Sau khi tiễn Bark Alan xoay người nắm tay Bùi Nghiêu đi về, hỏi: “Sao đột nhiên lại muốn về? Muốn gặp ông ngoại à?”

Bùi Nghiêu nghe vậy quay đầu nhìn Alan, ngơ ngác: “Ngài vừa hỏi tôi chuyện gì?”

“Mấy ngày nay có phải quá mệt rồi không?” Alan vươn tay đặt mu bàn tay lên trán Bùi Nghiêu sờ thử, lại ôm lấy sau gáy Bùi Nghiêu cúi đầu trán cụng trán với anh, nhíu mày nói, “Không nóng, sao từ nãy đã ngẩn ngơ suốt?”

Động tác của hai người thân mật, các quan thị vệ bên cạnh chỉ cho rằng bọn họ đang thân thiết, đều tự giác lui ra sau một chút, Bùi Nghiêu có chút mất tự nhiên, lắc đầu cúi đầu nói: “Không sao đâu, Điện hạ.”

Alan nghi hoặc nhìn Bùi Nghiêu, cười nói: “Được rồi, lên lầu trước đã.”

Trời đã sắp sáng, Bùi Nghiêu còn nghĩ đến chuyện trong sân diễn tập, vội vàng tắm rửa sau đó muốn quay lại, Alan lấy quân trang Bùi Nghiêu định thay trước một bước, lười biếng cười nói: “Đi đâu đấy?”

Bùi Nghiêu nói: “Đi sân diễn tập, bên đó vẫn chưa xong việc.”

“Đi sân diễn tập cái gì.” Alan trực tiếp kéo Bùi Nghiêu lên giường, vừa thong thả vạch áo tắm của Bùi Nghiêu ra vừa cười nói: “Chẳng phải hôm nay anh không thoải mái sao… Em kiểm tra cho anh.”

Bùi Nghiêu vội lui về phía sau đỏ mặt cúi đầu nói: “Đừng như vậy, tôi không mang thuốc an thần, tôi…”

“Ở bên cạnh em, còn cần thuốc an thần à.” Alan trở mình đè lên người Bùi Nghiêu, nhìn thấy ánh mắt anh né tránh, dịu dàng cười, “Tự nói đi… rốt cuộc là sao vậy.”

Trong lòng Bùi Nghiêu trầm xuống, mím môi quay đầu né tránh ánh nhìn chăm chú của Alan, mà Alan lại tiếp tục lẳng lặng nhìn anh, Bùi Nghiêu chịu không được trước, nói: “Cũng không có gì, xin Điện hạ để tôi đứng lên.”

“Không nói thì khỏi đứng dậy.” Một chân của Alan chen vào giữa hai chân của Bùi Nghiêu, chơi xấu đụng đậy mấy cái, khẽ cười nói: “Anh chịu được là được.”

Bùi Nghiêu kêu khổ không ngừng, đỏ mặt cầu xin: “Tôi thật sự không sao hết, thân thể của tôi rất tốt.”

Alan cúi đầu tìm kiếm bờ môi của Bùi Nghiêu, nỉ non cười nói: “Em cũng thấy cơ thể của anh không sao… vậy là đang làm nũng à? Mấy ngày liền không ôm anh, muốn em rồi?”

“Đang trách em gần đây bận quá không quan tâm đến anh à?” Gần đây hai người vẫn luôn ngâm mình trong sân diễn tập, đã rất lâu không nằm bên nhau như vậy, Alan nhìn dáng vẻ không được tự nhiên của Bùi Nghiêu thì thầm buồn cười, “Lỗi do em.”

Bộ dạng thẹn thùng của Bùi Nghiêu làm cho Alan ngứa ngáy trong lòng, hai tay của hắn càng trở nên không thành thật, trong lòng Bùi Nghiêu vẫn còn vướng bận chuyện khác, cũng không hưởng thụ mấy, rất nhanh Alan đã phát hiện sự khác thường của anh, hơi nhíu mày nói: “Rốt cuộc là sao vậy?”

Bùi Nghiêu do dự mấy bận, thấp giọng nói: “Tôi… vừa nãy tôi nghe thấy lời của ngài và Thượng tướng Bark.”

Đầu ngón tay của Alan khựng lại, cả trái tim như rơi vào hầm băng.

Bùi Nghiêu sợ chọc Alan không vui, nhỏ giọng nhận lỗi: “Tôi không cố ý… Gần đây thính lực của tôi lại tốt hơn một chút, lúc ở dưới lầu đã nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người.”

Trong lòng Alan có vô số ý nghĩ lóe lên, hắn cố gắng làm mình bình tĩnh lại, thấp giọng hỏi: “Anh nghĩ sao?”

Bùi Nghiêu rũ mắt, một lúc sau thấp giọng nói: “Thật ra tôi cũng từng nghĩ đến chuyện Thượng tướng Bark nói, lúc trước nếu Bệ hạ công khai chuyện ngài là dẫn đường, có lẽ cuộc sống của ngài sẽ trở nên thoải mái hơn nhiều.”

Bùi Nghiêu nhắm mắt lại, tự trách nói: “Uổng cho tôi lớn hơn ngài vài tuổi, lại luôn được ngài săn sóc, giống như chuyện dấu hiệu… tôi cũng không biết ngài có nhiều suy tính đến thế.”

Alan thở phào một hơi, hắn biết mà, nếu Bùi Nghiêu thật sự nghe được chuyện của Bùi Toàn, sao có thể chỉ cự nự không được tự nhiên với mình.

Lúc sau Bùi Nghiêu mới trở về, tất nhiên không nghe được chuyện Bark nói với mình đầu tiên, Alan khó khăn lắm mới yên lòng lại được, lắc đầu bật cười: “Em còn tưởng là chuyện gì, việc này có gì đáng để chán nản đâu?”

Alan cúi đầu hôn lên trán Bùi Nghiêu, cười nói: “Sao vậy? Chẳng lẽ anh cũng đang khéo lo trời sập giống như ông ngoại à? Nếu anh đã nghe được thì hẳn là biết lập trường của em, không phải em không chuẩn bị, đừng lo lắng.”

Bùi Nghiêu lắc đầu: “Tôi không thể nào không hổ thẹn được, những việc này… vốn nên là tôi suy xét, tôi không làm tròn trách nhiệm của mình.”

Alan mỉm cười: “Trách nhiệm của anh? Anh cảm thấy trách nhiệm của anh là gì?”

“Bảo vệ ngài.” Bùi Nghiêu nhìn Alan, “Để ngài có thể an tâm sinh hoạt.”

“Việc này ngài đã làm được rồi, ngài không chỉ cứu tính mạng của em một lần.” Alan cúi đầu khẽ hôn lên môi Bùi Nghiêu, “Hơn nữa thứ anh cho em không chỉ là những điều này, em đã nói với anh chưa? Có anh em mới cảm thấy mạng sống có ý nghĩa đến thế.”

Alan mỉm cười: “Thiếu tướng, chắc anh vĩnh viễn không hiểu được mình quan trọng với em bao nhiêu đâu, anh có hiểu loại tâm tình không cần anh làm gì cả, chỉ cần chịu yêu em là em đã có thể thỏa mãn rồi không?”

Giọng của Bùi Nghiêu nghẹn lại: “Tôi hiểu.”

“Vậy là đủ rồi.” Alan cười an ủi, “Mỗi người chỉ cần làm việc thích hợp với bản thân là được, anh cũng không giỏi ứng đối với mấy chuyện quyền lợi hỗn loạn này, để em làm, không sao cả, chẳng lẽ hễ có chuyện là anh đều phải tự lực tự làm mới được à? Không cần thiết.”

“Hơn nữa em chưa từng nghĩ đến việc bắt anh phải trả giá bất cứ điều gì vì em, nếu thật sự có gì…” Giọng của Alan càng lúc càng nhẹ, mỉm cười nhỏ nhẹ nói bên tai Bùi Nghiêu, “Chỉ cần làm tròn trách nhiệm và nghĩa vụ một Vương phi cần thực hiện là được, giống như bây giờ.”

Lỗ tai của Bùi Nghiêu đỏ lên, vẫn đang vùng vẫy lần cuối cùng: “Bên sân diễn tập…”

“Anh nhìn coi, vừa mới nói phải làm tròn trách nhiệm của mình.” Alan trách mắng cắn nhẹ vành tai của Bùi Nghiêu một cái, “Quẳng người đàn ông của mình không quan tâm đến, đi chăm sóc mấy dẫn đường bé nhỏ kia, anh đang ép em trừng phạt anh à?”

Alan lắc đầu khẽ than: “Bùi Nghiêu, anh sắp bào mòn hết tính tình của em rồi, nếu là lúc trước em nhất định sẽ trừng phạt anh, thế mà bây giờ lại không nỡ lòng… anh nói xem anh giày vò người ta biết chừng nào.”

Bùi Nghiêu bị loại miêu tả này của Alan chọc đến mức mặt đỏ tai hồng, lắc đầu nói: “Lúc nào tôi…”

“Chính là lúc này.” Alan ngậm lấy môi dưới của Bùi Nghiêu, liếm nhẹ rồi cười nói, “Sau khi tắm xong mặc áo tắm đi qua đi lại trước mặt em, cố ý quyến rũ em, dụ dỗ em đến khi em muốn ôm anh thì lại tìm cớ muốn chạy đi mất, vậy cũng đành thôi đi…”

Alan trưng ra vẻ chẳng biết làm sao với Bùi Nghiêu, “Sau đó còn nói ra nhiều lời nói làm em muốn thương anh hơn, Thiếu tướng, anh cố ý à?”

Bùi Nghiêu không biết giải thích từ đâu, đỏ mặt lắc đầu nói: “Tôi không có mà, ngài nghĩ nhiều rồi.”

“Vậy ý anh là em tự mình đa tình sao?” Alan được lý không chịu buông tha cho người ta, ép hỏi, “Những việc này toàn là do em tự suy diễn, thật ra anh vốn không yêu em không thích em?”

Bùi Nghiêu phản bác theo bản năng: “Đương nhiên không phải!”

“Vậy chẳng phải là được rồi à.” Alan thuận lợi dẫn dắt suy nghĩ của Bùi Nghiêu đi theo hướng mình mong muốn, hài lòng cười nói, “Được rồi, không đấu võ mồm nữa, có sức thì làm chút chuyện khác…”

Alan lại hôn lên môi của Bùi Nghiêu, lần này có thế nào cũng không để Bùi Nghiêu có tâm tư nghĩ đến chuyện khác nữa, miệng lưỡi cùng được sử dụng, hai tay cũng trượt vào trong áo tắm của Bùi Nghiêu…

Sau khi hai người dùng tay giải quyết dục vọng của nhau thì trời đã hửng sáng, Alan xuống giường đi vào phòng tắm lấy khăn ướt đến lau sơ cho Bùi Nghiêu, trở mình lên giường tiếp tục kéo người vào lòng, nhắm mắt cười nói: “Đừng nói với em muốn đi sân diễn tập nữa, bây giờ mùi pheromone trên người anh thật sự quá nồng, nếu dám để dẫn đường khác ngửi thấy… anh đoán xem em sẽ xử người đó thế nào.”

Bùi Nghiêu đoán cũng không dám đoán, Alan là người ghen với cả thú lượng tử của mình, hắn làm ra chuyện gì Bùi Nghiêu cũng không thấy kỳ quái, hơn nữa so với chuyện này Bùi Nghiêu càng có chuyện kiêng kị hơn… Trên người anh không chỉ có mùi pheromone của anh, của Alan càng nhiều hơn, trước khi pheromone nhạt đi anh tuyệt đối sẽ không rời khỏi căn phòng ngủ này.

“Được rồi ngủ đi.” Alan nhét góc chăn cho Bùi Nghiêu, “Có việc bọn họ sẽ đến tìm chúng ta.”

Lăn qua lăn lại một lúc lâu Bùi Nghiêu cũng mệt, anh gật gật đầu, không lâu sau đã ngủ mất.

Lát lâu sau Alan từ từ mở mắt ra, nhìn gương mặt say ngủ của Bùi Nghiêu hắn cuối cũng cũng thở phào một hơi… Lần này coi như an toàn lướt qua. Nếu có thể, Alan hy vọng Bùi Nghiêu vĩnh viễn không biết chân tướng về cái chết của ba mẹ anh.

Từ nhỏ Alan đã lớn lên trong thù hận, biết rõ nỗi đau trong đó, hắn cực kỳ không muốn Bùi Nghiêu cũng rơi vào.

Mối thù của Bùi Toàn hắn sẽ báo thay cho Bùi Nghiêu, mà Thiếu tướng của hắn, chỉ cần tiếp tục sống bình bình an an, vô ưu vô lo là được.

Alan cưng chiều hôn lên môi của Bùi Nghiêu, cũng nhắm hai mắt lại.



Có cảm giác lâu rồi mới thấy hai trẻ thân thiết *khóc một dòng sông*

Mấy bạn công của mụ Mạn thiệt sự làm người ta động lòng quá… ;A; so soft…

Toi lại muốn đi đọc lại bộ Bạo quân huhuhu
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện