Rõ ràng hắn ta là hoàng đế đúng không, rõ ràng hắn cao cao tại thượng mà, tại sao đến chỗ nữ nhân này, hắn ta lại chẳng còn là gì nữa thế này? Phượng Nguyên lười nghe hắn tiếp tục lầm bà lầm bầm, đầu ngón tay thon dài xinh đẹp khẽ động, một cây tiêu bích ngọc đột nhiên xuất hiện trong tay nàng. Khi sự chú ý của những người bên cạnh tập trung vào tiêu ngọc, nàng đã đi về phía Vệ Giới.

Vệ Giới thấy nàng nhưng lại không hề tránh ra. Mọi người trơ mắt đứng nhìn nàng thì thầm mấy câu bên tai hắn, nhướng mày nhìn hắn: “Chắc có lẽ Phượng vương điện hạ không khó để làm được nhỉ?”

Vệ Giới miễn cưỡng nhìn nàng một cái: “Ừ.” Một chữ đã xua đuổi nàng ra xa.

Phượng Nguyên chuốc lấy nhục ngã, sờ sờ mũi, xoay cây tiêu ngọc trong tay, nói với người sau lưng mình: “Ta cần người giúp đỡ.”

Mấy người Tô Ngu gần như không hề suy nghĩ đã đi ra, nhưng không ngờ Phượng Nguyên lại xua xua tay với bọn họ: “Các huynh không được. Ta cần một người có năng lực phòng thân.”

Phòng thân mà nàng nói ở đây tất nhiên không phải là chỉ những thứ như võ công, mà là người miễn dịch với độc vật, hoặc nói cụ thể hơn là không sợ bầy rắn này.

Khi ánh mắt nàng quét qua từng người trong đám đông, có người cúi đầu, có người lùi về phía sau. Nhìn hết nửa ngày, trừ huynh muội nhà họ Linh và Liên Hoa công tử bước ra, những người còn lại đều chọn im lặng.

“Còn thiếu một người nữa.”

Nước Thiên Độc nhân tài đông đúc vậy mà lại chẳng có một người nào đứng ra. Mấy vị công chúa từ đầu đến cuối còn chẳng nhìn nàng lấy một cái, ý cự tuyệt rất rõ ràng.

Hoa Mậu sốt ruột vừa muốn đứng ra chất vấn thì đã bị Tô Ngu yên lặng ngăn cản.

“Để ta đi vậy.” Đột nhiên, một giọng nói nhỏ nhẹ dịu dàng vang lên. Phượng Nguyên nhìn sang, không khỏi kinh ngạc. Người đâu mà xinh quá.

Người đó ước chừng mười lăm, mười sáu tuổi. Dáng người cao gầy, dung mạo tinh tế mà xinh đẹp. Y phục trắng tinh khôi không tì vết hiện lên vô cùng nổi bật giữa nơi đầy thứ dơ bẩn này. Thoát tục như thế, thật sự không mang bất cứ cảm giác khói lửa nhân gian nào. Lúc đi đường còn phát ra tiếng vòng đeo va vào nhau trong trẻo, nghe hay vô cùng.

Chỉ có điều là ngọc thì cũng có tì vết. Trong vẻ đẹp của nàng ta như còn mang theo một cảm giác ốm yếu mỏng manh. Tuy cùng mặc áo trắng váy trắng như Linh Vận, nhưng lại thiếu vẻ đẹp nhanh nhẹn khỏe mạnh đó. Phượng Nguyên hơi nhíu mày, một người như vậy, sao nàng lại không chú ý tới nhỉ?

“Thượng Quan Tinh Hi. Trời ơi, là Tinh Hi tiểu thư kìa.”

“Tình Hi tiểu thư cũng tới rồi ư? Vừa nãy sao chúng ta không để ý thấy nhỉ?

“Đẹp quá! Tình Hi tiểu thư vẫn xinh đẹp như thế, cũng không biết sức khỏe nàng ấy thế nào rồi.”

“Chết rồi, Tình Hi tiểu thư vừa nói gì nhỉ? Nàng ấy muốn đi đối mặt với những độc vật đó ư? Sao có thể như vậy được?”

Thượng Quan Tình Hi, con gái Điện Các đại học sĩ Thượng Quan Hạo, tài nữ nổi danh nước Tư U. Bởi vì từ nhỏ sức khỏe đã không tốt, cho nên rất ít khi xuất hiện trong những hoàn cảnh như thế này, bởi thế rất nhiều người đều không biết nàng ta.

Nhưng trong tiếng bàn tán líu ra líu ríu đó, mọi người ít nhiều cũng đã hiểu được vị mỹ nhân này là một mỹ nhân ốm yếu.

Phượng Nguyên cũng nhìn ra sức khỏe nàng ta không hề tốt, lập tức nhíu mày khước từ: “Ý tốt của cô nương ta xin nhận ở đây. Có điều chuyện bọn ta phải làm quá nguy hiểm, sức khỏe của cô nương, e là không được đâu.”

“Ta làm được mà.” Thượng Quan Tình Hi ngẩng đầu, gương mặt quý nữ đoan trang tú lệ, trong mắt là vẻ kiên định không dời: “Tình Hi bệnh lâu thành ra biết y thuật, có nghiên cứu qua về thuật y độc. Tuy không so được với các vị nhưng cũng có năng lực tự bảo vệ bản thân.”

Dứt lời, như để chứng minh cho câu nói của mình, nàng ta đi tới trước mặt Phượng Nguyên, đưa cánh tay trắng nõn mịn màng như bạch ngọc của mình ra. Phượng Nguyên nghi hoặc nhìn nàng ta, Thượng Quan Tinh Hi lại nở một nụ cười ấm áp: “Cô nương thử bắt mạch xem là biết thôi.”

Phượng Nguyên không từ chối được nụ cười đơn thuần vô hại như vậy, chỉ đành đưa tay ra bắt mạch ở tay nàng. Nhưng khoảnh khắc đầu tiên khi nàng cảm nhận được mạch tượng của Thượng Quan Tình Hi đã liền vội vã thu tay về, nhìn đối phương với vẻ không thể tin nổi: “Ngươi, vậy mà ngươi lại là...”

Thượng Quan Tình Hi gật gật đầu đầy vẻ nghiêm túc: “Giờ cô nương yên tâm đã yên tâm chưa?”

Phượng Nguyên có chút không nhịn được mà nhìn nàng ta: “Được thì được, nhưng mà...”

“Không có nhưng mà, phụ thân đã đồng ý rồi đó!”

Trong đám người, quả nhiên có đại học sĩ Thượng Quan Hạo đầy vẻ bất đắc dĩ đứng đó. Khi cảm nhận được ánh mắt của Phượng Nguyên, đối phương lại chỉ khẽ gật đầu. Sự không tình nguyện trong đó, bất kỳ ai cũng có thể nhìn ra được.

Nhưng ngặt nỗi trong tình cảnh này, nếu ông ta để con gái mình thoái thác, chỉ e hoàng đế cũng sẽ có ý kiến. Nếu con gái đã có lòng tin như vậy thì... Haiz, nghe theo mệnh trời thôi.

“Vậy đa tạ Thượng Quan cô nương.”

Khi bốn người Phượng Nguyên dặn dò những người bên cạnh, không ai chú ý tới Vệ Du Sâm vốn mang sắc mặt nhăn nhó, khi thấy Thượng Quan Tình Hi bước ra, trong đôi mắt âm hiểm thoáng xẹt qua vẻ không vui.

Sau khi Phượng Nguyên dặn dò từng người một xong, lập tức kêu những người ở đây lui về phía sau sảnh. Không được sự cho phép của nàng thì không ai được ra ngoài.

Tuy đã dặn dò như vậy rồi, nhưng cũng chẳng ai muốn bỏ lỡ cơ hội này. Sau khi cửa lớn đóng lại, bọn họ liền tìm đủ mọi cách nhìn ra bên ngoài qua khung cửa sổ.

Hoàng đế ba nước ngặt vì thân phận nên không chen lên phía trước, chỉ là vẻ mặt lại vô cùng thấp thỏm. Dù sao thì đâu ai ngờ một buổi tụ hội đang yên đang lành như vậy lại xảy ra chuyện như thế này. Càng nực cười hơn là, bọn họ còn phải dựa vào một tiểu nha đầu mới có thể được cứu sống. Tất nhiên trong lòng sẽ là muốn ấm ức bao nhiêu liền có ấm ức bấy nhiêu.

Nghĩ đến những lời đồn đại về Phượng Trì sơn trang này, sắc mặt hoàng đế nước Mị trở nên không tốt lắm. Lẽ nào thật sự giống như trong lời đồn, Phượng Trì sơn trang mà Phượng Nguyên đứng đầu có quan hệ gì đó không thể nói cho người khác biết với Long đế quốc trong truyền thuyết đó sao?

Nếu không, sao bọn họ lại có thể vùng lên nhanh như thế được?

Còn nữa, trong những trường hợp như thế này, vì sao ai cũng không có cách mà lại cứ là cô nhóc miệng còn hôi sữa kia đứng ra nói có thể thử? Cho dù chỉ là nói thử xem, nhưng sao hắn ta lại cảm thấy chút khó khăn này dường như không làm khó được nàng vậy?

Vệ Du Sâm càng nghĩ trong lòng càng kinh hãi, càng nghĩ, thân thể càng cứng đờ. Đặc biệt là nàng còn muốn lấy thánh chỉ trắng của hoàng đế bốn nước. Điều này có ý nghĩa gì đây?

Hoàng đế nước Mị không dám tiếp tục nghĩ nữa. Nếu lúc này hắn ta nói ra, không chừng trong sảnh sẽ loạn cả lên. Nếu thật sự để lỡ mất thời cơ, vậy thì hậu quả tuyệt đối không phải là thứ bọn họ có thể gánh vác được. So với lo lắng sợ hãi, còn chẳng bằng đi tới đâu xem tới đó. Lỡ đâu...

Phải đó, không phải còn có lỡ đâu sao? Lỡ đâu nha đầu này thật sự là vì muốn giúp bốn nước giải trừ nguy nan thì sao?

Lúc này hắn ta mở miệng, chẳng phải sẽ trở thành tội nhân thiên cổ ư?

Không ngờ sau khi nơi này trở nên yên tĩnh thì suy nghĩ này của hắn ta lại đồng thời vọng lên trong đầu hai vị hoàng đế khác, ngay cả bản thân Ngọc Ngân cũng như vậy. Chỉ có điều, tâm thái hắn ta tốt hơn mấy người khác rất nhiều. Hắn ta không e ngại.

Không e ngại hành động này sẽ tạo ra phiền phức gì cho nước Yến. Còn về lí do tại sao thì, ha ha, tất nhiên là hắn ta có bí mật không thể cho người khác biết của riêng mình.

So với những chuyện đó, điều khiến hắn ta hiếu kỳ hơn là năng lực của tiểu nha đầu này. Nhìn nàng đứng bên ngoài chỉ huy đâu vào đây, thỉnh thoảng lại nói vào tai mấy người kia điều gì đó, năng lực lãnh đạo rõ ràng như vậy, khó trách có thể chinh phục được bốn vị thuộc hạ bất phàm kia.

“Nhìn mọi người có vẻ không hề lo lắng chút nào nhỉ?”

Ngọc Ngân nghĩ tới vừa nãy, lúc tiểu nha đầu này đề xuất phương án, từ đầu đến giờ bốn người họ vẫn y như vậy không thay đổi, không khỏi cảm thấy hiếu kỳ. Tại sao bọn họ lại tự tin với nha đầu này như thế? Sự tự tin này rốt cuộc tới từ đâu?

Tô Ngu có chút bất ngờ với sự xuất hiện của Ngọc Ngân, đặc biệt là sau khi con lừa của muội muội nhà mình làm bẩn thảm của hắn ta, hơn nữa còn giết chết hai người của hắn, thái độ của thái tử Ngọc Ngân này dường như thoáng chốc đã thay đổi. Lúc trước còn hô đánh gọi giết với muội muội nhà mình, sao lúc này lại quan tâm như vậy?

Nhìn vẻ mặt đột nhiên trở nên đề phòng của Tô Ngu, Ngọc Ngân không khỏi cảm thấy buồn cười: “Yên tâm đi, bổn thái tử không có ác ý. Bọn ta đã làm lành rồi.”

Làm lành? Sao lời này nghe có vẻ không tự nhiên vậy nhỉ? Người nào không biết còn tưởng là hai phu thê làm lành với nhau thì sao?

Hàn Tẫn lạnh lùng nhìn Ngọc Ngân một cái: “Cơm có thể ăn bừa nhưng lời không thể nói bừa đâu. Muội muội nhà ta không dám với cao tới Ngọc thái tử. Còn nữa, muội ấy đã là muội muội của bọn ta, lại là chủ nhân của bọn ta, tất nhiên phải lấy muội ấy làm trung tâm. Không có lí do.”

Ngọc Ngân nhướng mày, nhìn bốn người, à không, là năm người, còn có Hàn Thuật từ đầu đến giờ vẫn luôn lặng lẽ như không nghe thấy gì nữa. Hắn gật đầu trong im lặng, không nói thêm gì. Những người khác thấy vậy, tất cũng không chủ động bắt chuyện với hắn. Bề ngoài nhìn có vẻ không hề lo lắng, đứng đó uống rượu, nhưng tim đã sớm bay ra bên ngoài đứng trên cùng một chiến tuyến với Phượng Nguyên rồi.

Không biết từ lúc nào, Phượng Nguyên đã rời khỏi mấy người kia, bay lên trên nóc nhà, không thèm nhìn mấy động vật máu lạnh khiến nàng ghét bỏ vô cùng kia nữa, trong tay cầm một thứ đồ giống như dụng cụ gì đó, đồng thời vượt qua cả bốn phương hướng Đông Tây Nam Bắc. Hành động này của nàng tất nhiên sẽ khiến những người ở dưới vô cùng hiếu kỳ. 

“Rốt cuộc nàng ấy đang làm gì vậy?”

“Nhìn có vẻ như đang tìm phương hướng. Lúc này tìm phương hướng để làm gì?”

“Đừng vội, xem đi đã.”

Thượng Quan Tình Hi từ nãy đến giờ vẫn luôn vô cùng yên lặng, khi thấy hành động này của Phượng Nguyên, lại có một suy đoán rất to gan: “Lẽ nào nàng đang bố trí trận pháp?”

Linh Vận, Linh Dực và Mộ Liên Hoa cùng nhìn về phía Tình Hi. Tình Hi cảm nhận được ánh mắt của bọn họ, có chút ngại ngùng, nói: “Ta thấy nàng ấy vẫn luôn tìm phương vị chuẩn xác, có vẻ như đúng là giống thế thật...”

Linh Dực mím môi, không biết từ khi nào, ánh mắt đã hướng về con người đang hòa làm một thể với bóng đêm kia, trong mắt xẹt qua vẻ u ám.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện