Alston hít sâu một hơi, sau khi im lặng một lúc thì nói: “Em nói đi.”
“Lúc trước anh thay đổi lập Anthony làm Hoàng Thái tử, em từng hỏi anh tại sao, lý do của anh là Alan chậm trễ chưa thức tỉnh thành lính gác.” Phu nhân Jenny gãi nhẹ sau gáy của thú lượng tử của mình, chậm rãi nói, “Vậy hiện giờ thì sao? Tuy rằng Alan đã không còn khả năng thức tỉnh nữa, nhưng cứ nhìn bây giờ xem, nó có khác biệt gì quá lớn so với người dị năng không?”
Tảng đá lớn trong lòng Alston rơi thoắt xuống, hắn biết mà… Alan luôn che giấu bản thân kỹ, sẽ không dễ dàng làm người ta phát hiện như thế. Alston thở phào một hơi, mệt mỏi nói: “Đúng, không có khác biệt, vậy thì sao?”
“Vậy em nghĩ ngài có thể suy xét lại lần nữa vấn đề về người thừa kế Hoàng vị thứ nhất.” Phu nhân Jenny thả báo hoa của mình ra, nghiêm mặt nói, “Hay là ngài định có thêm đứa con nữa với Bettina?”
Bettina, mẹ ruột của Hoàng Thái tử Anthony, tình nhân của Đại Hoàng đế Alston, một dẫn đường có thú lượng tử mèo Ba Tư.
Alston lắc lắc đầu, lúc trước Bettina quả thật đã đề cập với hắn mấy lần chuyện muốn có thêm một đứa con nữa, nhưng đều bị Alston từ chối, hắn rất thích Bettina, nhưng việc này không đủ để hắn dung túng quyền thế của ả mở rộng ra từng bước, vả lại hiện nay riêng hai đứa con Alan và Anthony đã khiến hắn rất đau đầu rồi, hắn không muốn vì chuyện Hoàng trữ làm cho Chủ tinh rơi vào phiền phức thêm lần nữa, với lại cho dù có thêm một đứa con nữa thì sao? Lúc trước chỉ riêng việc khiến Nghị viện và Hoàng thất thừa nhận thân phận người thừa kế hợp pháp của Anthony đã gần như tiêu hao hết toàn bộ sức lực của hắn, hắn không tự tin mình còn tinh lực để vật lộn với mọi người, làm cho bọn họ thừa nhận thêm một đứa con riêng nữa.
Thêm vào đó lúc thừa nhận Anthony khi xưa, hình tượng của hắn trong cảm nhận của dân chúng thật sự thấp đến cực điểm, dù cho cả đời hắn chiến công hiển hách, chiến tích vô số, vấn đề có con riêng cũng đã thật sự trở thành vết nhơ cả đời hắn, dân chúng có thể chấp nhận Hoàng đế của họ cưới một vị Hoàng hậu lần nữa, nhưng tuyệt đối không thể chấp nhận Hoàng đế có con với một người phụ nữ khác khi tiền Hoàng hậu còn sống, vấn đề mang tính nguyên tắc, cho dù ở thời đại nào cũng làm người ta không thể nhân nhượng.
Lúc ấy vì để vãn hồi hình tượng của mình Alston đã tốn không ít tâm tư, thế cho nên bây giờ mỗi khi nghĩ đến hắn đều mệt mỏi vô cùng, hắn không muốn tự tìm phiền phức cho mình, mà chuyện quan trọng hơn là… Sinh thêm một đứa có chắc có thể làm mình hài lòng, và có thể đối kháng với Alan lớn hơn nó hai mươi mấy tuổi không? Alston không dám khẳng định như vậy.
“Ngài không muốn?” Phu nhân Jenny cười, “Vậy thì người thừa kế của ngài chỉ có hai người, chúng ta bỏ đi hết tất cả tạp niệm, công bằng bình tĩnh nói chuyện, Alan và Anthony ai là người thích hợp với ngôi vị Hoàng Thái tử hơn?”
Phu nhân Jenny không hề biết gì, nói nhiều hơn nữa cũng không có ý nghĩa, Alston xua xua tay: “Cái gì thích hợp hay không thích hợp, Anthony đã sớm là Hoàng Thái tử.”
“Chính là vì nó là lính gác mà Alan không phải?” Phu nhân Jenny không thể tin nhìn Alston, “Ngoại trừ điểm này, ngài còn có thể tìm ra ưu thế nào khác của Anthony không?”
“Không có, quả thật, Anthony chỉ có ưu thế này, nhưng đây là ưu thế trí mạng.” Alston nhíu mày nói: “Jenny, anh đã tăng binh lực dưới tay Alan lên gấp 10 lần, tự thấy đã tận tình tận nghĩa, đừng mong anh nhượng bộ hơn nữa.”
Phu nhân Jenny cười mỉa mai: “Đây chẳng qua là ngài bồi thường cho sai lầm Anthony phạm phải mà thôi, đây chỉ là một cuộc giao dịch giữa ngài và Alan, xin đừng coi việc này như quà ngài tự mình tặng cho Alan chứ.”
Alston bất giác ưỡn thẳng thân trên: “Em nói cái gì? Em đã biết cái gì?!”
“Cái gì em cũng không biết, nhưng bây giờ đã biết rồi…” Đôi mắt của phu nhân Jenny lóe lên u quang, “Chuyện hôm nay quả nhiên là bút tích của Anthony.”
Alston hận không thể cho mình một đấm, từ nhỏ đến lớn cứ như vậy, vừa đối mặt với Jenny là não của hắn lại chập mạch, nói ra một mớ thứ không nên nói!
Phu nhân Jenny lại chẳng bất ngờ chút nào: “Em đã đoán ra từ sớm… Thôi, hôm nay em đến cũng không phải để tranh luận chuyện này với anh.”
“Tình hình bây giờ thế nào anh càng rõ ràng hơn em, hơn một thế kỷ Đế quốc loạn trong giặc ngoài chưa từng ngừng lại, bây giờ còn thêm chuyện phiền phức về dẫn đường…” Phu nhân Jenny khẽ cau mày, “Anh Alston… Chúng ta đã không còn trẻ nữa.”
Alston nhíu mày, phu nhân Jenny cười khổ: “Không có người ngoài, để em nói đàng hoàng với anh mấy câu đi… Anh Alston, em tin chỉ cần có anh, những vấn đề hiện nay đều sẽ không trở thành vấn đề, nhưng một khi đến một ngày chúng ta không còn thì sao? Anthony có thể tiếp nhận vị trí của anh, thống lĩnh cả Đế quốc à? Loại lòng dạ này của nó, cho dù Alan thật sự cúi đầu xưng thần với nó, nó có thể khoan dung với Alan không? Ai biết được Alan sẽ làm ra những chuyện gì… Với cái sự khôn ngoan này của Anthony, nó đấu lại Alan không?”
“Đừng vì tư tâm của anh mà chôn giấu mầm tai họa cho tương tai, nhân lúc căn cơ của Anthony vẫn chưa ổn định, nhân lúc Alan vẫn chưa thật sự bị thương tổn, đánh giá kỹ hai đứa con trai của anh lần nữa đi.” Phu nhân Jenny nhìn sâu vào mắt Alston, chậm rãi nói, “Em tự thấy quan hệ giữa em và ngài năm đó vô cùng thân thiết, nhưng đến thời khắc cuối cùng chúng ta gần như cũng trở mặt thành thù, anh em ruột cùng cha cùng mẹ đã thế, có thể tưởng tượng được tình cảnh giương cung bạt kiếm giữa Anthony và Alan trong tương lai.”
Trong mắt Alston lóe lên vẻ ngại ngùng, thấp giọng nói: “Jenny, năm đó anh vì đại cục, lúc ấy không ít người muốn mượn tay em làm lung lay Hoàng vị của anh, anh bất đắc dĩ lắm mới…”
“Em hiểu nỗi khó xử của anh.” Phu nhân Jenny thản nhiên nói, “Nhưng chuyện không cho phép em thăm hỏi phụ thân bệnh nặng, không cho phép em tiễn phụ thân ra đi, mãi đến sau khi lễ kế vị kết thúc mới cho phép em đặt chân lên Chủ tinh, cũng thật sự là chuyện ngài làm ra.”
Nhớ lại chuyện cũ ý cười trên mặt Jenny phu nhân tan đi hết: “Em đã nói, em sẽ vì chuyện này mà hận anh cả đời, những lời này vĩnh viễn sẽ không thay đổi.”
Phi hành khí từ từ đáp xuống, phu nhân Jenny sửa sang lại áo choàng đứng lên, nói: “Chuyện khi xưa em không muốn nói nhiều, em chỉ hy vọng anh có thể cân nhắc cẩn thận những lời ban nãy của em, không phải em đang thiên vị Alan, chỉ là lấy thân phận một thành viên Hoàng thất, không đành lòng nhìn đến cảnh Đế quốc sụp đổ, xin ngài suy nghĩ cho thấu đáo.”
“Còn nữa, đừng lo lắng chuyện Alan là người bình thường mà ảnh hưởng đến sự thuần khiết của huyết mạch Hoàng thất.” Phu nhân Jenny quay đầu nhìn Alston, “Em và Adair chính là ví dụ tốt nhất.”
Cha mẹ của Thân vương Adair là tổ hợp lính gác và dẫn đường, vì vậy tuy Adair là người bình thường, nhưng anh cũng mang gen của người dị năng, tỉ lệ thức tỉnh trở thành người dị năng ở con cái của anh rất lớn, phu nhân Jenny và Thân vương Adair có hai con trai một con gái, đều là lính gác.
Dứt lời phu nhân Jenny đi xuống phi hành khí, cửa khoang thuyền đóng lại, Alston lâm vào trầm tư.
Jenny cho rằng hắn lo lắng đời sau của Alan đều là người bình thường, Alston đương nhiên không có băn khoăn này, Alan không chỉ mà người dị năng, còn là người dị năng dẫn đường vô cùng mạnh mẽ, nếu có một ngày hắn kết hợp cùng một lính gác, việc con cái cũng là người dị năng gần như là chuyện ván đã đóng thuyền.
Alston đau đầu xoa xoa ấn đường, nếu Alan thật sự là người bình thường thì đã tốt… nhưng nó cứ là một dẫn đường, bây giờ vẫn chưa nhìn ra được gì, tương lai kết hợp với một lính gác khác… ai biết nó có sinh ra tính thuần phục rất lớn hay không? Giao Đế quốc cho một dẫn đường có tính thuần phục với người ngoài, có đánh chết hắn Alston cũng không làm ra được chuyện như vậy.
Nhưng nhìn hiện tại… Alan vẫn rất có chủ kiến, hơn nữa lính gác nó chọn còn là Bùi Nghiêu, đối với Bùi Nghiêu, Alston vĩnh viễn yên tâm 100%.
Nếu Hoàng hậu tương lai là Bùi Nghiêu, vậy cũng không tồi, Bùi Nghiêu thứ nhất không có người nhà thứ hai không có căn cơ, còn trung thành với Alan 100%, như vậy ít nhất không cần quan tâm gia nghiệp của mình đem lợi cho người ngoài.
Trong lòng Alston rối rắm vô cùng, hắn không chỉ lo lắng thân phận dẫn đường chết tiệt của Alan, quan trọng nhất là bản thân hắn cũng đang kiêng kị Alan.
Quan hệ giữa Alston và Alan trước nay chưa từng tốt đẹp, đặc biệt là sau khi Hoàng hậu Marian qua đời, lại đến khi Alan thức tỉnh trở thành dẫn đường, sau đó mình tước đoạt thân phận Hoàng Thái tử của nó, quan hệ của hai người càng đến mức thủy hỏa bất dung.
Nếu thật sự trả lại vị trí Hoàng trữ cho nó, sau khi nắm được quyền lợi càng lúc càng lớn, sau khi không còn tảng đá chặn đường là Anthony, ai biết nó có ra tay với mình hay không? Alston rất muốn tìm cho mình một người thừa kế thích hợp nhất, nhưng trước hết, chuyện hắn coi trọng nhất vẫn là tính mạng của mình.
Alston lâm vào trầm tư… Hoặc là, mình có thể sắp xếp cho Anthony kết hôn sớm một chút, bồi dưỡng người thừa kế của Anthony thành người thừa kế của mình.
Nhưng như vậy lại rơi vào ngõ cụt lúc trước — Chưa nói đến việc người thừa kế của Anthony nhỏ hơn Alan rất nhiều, còn không chắc là người tài giỏi.
Alston bực bội không thôi, hắn đã thật sự thất vọng về Anthony, may mà ngày tháng còn dài, Alston vẫn muốn xem xem, xem xem Anthony có thể trưởng thành nữa hay không.
Mọi sự Alston đều chừa cho mình một đường lui, vả lại xác suất có một ngày Anthony thông suốt, hóa thân thành một chính khách siêu cấp quá nhỏ, hắn quyết định vẫn nên xem xét Alan một chút.
Alan là một dẫn đường, đây vĩnh viễn là chỗ Alston bất mãn nhất, người xưa có câu con gái hướng ngoại, đứa con trai dẫn đường còn không bằng cô con gái đâu! Để tránh xuất hiện tình huống mình không muốn nhìn thấy nhất, Alston đột nhiên ngồi dậy, gọi đến phía hành cung của Alan.
“Sao đấy?”
Đầu bên kia thiết bị truyền tin là giọng nói lười biếng của Alan, Alston nghe vậy bất mãn nói: “Là ta!”
“Tôi biết là ngài mà.” Alan cười mỉa mai, là Alston thì đã sao? Chẳng lẽ đầu bên kia là Alston, mình còn phải quỳ để tiếp điện thoại à? Chẳng hiểu ra làm sao… Alan nhẹ nhàng chụp lấy cổ tay của Bùi Nghiêu không để anh chạy, chậm rãi nói, “Xin hỏi ngài có gì muốn dặn dò?”
Đầu bên kia Alston giống như đang nén cơn tức giận vô bờ, mãi một lúc sau mới lạnh lùng nói: “Nếu đã chọn Bùi Nghiêu, thì phải sống hòa thuận với nó! Đừng để ta biết con đột nhiên lại ở bên mấy đứa bạch liên hay trà xanh! Nói cho con biết! Ta chỉ có thể khoan dung cho con ở bên cạnh Bùi Nghiêu, dám giở trò bát nháo… Coi chừng ta!”
Alan hoang mang nhìn thiết bị truyền tin bị ngắt cái rụp, đây là ý gì? Alston lại phát chứng nóng nảy à?
Bùi Nghiêu có chút lo lắng, hỏi: “Bệ hạ nói gì vậy?”
“Bảo em toàn tâm toàn ý ở bên anh, nếu em dám thay lòng đổi dạ, ông ta sẽ cho em biết thế nào là lợi hại.” Alan bật cười, “Đừng nhìn em như vậy, Alston thật sự nói với em thế đấy.”
Bùi Nghiêu ngượng ngùng vô cùng: “Bệ hạ nói với ngài những chuyện này?!”
“Chắc chắn là vì phát chứng nóng nảy nhiều lần, hiện giờ tinh thần của ông ta có chút không ổn, nhưng mà không sao, anh yên tâm, tuy trước nay em chưa bao giờ sợ ngỗ ngược với ông ta, nhưng lần này em nhất định sẽ nghe lời.” Alan cười dịu dàng với Bùi Nghiêu. “Tuân theo thánh ý của Hoàng đế Bệ hạ, em nhất định sẽ đối tốt với Thiếu tướng ngài.”
—-
Làm Hoàng đế cũng khổ lắm, suốt ngày phải đi dọn tàn cục cho 2 thằng con trai, rồi phải lo lắng đến chuyện yêu đương nhắng nhít của chúng nó… chẳng còn thời gian đâu mà nghĩ đến chính sự nữa =))))
“Lúc trước anh thay đổi lập Anthony làm Hoàng Thái tử, em từng hỏi anh tại sao, lý do của anh là Alan chậm trễ chưa thức tỉnh thành lính gác.” Phu nhân Jenny gãi nhẹ sau gáy của thú lượng tử của mình, chậm rãi nói, “Vậy hiện giờ thì sao? Tuy rằng Alan đã không còn khả năng thức tỉnh nữa, nhưng cứ nhìn bây giờ xem, nó có khác biệt gì quá lớn so với người dị năng không?”
Tảng đá lớn trong lòng Alston rơi thoắt xuống, hắn biết mà… Alan luôn che giấu bản thân kỹ, sẽ không dễ dàng làm người ta phát hiện như thế. Alston thở phào một hơi, mệt mỏi nói: “Đúng, không có khác biệt, vậy thì sao?”
“Vậy em nghĩ ngài có thể suy xét lại lần nữa vấn đề về người thừa kế Hoàng vị thứ nhất.” Phu nhân Jenny thả báo hoa của mình ra, nghiêm mặt nói, “Hay là ngài định có thêm đứa con nữa với Bettina?”
Bettina, mẹ ruột của Hoàng Thái tử Anthony, tình nhân của Đại Hoàng đế Alston, một dẫn đường có thú lượng tử mèo Ba Tư.
Alston lắc lắc đầu, lúc trước Bettina quả thật đã đề cập với hắn mấy lần chuyện muốn có thêm một đứa con nữa, nhưng đều bị Alston từ chối, hắn rất thích Bettina, nhưng việc này không đủ để hắn dung túng quyền thế của ả mở rộng ra từng bước, vả lại hiện nay riêng hai đứa con Alan và Anthony đã khiến hắn rất đau đầu rồi, hắn không muốn vì chuyện Hoàng trữ làm cho Chủ tinh rơi vào phiền phức thêm lần nữa, với lại cho dù có thêm một đứa con nữa thì sao? Lúc trước chỉ riêng việc khiến Nghị viện và Hoàng thất thừa nhận thân phận người thừa kế hợp pháp của Anthony đã gần như tiêu hao hết toàn bộ sức lực của hắn, hắn không tự tin mình còn tinh lực để vật lộn với mọi người, làm cho bọn họ thừa nhận thêm một đứa con riêng nữa.
Thêm vào đó lúc thừa nhận Anthony khi xưa, hình tượng của hắn trong cảm nhận của dân chúng thật sự thấp đến cực điểm, dù cho cả đời hắn chiến công hiển hách, chiến tích vô số, vấn đề có con riêng cũng đã thật sự trở thành vết nhơ cả đời hắn, dân chúng có thể chấp nhận Hoàng đế của họ cưới một vị Hoàng hậu lần nữa, nhưng tuyệt đối không thể chấp nhận Hoàng đế có con với một người phụ nữ khác khi tiền Hoàng hậu còn sống, vấn đề mang tính nguyên tắc, cho dù ở thời đại nào cũng làm người ta không thể nhân nhượng.
Lúc ấy vì để vãn hồi hình tượng của mình Alston đã tốn không ít tâm tư, thế cho nên bây giờ mỗi khi nghĩ đến hắn đều mệt mỏi vô cùng, hắn không muốn tự tìm phiền phức cho mình, mà chuyện quan trọng hơn là… Sinh thêm một đứa có chắc có thể làm mình hài lòng, và có thể đối kháng với Alan lớn hơn nó hai mươi mấy tuổi không? Alston không dám khẳng định như vậy.
“Ngài không muốn?” Phu nhân Jenny cười, “Vậy thì người thừa kế của ngài chỉ có hai người, chúng ta bỏ đi hết tất cả tạp niệm, công bằng bình tĩnh nói chuyện, Alan và Anthony ai là người thích hợp với ngôi vị Hoàng Thái tử hơn?”
Phu nhân Jenny không hề biết gì, nói nhiều hơn nữa cũng không có ý nghĩa, Alston xua xua tay: “Cái gì thích hợp hay không thích hợp, Anthony đã sớm là Hoàng Thái tử.”
“Chính là vì nó là lính gác mà Alan không phải?” Phu nhân Jenny không thể tin nhìn Alston, “Ngoại trừ điểm này, ngài còn có thể tìm ra ưu thế nào khác của Anthony không?”
“Không có, quả thật, Anthony chỉ có ưu thế này, nhưng đây là ưu thế trí mạng.” Alston nhíu mày nói: “Jenny, anh đã tăng binh lực dưới tay Alan lên gấp 10 lần, tự thấy đã tận tình tận nghĩa, đừng mong anh nhượng bộ hơn nữa.”
Phu nhân Jenny cười mỉa mai: “Đây chẳng qua là ngài bồi thường cho sai lầm Anthony phạm phải mà thôi, đây chỉ là một cuộc giao dịch giữa ngài và Alan, xin đừng coi việc này như quà ngài tự mình tặng cho Alan chứ.”
Alston bất giác ưỡn thẳng thân trên: “Em nói cái gì? Em đã biết cái gì?!”
“Cái gì em cũng không biết, nhưng bây giờ đã biết rồi…” Đôi mắt của phu nhân Jenny lóe lên u quang, “Chuyện hôm nay quả nhiên là bút tích của Anthony.”
Alston hận không thể cho mình một đấm, từ nhỏ đến lớn cứ như vậy, vừa đối mặt với Jenny là não của hắn lại chập mạch, nói ra một mớ thứ không nên nói!
Phu nhân Jenny lại chẳng bất ngờ chút nào: “Em đã đoán ra từ sớm… Thôi, hôm nay em đến cũng không phải để tranh luận chuyện này với anh.”
“Tình hình bây giờ thế nào anh càng rõ ràng hơn em, hơn một thế kỷ Đế quốc loạn trong giặc ngoài chưa từng ngừng lại, bây giờ còn thêm chuyện phiền phức về dẫn đường…” Phu nhân Jenny khẽ cau mày, “Anh Alston… Chúng ta đã không còn trẻ nữa.”
Alston nhíu mày, phu nhân Jenny cười khổ: “Không có người ngoài, để em nói đàng hoàng với anh mấy câu đi… Anh Alston, em tin chỉ cần có anh, những vấn đề hiện nay đều sẽ không trở thành vấn đề, nhưng một khi đến một ngày chúng ta không còn thì sao? Anthony có thể tiếp nhận vị trí của anh, thống lĩnh cả Đế quốc à? Loại lòng dạ này của nó, cho dù Alan thật sự cúi đầu xưng thần với nó, nó có thể khoan dung với Alan không? Ai biết được Alan sẽ làm ra những chuyện gì… Với cái sự khôn ngoan này của Anthony, nó đấu lại Alan không?”
“Đừng vì tư tâm của anh mà chôn giấu mầm tai họa cho tương tai, nhân lúc căn cơ của Anthony vẫn chưa ổn định, nhân lúc Alan vẫn chưa thật sự bị thương tổn, đánh giá kỹ hai đứa con trai của anh lần nữa đi.” Phu nhân Jenny nhìn sâu vào mắt Alston, chậm rãi nói, “Em tự thấy quan hệ giữa em và ngài năm đó vô cùng thân thiết, nhưng đến thời khắc cuối cùng chúng ta gần như cũng trở mặt thành thù, anh em ruột cùng cha cùng mẹ đã thế, có thể tưởng tượng được tình cảnh giương cung bạt kiếm giữa Anthony và Alan trong tương lai.”
Trong mắt Alston lóe lên vẻ ngại ngùng, thấp giọng nói: “Jenny, năm đó anh vì đại cục, lúc ấy không ít người muốn mượn tay em làm lung lay Hoàng vị của anh, anh bất đắc dĩ lắm mới…”
“Em hiểu nỗi khó xử của anh.” Phu nhân Jenny thản nhiên nói, “Nhưng chuyện không cho phép em thăm hỏi phụ thân bệnh nặng, không cho phép em tiễn phụ thân ra đi, mãi đến sau khi lễ kế vị kết thúc mới cho phép em đặt chân lên Chủ tinh, cũng thật sự là chuyện ngài làm ra.”
Nhớ lại chuyện cũ ý cười trên mặt Jenny phu nhân tan đi hết: “Em đã nói, em sẽ vì chuyện này mà hận anh cả đời, những lời này vĩnh viễn sẽ không thay đổi.”
Phi hành khí từ từ đáp xuống, phu nhân Jenny sửa sang lại áo choàng đứng lên, nói: “Chuyện khi xưa em không muốn nói nhiều, em chỉ hy vọng anh có thể cân nhắc cẩn thận những lời ban nãy của em, không phải em đang thiên vị Alan, chỉ là lấy thân phận một thành viên Hoàng thất, không đành lòng nhìn đến cảnh Đế quốc sụp đổ, xin ngài suy nghĩ cho thấu đáo.”
“Còn nữa, đừng lo lắng chuyện Alan là người bình thường mà ảnh hưởng đến sự thuần khiết của huyết mạch Hoàng thất.” Phu nhân Jenny quay đầu nhìn Alston, “Em và Adair chính là ví dụ tốt nhất.”
Cha mẹ của Thân vương Adair là tổ hợp lính gác và dẫn đường, vì vậy tuy Adair là người bình thường, nhưng anh cũng mang gen của người dị năng, tỉ lệ thức tỉnh trở thành người dị năng ở con cái của anh rất lớn, phu nhân Jenny và Thân vương Adair có hai con trai một con gái, đều là lính gác.
Dứt lời phu nhân Jenny đi xuống phi hành khí, cửa khoang thuyền đóng lại, Alston lâm vào trầm tư.
Jenny cho rằng hắn lo lắng đời sau của Alan đều là người bình thường, Alston đương nhiên không có băn khoăn này, Alan không chỉ mà người dị năng, còn là người dị năng dẫn đường vô cùng mạnh mẽ, nếu có một ngày hắn kết hợp cùng một lính gác, việc con cái cũng là người dị năng gần như là chuyện ván đã đóng thuyền.
Alston đau đầu xoa xoa ấn đường, nếu Alan thật sự là người bình thường thì đã tốt… nhưng nó cứ là một dẫn đường, bây giờ vẫn chưa nhìn ra được gì, tương lai kết hợp với một lính gác khác… ai biết nó có sinh ra tính thuần phục rất lớn hay không? Giao Đế quốc cho một dẫn đường có tính thuần phục với người ngoài, có đánh chết hắn Alston cũng không làm ra được chuyện như vậy.
Nhưng nhìn hiện tại… Alan vẫn rất có chủ kiến, hơn nữa lính gác nó chọn còn là Bùi Nghiêu, đối với Bùi Nghiêu, Alston vĩnh viễn yên tâm 100%.
Nếu Hoàng hậu tương lai là Bùi Nghiêu, vậy cũng không tồi, Bùi Nghiêu thứ nhất không có người nhà thứ hai không có căn cơ, còn trung thành với Alan 100%, như vậy ít nhất không cần quan tâm gia nghiệp của mình đem lợi cho người ngoài.
Trong lòng Alston rối rắm vô cùng, hắn không chỉ lo lắng thân phận dẫn đường chết tiệt của Alan, quan trọng nhất là bản thân hắn cũng đang kiêng kị Alan.
Quan hệ giữa Alston và Alan trước nay chưa từng tốt đẹp, đặc biệt là sau khi Hoàng hậu Marian qua đời, lại đến khi Alan thức tỉnh trở thành dẫn đường, sau đó mình tước đoạt thân phận Hoàng Thái tử của nó, quan hệ của hai người càng đến mức thủy hỏa bất dung.
Nếu thật sự trả lại vị trí Hoàng trữ cho nó, sau khi nắm được quyền lợi càng lúc càng lớn, sau khi không còn tảng đá chặn đường là Anthony, ai biết nó có ra tay với mình hay không? Alston rất muốn tìm cho mình một người thừa kế thích hợp nhất, nhưng trước hết, chuyện hắn coi trọng nhất vẫn là tính mạng của mình.
Alston lâm vào trầm tư… Hoặc là, mình có thể sắp xếp cho Anthony kết hôn sớm một chút, bồi dưỡng người thừa kế của Anthony thành người thừa kế của mình.
Nhưng như vậy lại rơi vào ngõ cụt lúc trước — Chưa nói đến việc người thừa kế của Anthony nhỏ hơn Alan rất nhiều, còn không chắc là người tài giỏi.
Alston bực bội không thôi, hắn đã thật sự thất vọng về Anthony, may mà ngày tháng còn dài, Alston vẫn muốn xem xem, xem xem Anthony có thể trưởng thành nữa hay không.
Mọi sự Alston đều chừa cho mình một đường lui, vả lại xác suất có một ngày Anthony thông suốt, hóa thân thành một chính khách siêu cấp quá nhỏ, hắn quyết định vẫn nên xem xét Alan một chút.
Alan là một dẫn đường, đây vĩnh viễn là chỗ Alston bất mãn nhất, người xưa có câu con gái hướng ngoại, đứa con trai dẫn đường còn không bằng cô con gái đâu! Để tránh xuất hiện tình huống mình không muốn nhìn thấy nhất, Alston đột nhiên ngồi dậy, gọi đến phía hành cung của Alan.
“Sao đấy?”
Đầu bên kia thiết bị truyền tin là giọng nói lười biếng của Alan, Alston nghe vậy bất mãn nói: “Là ta!”
“Tôi biết là ngài mà.” Alan cười mỉa mai, là Alston thì đã sao? Chẳng lẽ đầu bên kia là Alston, mình còn phải quỳ để tiếp điện thoại à? Chẳng hiểu ra làm sao… Alan nhẹ nhàng chụp lấy cổ tay của Bùi Nghiêu không để anh chạy, chậm rãi nói, “Xin hỏi ngài có gì muốn dặn dò?”
Đầu bên kia Alston giống như đang nén cơn tức giận vô bờ, mãi một lúc sau mới lạnh lùng nói: “Nếu đã chọn Bùi Nghiêu, thì phải sống hòa thuận với nó! Đừng để ta biết con đột nhiên lại ở bên mấy đứa bạch liên hay trà xanh! Nói cho con biết! Ta chỉ có thể khoan dung cho con ở bên cạnh Bùi Nghiêu, dám giở trò bát nháo… Coi chừng ta!”
Alan hoang mang nhìn thiết bị truyền tin bị ngắt cái rụp, đây là ý gì? Alston lại phát chứng nóng nảy à?
Bùi Nghiêu có chút lo lắng, hỏi: “Bệ hạ nói gì vậy?”
“Bảo em toàn tâm toàn ý ở bên anh, nếu em dám thay lòng đổi dạ, ông ta sẽ cho em biết thế nào là lợi hại.” Alan bật cười, “Đừng nhìn em như vậy, Alston thật sự nói với em thế đấy.”
Bùi Nghiêu ngượng ngùng vô cùng: “Bệ hạ nói với ngài những chuyện này?!”
“Chắc chắn là vì phát chứng nóng nảy nhiều lần, hiện giờ tinh thần của ông ta có chút không ổn, nhưng mà không sao, anh yên tâm, tuy trước nay em chưa bao giờ sợ ngỗ ngược với ông ta, nhưng lần này em nhất định sẽ nghe lời.” Alan cười dịu dàng với Bùi Nghiêu. “Tuân theo thánh ý của Hoàng đế Bệ hạ, em nhất định sẽ đối tốt với Thiếu tướng ngài.”
—-
Làm Hoàng đế cũng khổ lắm, suốt ngày phải đi dọn tàn cục cho 2 thằng con trai, rồi phải lo lắng đến chuyện yêu đương nhắng nhít của chúng nó… chẳng còn thời gian đâu mà nghĩ đến chính sự nữa =))))
Danh sách chương