Sau khi nói xong chính sự ba người lại hàn huyên trong chốc lát, Alan vô cùng níu giữ phu nhân Jenny ở lại Alice dùng cơm trưa, phu nhân Jenny từ chối không được, mỉm cười đồng ý.

“Công việc hôm nay còn chút lặt vặt, em xử lý một lát.” Alan nhìn Bùi Nghiêu, “Cùng cô đến khu nhà ở của chúng ta, em sẽ đi theo sau.”

Bùi Nghiêu gật đầu: “Vâng.”

“Đài phun nước chỗ này sửa lại rất đẹp…” Phu nhân Jenny cùng Bùi Nghiêu đi trên thảm cỏ xanh nhân tạo, phu nhân Jenny lấy cây quạt đăng ten nhỏ ra, nhắm mắt cảm nhận hơi nước li ti từ đài phun nước theo gió đến, quay đầu cười nói với Bùi Nghiêu, “Thật ra tôi vẫn rất thích nơi này, lúc trước còn bàn tính mỗi năm đều phải đến đây nghỉ ngơi một tháng, đáng tiếc chúng tôi bận quá, thời gian rảnh rỗi của cả nhà quá ít ỏi, bây giờ càng không được nữa rồi, đáng tiếc.”

Bùi Nghiêu luôn đi phía sau phu nhân Jenny, nghe vậy cúi đầu nói: “Ngài quá lời rồi, chỉ cần ngài thích, Alice vĩnh viễn chào đón ngài, Điện hạ.”

Phu nhân Jenny ngây ra một lúc rồi mỉm cười: “Phải, chắc chắn ngài và Alan sẽ không từ chối tôi, chuyện tôi nói không phải là chuyện này… Thiếu tướng, tôi là lính gác đó.” Báo hoa của phu nhân Jenny nghịch ngợm dùng đuôi quét quét mu bàn tay của Bùi Nghiêu, phu nhân Jenny cười cười: “Còn là lính gác chưa từng dấu hiệu dẫn đường, thật không dám giấu, trước khi đáp xuống đất tôi vẫn phải tiêm cho mình một liều thuốc an thần.”

Bùi Nghiêu bừng tỉnh đại ngộ, cúi đầu mỉm cười nói: “Thất lễ rồi, chẳng qua việc này cũng không xung đột, nếu như ngài muốn đến, tôi nghĩ Điện hạ rất vui lòng phong tỏa tạm thời một phần trang viên, để phục vụ cho riêng ngài.”

Bùi Nghiêu suy nghĩ lại bổ sung: “Tôi… tôi cũng rất hoan nghênh, tôi nghe Điện hạ nói, vốn dĩ ngài có thể bán nơi này với giá rất cao, nhưng ngài không làm vậy, mà là để lại cho chúng tôi với giá thấp, tôi luôn rất cảm kích.”

“Ngài thật sự…” Phu nhân Jenny không kiềm được bật cười thành tiếng, “Ngài thật đáng yêu.”

“Nếu ngài nói đến việc lúc trước có một tên phú hào ngu ngốc nhiều tiền muốn mua lại Alice với giá trên trời, vậy tôi rất tiếc phải nói thật với ngài, đó vốn dĩ là một vở kịch tôi với Alan liên thủ diễn ra.” Phu nhân Jenny cười giảo hoạt, “Dụng ý rất rõ ràng, một là vì lấy được danh tiếng tốt, làm cho những người chính trực như ngài kính nể tôi, hai là vì nâng giá bản thân, ngài cảm thấy tôi bán Alice rất rẻ, đó là vì có giá lúc trước để so sánh, thật ra nó vốn không đến mức giá đó.”

“Xin ngài nhất định đừng thất vọng về tôi nha, dù sao cũng là do Anthony thanh toán, sao không lừa cậu ta một chút chứ.” Phu nhân Jenny cười vui vẻ, “Hơn nữa đây là chủ ý của Điện hạ nhà ngài, xin đừng tính lên đầu tôi.”

Bùi Nghiêu dở khóc dở cười: “Ngài chú ý bậc thang…”

Phu nhân Jenny thoải mái khoác tay qua cánh tay của Bùi Nghiêu, vịn vào anh đi lên đình nghỉ mát trung tâm.

“Cái mà nơi này làm cho người ta thích ý nhất chính là khí hậu của nó…” Phu nhân Jenny ngồi xuống hơi ngẩng đầu lên tận hưởng bầu không khí trong lành của Alice, ngưng lại một lát đột nhiên cười, “Ngoại trừ việc có pheromone của dẫn đường làm người ta không mấy hài lòng.”

Phu nhân Jenny mở túi xách nho nhỏ của mình lấy ra một mũi tiêm thuốc an thần, vừa thành thạo tiêm cho mình vừa cười nói: “Làm việc ở đây mỗi ngày, hẳn ngài cũng dùng không ít thứ đồ này nhỉ.”

Bùi Nghiêu không biến sắc “vâng” một tiếng, phu nhân Jenny cười thông cảm: “Vất vả cho ngài.”

Bùi Nghiêu có chút chột dạ, có trời mới biết từ khi thành lập dấu hiệu ngắn với Alan, anh gần như không dùng thuốc an thần nữa.

Giống với lính gác đã thành lập quan hệ kết hợp với dẫn đường, dù chỉ là kết hợp ngắn ngủi, sức kháng cự với pheromone cũng sẽ mạnh hơn rất nhiều, huống hồ Bùi Nghiêu vẫn luôn duy trì khoảng cách thích hợp với các học sinh, tình huống bị pheromone quấy nhiễu rất ít, cho dù ngẫu nhiên bị kích lên nhiệt kết hợp cũng là vì Alan, mà Alan luôn có thể trấn an anh kịp thời, một ám hiệu tinh thần, một nụ hôn an ủi đã có thể làm cho Bùi Nghiêu bình tĩnh trở lại.

“Tuy rằng nói thế này có chút tự khen mình, nhưng tôi vẫn muốn thể hiện lòng tôn kính của mình.” Phu nhân Jenny đặt kim tiêm đã sử dụng sang một bên chờ nó tự động phân hủy, quay đầu nhìn Bùi Nghiêu, “Ngài vì tình yêu mà bỏ đi cơ hội kết hợp cùng dẫn đường, việc này rất không dễ dàng.”

Bùi Nghiêu vội lắc đầu: “Ngài quá lời rồi.”

“Nhưng tôi có thể cảm nhận được, giữa ngài và cháu tôi vẫn còn một lớp ngăn cách.” Phu nhân Jenny chống cằm, mỉm cười, “Có thể thổ lộ ít nhiều với vị trưởng bối này không? Tôi đảm bảo sẽ không nói với Alan đâu.”

Bùi Nghiêu lúng túng nhìn trái ngó phải, mím môi nói: “Cũng không có… Điện hạ.”

Phu nhân Jenny cười lắc đầu: “Không phải tôi đang thẩm vấn ngài, chẳng qua là một người từng trải, không sợ bị ghét bỏ muốn đưa ra cho ngài một ít đề xuất, Thiếu tướng… tại sao lúc nào ngài cũng mang dáng vẻ tâm sự nặng nề vậy? Ngài đang băn khoăn chuyện gì?”

Có lẽ bầu không khí yên ả trong đình nghỉ mát làm Bùi Nghiêu dao động, cũng có thể do cảm giác tương tự với Alan trên người phu nhân Jenny rung động anh, Bùi Nghiêu do dự một lúc, phá lệ mở miệng: “Tôi… tôi không thể đảm bảo mình là lựa chọn tốt nhất của Điện hạ.”

Phu nhân Jenny kinh ngạc: “Tại sao ngài nghĩ như vậy?”

Bùi Nghiêu rũ mắt: “Như ngài đã nói, tôi chẳng khác gì một khúc gỗ, Điện hạ là một người rất lãng mạn rất biết hưởng thụ cuộc sống, ở mặt này cho dù tôi cố gắng thế nào đi nữa… bởi vì nền giáo dục được nhận từ nhỏ khác nhau, tôi nghĩ tôi không có cách nào đạt đến yêu cầu của Điện hạ, những vấn đề như vậy còn rất nhiều, Điện hạ còn rất trẻ tuổi, hơn nữa 10 năm trước đều sống trong viện an dưỡng, người Điện hạ từng tiếp xúc quá ít, tôi hy vọng…”

Bùi Nghiêu ngưng lại một lát rồi nói: “Tôi hy vọng Điện hạ có thể tiếp xúc với thế giới này nhiều hơn, sau đó lý trí đưa ra quyết định.”

“Ngài…” Phu nhân Jenny bật cười, “Sao ngài có thể đứng ở góc độ của nó để suy xét vấn đề? Thiếu tướng… đối diện với cảm tình, chẳng phải ngài nên nghĩ cho bản thân trước sao?”

Bùi Nghiêu cúi đầu: “Cảm ơn ngài đã quan tâm, nhưng tôi là kỵ sĩ của Điện hạ, cho dù đối diện với chuyện gì cũng nên suy nghĩ cho Điện hạ đầu tiên.”

“Vậy nếu sau này Alan yêu người khác…” Phu nhân Jenny nghẹn lời, “Ngài sẽ… sẽ buông tay?”

Bùi Nghiêu gật đầu: “Tôi vĩnh viễn tôn trọng lựa chọn của Điện hạ.”

Phu nhân Jenny bị chấn động đến mức mãi một lúc lâu sau cũng không nói nên lời, Bùi Nghiêu cho rằng Jenny đang lo lắng, lại bổ sung: “Ngài yên tâm, nếu thật sự có một ngày như thế, tôi sẽ từ bỏ hết tất cả những chức vụ hiện tại của tôi, trở về lực lượng Viễn chinh đến một tinh hệ khác, cả đời không quay về Chủ tinh.”

Phu nhân Jenny không thể tin nhìn Bùi Nghiêu: “Cho dù lựa chọn cuối cùng của nó không là ngài, ngài cũng muốn vì nó gìn giữ đất đai bảo vệ biên cương, phải không?”

Bùi Nghiêu cười: “Ngài nghĩ tôi quá cao thượng rồi, việc cuối cùng này cũng là vì bản thân tôi… Tôi có tôn nghiêm của mình.”

“Nhưng tôi có thể cảm nhận được, ngài thích Alan vô cùng.” Phu nhân Jenny thu lại điệu bộ lúc nào cũng bày ra trước mặt người khác, thành khẩn nói, “Tại sao không tranh thủ vì bản thân chứ? Chỉ cần ngài chủ động một chút thôi, Alan sẽ càng tốt với ngài hơn.”

“Tôi…” Bùi Nghiêu ngập ngừng, “Tôi vẫn luôn lo rằng Điện hạ…”

“Xin tha thứ cho tôi, lúc trước thấy hai người mãi vẫn không thể đi đến bước cuối cùng, tôi dùng lòng tiểu nhân cho rằng ngài đang xem chừng, muốn tìm một vị dẫn đường làm bạn đời sau này, nhưng rõ ràng là tôi đã hiểu lầm ngài.” Phu nhân Jenny dịu dàng cầm tay Bùi Nghiêu, hiền từ nói, “Tôi đã hiểu tâm tình của ngài ít nhiều, ngài luôn lo lắng Alan sẽ làm ra quyết định không thỏa đáng, may mà mấy mươi năm trước tôi cũng từng gặp phải vấn đề như vậy, tôi nghĩ tôi có tư cách, cũng có nghĩa vụ nói mấy câu giúp cho đứa cháu đáng thương của tôi.”

“Lúc tôi còn là người kế thừa hoàng vị thứ hai như Alan, tôi và Adair đã yêu nhau, tất cả mọi người, bao gồm phụ thân mẫu thân tôi đều khuyên tôi, đừng xúc động, kết hợp với anh ấy không chỉ đơn giản là tôi đã từ bỏ quyền thừa kế, đồng thời tôi còn mất đi quân quyền vốn đã đến tay, tất cả mọi người đều cảm thấy việc này mất nhiều hơn được, tất cả mọi người đều cảm thấy trong tương lai tôi sẽ hối hận, bao gồm cả Thân vương Adair.” Trong mắt phu nhân Jenny ánh lên ánh sáng dịu dàng, “Nhưng mấy mươi năm đã qua đi, đến nay tôi cũng chưa từng hối hận.”

“Cho dù vì vậy mà tôi mất đi cơ hội trở thành một lính gác hoàn hảo, cho dù cả đời này tôi chỉ có thể dùng thuốc an thần để kiểm soát bản thân, cho dù cả cuộc đời này tôi không thể thử loại kết hợp tinh thần được mô tả trong sách dù chỉ một lần, cho dù vì vậy mà tôi mất đi quyền thừa kế Hoàng vị, nhưng hiện giờ, tôi vẫn cảm thấy tất cả đều đáng giá, hơn nữa theo năm tháng trôi qua, mỗi một lần nhìn thấy Thân vương Adair cảm giác này sẽ sâu thêm một tầng, mọi sự có được có mất, chúng tôi yêu nhau, có được tình yêu người khác có lẽ cả đời cũng không có được, vậy là đủ rồi.”

“Có lẽ ngài không phải là sự lựa chọn thích hợp nhất của Alan, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng đến việc ngài mang đến cho nó hạnh phúc không người nào có thể so sánh được.” Phu nhân Jenny nhìn sâu vào mắt Bùi Nghiêu, kiên định nói, “Hơn nữa cho dù hôm nay tôi không nói những điều này với ngài, sớm muộn cũng có một ngày ngài sẽ tự mình phá tan gông xiềng của mình, chủ động tiếp nhận Alan, ngài đã sớm yêu thương nó sâu đậm, tôi nhìn ra được, ngài yêu nó không ít hơn nó yêu ngài chút nào.”

Bùi Nghiêu bị nói trúng tâm sự, xấu hổ đỏ mặt, phu nhân Jenny tiếc hận nở nụ cười: “Thật đáng tiếc, Alan không nghe thấy lời ngài vừa nói… Nhưng không sao, tôi nghĩ nó có thể cảm nhận được, ngài…”

Không biết là do nghĩ đến Thân vương Adair hay là bị Bùi Nghiêu làm cảm động, phu nhân Jenny có chút kích động, bình tĩnh lại một thoáng mới tiếp tục nói: “Vì nó, mấy lần ngài bất chấp tính mạng, lòng dạ Alan không sắt đá như người ngoài nói đâu, ngài đối tốt với nó, trong lòng nó hiểu rất rõ.”

Bùi Nghiêu siết nắm tay, thấp giọng nói: “Ngài quá lời rồi.”

“Không hề.” Phu nhân Jenny dịu dàng cười: “Tôi vinh hạnh vì cháu mình được người như ngài yêu thương.”

Phu nhân Jenny cười cười bổ sung: “Nhất định đừng cho rằng tôi là thuyết khách của Alan, cũng nhất định đừng cho rằng tôi đến thúc giục ngài, có lẽ ngài biết… biết lúc trước Hoàng hậu Marian gả cho Alston thế nào phải không?”

Bùi Nghiêu khựng lại, gật gật đầu, phu nhân Jenny lắc đầu: “Nỗi bất hạnh của Hoàng hậu Marian ảnh hưởng đến cả thời thơ ấu của Alan, nó không muốn lặp lại bi kịch năm xưa, cho nên vẫn luôn chờ đợi ngài tự mình đưa ra lựa chọn, tôi vô tình quấy nhiễu tiết tấu của nó.” Phu nhân Jenny lắc đầu cười: “Nó cũng không thèm người khác hỗ trợ, nó vẫn luôn tự phụ lắm.”

Bùi Nghiêu không khỏi bật cười, phu nhân Jenny đứng dậy, nói: “Đúng rồi, tôi còn muốn lén thỉnh cầu ngài một chuyện.”

Bùi Nghiêu cúi đầu: “Vâng, Điện hạ.”

“Hiện giờ ngài không khác gì cháu tôi, đừng xa cách với tôi như vậy.” Phu nhân Jenny cười quở trách, “10 ngày sau là sinh nhật của Alston, đến lúc đó Alan nhất định phải về Chủ tinh, ngày đó cho dù bên này có bận rộn đến mức nào đi nữa, tôi cũng hy vọng ngài có thể cùng Alan trở về.”

Phu nhân Jenny hơi đè thấp giọng: “Ngài biết đấy, gần đây Bettina không an phận, tôi lo lắng Alston sẽ tuyên bố gì đó trong bữa tiệc sinh nhật, cũng lo lắng cô ta sẽ tham dự, làm mấy hành động không thỏa đáng, có ngài ở bên cạnh Alan, vừa có thể bảo vệ nó, vừa có thể dập được lửa giận của nó kịp thời, việc này rất cần thiết.”

Bùi Nghiêu hơi nhíu mày, nghĩ một lát gật đầu: “Vâng.”

Phu nhân Jenny vui mừng cười: “Vậy tôi yên tâm rồi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện