10 năm sau, hành cung Efoda tại Chủ tinh.
“Bệ hạ.” Quan lễ nghi hơi cúi đầu, “Hoàng Thái tử Điện hạ thỉnh cầu ngài triệu kiến.”
Đại đế Alston đang đứng trước cửa sổ sát đất, dáng người cường tráng của hắn chắn đi không ít ánh mặt trời, làm cho thư phòng vốn đã không quá rộng rãi càng có vẻ u ám, nghĩ tới những sự cố dạo này trong lòng quan lễ nghi có chút sợ hãi, nhưng sau khi ngừng lại mấy giây vẫn lặp lại câu nói ban nãy, Alston giống như nhìn phong cảnh đủ rồi, quay người lại khẽ gật đầu, quan lễ nghi lui ra, không lâu sau Anthony chậm chạp đi vào.
Anthony mang vẻ bất an nhìn Alston, cố gắng hít sâu mấy lần rồi đi lên phía trước khom mình hành lễ: “Bệ hạ.”
Thú lượng tử sư tử to lớn của Alston đột nhiên mở mắt ngáp một cái, linh miêu đỏ của Anthony giống như bị kim châm nháo nhào lủi về phía sau chủ nhân, cũng không dám đi lấy lòng con sư tử lớn như bình thường.
“Đây chính là Hoàng Thái tử của Đế quốc chúng ta sao?” Alston lạnh lùng đánh giá Anthony, nghiêm nghị trách cứ, “Nhìn bộ dạng mất hồn mất vía của con kìa! Ta nghi ngờ có phải Nghị viện đã đệ trình thư kết tội liên quan đến con hay không! Dũng khí của con đâu?! Trách nhiệm của Hoàng Thái tử đâu?! Cách xử lý khủng hoảng của con là giả vờ đáng thương à?! Thân là chính khách, ngay cả lòng mình con còn không ổn định được, lấy gì để trấn an lòng của dân chúng ủng hộ con?! Ngay cả bản thân con còn không thuyết phục được, con lấy gì để thuyết phục dân chúng tin phục con?!”
Anthony bị Alston quở trách á khẩu không mở miệng được, sau một lúc lâu mới nghẹn ngào nói: “Vô cùng, vô cùng xin lỗi để ngài thất vọng, chuyện lần này quả thật lúc trước con không nghĩ đến, con…”
Vừa nghe thấy câu này Alston càng thêm đau đầu, chuyện lần này thật ra cũng không thể trách Anthony hoàn toàn, cho dù Anthony làm việc hơi nóng vội quá mức, nhưng cũng có thể tha thứ, nó vẫn còn trẻ, phạm sai lầm như ăn cơm, thứ làm cho Alston tức giận là sự yếu đuối của Anthony, sai thì sai đi! Thân là Hoàng Thái tử, thế mà chút đả kích này cũng chịu không nổi! Trong lúc ngẩn người Alston chợt nhớ đến đứa con thứ của mình… Năm ấy mình tàn nhẫn quyết tâm đẩy Alan đi lưu đày, lúc đó biết bao nhiêu người cầu tình, nhưng đến cuối cùng Alan cũng chưa từng nói với mình một câu mềm mỏng, bây giờ Alston vẫn còn nhớ rõ, lúc ấy Alan mới 14 tuổi, câu cuối cùng nói với mình là… Ông chờ đi, thời gian sẽ cho ông cái bạt tai vang dội nhất.
Lúc đó tuy rằng suýt chút nữa vì câu này mà bị Alan khơi dậy chứng nóng nảy, nhưng không thể không thừa nhận, so với Thái tử ôn hòa trước mắt này, thật ra trong thâm tâm Alston vẫn thích tính cách của Alan hơn, đứng ở nơi cao nhất của Đế quốc, không có một trái tim cứng cỏi thì không thể đứng vững được, nếu so về bản chất cứng rắn, mười Anthony cũng không phải là đối thủ của Alan, nhưng đáng tiếc…
Alston mệt mỏi ngồi xuống, im lặng trong chốt lát rồi lạnh giọng nói: “Chuyện lần này con đã quá nóng vội.”
Giọng điệu của Alston không nghiêm khắc giống như lúc nãy làm Anthony yên tâm hơn nhiều, vội gật đầu nói: “Vâng… là con xử lý vấn đề quá qua loa.”
Đã 10 năm, một lượt thống kê mới thể hiện tỉ lệ giữa dẫn đường và lính gác từ 1/1000 năm đó biến thành 1/1007, lúc công bố ra ngoài Nghị viện lại làm mơ hồ con số này đi, trong các loại tư liệu giới thiệu tuyên truyền từ “1/1000” lúc trước thay đổi thành “gần 1/1000”, tất nhiên, cách bịt tai trộm chuông này có thể lừa gạt dân chúng lương thiện khoan dung nhưng không thể bịp bợm chính mình, từ nửa năm trước Nghị viện sớm đã thảo luận đối sách, giống như Alston, Anthony cũng là người ủng hộ tuyệt đối chính sách phân phối dẫn đường, vào một tháng trước, Anthony vừa đưa ra một bản “Chính sách phân phối” liên quan đến việc thay đổi “Chính sách xem mắt” giữa lính gác dẫn đường hiện có, sửa đổi để có thể nâng cao tỉ lệ kết hợp giữa lính gác và dẫn đường một cách hiệu quả, chính sách kết thân vốn kéo dài từ thời chiến, trong “Tháp Ngà” mỗi quý đều sẽ cử hành vũ hội xem mắt một lần, vũ hội kéo dài 7 ngày, dẫn đường tốt nghiệp và lính gác nhận được quyền xem mắt do Đế quốc phê chuẩn sẽ làm quen, yêu đương trong 7 ngày này, vào ngày thứ 8 cùng nhau rời khỏi Tháp Ngà.
Tỉ lệ lính gác và dẫn đường tham gia xem mắt là 3/1, cho nên ở một mức độ nào đó dẫn đường vẫn có quyền lựa chọn nhất định, đây cũng là vũ khí sắc bén mỗi lần Nghị viện dùng để bịt miệng các nhà nhân quyền, mà “Chính sách phân phối” Anthony đưa ra lại phá tan quy tắc thông thường này, ý kiến của hắn là trước khi xem mắt sàng lọc thêm một lần nữa, để đảm bảo mức độ kết hợp của lính gác và dẫn đường có thể đạt trên 90%.
Đương nhiên việc này có sự hậu thuẫn của lý thuyết, số liệu cho thấy, năng lực tác chiến của lính gác và dẫn đường ở mức độ kết hợp trên 80% cao hơn nhiều so với mức độ kết hợp dưới 80%, mà tỉ lệ người dị năng ở đời sau của lính gác và dẫn đường có mức độ kết hợp trên 90% cao hơn 20% so với mức độ kết hợp dưới 90%.
Nói một cách đơn giản, sau khi thực hiện chính sách phân phối, năng lực tác chiến tổng thể của lính gác có được dẫn đường sẽ tăng cường trên diện rộng, tỉ lệ dẫn đường ở đời sau của bọn họ cũng tăng cao trên diện rộng, Anthony thậm chí đã bảo chuyên gia dự đoán ra tỉ lệ lính gác dẫn đường trong 10 năm, 50 năm, 100 năm sau khi thực hiện quy định này, tất nhiên, số liệu trong trạng thái lý tưởng đương nhiên sẽ vô cùng khả quan, Anthony tin rằng, chỉ cần phân phối như thế, sẽ có ngày tỉ lệ giữa dẫn đường và lính gác bằng nhau.
Khác với Anthony hưng trí bừng bừng trước đó, Alston vẫn giữ nguyên thái độ đối với việc này, phía Nghị viện ngoại trừ mấy phần tử cấp tiến trong đầu có lỗ, những người khác cũng giữ im lặng, nhưng vào một tuần trước, đề nghị chưa được Nghị viện thông qua bất cứ trình tự xét duyệt nào đột nhiên bị lộ ra ngoài, trong nháy mắt gây nên sóng to gió lớn trong dân chúng.
Nhất thời các nhà nhân quyền, tổ chức phản Đế quốc, Hiệp hội duy trì quyền lợi của dẫn đường dồn dập đứng ra phê phán hành vi “phản nhân loại” của Hoàng Thái tử Anthony, bản thân Alston cũng chưa cho ra phản hồi, chỉ bảo Nghị viện ban hành một bản giải thích, chứng minh cái gọi là “Chính sách phân phối” chỉ là một ý tưởng lúc trước mà thôi, cũng không có kế hoạch tiến hành thực hiện, hơn nữa đề nghị này cũng không phải là do Hoàng Thái tử Anthony đưa ra, mà là một vị quan viên nào đó trong cung Hoàng Thái tử vẽ ra, Nghị viện cật lực muốn đè sự việc xuống, nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, trên diễn đàn internet nào đó một vị nhân sĩ không biết tên đột nhiên tiết lộ, thật ra vũ hội mấy năm trước đã sớm biến tướng thực hiện chính sách phân phối, chẳng qua các dẫn đường vô tội không biết đối tượng xem mắt của họ sớm đã bị sàng lọc qua mà thôi, câu ngôn luận này chẳng khác gì châm dầu vào lửa, trong nháy mắt đủ loại giải thích lúc trước đã trở thành cái thóp Nghị viện và Hoàng thất lừa gạt dân chúng.
Mà giọt nước làm tràn ly, là một vụ thảm án trong Tháp Ngà mấy ngày trước.
Khi thế giới bên ngoài ầm ĩ loạn xạ, trong Tháp Ngà một dẫn đường 19 tuổi lặng lẽ kết thúc sinh mạng của mình.
Dẫn đường này thức tỉnh vào năm 15 tuổi, trước đó cậu đã có người yêu thanh mai trúc mã là lính gác, sau khi người mình yêu bị đưa đi cậu lính gác đáng thương này gần như sụp đổ, vì hy vọng hư vô mờ mịt lính gác tự nguyện xông ra tiền tuyến, sau 4 năm chém giết lính gác cuối cùng cũng đạt được quân hàm Trung tá – Bậc thấp nhất để có được quyền xem mắt.
Hết thảy mọi thứ đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp, nhưng sau khi dẫn đường nghe nói đến “Chính sách phân phối” thì hoàn toàn tuyệt vọng, từ nhỏ cùng người yêu lớn lên, cậu rõ ràng hơn ai hết, mức độ hòa hợp của bọn họ còn chưa đến 30%.
Trong buổi tối cùng ngày biết được tin tức này, dẫn dường dùng kim tiêm trộm được bơm một ống không khí vào động mạch cổ của mình và để lại di ngôn, cậu thà kết liễu đời mình, cũng không muốn trong tương lai trở thành cái máy của một lính gác xa lạ, mà đến ngày hôm sau, sau khi nhận được tin người yêu của mình đã ra đi, vị lính gác khổ sở chờ đợi đến Mùa xem mắt dứt khoát sử dụng khẩu súng quang tử đã giết địch vô số, nã một súng vào huyệt thái dương của mình.
Cục diện Alston miễn cưỡng ổn định xuống trong nháy mắt lại xáo trộn lên.
Dẫn đường nhẫn nhục chịu đựng sự sắp xếp của Đế quốc tuyệt vọng tự sát, lính gác tướng lãnh vì Đế quốc viễn chinh biên thùy lại bị Đế quốc phản bội, hai vụ án đẫm máu triệt để kích động sự bất mãn tích tụ trong lòng dân chúng bấy lâu, nhất thời trên internet có vô số tiếng chinh phạt, trên đường phố đầy những đám đông phản đối, Nghị viện nỗ lực nhiều lần cũng không thấy kết quả, Anthony gặp ác mộng mấy đêm tinh thần kém đến cực điểm, khi đi ra ngoài không cẩn thận bị chụp trộm, khi gương mặt xám xịt của Anthony lại xuất hiện trên internet cơn phẫn nộ của mọi người rốt cuộc có chỗ phát tiết… Nguồn gốc mọi chuyện đều do tên Hoàng Thái tử phản nhân loại này!
Hàng loạt bài báo về các mặt xấu của Anthony ào ạt nổi lên, từ thân phận con riêng của Anthony cho đến các loại tin đồn bát quái, mọi ký giả cố gắng hết sức sử dụng sở trường đào bới của mình, lột sạch hắn ta mấy lần.
Sau mấy ngày chinh phạt Anthony, ánh mắt của quần chúng lại quay về trên người dẫn đường, tại sao dẫn đường phải tiếp nhận đủ loại đãi ngộ phi nhân loại? Để quốc lấy danh nghĩa đẹp đẽ là bảo vệ, nhưng mấy năm nay các dẫn đường thật sự được bảo vệ sao? Hay vẫn lâm vào tình trạng trở thành công cụ Đế quốc lung lạc và khống chế xã hội cấp cao? Hơn nữa “Chính sách phân phối” nói dễ nghe là vì thực hiện tối đa hóa lợi ích, nhưng ai mà biết bên trong sẽ có trò mèo gì hay không? Cho nhân viên liên quan chỗ tốt nhất định, sau đó tự mình tuyển chọn huyết thống thuần khiết bản thân xem trọng, sức mạnh tinh thần to lớn, dẫn đường gia thế hiển hách, chuyện này cũng không phải là không có khả năng.
Anthony chịu đựng ngòi bút phê phán chém giết của dân chúng trong nhiều ngày đã không còn cái dáng vẻ bình tĩnh ung dung lúc trước, nghĩ đến đám học sinh vây trước cửa cung của mình hắn thật sự sắp điên rồi: “Hy vọng ngài tin con, từ đầu đến cuối con không hề có chút tư tâm gì… Tỉ lệ dẫn đường trong số người dị năng giảm dần từng năm, con đang gấp gáp… Con là vì Đế quốc, con…”
Alston nhắm mắt gật đầu: “Ta tin.”
“Cảm ơn ngài… Bệ hạ.” Sau khi nhận được sự khẳng định của ba mình trong lòng Anthony tốt lên rất nhiều, tiếp tục nói, “Ý của con là… Hiện giờ chúng ta nên tăng mạnh cường độ xét duyệt, không thể để những tin giả lan truyền điên cuồng trên mạng…”
“Chặn lại không bằng khơi thông, dù gì cứ để mọi người phát tiết bất mãn ra đi, hơn nữa đây đều là chuyện nhỏ, chẳng qua chịu vài câu mắng chửi! Năm đó ta chỉ huy không thỏa đáng, lúc gánh vác tính mạng của mười mấy nghìn người, công kích ta gặp phải còn nghiêm trọng hơn con rất nhiều! Ta cũng cáng đáng được!” Alston lạnh lùng ngắt lời Anthony, “Hơn nữa trọng điểm quan tâm của con sai rồi! Việc con nên để tâm nhất hiện giờ là tâm tình của các quân nhân!”
Anthony ngây ra một lúc mới hiểu được, nháy mắt mặt trắng bệch, Alston thở dài, cho dù nói như thế nào, lính gác tự sát lúc trước đã mang đến đủ loại năng lượng tiêu cực, có cái tiền lệ này, các quân nhân sẽ khó tránh khỏi nản lòng thoái chí, cảm thấy tất cả nỗ lực đều không đáng giá, nếu như quân đội thất vọng về Đế quốc, hậu quả này chính Alston cũng không có cách nào liệu trước.
“Mấy ngày này đừng lộ mặt nữa, những chuyện còn lại để ta xử lý.” Alston nhìn Anthony, trầm giọng nói, “Thể hiện phong độ vương giả ra đi, Hoàng Thái tử Điện hạ.”
Anthony nghe thấy lời này chẳng hiểu sao đột nhiên đỏ mắt, sau khi im lặng một lát hắn cúi người hành lễ: “Vâng, Bệ hạ.”
Anthony rời đi, Alston ngồi ở trên ghế hồi lâu mệt mỏi xoa xoa mặt, để giải quyết nguy cơ trước mắt, Chủ tinh có lẽ cần một chút không khí tươi mới và những chủ đề tích cực.
Alston bỗng nhiên lại nhớ đến lời Alan đã từng nói với hắn 10 năm trước, Alston cười khổ một tiếng, cái bạt tai này quả thật rất đau.
Sao Apollo xa xôi, người sắp tròn 24 tuổi – Điện hạ Alan mang ý cười trong trẻo đọc xong bức thư đến từ Hoàng đế Bệ hạ, quan lễ nghi nhìn vị Hoàng tử tuấn mỹ này, có chút không dời nổi mắt, bất giác cũng cười theo: “Điện hạ, xin hỏi có tin tức gì tốt sao?”
Alan tùy tiện ném thiết bị truyền tin sang một bên, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Hoàng đế Bệ hạ cho rằng thân thể của tôi đã khỏi bệnh, có thể quay về Chủ tinh.”
Bên chân Alan, một con rắn Taipan dài 5m đột nhiên khè ra cái lưỡi màu đỏ tươi.
“Bệ hạ.” Quan lễ nghi hơi cúi đầu, “Hoàng Thái tử Điện hạ thỉnh cầu ngài triệu kiến.”
Đại đế Alston đang đứng trước cửa sổ sát đất, dáng người cường tráng của hắn chắn đi không ít ánh mặt trời, làm cho thư phòng vốn đã không quá rộng rãi càng có vẻ u ám, nghĩ tới những sự cố dạo này trong lòng quan lễ nghi có chút sợ hãi, nhưng sau khi ngừng lại mấy giây vẫn lặp lại câu nói ban nãy, Alston giống như nhìn phong cảnh đủ rồi, quay người lại khẽ gật đầu, quan lễ nghi lui ra, không lâu sau Anthony chậm chạp đi vào.
Anthony mang vẻ bất an nhìn Alston, cố gắng hít sâu mấy lần rồi đi lên phía trước khom mình hành lễ: “Bệ hạ.”
Thú lượng tử sư tử to lớn của Alston đột nhiên mở mắt ngáp một cái, linh miêu đỏ của Anthony giống như bị kim châm nháo nhào lủi về phía sau chủ nhân, cũng không dám đi lấy lòng con sư tử lớn như bình thường.
“Đây chính là Hoàng Thái tử của Đế quốc chúng ta sao?” Alston lạnh lùng đánh giá Anthony, nghiêm nghị trách cứ, “Nhìn bộ dạng mất hồn mất vía của con kìa! Ta nghi ngờ có phải Nghị viện đã đệ trình thư kết tội liên quan đến con hay không! Dũng khí của con đâu?! Trách nhiệm của Hoàng Thái tử đâu?! Cách xử lý khủng hoảng của con là giả vờ đáng thương à?! Thân là chính khách, ngay cả lòng mình con còn không ổn định được, lấy gì để trấn an lòng của dân chúng ủng hộ con?! Ngay cả bản thân con còn không thuyết phục được, con lấy gì để thuyết phục dân chúng tin phục con?!”
Anthony bị Alston quở trách á khẩu không mở miệng được, sau một lúc lâu mới nghẹn ngào nói: “Vô cùng, vô cùng xin lỗi để ngài thất vọng, chuyện lần này quả thật lúc trước con không nghĩ đến, con…”
Vừa nghe thấy câu này Alston càng thêm đau đầu, chuyện lần này thật ra cũng không thể trách Anthony hoàn toàn, cho dù Anthony làm việc hơi nóng vội quá mức, nhưng cũng có thể tha thứ, nó vẫn còn trẻ, phạm sai lầm như ăn cơm, thứ làm cho Alston tức giận là sự yếu đuối của Anthony, sai thì sai đi! Thân là Hoàng Thái tử, thế mà chút đả kích này cũng chịu không nổi! Trong lúc ngẩn người Alston chợt nhớ đến đứa con thứ của mình… Năm ấy mình tàn nhẫn quyết tâm đẩy Alan đi lưu đày, lúc đó biết bao nhiêu người cầu tình, nhưng đến cuối cùng Alan cũng chưa từng nói với mình một câu mềm mỏng, bây giờ Alston vẫn còn nhớ rõ, lúc ấy Alan mới 14 tuổi, câu cuối cùng nói với mình là… Ông chờ đi, thời gian sẽ cho ông cái bạt tai vang dội nhất.
Lúc đó tuy rằng suýt chút nữa vì câu này mà bị Alan khơi dậy chứng nóng nảy, nhưng không thể không thừa nhận, so với Thái tử ôn hòa trước mắt này, thật ra trong thâm tâm Alston vẫn thích tính cách của Alan hơn, đứng ở nơi cao nhất của Đế quốc, không có một trái tim cứng cỏi thì không thể đứng vững được, nếu so về bản chất cứng rắn, mười Anthony cũng không phải là đối thủ của Alan, nhưng đáng tiếc…
Alston mệt mỏi ngồi xuống, im lặng trong chốt lát rồi lạnh giọng nói: “Chuyện lần này con đã quá nóng vội.”
Giọng điệu của Alston không nghiêm khắc giống như lúc nãy làm Anthony yên tâm hơn nhiều, vội gật đầu nói: “Vâng… là con xử lý vấn đề quá qua loa.”
Đã 10 năm, một lượt thống kê mới thể hiện tỉ lệ giữa dẫn đường và lính gác từ 1/1000 năm đó biến thành 1/1007, lúc công bố ra ngoài Nghị viện lại làm mơ hồ con số này đi, trong các loại tư liệu giới thiệu tuyên truyền từ “1/1000” lúc trước thay đổi thành “gần 1/1000”, tất nhiên, cách bịt tai trộm chuông này có thể lừa gạt dân chúng lương thiện khoan dung nhưng không thể bịp bợm chính mình, từ nửa năm trước Nghị viện sớm đã thảo luận đối sách, giống như Alston, Anthony cũng là người ủng hộ tuyệt đối chính sách phân phối dẫn đường, vào một tháng trước, Anthony vừa đưa ra một bản “Chính sách phân phối” liên quan đến việc thay đổi “Chính sách xem mắt” giữa lính gác dẫn đường hiện có, sửa đổi để có thể nâng cao tỉ lệ kết hợp giữa lính gác và dẫn đường một cách hiệu quả, chính sách kết thân vốn kéo dài từ thời chiến, trong “Tháp Ngà” mỗi quý đều sẽ cử hành vũ hội xem mắt một lần, vũ hội kéo dài 7 ngày, dẫn đường tốt nghiệp và lính gác nhận được quyền xem mắt do Đế quốc phê chuẩn sẽ làm quen, yêu đương trong 7 ngày này, vào ngày thứ 8 cùng nhau rời khỏi Tháp Ngà.
Tỉ lệ lính gác và dẫn đường tham gia xem mắt là 3/1, cho nên ở một mức độ nào đó dẫn đường vẫn có quyền lựa chọn nhất định, đây cũng là vũ khí sắc bén mỗi lần Nghị viện dùng để bịt miệng các nhà nhân quyền, mà “Chính sách phân phối” Anthony đưa ra lại phá tan quy tắc thông thường này, ý kiến của hắn là trước khi xem mắt sàng lọc thêm một lần nữa, để đảm bảo mức độ kết hợp của lính gác và dẫn đường có thể đạt trên 90%.
Đương nhiên việc này có sự hậu thuẫn của lý thuyết, số liệu cho thấy, năng lực tác chiến của lính gác và dẫn đường ở mức độ kết hợp trên 80% cao hơn nhiều so với mức độ kết hợp dưới 80%, mà tỉ lệ người dị năng ở đời sau của lính gác và dẫn đường có mức độ kết hợp trên 90% cao hơn 20% so với mức độ kết hợp dưới 90%.
Nói một cách đơn giản, sau khi thực hiện chính sách phân phối, năng lực tác chiến tổng thể của lính gác có được dẫn đường sẽ tăng cường trên diện rộng, tỉ lệ dẫn đường ở đời sau của bọn họ cũng tăng cao trên diện rộng, Anthony thậm chí đã bảo chuyên gia dự đoán ra tỉ lệ lính gác dẫn đường trong 10 năm, 50 năm, 100 năm sau khi thực hiện quy định này, tất nhiên, số liệu trong trạng thái lý tưởng đương nhiên sẽ vô cùng khả quan, Anthony tin rằng, chỉ cần phân phối như thế, sẽ có ngày tỉ lệ giữa dẫn đường và lính gác bằng nhau.
Khác với Anthony hưng trí bừng bừng trước đó, Alston vẫn giữ nguyên thái độ đối với việc này, phía Nghị viện ngoại trừ mấy phần tử cấp tiến trong đầu có lỗ, những người khác cũng giữ im lặng, nhưng vào một tuần trước, đề nghị chưa được Nghị viện thông qua bất cứ trình tự xét duyệt nào đột nhiên bị lộ ra ngoài, trong nháy mắt gây nên sóng to gió lớn trong dân chúng.
Nhất thời các nhà nhân quyền, tổ chức phản Đế quốc, Hiệp hội duy trì quyền lợi của dẫn đường dồn dập đứng ra phê phán hành vi “phản nhân loại” của Hoàng Thái tử Anthony, bản thân Alston cũng chưa cho ra phản hồi, chỉ bảo Nghị viện ban hành một bản giải thích, chứng minh cái gọi là “Chính sách phân phối” chỉ là một ý tưởng lúc trước mà thôi, cũng không có kế hoạch tiến hành thực hiện, hơn nữa đề nghị này cũng không phải là do Hoàng Thái tử Anthony đưa ra, mà là một vị quan viên nào đó trong cung Hoàng Thái tử vẽ ra, Nghị viện cật lực muốn đè sự việc xuống, nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, trên diễn đàn internet nào đó một vị nhân sĩ không biết tên đột nhiên tiết lộ, thật ra vũ hội mấy năm trước đã sớm biến tướng thực hiện chính sách phân phối, chẳng qua các dẫn đường vô tội không biết đối tượng xem mắt của họ sớm đã bị sàng lọc qua mà thôi, câu ngôn luận này chẳng khác gì châm dầu vào lửa, trong nháy mắt đủ loại giải thích lúc trước đã trở thành cái thóp Nghị viện và Hoàng thất lừa gạt dân chúng.
Mà giọt nước làm tràn ly, là một vụ thảm án trong Tháp Ngà mấy ngày trước.
Khi thế giới bên ngoài ầm ĩ loạn xạ, trong Tháp Ngà một dẫn đường 19 tuổi lặng lẽ kết thúc sinh mạng của mình.
Dẫn đường này thức tỉnh vào năm 15 tuổi, trước đó cậu đã có người yêu thanh mai trúc mã là lính gác, sau khi người mình yêu bị đưa đi cậu lính gác đáng thương này gần như sụp đổ, vì hy vọng hư vô mờ mịt lính gác tự nguyện xông ra tiền tuyến, sau 4 năm chém giết lính gác cuối cùng cũng đạt được quân hàm Trung tá – Bậc thấp nhất để có được quyền xem mắt.
Hết thảy mọi thứ đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp, nhưng sau khi dẫn đường nghe nói đến “Chính sách phân phối” thì hoàn toàn tuyệt vọng, từ nhỏ cùng người yêu lớn lên, cậu rõ ràng hơn ai hết, mức độ hòa hợp của bọn họ còn chưa đến 30%.
Trong buổi tối cùng ngày biết được tin tức này, dẫn dường dùng kim tiêm trộm được bơm một ống không khí vào động mạch cổ của mình và để lại di ngôn, cậu thà kết liễu đời mình, cũng không muốn trong tương lai trở thành cái máy của một lính gác xa lạ, mà đến ngày hôm sau, sau khi nhận được tin người yêu của mình đã ra đi, vị lính gác khổ sở chờ đợi đến Mùa xem mắt dứt khoát sử dụng khẩu súng quang tử đã giết địch vô số, nã một súng vào huyệt thái dương của mình.
Cục diện Alston miễn cưỡng ổn định xuống trong nháy mắt lại xáo trộn lên.
Dẫn đường nhẫn nhục chịu đựng sự sắp xếp của Đế quốc tuyệt vọng tự sát, lính gác tướng lãnh vì Đế quốc viễn chinh biên thùy lại bị Đế quốc phản bội, hai vụ án đẫm máu triệt để kích động sự bất mãn tích tụ trong lòng dân chúng bấy lâu, nhất thời trên internet có vô số tiếng chinh phạt, trên đường phố đầy những đám đông phản đối, Nghị viện nỗ lực nhiều lần cũng không thấy kết quả, Anthony gặp ác mộng mấy đêm tinh thần kém đến cực điểm, khi đi ra ngoài không cẩn thận bị chụp trộm, khi gương mặt xám xịt của Anthony lại xuất hiện trên internet cơn phẫn nộ của mọi người rốt cuộc có chỗ phát tiết… Nguồn gốc mọi chuyện đều do tên Hoàng Thái tử phản nhân loại này!
Hàng loạt bài báo về các mặt xấu của Anthony ào ạt nổi lên, từ thân phận con riêng của Anthony cho đến các loại tin đồn bát quái, mọi ký giả cố gắng hết sức sử dụng sở trường đào bới của mình, lột sạch hắn ta mấy lần.
Sau mấy ngày chinh phạt Anthony, ánh mắt của quần chúng lại quay về trên người dẫn đường, tại sao dẫn đường phải tiếp nhận đủ loại đãi ngộ phi nhân loại? Để quốc lấy danh nghĩa đẹp đẽ là bảo vệ, nhưng mấy năm nay các dẫn đường thật sự được bảo vệ sao? Hay vẫn lâm vào tình trạng trở thành công cụ Đế quốc lung lạc và khống chế xã hội cấp cao? Hơn nữa “Chính sách phân phối” nói dễ nghe là vì thực hiện tối đa hóa lợi ích, nhưng ai mà biết bên trong sẽ có trò mèo gì hay không? Cho nhân viên liên quan chỗ tốt nhất định, sau đó tự mình tuyển chọn huyết thống thuần khiết bản thân xem trọng, sức mạnh tinh thần to lớn, dẫn đường gia thế hiển hách, chuyện này cũng không phải là không có khả năng.
Anthony chịu đựng ngòi bút phê phán chém giết của dân chúng trong nhiều ngày đã không còn cái dáng vẻ bình tĩnh ung dung lúc trước, nghĩ đến đám học sinh vây trước cửa cung của mình hắn thật sự sắp điên rồi: “Hy vọng ngài tin con, từ đầu đến cuối con không hề có chút tư tâm gì… Tỉ lệ dẫn đường trong số người dị năng giảm dần từng năm, con đang gấp gáp… Con là vì Đế quốc, con…”
Alston nhắm mắt gật đầu: “Ta tin.”
“Cảm ơn ngài… Bệ hạ.” Sau khi nhận được sự khẳng định của ba mình trong lòng Anthony tốt lên rất nhiều, tiếp tục nói, “Ý của con là… Hiện giờ chúng ta nên tăng mạnh cường độ xét duyệt, không thể để những tin giả lan truyền điên cuồng trên mạng…”
“Chặn lại không bằng khơi thông, dù gì cứ để mọi người phát tiết bất mãn ra đi, hơn nữa đây đều là chuyện nhỏ, chẳng qua chịu vài câu mắng chửi! Năm đó ta chỉ huy không thỏa đáng, lúc gánh vác tính mạng của mười mấy nghìn người, công kích ta gặp phải còn nghiêm trọng hơn con rất nhiều! Ta cũng cáng đáng được!” Alston lạnh lùng ngắt lời Anthony, “Hơn nữa trọng điểm quan tâm của con sai rồi! Việc con nên để tâm nhất hiện giờ là tâm tình của các quân nhân!”
Anthony ngây ra một lúc mới hiểu được, nháy mắt mặt trắng bệch, Alston thở dài, cho dù nói như thế nào, lính gác tự sát lúc trước đã mang đến đủ loại năng lượng tiêu cực, có cái tiền lệ này, các quân nhân sẽ khó tránh khỏi nản lòng thoái chí, cảm thấy tất cả nỗ lực đều không đáng giá, nếu như quân đội thất vọng về Đế quốc, hậu quả này chính Alston cũng không có cách nào liệu trước.
“Mấy ngày này đừng lộ mặt nữa, những chuyện còn lại để ta xử lý.” Alston nhìn Anthony, trầm giọng nói, “Thể hiện phong độ vương giả ra đi, Hoàng Thái tử Điện hạ.”
Anthony nghe thấy lời này chẳng hiểu sao đột nhiên đỏ mắt, sau khi im lặng một lát hắn cúi người hành lễ: “Vâng, Bệ hạ.”
Anthony rời đi, Alston ngồi ở trên ghế hồi lâu mệt mỏi xoa xoa mặt, để giải quyết nguy cơ trước mắt, Chủ tinh có lẽ cần một chút không khí tươi mới và những chủ đề tích cực.
Alston bỗng nhiên lại nhớ đến lời Alan đã từng nói với hắn 10 năm trước, Alston cười khổ một tiếng, cái bạt tai này quả thật rất đau.
Sao Apollo xa xôi, người sắp tròn 24 tuổi – Điện hạ Alan mang ý cười trong trẻo đọc xong bức thư đến từ Hoàng đế Bệ hạ, quan lễ nghi nhìn vị Hoàng tử tuấn mỹ này, có chút không dời nổi mắt, bất giác cũng cười theo: “Điện hạ, xin hỏi có tin tức gì tốt sao?”
Alan tùy tiện ném thiết bị truyền tin sang một bên, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Hoàng đế Bệ hạ cho rằng thân thể của tôi đã khỏi bệnh, có thể quay về Chủ tinh.”
Bên chân Alan, một con rắn Taipan dài 5m đột nhiên khè ra cái lưỡi màu đỏ tươi.
Danh sách chương