Phượng Nguyên thở hổn hển hồi lâu mới hoàn hồn lại. Nàng từ chối sự dìu đỡ của mọi người xung quanh, loạng choạng đứng dậy, nhìn độc vật còn sót lại cách đó nghìn mét, khẽ thở dài: "Tiếc là không thể nhổ cỏ tận gốc."
Vụ nổ vừa rồi để lại một cái hố sâu rất lớn ở giữa sân Nếu không phải có hồ nước và cây cối xung quanh, nàng thật sự không dám làm thế. Nhưng đã làm đương nhiên nàng đã nghĩ đến hậu quả. May mà căn phòng này chắc chắn hơn nàng tưởng tượng nhiều.
Con cự mãng màu đỏ đã bị nàng tiêu diệt hoàn toàn, không còn lại một mảnh vụn, tất cả vấn đề lo lắng tạm thời đều đã được giải quyết.
Về phần những con rắn còn sót lại, nàng cũng không để trong lòng. Đã xử lý xà vương, đám râu ria này cũng không đáng lo.
Nhưng điều nàng lo lắng là vấn đề còn lại. Chẳng hạn như bệnh độc, chẳng hạn như tình hình thương vong ở đây, đặc biệt là những người có thể đã bị nhiễm độc từ rắn.
Ví dụ như mấy người bọn họ, lại ví dụ như những người đứng bên ngoài,... Tất cả đều cần bọn họ giải quyết.
Bầu trời mùa hè luôn thay đổi thất thường, trời đang đẹp đột nhiên xuất hiện mưa lớn, rửa sạch gần hết máu đen, thậm chí cả không khí dường như cũng trong lành hơn rất nhiều, nhưng mùi vị xung quanh vẫn không loại bỏ sạch.
Nhất là khi trời dần sáng, đến khi mặt trời mọc, những khối thịt thối còn sót lại kia rất có thể sẽ gây ra một đợt bệnh biến mới.
Thời gian không đợi người. Phượng Nguyên liếc nhìn mấy người xung quanh toàn thân đầy máu, nhíu mày: "Mọi người đi tắm rửa sạch sẽ trước, lát nữa tập trung ở đây. Nếu các người đã tham gia thì ta sẽ chịu trách nhiệm."
Sau khi quăng lại câu này, bóng dáng màu đen lóe lên rồi biến mất tại chỗ.
Mấy người còn lại liếc mắt nhìn nhau rồi lặng lẽ rời đi. Tiếp theo còn rất nhiều việc phải làm, không ai muốn mang theo cả thân máu bẩn đi làm việc.
Trong hội trường vì sự biến mất của một đống rắn mà vang lên tiếng hoan hô liên tục. Những nữ nhân trước đó có đủ loại bất mãn và khinh thường với Phượng Nguyên cũng tạm thời buông bỏ thành kiến với nàng.
"Không ngờ nữ nhân kia lại lợi hại đến thế. Nhiều rắn như vậy, nàng ta vẫn nghĩ ra được cách này, đáng tiếc không được tận mắt nhìn thấy. Thật đáng tiếc."
“Nếu ngươi muốn nhìn cũng có thể, hiện tại ở bên ngoài không thiếu tay cụt chân đứt đâu!”
"Nàng ta thu tiền đương nhiên phải làm việc mình nên làm. Nếu không không phải sẽ tự hủy hoại danh tiếng sao?"
"Ngươi biết cái gì? Nhiều tiền hơn nữa cũng không mua được tính mạng. Chẳng lẽ ngươi muốn dùng tiền để cân nhắc mạng mình? Nếu người ta thực sự coi trọng tiền, ngươi cho rằng chỉ mười vạn lượng là có thể mua được mạng của đám chúng ta ư?"
Có người ủng hộ cũng sẽ có người ghen ghét, nhưng điều này không thể giấu được sự tao nhã vô song một trận thành danh của người nào đó. Dù vừa rồi đa số phải nín thở vì ma âm nên buộc phải nghỉ ngơi một tí, nhưng cũng có không ít người có võ công đã chứng kiến chuyện vừa xảy ra. Sự nguy hiểm trong đó, dù là ai cũng có thể thấy được.
Chỉ là bọn họ không ồn ào như nữ nhân mà là dùng chính đôi mắt của mình để thấu hiểu khả năng chân chính thực sự của một người, một nữ nhân. Nàng ta dùng thực lực của mình để chứng minh rằng cái giá phải trả của hoàng đế các nước đều xứng đáng.
Điều này khiến cả hoàng đế của ba nước cũng không có gì để nói. Có trời mới biết họ đã ngạc nhiên cỡ nào như thế nào khi nhìn thấy nàng ta chiến đấu anh dũng với những con rắn kia. Thiếu nữ này rõ ràng còn nhỏ nhưng bản lĩnh lại không nhỏ, chẳng những biết âm công mà còn am hiểu ngũ hành bát quái, ngay cả tâm tư mưu kế cũng không chút thua kém.
Điều đáng để họ tán thưởng hơn là nàng có thể làm bằng mọi giá, để thực hiện lời hứa của mình lại có thể không để ý đến nguy hiểm. Tinh thần như vậy đáng để bọn họ khâm phục.
Bọn họ không mù, lúc chưa đốt thuốc súng nàng ta không chọn từ bỏ mà trở lại nơi nguy hiểm. Khó có thể tưởng tượng được là nếu như cuối cùng Phượng vương không xuất hiện sẽ kết quả thế nào? Hiện tại dù họ đang bị mắc kẹt ở đây nhưng mấy người Phượng Nguyên vẫn bôn ba bên ngoài. Hành động như thế, vô hình trung đã lôi kéo được không ít lòng người.
Mưa lớn qua đi, trời quang mây tạnh. Lúc mấy người Vệ Giới thay quần áo xong bước ra thì trời đã hửng sáng, nhưng họ vẫn không thấy bóng dáng của Phượng Nguyên.
Sắc mặt của Thượng Quan Tình Hi đã dần tốt lại, không còn kinh khủng như một canh giờ trước đó. Dù sao cũng là tiểu thư nhà quan, từ nhỏ làm gì phải trải qua cảnh máu me như vậy, lúc đó không sợ tới gục xuống đã là không tệ rồi.
Cộng thêm dù lúc đó không có ngoại lực can thiệp nhưng sự ứng biến của nàng ta cũng vô cùng quan trọng. May mà nàng ta không bị hoảng loạn gây cản trở. Nói chung là tương đương khá.
Linh Vận vốn không có cảm tình gì với nàng ta cũng dần dần cũng chấp nhận vị mỹ nhân trông có vẻ có bệnh tật này. Mặc dù hơi yếu đuối nhưng tinh thần đáng khen, đáng để tán thưởng. So với đám nữ nhân nhiều chuyện chỉ biết la hét kêu loạn, sau lưng nói luyên thuyên nhiều thì tốt hơn rất nhiều.
Ngược lại, sắc mặt Vệ Giới trông tệ hơn ngày hôm qua rất nhiều, cả Linh Dực và Mộ Liên Hoa cũng đều nhận thấy điều này. Sau khi trải qua cảnh tượng hoành tráng ngày hôm qua, mặc dù khuôn mặt vẫn họ thản nhiên nhưng không thể không nói khoảng cách giữa họ đã thu hẹp lại rất nhiều. Vậy mà đồng thời tốt bụng vươn tay về phía hắn định kiểm tra thử mạch của hắn, nhưng một bóng người màu vàng sáng đột nhiên xuất hiện trong tầm nhìn của họ.
Thiếu nữ dáng người nhỏ xinh, làn da màu trắng không tự nhiên, trông ngăn nắp gọn gàng, đôi mắt to trong veo, trắng đen rõ ràng như một tinh linh hạ phàm, thông minh mà đáng yêu.
Mái tóc như mực được nàng chia làm hai, tùy tiện tết lại buông trước ngực, tuy không có trâm cài phức tạp trang trí nhưng nàng cứ xõa xuống như vậy lại càng có vẻ bình dân, cả người toát lên hơi thở tự nhiên và thoải mái.
Gần như nàng vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của mọi người.
"Chuyện gì đây, chẳng lẽ là từ bên ngoài vào?"
Ngay khi Linh Vận dứt lời, nàng đã lập tức tự bác bỏ. Hôm qua nguy hiểm như thế, những người bên ngoài chỉ có thể đứng nhìn, không phải vì rắn ở bên trong mà là do đã có người bố trí trận pháp xung quanh nơi này. Cho tới bây giờ bên ngoài vẫn có thể yên tĩnh như vậy đã đủ thấy bọn họ còn đang kẹt trong trận pháp, người ở bên ngoài hoàn toàn không thể tiến vào. Vậy thiếu nữ này là ai?
Nhìn dáng vẻ của nàng trông không giống cung nữ hay thị nữ nhà ai cả. Đặc biệt là nàng ta đi về phía họ một cách tự nhiên khiến nàng càng thấy lạ. Đây là ai?
Cho đến khi Phượng Nguyên đứng trước mặt mọi người cũng không có ai liên hệ nàng với nữ tử mặc đồ đen đầy tà khí ngày hôm qua. Nàng vô thức liếc nhìn cách ăn mặc của mình. Ừm, nàng thừa nhận là màu của quần áo quá nhạt, nhạt đến mức làm biến đổi khí tràng của mình.
Có thể từ một nữ vương mặc đồ đen biến thành một công chúa nhỏ xinh trong một đêm, chỉ có thể giở trò trên trang phục.
Điều này không trách nàng được. Quần áo của nàng đang ở chỗ nàng ở, tạm thời không thể lấy ra. Nàng chỉ có thể mượn quần áo của người khác để mặc. Nếu không phải quần áo của mình dính máu thật sự không thể mặc được nữa, nàng cũng không muốn mặc cái màu dễ thương như vậy.
Khi nàng dùng giọng điệu của Phượng Nguyên nói chuyện, tròng mắt của mọi người suýt rớt xuống đất. Không ai nghĩ rằng bên dưới lớp lụa đen hôm qua lại che giấu một khuôn mặt nhỏ nhắn linh động, láu lỉnh và xinh đẹp như vậy.
Đặc biệt được chiếc váy và hai bím tóc nhỏ vẽ rồng điểm mắt này càng khiến nàng thêm ngây thơ linh động, vô cùng đáng yêu.
"Ôi, thật sự không ngờ đó. Tiểu nha đầu, ngươi thật đáng yêu, sao lại mặc đồ đen u ám như vậy? Xem bộ váy màu vàng này hợp với khí chất của người bao nhiêu. Rõ ràng ngươi không lớn lắm, tại sao cứ phải ăn mặc thành già dặn như vậy chứ? Như thế này đẹp bao nhiêu? Phải không Tình Hi?"
Linh Vận nhìn thấy bộ dạng của nàng lập tức kích động đến phát cuồng, như thể thật sự có chuyện như vậy dùng sức bóp lấy khuôn mặt tròn trịa của nàng. Vừa bóp vừa nói: “Cảm giác thật tốt.” Còn lôi tay của nàng ra vuốt ve, khiến Tình Hi không khỏi bật cười, che miệng cười: "Phượng cô nương, thật ra Linh cô nương nói đúng. Màu này thích hợp với ngươi hơn."
Lúc trước nàng ta dùng miếng mạng đen che mặt, bọn họ còn cho rằng nàng có khuyết điểm trên dung mạo. Bây ra xem ra hoàn toàn không phải như vậy. Ngoại hình của nàng không thua kém ai, nếu lớn hơn một chút nhất định có thể phân cao thấp với bọn họ.
Mặc dù bây giờ nàng trông hơi non nớt nhưng rất hợp với khí chất của nàng, đáng yêu không chịu được.
Ngay cả Tình Hi luôn bắt bẻ cũng không thể nhịn được nảy sinh bản năng yêu mến với Phượng Nguyên.
Về phần ba nam nhân đứng bên cạnh từ bất ngờ lúc đầu cũng dần dần bình tĩnh lại. Ba người này vốn là những người không dễ nhìn thấu, cho dù có chuyện gì cũng không lộ ra ngoài.
Tuy rằng Phượng Nguyên rất mất tự nhiên khi bị nhìn chăm chú nhưn chung quy nàng có năng lực thích ứng cực mạnh, thêm nữa lúc này cũng không phải là lúc cười đùa, bởi vì nàng phát hiện vẻ mặt của Vệ Giới rất kỳ lạ.
Trong khi Linh Vận và Tình Hi vẫn đang trêu chọc nàng, nàng đột nhiên nắm lấy tay Vệ Giới. Mọi người đều sửng sốt trước hành động của nàng, đặc biệt là Tình Hi, trong chớp mắt khuôn mặt của nàng ta đã cứng ngắc.
Nhưng sau khi nhận ra nàng đang bắt mạch cho ai đó, trái tim trong phút chốc được nhấc lên mới dần buông xuống, thay vào đó là tràn đầy lo lắng.
Cũng không biết có phải thật sự không thoải mái hay không, tóm lại là khi Phượng Nguyên vươn tay, Vệ Giới cũng không phản kháng, mặc cho nàng nắm tay mình bắt mạch. Thời gian bắt mạch rất lâu, sắc mặt những người xung quanh đều trông nặng nề.
Ngay lúc Phượng Nguyên thả ra, vẻ mặt Tình Hi căng thẳng nhìn nàng: "Phượng vương điện hạ thế nào?"
Vụ nổ vừa rồi để lại một cái hố sâu rất lớn ở giữa sân Nếu không phải có hồ nước và cây cối xung quanh, nàng thật sự không dám làm thế. Nhưng đã làm đương nhiên nàng đã nghĩ đến hậu quả. May mà căn phòng này chắc chắn hơn nàng tưởng tượng nhiều.
Con cự mãng màu đỏ đã bị nàng tiêu diệt hoàn toàn, không còn lại một mảnh vụn, tất cả vấn đề lo lắng tạm thời đều đã được giải quyết.
Về phần những con rắn còn sót lại, nàng cũng không để trong lòng. Đã xử lý xà vương, đám râu ria này cũng không đáng lo.
Nhưng điều nàng lo lắng là vấn đề còn lại. Chẳng hạn như bệnh độc, chẳng hạn như tình hình thương vong ở đây, đặc biệt là những người có thể đã bị nhiễm độc từ rắn.
Ví dụ như mấy người bọn họ, lại ví dụ như những người đứng bên ngoài,... Tất cả đều cần bọn họ giải quyết.
Bầu trời mùa hè luôn thay đổi thất thường, trời đang đẹp đột nhiên xuất hiện mưa lớn, rửa sạch gần hết máu đen, thậm chí cả không khí dường như cũng trong lành hơn rất nhiều, nhưng mùi vị xung quanh vẫn không loại bỏ sạch.
Nhất là khi trời dần sáng, đến khi mặt trời mọc, những khối thịt thối còn sót lại kia rất có thể sẽ gây ra một đợt bệnh biến mới.
Thời gian không đợi người. Phượng Nguyên liếc nhìn mấy người xung quanh toàn thân đầy máu, nhíu mày: "Mọi người đi tắm rửa sạch sẽ trước, lát nữa tập trung ở đây. Nếu các người đã tham gia thì ta sẽ chịu trách nhiệm."
Sau khi quăng lại câu này, bóng dáng màu đen lóe lên rồi biến mất tại chỗ.
Mấy người còn lại liếc mắt nhìn nhau rồi lặng lẽ rời đi. Tiếp theo còn rất nhiều việc phải làm, không ai muốn mang theo cả thân máu bẩn đi làm việc.
Trong hội trường vì sự biến mất của một đống rắn mà vang lên tiếng hoan hô liên tục. Những nữ nhân trước đó có đủ loại bất mãn và khinh thường với Phượng Nguyên cũng tạm thời buông bỏ thành kiến với nàng.
"Không ngờ nữ nhân kia lại lợi hại đến thế. Nhiều rắn như vậy, nàng ta vẫn nghĩ ra được cách này, đáng tiếc không được tận mắt nhìn thấy. Thật đáng tiếc."
“Nếu ngươi muốn nhìn cũng có thể, hiện tại ở bên ngoài không thiếu tay cụt chân đứt đâu!”
"Nàng ta thu tiền đương nhiên phải làm việc mình nên làm. Nếu không không phải sẽ tự hủy hoại danh tiếng sao?"
"Ngươi biết cái gì? Nhiều tiền hơn nữa cũng không mua được tính mạng. Chẳng lẽ ngươi muốn dùng tiền để cân nhắc mạng mình? Nếu người ta thực sự coi trọng tiền, ngươi cho rằng chỉ mười vạn lượng là có thể mua được mạng của đám chúng ta ư?"
Có người ủng hộ cũng sẽ có người ghen ghét, nhưng điều này không thể giấu được sự tao nhã vô song một trận thành danh của người nào đó. Dù vừa rồi đa số phải nín thở vì ma âm nên buộc phải nghỉ ngơi một tí, nhưng cũng có không ít người có võ công đã chứng kiến chuyện vừa xảy ra. Sự nguy hiểm trong đó, dù là ai cũng có thể thấy được.
Chỉ là bọn họ không ồn ào như nữ nhân mà là dùng chính đôi mắt của mình để thấu hiểu khả năng chân chính thực sự của một người, một nữ nhân. Nàng ta dùng thực lực của mình để chứng minh rằng cái giá phải trả của hoàng đế các nước đều xứng đáng.
Điều này khiến cả hoàng đế của ba nước cũng không có gì để nói. Có trời mới biết họ đã ngạc nhiên cỡ nào như thế nào khi nhìn thấy nàng ta chiến đấu anh dũng với những con rắn kia. Thiếu nữ này rõ ràng còn nhỏ nhưng bản lĩnh lại không nhỏ, chẳng những biết âm công mà còn am hiểu ngũ hành bát quái, ngay cả tâm tư mưu kế cũng không chút thua kém.
Điều đáng để họ tán thưởng hơn là nàng có thể làm bằng mọi giá, để thực hiện lời hứa của mình lại có thể không để ý đến nguy hiểm. Tinh thần như vậy đáng để bọn họ khâm phục.
Bọn họ không mù, lúc chưa đốt thuốc súng nàng ta không chọn từ bỏ mà trở lại nơi nguy hiểm. Khó có thể tưởng tượng được là nếu như cuối cùng Phượng vương không xuất hiện sẽ kết quả thế nào? Hiện tại dù họ đang bị mắc kẹt ở đây nhưng mấy người Phượng Nguyên vẫn bôn ba bên ngoài. Hành động như thế, vô hình trung đã lôi kéo được không ít lòng người.
Mưa lớn qua đi, trời quang mây tạnh. Lúc mấy người Vệ Giới thay quần áo xong bước ra thì trời đã hửng sáng, nhưng họ vẫn không thấy bóng dáng của Phượng Nguyên.
Sắc mặt của Thượng Quan Tình Hi đã dần tốt lại, không còn kinh khủng như một canh giờ trước đó. Dù sao cũng là tiểu thư nhà quan, từ nhỏ làm gì phải trải qua cảnh máu me như vậy, lúc đó không sợ tới gục xuống đã là không tệ rồi.
Cộng thêm dù lúc đó không có ngoại lực can thiệp nhưng sự ứng biến của nàng ta cũng vô cùng quan trọng. May mà nàng ta không bị hoảng loạn gây cản trở. Nói chung là tương đương khá.
Linh Vận vốn không có cảm tình gì với nàng ta cũng dần dần cũng chấp nhận vị mỹ nhân trông có vẻ có bệnh tật này. Mặc dù hơi yếu đuối nhưng tinh thần đáng khen, đáng để tán thưởng. So với đám nữ nhân nhiều chuyện chỉ biết la hét kêu loạn, sau lưng nói luyên thuyên nhiều thì tốt hơn rất nhiều.
Ngược lại, sắc mặt Vệ Giới trông tệ hơn ngày hôm qua rất nhiều, cả Linh Dực và Mộ Liên Hoa cũng đều nhận thấy điều này. Sau khi trải qua cảnh tượng hoành tráng ngày hôm qua, mặc dù khuôn mặt vẫn họ thản nhiên nhưng không thể không nói khoảng cách giữa họ đã thu hẹp lại rất nhiều. Vậy mà đồng thời tốt bụng vươn tay về phía hắn định kiểm tra thử mạch của hắn, nhưng một bóng người màu vàng sáng đột nhiên xuất hiện trong tầm nhìn của họ.
Thiếu nữ dáng người nhỏ xinh, làn da màu trắng không tự nhiên, trông ngăn nắp gọn gàng, đôi mắt to trong veo, trắng đen rõ ràng như một tinh linh hạ phàm, thông minh mà đáng yêu.
Mái tóc như mực được nàng chia làm hai, tùy tiện tết lại buông trước ngực, tuy không có trâm cài phức tạp trang trí nhưng nàng cứ xõa xuống như vậy lại càng có vẻ bình dân, cả người toát lên hơi thở tự nhiên và thoải mái.
Gần như nàng vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của mọi người.
"Chuyện gì đây, chẳng lẽ là từ bên ngoài vào?"
Ngay khi Linh Vận dứt lời, nàng đã lập tức tự bác bỏ. Hôm qua nguy hiểm như thế, những người bên ngoài chỉ có thể đứng nhìn, không phải vì rắn ở bên trong mà là do đã có người bố trí trận pháp xung quanh nơi này. Cho tới bây giờ bên ngoài vẫn có thể yên tĩnh như vậy đã đủ thấy bọn họ còn đang kẹt trong trận pháp, người ở bên ngoài hoàn toàn không thể tiến vào. Vậy thiếu nữ này là ai?
Nhìn dáng vẻ của nàng trông không giống cung nữ hay thị nữ nhà ai cả. Đặc biệt là nàng ta đi về phía họ một cách tự nhiên khiến nàng càng thấy lạ. Đây là ai?
Cho đến khi Phượng Nguyên đứng trước mặt mọi người cũng không có ai liên hệ nàng với nữ tử mặc đồ đen đầy tà khí ngày hôm qua. Nàng vô thức liếc nhìn cách ăn mặc của mình. Ừm, nàng thừa nhận là màu của quần áo quá nhạt, nhạt đến mức làm biến đổi khí tràng của mình.
Có thể từ một nữ vương mặc đồ đen biến thành một công chúa nhỏ xinh trong một đêm, chỉ có thể giở trò trên trang phục.
Điều này không trách nàng được. Quần áo của nàng đang ở chỗ nàng ở, tạm thời không thể lấy ra. Nàng chỉ có thể mượn quần áo của người khác để mặc. Nếu không phải quần áo của mình dính máu thật sự không thể mặc được nữa, nàng cũng không muốn mặc cái màu dễ thương như vậy.
Khi nàng dùng giọng điệu của Phượng Nguyên nói chuyện, tròng mắt của mọi người suýt rớt xuống đất. Không ai nghĩ rằng bên dưới lớp lụa đen hôm qua lại che giấu một khuôn mặt nhỏ nhắn linh động, láu lỉnh và xinh đẹp như vậy.
Đặc biệt được chiếc váy và hai bím tóc nhỏ vẽ rồng điểm mắt này càng khiến nàng thêm ngây thơ linh động, vô cùng đáng yêu.
"Ôi, thật sự không ngờ đó. Tiểu nha đầu, ngươi thật đáng yêu, sao lại mặc đồ đen u ám như vậy? Xem bộ váy màu vàng này hợp với khí chất của người bao nhiêu. Rõ ràng ngươi không lớn lắm, tại sao cứ phải ăn mặc thành già dặn như vậy chứ? Như thế này đẹp bao nhiêu? Phải không Tình Hi?"
Linh Vận nhìn thấy bộ dạng của nàng lập tức kích động đến phát cuồng, như thể thật sự có chuyện như vậy dùng sức bóp lấy khuôn mặt tròn trịa của nàng. Vừa bóp vừa nói: “Cảm giác thật tốt.” Còn lôi tay của nàng ra vuốt ve, khiến Tình Hi không khỏi bật cười, che miệng cười: "Phượng cô nương, thật ra Linh cô nương nói đúng. Màu này thích hợp với ngươi hơn."
Lúc trước nàng ta dùng miếng mạng đen che mặt, bọn họ còn cho rằng nàng có khuyết điểm trên dung mạo. Bây ra xem ra hoàn toàn không phải như vậy. Ngoại hình của nàng không thua kém ai, nếu lớn hơn một chút nhất định có thể phân cao thấp với bọn họ.
Mặc dù bây giờ nàng trông hơi non nớt nhưng rất hợp với khí chất của nàng, đáng yêu không chịu được.
Ngay cả Tình Hi luôn bắt bẻ cũng không thể nhịn được nảy sinh bản năng yêu mến với Phượng Nguyên.
Về phần ba nam nhân đứng bên cạnh từ bất ngờ lúc đầu cũng dần dần bình tĩnh lại. Ba người này vốn là những người không dễ nhìn thấu, cho dù có chuyện gì cũng không lộ ra ngoài.
Tuy rằng Phượng Nguyên rất mất tự nhiên khi bị nhìn chăm chú nhưn chung quy nàng có năng lực thích ứng cực mạnh, thêm nữa lúc này cũng không phải là lúc cười đùa, bởi vì nàng phát hiện vẻ mặt của Vệ Giới rất kỳ lạ.
Trong khi Linh Vận và Tình Hi vẫn đang trêu chọc nàng, nàng đột nhiên nắm lấy tay Vệ Giới. Mọi người đều sửng sốt trước hành động của nàng, đặc biệt là Tình Hi, trong chớp mắt khuôn mặt của nàng ta đã cứng ngắc.
Nhưng sau khi nhận ra nàng đang bắt mạch cho ai đó, trái tim trong phút chốc được nhấc lên mới dần buông xuống, thay vào đó là tràn đầy lo lắng.
Cũng không biết có phải thật sự không thoải mái hay không, tóm lại là khi Phượng Nguyên vươn tay, Vệ Giới cũng không phản kháng, mặc cho nàng nắm tay mình bắt mạch. Thời gian bắt mạch rất lâu, sắc mặt những người xung quanh đều trông nặng nề.
Ngay lúc Phượng Nguyên thả ra, vẻ mặt Tình Hi căng thẳng nhìn nàng: "Phượng vương điện hạ thế nào?"
Danh sách chương