Được ông nội dạy bảo, Diệp Tuyền đã sớm hiểu, phong thuỷ không thể quyết định mọi thứ. Nếu không, nhà họ đã sớm thành nhà giàu nhất thế giới rồi, cần gì phải sống nơi hẻo lánh, kinh doanh vườn trà chứ.

Một mệnh hai vận ba phong thuỷ... Có một số người, trời sinh đã có vận khí lớn, lại thêm khá bản lĩnh, dưới sự thúc đẩy của thời thế, chắc chắn sẽ vui vẻ sung sướng. Lại có một số người, dù có tài năng tế thế, nhưng vì thời vận không đủ, cuối cùng đành rơi vào hoàn cảnh cả đời nghèo khó thất vọng.

Tình huống như vậy, dù xưa hay nay, đều nhiều không kể xiết.

Đây chính là mệnh.

Không có cái mệnh ấy, không có thời vận ấy, mà khăng khăng cưỡng cầu, chắc chắn hoàn toàn ngược lại. Tất nhiên, nếu như nói có thầy phong thủy nào, có bản lĩnh thay đổi số phận, trái lại ý trời, thì lại là chuyện khác.

Tất nhiên, ngoài vận mệnh phong thuỷ, có một số người dựa vào cố gắng của bản thân, lại nhờ số trời run rủi, cũng có thể thay đổi hoàn cảnh khó khăn của bản thân mà cá chép hóa rồng. Thế giới rất rộng lớn, thay đổi khắp nơi, nhân tố ảnh hưởng đến sự phát triển của con người cũng rất nhiều, thế mới sáng tạo ra thế giới vô biên muôn màu muôn vẻ.

Tin phong thủy, có thể khiến người ta phát triển thuận lợi. Người không tin phong thủy cũng chưa chắc sẽ không may. Vì vậy, xưa nay Diệp Tuyền không cảm thấy phong thuỷ là nguồn gốc của mọi thứ.

Nếu một thầy phong thủy mà không hiểu được điều này thì thế nào cũng không thể lâu dài.

Khi Diệp Tuyền tự suy ngẫm, Tiêu Vũ Khải đã sắp xếp một chiếc xe chạy đến chỗ mọi người đứng. Họ lập tức lên xe, quay ngược về Nhất Diệp Cư lấy hồ lô mang theo.

"Hồ lô này..." Tiêu Mai nhìn thấy đồ vật, cũng hơi ngạc nhiên: "Đây chính là cái gọi là pháp khí sao?"

"Không sai." Trương Đại vẻ mặt tươi cười, đưa hồ lô tới: "Cô có muốn nhìn một chút không?"

Tiêu Mai thuận tay tiếp nhận hồ lô, xoay qua xoay lại thưởng thức, sau đó gật đầu nói: "Thứ này nhìn đúng là khá đẹp. Nhưng bất cứ cái hồ lô nào cũng là pháp khí sao?"

"Dĩ nhiên không phải." Trương Đại vội vàng lắc đầu nói: "Không phải tất cả hồ lô đều là pháp khí, phải trải qua khai quang."

"Khai quang, tôi biết..." Tiêu Mai tò mò nói: "Nhưng phải làm sao mới xác định được một đồ vật đã từng được khai quang hay chưa?"

Vấn đề này gãi đúng chỗ ngứa, Trương Đại không trả lời được. Trên thực tế, anh cũng không rõ, rốt cuộc dựa vào tiêu chuẩn gì để phân biệt trước khai quang và sau khai quang. Có thể nói, anh cũng không nhìn ra được hai cái này khác nhau ở chỗ nào.

Trương Đại cảm thấy xấu hổ, sau đó đầu ngón tay lặng lẽ chỉ chỉ Diệp Tuyền, dùng khẩu hình không tiếng động: "Hỏi anh ta..."

"Anh biết không?" Tiêu Mai thuận theo, nhìn Diệp Tuyền.

"Tất nhiên tôi biết chứ." Diệp Tuyền chìa tay nói: "Nhưng tôi sợ nói xong, mọi người nghe không hiểu."

Tiêu Mai trả lại hồ lô, sau đó nhăn mũi nói: "Sao có thể nghe không hiểu... Nếu bọn tôi thật không hiểu, chỉ có thể chứng minh anh giải thích không rõ ràng."

Diệp Tuyền cười như không cười nói: "Nếu có người dạy cô toán học cao cấp, cô chắc chắn mình có thể nghe hiểu sao?"

"Có thể." Tiêu Mai khẳng định, đối mắt xinh đẹp, ánh mắt trong trẻo, không hề chột dạ.

"... Cô lợi hại."

Diệp Tuyền tin, vốn dốt toán học nên anh không có ý định tự rước lấy nhục, đành nói sang chuyện khác: "Mọi người muốn biết, thì tôi sẽ nói một chút."

"Muốn phán đoán một đồ vật có phải pháp khí hay không, có hai cách. Lấy cái hồ lô này làm ví dụ, tất nhiên phương pháp đơn giản nhất là nhìn khí, quan sát trường khí của hồ lô."

Diệp Tuyền chân thành nói: "Đồ vật có trường khí, tám chín mươi phần trăm là pháp khí."

"Vậy..." Mắt Tiêu Mai mở lớn, hoàn toàn mờ mịt, hoang mang.

"Đừng ồn."

Diệp Tuyền lơ đãng khua tay nói: "Tôi biết, công phu của mọi người không đủ, chắc chắn không nhìn ra đồ vật có trường khí hay không. Cái này cần thời gian tích lũy, từ từ rèn luyện, mới có thể đạt được thành tựu đó. Nên sau này mọi người phải tiếp xúc nhiều pháp khí, quan sát nhiều, học tập nhiều, tất nhiên sẽ hiểu được làm sao phân biệt trường khí lớn nhỏ, mạnh yếu, có hay không..."

Việc này chỉ có thể hiểu ý, khó mà nói ra thành lời, chỉ nói không cũng vô dụng, phải thực hành nhiều mới được.

Trương Đại liên tục gật đầu, Diệp Chiến cũng từng nói với anh ta những lời tương tự. Anh ta đã nghiên cứu mấy năm, cũng hiểu được một ít. Bình thường khi tiếp xúc pháp khí, dù không thể phán đoán chính xác có trường khí pháp khí tồn tại, nhưng cũng mơ hồ cảm nhận được.

Ngược lại, tất nhiên Tiêu Mai tỏ vẻ nghi ngờ: "Anh đang lừa tôi phải không?"

"Người ngoài nghề..." Diệp Tuyền thở dài nói: "Cho nên mở cửa hàng phong thuỷ, sợ nhất làm ăn với người ngoài nghề, nói nhiều nữa thì họ cũng không tin, vừa phí sức vừa không có kết quả tốt."

Tiêu Mai hừ một tiếng, tức giận nói: "Vậy anh nói cho tôi, trên toàn thế giới, có bao nhiêu người làm nghề phong thủy đi?"

"Cũng không nhiều..."

Diệp Tuyền nhún vai, lạnh nhạt nói: "Nên bây giờ tôi nói một cách phân biệt khác, rất thích hợp cho người ngoài nghề, để họ có khái niệm, không nên tùy tiện mắc lừa."

"Cách gì?" Ánh mắt Tiêu Mai lóe lên, vội vàng thúc giục.

"Nhìn..."

Tay Diệp Tuyền để ngang người, nâng hồ lô trong lòng bàn tay. Cánh tay anh bất động, hồ lô đứng vững, bề ngoài bóng loáng, hơi phát ra ánh sáng màu vàng nhạt, còn có những ngôi sao lốm đốm, tỏa ánh sáng lấp lánh.

Thoạt nhìn, Tiêu Mai không kìm được thốt lên: "Hồ lô thật xinh đẹp..."

"Ngoài xinh đẹp, cô không còn từ khác để hình dung sao?" Diệp Tuyền không còn gì để nói.

"Nhìn thấy muốn mua." Tiêu Mai đổi cách nói, đơn giản thẳng thắn phát biểu suy nghĩ trong lòng.

"... Phục."

Diệp Tuyền bất đắc dĩ, trong mắt lại có một ít ý cười: "Từ góc độ nào đó mà nói, lời này của em cũng coi như đã nói đúng trọng tâm. Dù sao có một số người bị trường khí pháp khí ảnh hưởng, rất dễ sinh ra cảm xúc muốn chiếm đồ vật làm của riêng."

"Tất nhiên rồi, phàm là người, nhìn thấy vàng bạc châu báu, đều có cảm xúc tương tự. Nên phán đoán như vậy không hề đáng tin cậy, không thể làm tiêu chuẩn phán xét."

Diệp Tuyền chậm rãi nói: "Trên thực tế, người ngoài nghề nhìn pháp khí, đúng là phải bắt đầu từ “hình”. Nhưng, tôi không phải để mọi người nhìn hồ lô có đẹp hay không, từ trước đến nay vẻ ngoài của pháp khí không phải trọng điểm."

"Mọi người phải ghi nhớ, xưa nay: “hình” của pháp khí không đơn giản chỉ là vẻ ngoài, mà còn bao gồm hình thái, hình dạng, hình thể."

Diệp Tuyền rủ rỉ nói: "Trái lại hình thái, hình dạng, hình thể, mới là mấu chốt. Ví dụ cái hồ lô này, cô không nhìn thấy trường khí bên trên, nên chỉ có thể phân biệt được thông qua hình thái, hình thể của hồ lô."

"Bình thường mà nói, phẩm chất cũng như vẻ ngoài của hồ lô làm pháp khí chắc chắn rất hoàn mỹ, đường cong hình thể, dáng vẻ nhất định phải đầy đặn, không thể có bất kỳ tì vết nào."

Diệp Tuyền tỏ vẻ nghiêm nghị, trịnh trọng nói: "Từ miệng đến đáy hồ lô, phải hiện lên một đường thẳng, đáy to miệng nhỏ, tỉ lệ hài hòa, trình tự rõ ràng. Quan trọng nhất là hồ lô nhất định phải ổn... hãy quan sát kỹ."

Trong lúc nói chuyện, năm ngón tay Diệp Tuyền linh hoạt xoay một cái, hồ lô lập tức xoay tròn trên đầu ngón tay anh. Được anh nhắc nhở, tất nhiên Tiêu Mai và Trương Đại đã nhìn thấy cảnh này, lập tức lấy làm kinh hãi, trợn mắt há mồm.

Họ nhìn rõ, chỉ thấy hồ lô dáng vẻ to lớn, lấy đáy làm trung tâm, xoay như chong chóng.

Khi hồ lô xoay chuyển cấp tốc, đầu ngón tay của Diệp Tuyền không hề động đậy, lúc lâu sau hồ lô vẫn vững vàng, không hề có dấu hiệu rơi xuống...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện