, rắn Taipan lẳng lặng ngẩng đầu, dịu dàng le lưỡi đụng đụng ngón tay của Bùi Nghiêu.

Bùi Nghiêu dần yên tâm, lập tức vội nói: “Sao ngài có thể cắn ngược lại tôi, khi nào tôi…”

“Được rồi, là em dấu hiệu anh.” Alan cười cười, “Thiếu tướng, em vừa dấu hiệu anh, lúc này căn bản không có cách nào chịu được anh ở chỗ ngoài tầm sức mạnh tinh thần của em khống chế, có thể phối hợp một chút với dẫn đường đáng thương như em không?”

Bùi Nghiêu cắn răng, Alan không thể chịu được mình cách ngài ấy quá xa, chẳng lẽ mình có thể sao? Là một lính gác độc thân thành niên đã lâu, chỉ riêng việc khống chế bản thân không đến gần gũi Alan đã tiêu tốn hết tất cả sức khống chế của Bùi Nghiêu, nếu không phải do Alan và áp lực tinh thần lớn mạnh từ thân thể đàn áp Bùi Nghiêu, Bùi Nghiêu sợ chính mình sẽ nhịn không được làm ra chuyện thất lễ.

Giờ phút này Bùi Nghiêu cảm thấy vô cùng may mắn vì sức mạnh tinh thần của Alan cường đại, tuy rằng mình thỉnh thoảng sẽ không thể không sinh ra tính thuần phục với ngài ấy, nhưng ít nhất việc này có thể làm cho mình kính sợ trong lòng, sẽ không nổi điên mạo phạm Hoàng tử Điện hạ mình tôn kính nhất.

Giống như biết Bùi Nghiêu đang nghĩ gì, Alan phát ra chút pheromone, Bùi Nghiêu lập tức cảm nhận được cơn thoải mái dễ chịu, thân thể anh bất giác đáp lại Alan, trao đổi pheromone sưởi ấm trái tim Bùi Nghiêu, Alan phóng ra xúc tu tinh thần đúng lúc, xúc tu trước tiên xoay vài vòng ở phía trên hai người, sau đó mới chậm rãi xuyên vào trong não Bùi Nghiêu.

Lúc nãy trong đĩa bay Bùi Nghiêu đã từng phát chứng nóng nảy, tuy rằng Alan dập tắt kịp thời, nhưng thương tổn quả thật vẫn tồn tại, Alan dùng xúc tu tinh thần nhẹ nhàng vuốt ve não bộ vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh của Bùi Nghiêu, trong lòng thương xót vô ngần, Bùi Nghiêu vì mình mà phát chứng nóng nảy. Lúc bị mình đổ oan sỉ nhục, Bùi Nghiêu chưa từng giải thích một câu, từ đầu đến cuối vẫn khuyên mình phải bình tĩnh phải cẩn thận, mãi đến khi anh không kiềm chế nổi bản thân phát chứng nóng nảy, nhưng đến cuối cùng Bùi Nghiêu vẫn không hề thương tổn mình.

Alan tự nhận mình là người có thể nhẫn nhịn, nhưng so với Bùi Nghiêu, Alan hổ thẹn không bằng.

Alan cố gắng làm cho động tác của xúc tu dịu dàng một chút, chầm chậm chữa trị não bộ bị thương mệt mỏi của Bùi Nghiêu…

Không biết qua bao lâu Alan mới chậm rãi rút xúc tu tinh thần của mình về, Bùi Nghiêu cảm thấy tinh thần sảng khoái, anh bắt đầu hiểu được tại sao các lính gác lại khao khát dẫn đường đến vậy, trấn an sức mạnh tinh thần vài phút, bằng anh ngủ một đêm để phục hồi.

Bùi Nghiêu tận lực đè nén cơn chưa thỏa mãn trong lòng, siết nắm tay khom mình hành lễ: “Cảm ơn ngài.”

“Dùng cái khác để cảm ơn đi.”

Alan không kiềm chế được như Bùi Nghiêu, thừa dịp Bùi Nghiêu còn đang rơi vào cơn ngơ ngẩn sau khi chữa trị, hắn thuần thục xây dựng một thành lũy áp lực tinh thần kiên cố bao chặt Bùi Nghiêu, sau đó ôm lấy thắt lưng của Bùi Nghiêu đè anh ngã lên chiếc giường lớn của mình.

Không giống với màn cưỡng hôn lúc trước, Alan lo ngại vết thương trên môi của Bùi Nghiêu, động tác dịu dàng vô cùng, trước hết nhẹ nhàng hôn khóe miệng của Bùi Nghiêu, đồng thời chậm rãi phát ra pheromone của mình, quả nhiên, không lâu sau Bùi Nghiêu không giãy dụa nữa, trái lại khó dằn lòng được hé đôi môi ra, con ngươi nhìn về phía Alan cũng mang theo chút khẩn cầu, Alan mỉm cười, Bùi Nghiêu bắt đầu khao khát hắn, Alan nhẹ nhàng liếm đầu lưỡi mềm mại của Bùi Nghiêu giống như khen thưởng, chậm rãi đẩy sâu nụ hôn…

Bởi vì lo Bùi Nghiêu sẽ giãy dụa, từ đầu đến cuối Alan chưa từng nới lỏng kiểm soát lá chắn áp lực tinh thần, mà từ đầu đến cuối Bùi Nghiêu cũng không dám làm ra bất cứ động tác gì lớn, anh sợ mình không cẩn thận sẽ thương tổn Alan… Nếu anh muốn phản kháng, cho đến bây giờ Alan cũng không phải là đối thủ của anh.

Nhận thức này càng làm cho Alan không khống chế nổi bản thân, tay hắn bắt đầu không thành thật, nhịn không được vuốt ve vòng eo rắn rỏi của Bùi Nghiêu, Bùi Nghiêu động đậy giống như bị điện giật, Alan biết mình đã đụng đến giới hạn của Bùi Nghiêu, đúng lúc dời tay ra, chuyển thành nắm lấy cổ tay của Bùi Nghiêu.

Lại thân mật thêm một lát sau Alan chậm rãi buông Bùi Nghiêu ra, không đợi Bùi Nghiêu nổi giận đã nhận lỗi trước: “Xin lỗi… Bùi Nghiêu, sức khống chế của em quá kém, không kiềm lòng được muốn thân thiết với anh.”

Trải qua những chuyện trong hôm nay, lúc này Bùi Nghiêu đã hoàn toàn không giận dữ nổi, dư vị sau khi kết hợp vẫn còn bồng bềnh trong thân thể của Bùi Nghiêu, làm anh không có cách nào nặng lời với Alan, thậm chí trong lòng Bùi Nghiêu có chút hoảng hốt, chẳng phải mình mới là lính gác sao? Tại sao cứ bị Alan áp chế gắt gao vậy?

Thừa dịp Bùi Nghiêu vẫn có chút mơ hồ, Alan lại hôn xuống môi của Bùi Nghiêu, mềm giọng cười nói: “Không quậy nữa, đã muộn rồi, nếu anh không thích căn phòng bên cạnh, vậy dứt khoát nghỉ ngơi ở đây nhé?”

Bùi Nghiêu nghe vậy lập tức trở mình nhanh nhẹn từ dưới thân của Alan né ra ngoài, Alan bật cười: “Coi anh bị dọa kìa.”

Tuy rằng tuyệt đối không muốn ngủ lại trong phòng của Alan, nhưng chỉ cần nghĩ đến phòng ngủ quản gia chuẩn bị cho mình Bùi Nghiêu vẫn có chút đau đầu, nhịn không được ậm ừ: “Bên này rất tốt, tại sao phòng bên cạnh…”

Alan lười biếng nhìn Bùi Nghiêu đi ra ngoài, khi anh sắp ra khỏi cửa thản nhiên cười nói: “Chuyện này có gì kỳ quái, à quên nói với anh… phòng ngủ bên cạnh là chuẩn bị cho các đời Vương phi Điện hạ. Ngủ ngon, Thiếu tướng.”

Trên hành lang Bùi Nghiêu ngẩn ra vài giây mới tiêu hóa hết lời vừa rồi của Alan, bất giác hơi hơi đỏ mặt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện