Bùi Toàn tháo mặt nạ sắt xuống, dịu giọng an ủi vợ Moira: “Không liên quan đến Bùi Nghiêu, bọn anh chỉ đang thảo luận kế hoạch lần này.”

Moira đau khổ lắc đầu: “Đừng gạt em, vừa nãy em nghe rất rõ ràng, các anh muốn phá hoại mùa xem mắt năm nay… Bùi Toàn, Bùi Nghiêu là Hiệu trưởng của Alice, xảy ra chuyện như vậy, nhất định con nó sẽ bị liên lụy!”

“Liên lụy hữu hạn mà thôi.” Bùi Toàn ôm lấy Moira, cúi đầu nhỏ giọng trấn an, “Không nghe thấy lời của anh à? Anh đã bố trí địa điểm tại Tháp Ngà, cho dù xảy ra chuyện cũng không liên quan đến nó và Alan, tin anh, anh không quan tâm con ít hơn em, anh sẽ không hại nó, càng không cho phép người khác thương tổn đến nó.”

Moira vẫn không thể bình tĩnh, giọng nói mang theo nghẹn ngào: “Tại sao anh nhất định phải liên thủ với người nhà Camplin chứ… Rõ ràng anh biết bọn họ đứng ở phía đối địch với Hoàng Thái tử, bọn họ đã làm hại Bùi Nghiêu của chúng ta không chỉ một lần…”

Trong mắt Bùi Toàn lóe lên vẻ tàn độc, trầm giọng nói: “Chính vì thế nên càng phải bắt tay với bọn chúng, như vậy sau khi làm xong anh dứt ra, mới có thể đổ hết tội trạng lên đầu nhà Camplin, yên tâm, anh chưa từng nghĩ sẽ bỏ qua cho bọn chúng.”

Nhìn người vợ yếu ớt Bùi Toàn mềm lòng, thì thầm giải thích: “Hơn nữa bây giờ anh cũng cần một người giúp anh sắp xếp mọi việc ở Chủ tinh, tuy nhà Campin đã xuống dốc, nhưng nhân mạch của bọn chúng vẫn còn, làm một số việc sẽ rất thuận tiện.”

“Sẽ thuận tiện hơn Alan sao?” Moira rưng rưng nước mắt, vặn hỏi, “Rõ ràng anh biết Alan có tâm lấy lòng anh, giao cho cậu ấy không tốt sao? Anh sớm có quan hệ tốt với cậu ấy… em cũng có thể sớm ngày gặp Bùi Nghiêu.”

Bùi Toàn cười bất đắc dĩ: “Giao cho Alan? Em muốn để bạn đời của con trai em tự tay đối phó với phụ thân của cậu ta? Ha ha… tuy là anh đoán rằng Alan cũng đã làm không ít chuyện như vậy.”

Moira ngẩn ra, lập tức ngừng khóc cười nói: “Bạn đời của con trai… nói vậy anh đã đồng ý? Anh chấp nhận quan hệ của Hoàng Thái tử và Bùi Nghiêu rồi, phải không?”

Bùi Toàn bất đắc dĩ, đành nói: “Tạm thời chấp nhận… nhưng nếu để anh phát hiện cậu ta giống Alston, vì bản thân có thể hy sinh tất cả, anh vẫn sẽ thay đổi quyết định bất cứ lúc nào, dẫn Bùi Nghiêu đi.”

“Không đâu.” Mắt Moira ngấn lệ, cô cười phản bác, “Trong lòng anh cũng rõ, cậu ấy không giống với Alston, nếu không cậu ấy sẽ không bất chấp nguy hiểm, một thân một mình đến gặp anh, Hoàng Thái tử thật lòng muốn cùng Bùi Nghiêu bước tiếp đoạn đường sau này.”

Bùi Toàn cúi đầu cười khẽ: “Hy vọng vậy…”

“Nói thật lòng, thật ra em rất vui mừng vì Bùi Nghiêu có thể ở bên cạnh Hoàng Thái tử.” Moira lau nước mắt nhỏ giọng nói, “Hoàng Thái tử rất tốt với con, tốt vô cùng… Có người chăm sóc con như vậy em rất yên tâm.”

Moira vừa nói nước mắt lại chảy, khẽ nức nở bảo: “Bùi Nghiêu của em không một mình, tuy không có chúng ta ở bên cạnh con, vẫn có người khác trông nom nó, cuối cùng đã có người săn sóc cho nó…”

Nhớ đến cậu con trai chưa từng gặp lại trong 30 năm nước mắt của Moira lã chã không ngừng, cô nghẹn giọng khóc nói: “Em xem phỏng vấn của con, nó nói Hoàng Thái tử là quà tặng ba mẹ của nó ở trên thiên đường tặng nó, em thật sự rất muốn nói với con, ba mẹ vẫn chưa chết, con nó không phải là cô nhi…”

“Được rồi, đã quên lời bác sĩ nói rồi à? Đừng khóc nữa.” Bùi Toàn lau nước mắt cho Moira, thấp giọng an ủi, “Không bao lâu nữa là em có thể gặp con rồi.”

Moira gật đầu, là dẫn dường nên cô bất giác muốn thuận theo lính gác của mình, sau khi cảm xúc hơi bình ổn lại cô gật đầu nói: “Vâng, không lâu nữa thôi.”

“Được rồi, đi lau mặt đi.” Bùi Toàn đưa vợ về khoang thuyền nhỏ sau cánh cửa ngầm, “Nghỉ ngơi một lát.”

Chủ tinh, dinh thự Camplin.

Camplin con đi qua đi lại không ngừng trong phòng, đến tận buổi tối mới đợi được Camplin cha đi mãi chưa về, Camplin cha cười với con trai, thong thả ung dung cởi áo khoác, thu dọn xong xuôi sau đó mới về thư phòng ngồi, cùng con trai bàn bạc chuyện lúc trước.

“Ngài gặp hắn tận mắt không?” Camplin con vội vàng hỏi, “Lập trường của hắn có nghiêng về chúng ta hơn không? Ngài có hứa hẹn sau khi Điện hạ Anthony kế vị sẽ cho ông ta lợi ích không?”

Đối mặt với hàng loạt câu hỏi của Camplin con Camlin cha bất đắc dĩ nói: “Con đã nghĩ quá xa… Đừng thiển cận như thế, trước hết chỉ quan tâm chuyện trước mắt đã!”

Camplin con gật đầu, nhịn không được lại hỏi: “Vậy ngài trao đổi với hắn thế nào? Hắn cảm thấy kế hoạch của chúng ta thế nào?”

Nói đến đây Camplin cha nhíu mày, lão thuật lại câu trả lời của Bùi Toàn cho Camplin con, cảm thấy kỳ lạ nói: “Ba cũng nhìn không thấu… Hắn dường như vô cùng oán hận Bệ hạ, nhưng lại không có ý làm hại Alan, theo lý mà nói thì không nên vậy, nếu là trước kia thì thôi, nhưng bây giờ Alan đã là Hoàng Thái tử, nếu hắn hận Bệ hạ, tại sao lại mang vẻ thờ ơ với người thừa kế của Bệ hạ? Thật sự có người có thể phân rõ ân oán, không muốn liên lụy đến người khác như vậy à?”

Camplin cha càng nghĩ càng hoang mang: “Hơn nữa, ba thấy hắn… luôn có cảm giác như đã quen biết, giống như trước kia đã từng gặp.”

Camplin con khó hiểu hỏi: “Chẳng phải ngài nói hắn luôn mang mặt nạ sắt sao?”

“Phải… Ba nói là loại cảm giác đó.” Camplin cha nhớ lại từng li từng tí trên tinh hạm, nghĩ mãi cũng không tìm được câu trả lời, “Rốt cuộc là ai.”

Camplin con liếm môi, to gan đưa giả thiết: “Có khi nào là Thượng tướng Bark không? Ông ta muốn Alan sớm ngày kế vị, nên mới…”

Camplin cha lắc đầu: “Không thể nào, nếu là ông ta ba đã nhận ra, rõ ràng người đó trẻ hơn Bark rất nhiều, cho dù là thuộc hạ của Bark cũng nói không thông, hiện giờ Alan đã là Hoàng Thái tử, thành thành thật thật đợi kế vị là được, hà tất gì ông ta phải tự giày vò?!”

Camplin con “ai” một tiếng, nói: “Mặc kệ hắn là ai, tóm lại hiện giờ có thể giúp chúng ta là được, nhưng mà phụ thân, ngài… ngài thật sự chắc chắc thuốc đó có tác dụng với Alan không? Con… nếu ngài nói nó là lính gác con cũng tin, nhưng…”

Camplin cha nhíu chặt mày, thật ra trong lòng lão cũng không chắc chắn lắm, nhưng đây đã là tia hy vọng trở mình cuối cùng của gia tộc lão, Camplin cha nhắm mắt cắn răng nói: “Cược một ván đi, nhìn chung chúng ta không thiệt gì, mọi thứ liên quan đến tiền đều là do tên kia sắp xếp, chúng ta chỉ ra sức mà thôi, cho dù thất bại cũng không sao, chúng ta cẩn thận chút, đừng để người khác phát hiện có liên quan đến chúng ta là được, nếu mà thành công…”

Camplin con gật đầu: “Bây giờ con cũng đã dựa vào khả năng một phần vạn này để vực dậy bản thân, cứ thử đi.” Camplin con vẫn có chút lo lắng, nhịn không được lại xác nhận lần nữa: “Đây thật sự không phải cái bẫy người khác giăng cho chúng ta phải không? Tại sao tên kia lại tới tìm chúng ta? Ai cũng biết nhà Camplin đã xuống dốc rồi mà.”

“Hừ, nếu không xuống dốc thì sẽ vì tiền tài mà cùng một giuộc với hắn à? Hắn hiểu rõ chúng ta vẫn còn khả năng hỗ trợ hắn, nên mới tìm đến chúng ta.” Cằm của Camplin cha hơi hất lên, híp mắt nói, “Cho dù gia tộc Camplin có thất thế, cũng là gia tộc nuôi dưỡng ra Hoàng tử.”

Trong lòng Camplin con dễ chịu hơn một chút, nói: “Vâng, bên phía con sẽ nhanh chóng chuẩn bị, thuốc đó là hàng cấm, kiếm được hơi khó khăn, bây giờ hai phòng thí nghiệm đang chế tạo, nhưng có vài nguyên liệu không dễ vận chuyển, khối lượng lớn như vậy, vẫn cần một khoảng thời gian.”

“Đừng vội đẩy nhanh tiến độ.” Camplin cha lạnh lùng liếc nhìn Camplin con, “Thuốc đó là mấu chốt chúng ta có thể trở mình hay không, thà chậm một chút, tuyệt đối không được làm ẩu.”

Camlin con cúi đầu trả lời: “Vâng.”

“Còn nữa, đừng thấp thỏm nóng vội quá, giờ cách kế hoạch của chúng ta vẫn còn xa, đừng vui mừng quá sớm.” Camplin cha mệt mỏi tựa lên ghế, nghĩ nghĩ lại ngồi dậy dặn dò, “Nhớ kỹ! Tuyệt đối không thể nói với em gái con!”

Camplin con vội vàng gật đầu: “Yên tâm, con chưa hồ đồ đến vậy đâu.”

Nhớ đến cô con gái của mình Camplin cha càng bực mình, nằm xuống lần nữa uể oải nhắm mắt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện