“Điện hạ.” Quản gia hành cung Efoda nho nhã lễ độ hành lễ với Alan, “Điện hạ Buena vừa mới tặng cho Bệ hạ một chậu hoa quỳnh, nghe nói đêm nay sẽ nở, Bệ hạ và mọi người đang ở trong phòng khách tầng thượng thưởng thức cảnh đẹp khó có này, chắc sẽ xuống sau một chút, Điện hạ muốn nghỉ ngơi ở đây một lát, hay là lên lầu cùng Bệ hạ thưởng thức?”

Bữa tiệc của Alston không sớm không muộn, chọn đúng ngay khi vết thương trên mặt Alan vừa mới tiêu đi, Alan nghe vậy nhìn Bùi Nghiêu, hỏi: “Từng thấy hoa quỳnh nở chưa?”

1000218357_24327_1495720172

Bùi Nghiêu lắc đầu: “Chưa…. chưa thấy, nghe nói thời gian hoa nở ngắn ngủi vô cùng, rất khó xem được.”

“Vậy đi xem xem.” Alan rất tự nhiên dắt tay Bùi Nghiêu, vừa đi vừa nói, “Anh có biết không, loại hoa này có thể làm nguyên liệu nấu ăn, ăn vào có lợi cho phổi… Em đòi Bệ hạ rồi kêu người làm thành thức ăn cho anh có được không?”

Bùi Nghiêu vội nói: “Không cần đâu, hiện… hiện giờ phổi của tôi rất khỏe mạnh.” Bùi Nghiêu sợ Alan thật sự sẽ ở trước mặt mọi người xin Alston hái nụ hoa quỳnh sắp nở ấy xuống cho mình ăn, lại bổ sung: “Loại canh bổ phổi ngài hay cho tôi uống rất hữu hiệu, đã rất lâu rồi tôi không còn ho nữa.”

“Nhìn chung vẫn không bằng người chưa từng bị thương.” Alan gãi nhẹ lòng bàn tay của Bùi Nghiêu, “Sau này vẫn phải ít hút thuốc… Lúc nghiện thuốc có thể nói với em, em rất vui vẻ dùng cách của mình để giúp anh dời sự chú ý đi.”

“Điện hạ…”

“Được được biết rồi không nói nữa.”

Tiếng của hai người xa dần, một thị nữ trong hành cung nhịn không được nói nhỏ với cô bạn: “Điện hạ Alan thật sự sủng ái Thiếu tướng Bùi Nghiêu quá luôn.”

“Này mà tính là gì, tui còn nghe nói…”

Quản gia quay đầu quét mắt nhìn thị nữ đang nói thầm to nhỏ, mấy thị nữ biết ý, vội vàng cúi đầu, tự ai người nấy lui xuống.

“Điện hạ Alan và Chuẩn Vương phi Điện hạ của chúng ta đến hơi trễ nha.” Phu nhân Jenny đã nghe thấy tiếng của hai người từ sớm, đi đến chào đón trước, phu nhân Jenny nhìn Bùi Nghiêu lắc đầu khẽ than, “Bùi Nghiêu, hôm nay con lấy thân phận thành viên Hoàng thất đến tham dự bữa tiệc này nha, vẫn mặc quân trang, là biết hôm nay có không ít cô gái đến, cố ý muốn mê hoặc bọn họ sao?”

Bùi Nghiêu cúi đầu: “Thật có lỗi, chỉ là con không quen mặt lễ phục lắm… lần sau con sẽ chú ý.”

“Bé cưng à, cô chỉ đùa với con xíu xiu thôi, mặc cái gì tùy ý con là được, dù sao mặc gì con cũng là người đàn ông anh tuấn nhất trong bữa tiệc.” Phu nhân Jenny nháy mắt mấy cái, “Điệu nhảy đầu tiên hôm nay có thể nhảy với cô không?”

“Cô.” Alan bất đắc dĩ cười, “Ngài muốn cướp bạn nhảy của con à?”

Phu nhân Jenny cười khẽ: “Thật nhỏ mọn, cô chỉ muốn hưởng thụ cảm giác được các cô gái hâm mộ đố kỵ như thời còn trẻ lần nữa mà thôi, haiz… bao nhiêu năm rồi không được khiêu vũ cùng quân nhân anh tuấn.”

Alan cười: “Cẩn thận đừng để Thân vương Adair nghe thấy lời này.”

“Không sao, mấy ngày nay chú ấy bận đến mức chân không chạm đất, căn bản không quan tâm đến cô.” Phu nhân Jenny nhịn không được cười, “Hiện giờ quân quyền của cha và anh trai Bettina bị phân đến chỗ Adair, ai… ngại quá, cô vốn đã nói với Adair, không cần nhặt cái lợi này, nhưng Bệ hạ cứ phải cho, bọn cô có cách nào chứ.”

Phu nhân Jenny hạ thấp giọng: “Thật ra Bệ hạ đã sớm có ý muốn thu lại quân quyền của phụ huynh Bettina, chẳng qua mãi vẫn không có được cơ hội tốt, lần này cũng coi như loại trừ một tâm sự cho ông ấy.”

“Bettina tội nghiệp, nghe nói vì để nộp khoản tiền phạt hù chết người kia, ngay cả trân châu bảo bối cũng đã bán hết.” Phu nhân Jenny châm chọc mỉa mai Bettina vẫn không quên để tâm đến Bùi Nghiêu luôn một mực im lặng, cô mỉm cười nói, “Cô nghe nói con đã đề xuất không ít ý kiến cực kỳ có giá trị với Bệ hạ, Bệ hạ rất coi trọng đấy, lúc trước cô chỉ biết con rất có thiên phú trong mảng quân sự, không ngờ lại là văn võ song toàn.”

Trong mắt Alan lóe qua chút âm u, anh cười nói với Bùi Nghiêu: “Thay em đi chào hỏi Bệ hạ đi, chắc ông ta vẫn không muốn nói chuyện với em đâu.” Hai người cứ tới chung một chỗ là cãi cọ, Bùi Nghiêu cũng lo lắng bọn họ sẽ phát sinh chuyện gì không vui vẻ ở đây, anh gật gật đầu: “Vâng, Điện hạ.”

Phu nhân Jenny nhìn theo hướng Bùi Nghiêu đi về phía Alston, nhẹ giọng nói: “Có chuyện quan trọng gì muốn nói với cô, đến mức phải tránh đi Thiếu tướng con thương yêu nhất vậy.”

Alan cười vươn cánh tay cho phu nhân Jenny: “Cái gì cũng không giấu được ngài.”

Phu nhân Jenny tươi cười khoác lên cánh tay của Alan, cùng hắn đi sang phía bên kia của phòng khách.

“Ba mẹ của Bùi Nghiêu?” Phu nhân Jenny hơi nhíu mày, “Sao lại muốn hỏi về bọn họ?”

Alan nói thẳng: “Con không muốn bịa ra lý do để lừa ngài, cho nên xin ngài đừng hỏi sâu nữa.”

Phu nhân Jenny bị sự thẳng thắn của Alan chọc cười, nghĩ nghĩ nói: “Nói thật thì cô cũng không rõ lắm, phụ thân của Bùi Nghiêu chính thức trở thành cánh tay đắc lực của Alston là khi cô và Alston đang rạn nứt, trong lúc đó cô và Alston không qua lại gần 20 năm, sau đó tuy rằng chúng ta đã hòa hảo, nhưng chẳng mấy khi cô đến Chủ tinh, đến khi chân chính trở lại thì ông ta đã hy sinh vì nhiệm vụ, cô… chỉ biết ông ta tên là Bùi Toàn, là một vị Thượng tướng rất được người ta tôn kính.”

Phu nhân Jenny tiếc nuối nói: “Khoảng thời gian đó là khi quan hệ giữa cô và Alston căng thẳng nhất, rất nhiều việc cô không rõ lắm.”

“Chỉ nói những chuyện cô biết là được.” Alan do dự một lát, thấp giọng nói, “Alston thật sự vô cùng coi trọng ông ta à? Tuy rằng ngoại giới đều nói như vậy, nhưng con đã tra không ít tài liệu, phát hiện Alston cũng không giao cho ông ta quân quyền quá lớn.”

Phu nhân Jenny nói không chắc chắn: “Việc này… cũng không thể nói rõ điều gì, ông ta là kỵ sĩ của Alston, cũng không phải là tướng quân đóng quân ở bên ngoài, trong tay không có bao nhiêu quân quyền chẳng thể nói lên điều gì, con có giao cho Bùi Nghiêu rất nhiều quân quyền không? Cũng đâu có đâu. Về việc có thật sự coi trọng ông ta hay không, vậy cô rất chắc chắn, khi ấy đang lúc chiến tranh, trên dưới loạn thành một mớ, trong lúc bận rộn Alston đưa không ít văn kiện để ông ta phê duyệt, việc này đã đủ chứng minh tất cả.”

Alan nghe đến câu này trong lòng càng bất ngờ hơn, Alston đối với Bùi Toàn thế mà lại giống mình đối với Bùi Nghiêu!

Cảm tình không rõ ràng Alston dành cho Bùi Nghiêu vẫn luôn làm cho Alan vô cùng bực bội, Alan đã nghĩ đến rất nhiều tình huống, trường hợp tồi tệ nhất chính là… Alston yêu thích một trong hai người cha mẹ của Bùi Nghiêu.

Tuy mẹ của Bùi Nghiêu là dẫn đường, nhưng khả năng của bà rất nhỏ, Alan không cho rằng loại súc sinh như Alston có thể buông tha cho bà, nhưng tình huống này đặt vào Bùi Toàn thì có thể nói được thông suốt, Alston và Bùi Toàn đều là lính gác, Alston sẽ không vì Bùi Toàn mà vứt bỏ cơ hội kết hợp với dẫn đường, cho nên mới bất đắc dĩ buông tay.

Alan không có cách nào chịu được mọi sự thiên vị Alston dành cho Bùi Nghiêu là vì nhìn thấy bóng dáng của Bùi Toàn trên người anh, nếu là như vậy, nếu Bùi Nghiêu là dẫn đường, có phải Alston sẽ làm ra những chuyện đánh mất nhân tính với Bùi Nghiêu hay không?!

Alan thấp giọng hỏi: “Vậy… có khả năng Alston thích Bùi Toàn hay không? Ngài biết loại thích con nói là loại nào.”

Phu nhân Jenny ngây ra một lát, lập tức lắc đầu nói: “Không thể nào.”

Phu nhân Jenny buồn cười nói: “Chuyện khác cô không dám khẳng định, nhưng chuyện này cô có thể đảm bảo với con, tuyệt đối không thể nào, từ nhỏ cô đã cùng Alston lớn lên, cô rất hiểu ông ấy, ông ấy hoàn toàn là một thẳng nam, một chút hứng thú với đàn ông ông ấy cũng không có, thật đấy.”

Thật ra dựa theo giả thiết Alston thích Bùi Toàn thì rất nhiều chuyện cũng không thông suốt, chẳng qua chuyện liên quan đến việc Vương phi Điện hạ của mình có bị người khác dòm ngó hay không, Alan cẩn thận hơn mấy phần so với bình thường, có được sự cam đoan của phu nhân Jenny, trong lòng Alan tốt hơn một chút… Chỉ cần Alston không tìm kiếm bóng dáng của ai trên người Bùi Nghiêu là được.

“Rốt cuộc con đang điều tra cái gì?” Tuy Alan đã nói rõ không muốn nhắc đến, nhưng phu nhân Jenny vẫn không nén được tò mò, “Sao lại vướng mắc đến tận đây?”

Alan lắc đầu cười: “Cảm ơn ngài đã cho con tin tức quý giá này, về những chuyện khác chúng ta đừng nói nữa.”

Sau khi xác định tình địch của mình lại ít đi một người tâm tình của Alan tốt lên rất nhiều, hắn nắm lấy tay của phu nhân Jenny hôn xuống: “Con đi xem Bùi Nghiêu.”

Phu nhân Jenny cười chun mũi với Alan, thả hắn đi.

Bữa tiệc sắp bắt đầu, thành viên Hoàng thất và quan lễ nghi, người hầu, thị nữ của bọn họ đều đã đến, không ít người tụ tập trên tầng thượng, ở đây quá nhiều người, Alan không tiện dùng sức mạnh tinh thần, mất một lúc lâu mới tìm được Bùi Nghiêu, bên người Bùi Nghiêu đang có mấy người vây quanh, đầu mày của Alan lập tức nhíu lại.

“Thiếu tướng, lúc trước tôi đã rất quan tâm đến ngài, mấy câu ngài nói trong lễ khai giải ở Alice tôi đều nhớ hết.” Một cô gái hai mươi mấy tuổi mang theo ý cười trong mắt, tôn sùng nhìn Bùi Nghiêu, “Tôi rất kính nể kiểu người không thích thể hiện, muốn dùng hành động thực tế của mình chứng minh mọi thứ như ngài.”

“Em cũng vậy.” Một cậu nhóc tầm mười mấy tuổi vội tiếp lời, “Suy nghĩ cẩn thận, hành động nhanh nhẹn, nói năng chậm rãi*… Trong cộng đồng người Trung Quốc có câu như thế phải không, ngài hoàn toàn làm được rồi.”

(*Luận ngữ – Khổng Tử. Tham khảo tại)

“Em còn nghe nói kỹ thuật bắn súng của ngài vô cùng tốt nữa.” Lại thêm một cô gái xáp đến, sắc mặt ửng đỏ, giọng nói ngọt ngào, “Có thể biểu diễn kỹ thuật bắn súng của ngài cho chúng em xem một chút không? Em thật sự rất muốn tận mắt nhìn quá đi…”

Mấy người xung quanh nghe vậy đều nhao nhao hưởng ứng, cậu nhóc lúc trước cười nói: “Em cũng nghe qua rồi, có thể biểu diễn cho tụi em xem chút không? Thiếu tướng… cầu xin ngài đó!”

Alan hít sâu một hơi, quả nhiên lúc trước đồng ý với lời mời của Alston là sai lầm! Quân nhân anh tuấn hấp dẫn như Bùi Nghiêu, đến vũ hội nào cũng sẽ bị người ta vây quanh, biểu diễn kỹ thuật bắn súng! Mấy cô này muốn xem cái gì? Dáng bắn súng của Bùi Nghiêu là thứ ai cũng có thể xem sao? [=))]

“Vô cùng xin lỗi.” Bùi Nghiêu hơi lui về phía sau, tránh được cậu nhóc muốn kéo lấy tay anh, rũ mắt nói: “Tuân theo quy định bảo an của hành cung, trước khi lên lầu tôi đã tháo súng lục xuống rồi.”

Cô gái lớn tuổi nhất vội vàng cười nói: “Việc này không thành vấn đề, tôi có thể mượn một khẩu cho ngài, Thiếu tướng… đồng ý với chúng tôi đi mà.”

Bùi Nghiêu lắc đầu: “Xin lỗi… điều này cũng không phù hợp với quy định.”

“Thiếu tướng, trái lệ một lần vì chúng tôi thì có sao đâu? Chúng tôi thật sự rất muốn xem mà.”

Bùi Nghiêu thật sự không giỏi ứng đối với trường hợp này, cúi người muốn thoát thân rời đi, ai ngờ vừa quay người lại đã nhìn thấy Alan ở cách đó không xa.

Alan nửa cười nửa không, chậm rãi đi đến nói: “Làm gì đấy?”

Bùi Nghiêu sợ Alan hiểu lầm, thành thật trả lời, Alan bình thản ung dung “ừ” một tiếng: “Nói vậy anh đã từ chối các em họ đáng yêu của em rồi?”

Bùi Nghiêu mím môi, gật đầu nói: “Việc này quả thật không phù hợp với quy định.”

Alan gật đầu, cười nói: “Làm sao đây, em đột nhiên cũng rất muốn thưởng thức kỹ thuật bắn súng của anh một chút.”

Bùi Nghiêu sửng sốt, do dự một lát gật đầu nói: “Tuân lệnh, Điện hạ.”

Bùi Nghiêu nhận lấy khẩu súng lục Alan tháo xuống từ bên hông, cầm lấy quả táo trên bàn tâng lên vài cái, nhấc tay ném quả táo ra bên ngoài hàng rào bảo vệ tầng thượng, Bùi Nghiêu dùng hai tay cầm súng, nhắm mắt trái, “đoàng” một tiếng, trái táo nổ tung, miếng táo vỡ lộp độp rơi xuống quảng trường trước hành cung.

Alan cười liếc nhìn các chị em họ của mình một cái, không nói cũng rõ: Người này là của mình, người anh quan tâm nhất, dung túng nhất cũng là mình.

Nhìn thấy ánh mắt vừa khâm phục ước ao vừa ghen tỵ của bọn họ, nỗi bực bội trong lòng Alan trở thành hư không.

—–

Nói thật lần đầu tiên đọc đến đây toi đã hy vọng có 1 xô máo chóa về thế hệ trước tạt lên đầu toi… Drama nào toi cũng muốn hít…

Sau khi đọc FOG toi rất muốn đọc ngược của mụ Mạn, mà mụ viết ngược ít quá, k đủ ghiền =)))

Btw, thằng nhóc này, dù mạnh mẽ nghịch thiên bao nhiêu, thì cũng chỉ là một thằng nhóc mới 24 tuổi thôi, yêu đương chẳng khác gì tụi thiếu nhi =)))))
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện