Trên ngọn núi Quát Thương, có một đồi trồng bạt ngàn trà, từng từng lớp lớp trông như bậc thang.

Mười mấy ngọn đồi trà trải dài bất tận đó là sản nghiệp của cha Diệp Tuyền. Hoặc nói đúng ra là sản nghiệp mà cha anh ta chung vốn với vài người bạn nữa.

Diệp Tuyền, là hậu nhân của đạo sĩ nổi tiếng thời Đường, thiên sư Diệp Pháp Thiện. Nơi này, cả một thị trấn, bảy thôn xóm, đa số là con cháu của nhà họ Diệp. Có điều theo ghi chép trong gia phả dòng họ, chi này của anh, đời đời định cư ở đây, là con cháu trực hệ, đích truyền.

Ngoài ra, từ lúc có ký ức đến nay, anh được ông nội dạy bảo, theo như ông nói thì nghiên cứu thuật phong thủy là bản lĩnh được tổ tiên lưu truyền lại, không được thất truyền vào đời của anh được.

Cho nên từ khi còn nhỏ, Diệp Tuyền đã bắt đầu học về phong thủy cho đến tận khi tốt nghiệp đại học.

Chẳng qua là thời thế thay đổi, cho dù anh thích phong thủy, vẫn đang nghiên cứu về phong thủy, nhưng cũng chưa từng mong kiếm sống dựa vào nghề này, thậm chí cha của anh cũng không đồng ý anh theo nghề.

Cho nên vừa tốt nghiệp xong, anh liền theo ý của cha thi vào công chức nhà nước.

Nhưng cuộc thi công chức cạnh tranh vô cùng khốc liệt, còn căng thẳng hơn thi trạng nguyên thời cổ đại. Anh nỗ lực rất lâu nhưng cuối cùng vẫn thất bại. Thậm chí, anh còn giảm thấp tiêu chuẩn xuống, thi vào các đơn vị tổ chức sự nghiệp nhưng cũng không đậu.

Lúc này anh nhớ đến những lời ông nội từng nói, đời này của anh không có duyên làm trong ngành nhà nước. Cho dù có miễn cưỡng vào được thì cũng sẽ chật vật, khó khăn, kết cục không tốt đẹp.

Hai lần thất bại làm anh cảm thấy chán nản. Nhưng điều đả kích anh hơn còn ở phía sau.

Khi biết được kết quả, anh buồn bã trở về phòng trọ, muốn tâm sự nỗi lòng với bạn gái.

Trong nhà trọ, cô bạn gái quen đã mấy năm của anh sau khi biết anh lại thi rớt chẳng nói lời nào, bắt đầu thu dọn hành lý. Anh kinh hoảng, trợn tròn mắt, vội vàng hỏi nguyên do.

"Chúng ta chia tay đi."

Bạn gái anh thu dọn hành lý xong, buông một câu rồi quay người rời đi. Diệp Tuyền cảm thấy lồng ngực như có ai bóp nghẹn, toàn thân suy sụp, anh muốn níu kéo, liều mạng ngăn cản, thậm chí từ bỏ tôn nghiêm, khổ sở cầu xin, nhưng đáng hổ thẹn là anh lại thất bại.

Hiện thực tàn khốc khiến anh không thể chịu đựng được.

Tốt nghiệp được hơn nửa năm, cuối cùng công chẳng thành, danh chẳng toại, lại còn bị người yêu bỏ, anh cảm thấy nghi ngờ cuộc đời.

Mưa liên miên, căn phòng trọ dột lỗ chỗ, đúng là chó cắn áo rách, trong lúc anh đang mông lung với cuộc đời, thì lại hay tin dữ từ cha mình, là ông nội anh đã qua đời, hưởng thọ chín mươi ba tuổi.

Anh đau đến tê tâm liệt phế, thương tâm quá độ, vội vàng về nhà chịu tang, bận rộn mấy ngày trời, mới xem như là kết thúc tang sự.

Chịu đả kích liên tiếp, anh mệt mỏi rã rời cả cơ thể lẫn trí óc, cuối cùng bệnh nặng một trận, nằm trên giường mấy ngày mới dần dần khỏe lại. Sau đó, được bạn thân động viên an ủi, anh mới nghĩ thoáng ra.

Cuộc đời này còn rất nhiều chuyện tốt đẹp, phải lạc quan hướng về phía trước.

Người chết thì cũng đã chết rồi, còn người sống vẫn phải tiếp tục sống.

Diệp Tuyền thở dài một hơi, leo bộ lên núi.

Cha của anh không có thiên phú về phong thủy. Vì vậy, ông nội cũng đã sắp xếp từ trước, cho cha anh nhận thầu ngọn đồi hoang để trồng trà. Mười mấy năm qua cũng có danh tiếng nhất định. Có điều, thương hiệu trà của cha anh cũng chưa phải thương hiệu nổi tiếng nên lợi nhuận cũng không quá cao. Tổng thu nhập mỗi năm khoảng vài trăm triệu, đủ cho cả gia đình sinh hoạt với mức sống trung bình khá.

Diệp Tuyền đi lên đồi liền thấy cha anh đang tưới nước cho cây trà. Từ xa anh cất tiếng gọi rồi bước nhanh về phía đó.

Cha Diệp đặt bình tưới xuống một mỏm đất, trách anh: “Con vừa mới khỏe lại, không ở nhà nghỉ ngơi, lên đây làm gì?”

“Con lên đây xem xem ạ.” Diệp Tuyền cũng ngồi xuống đất: “Xem con giúp được gì ba không?”

“Ừ!”

Cha Diệp gật đầu, lấy thuốc trong túi ra châm một điếu hút, nhả ra một làn khói: “Con tốt nghiệp lâu như vậy rồi… lại không thi đậu công chức, sau này con muốn làm gì?”

“Chuyện này…” Diệp Tuyền cũng cảm thấy mờ mịt, không biết phải trả lời thế nào.

“Hay là, ở lại đây đi.” Cha Diệp đề nghị: “Ba nhớ, hình như con học chuyên ngành kiến trúc công trình. Ở trong thị trấn cũng có công trình đang xây, con có thể đi vác gạch thuê.”

“Vác gạch?”

Diệp Tuyền trợn tròn mắt, dù gì anh cũng là sinh viên đại học. Mặc dù thời đại bây giờ không còn hiếm, nhưng bảo anh đi vác gạch thuê, mất mặt chết đi được. Trong lúc cấp bách, anh chợt nghĩ đến một chuyện, dứt khoát nói: “Ba, con không định đi làm, con muốn giống như ông nội, làm thầy phong thủy…”

“Cái gì?” Cha Diệp nhíu chặt mày lại, phản đối theo bản năng: “Con còn trẻ như vậy, làm thầy phong thủy gì chứ…”

“Tuổi tác đâu nói lên được điều gì ba, chẳng lẽ người trẻ tuổi không thể làm thầy phong thủy sao?” Diệp Tuyền nhẹ nhàng nói: “Hơn nữa, tài năng của con… ông nội cũng đã công nhận rồi, không kém ai cả.”

Cha Diệp trầm mặc, lặng lẽ hút thuốc, khói thuốc lượn lờ. Một lúc lâu sau, ông mới nói: “Con quyết định rồi?”

“… Vâng.” Diệp Tuyền suy nghĩ một lúc, cảm thấy việc làm thầy phong thủy này cũng không tệ. Trong ấn tượng của anh, ông nội xem phong thủy cho người khác, thù lao cũng không ít, công việc cũng thoải mái. Dù sao thì anh cũng đang rảnh rỗi không có việc gì làm, chi bằng cứ thử một phen.

Cha Diệp vứt tàn thuốc đi, phả ra một làn khói trắng, cũng đã quyết định xong: “Được, vậy con đi Hàng Châu đi.”

“Sao cơ ạ?” Diệp Tuyền khẽ ngơ ra, không hiểu hỏi: “Sao lại đi Hàng Châu?”

“Chú Chiến của con có một cửa hàng bán đồ phong thủy ở Hàng Châu.” Cha Diệp nói: “Có điều, vì kinh doanh không thuận lợi nên sắp phải đóng cửa rồi. Trong cơn tức giận, chú ấy liền dứt khoát xuất ngoại đến nước nào đó ở Đông Nam Á, định nhờ cậy bạn bè, rồi chờ thời làm lại.”

“Trước khi rời đi, chú ấy giao cửa hàng lại cho ba, để ba xử lý. Nếu con đã muốn làm thầy phong thủy thì tiếp nhận lại cửa hàng đó đi. Nếu như làm ổn, ba đồng ý cho con làm thầy phong thủy. Nếu như không được thì nghe ba sắp xếp. Không muốn vác gạch thuê thì về làm tiếp thị cho ba, quảng cáo tiêu thụ lá trà nhà mình…”

“Chú Chiến ạ?”

Diệp Tuyền ngẩn người, rồi bỗng nhớ ra. Ông chú này, là chú họ của anh, theo ông nội anh học phong thủy mấy năm, hình như bản lĩnh cũng khá. Bởi vì trong trấn đã có ông nội nên chú ấy không có chỗ thể hiện tài năng nữa, liền đến nơi khác phát triển. Không ngờ cuối cùng chú ấy lại lựa chọn ở lại Hàng Châu. Có điều nghe có vẻ là lăn lộn vất vả đến mức phải đóng cả cửa hàng.

Diệp Tuyền nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng đã có quyết định, quả quyết nói: “Vâng con đồng ý!”

Mấy ngày sau, trên đường đến Hàng Châu, Diệp Tuyền ngồi ở hàng ghế cuối trên xe khách, trên tay anh cầm một miếng gỗ cũ kỹ, không bắt mắt.

Miếng gỗ nho nhỏ, chỉ lớn chừng lòng bàn tay, giống lệnh tiễn, trông rất bình thường.

Mặt chính của miếng gỗ có khắc hình chiếc lá. Hoa văn của chiếc lá rất rõ ràng, tinh tế, từng đường gân đan xen lẫn nhau, ngay ngắn có thứ tự, phân biệt rõ ràng.

Đây là di vật ông nội Diệp Tuyền để lại cho anh. Nghe nói năm ngoái ông vô tình phát hiện được khi tu sửa lại nhà thờ tổ tông, có thể là cổ vật có lịch sử lâu đời.

Diệp Tuyền nằm trên giường, đầu ngón tay mân mê hoa văn hình lá trên tấm gỗ đó, nghĩ ngợi lung tung.

Làm thầy phong thủy, chỉ là quyết định tạm thời của anh. Trên thực tế, anh lại chẳng có kế hoạch rõ ràng cho cuộc đời tương lai của mình.

Có điều anh còn nhớ mang máng, ông nội từng nói, anh rất có thiên phú. Nếu mà là ở cổ đại, với thiên phú của mình, cho dù không thể trở thành chân nhân thiên sư thì cũng có thể nổi danh một phương, trở thành một đại sư phong thủy tiếng tăm lừng lẫy, nhận được sự ngưỡng mộ của người đời.

Đây dường như là sự thật…

Bởi vì từ khi còn nhỏ, bất kể là loại sách phong thủy nào, anh đọc qua liền có thể hiểu, thậm chí có thể đọc một hiểu mười. Một số người cảm thấy phong thủy rất phức tạp, rối rắm khó hiểu, nhưng anh lại cảm thấy vô cùng đơn giản, liếc qua liền hiểu rõ. Ông nội của anh chính vì phát hiện ra thiên phú này của anh nên đã dạy anh về lí luận phong thủy từ nhỏ, ông cho rằng anh được sinh ra để làm nghề này.

Nói theo từ ngữ trong ngành, đây là miếng cơm mà tổ tiên ban cho…

Chỉ là, ông nội của anh cũng cảm thấy, thời đại đang thay đổi, làm thầy phong thủy cũng phải học đi đôi với hành, cũng phải thuận theo tình thế, theo kịp thời đại. Cho nên ông nội không cho anh ở lại trấn học phong thủy mà ủng hộ anh thi đại học, học tập những kiến thức văn hóa tiên tiến.

Không thể không nói, ông nội của anh quả thật vô cùng sáng suốt, lại còn nhìn xa trông rộng. Ít nhất sau khi lên đại học, anh thật sự đã mở rộng tầm mắt, đối với phong thủy cổ xưa, cũng có những cách nhìn mới.

Có lẽ anh thật sự thích hợp để làm công việc này…

Đang nghĩ đến đó, Diệp Tuyền bỗng cảm thấy cơ thể rung nhẹ, cả người như muốn bay lên không trung, đập mạnh vào nóc xe. Đúng lúc này, xe khách đang chạy tốc độ cao, trực tiếp lật sang một bên, đâm vào gốc cây ven đường.

“Rầm” một tiếng, Diệp Tuyền cảm thấy đầu đau như búa bổ, từ trên trán, một dòng máu chảy xuống, rơi vào tấm gỗ trong tay anh, nhiễm đỏ hình vẽ chiếc lá trên đó.

Bỗng nhiên, một ánh sáng rực rỡ chói mắt từ tấm gỗ phát ra. Nhất thời, kim quang tỏa ra bốn phía, thụy khí thiên điều, khí tức may mắn, ngàn vạn tia sáng mờ ảo như sóng biển cuộn trào, trong nháy mắt như nhấn chìm Diệp Tuyền vào trong khiến anh không biết phải làm sao, mất phương hướng.

Nhưng đột nhiên, tầng tầng lớp lớp ánh sáng bao quanh khiến anh cảm thấy áp lực khổng lồ.

Nhất thời, anh cảm thấy hoa mắt chóng mặt, đặc biệt là đôi mắt, dưới ánh sáng chói lọi kia anh cảm thấy trước mắt một mảng tối đen, con ngươi đau như bị hàng ngàn kim châm đâm vào.

Thoáng chốc, anh không kiềm chế được nữa, nước mắt nóng hổi trào ra, từng giọt như những viên ngọc trai tuôn rơi. Không lâu sau, anh không thể chịu đựng nổi nữa mà lăn lộn, giãy dụa trên ghế, cuối cùng rơi vào hôn mê.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện