Được rồi, mặc dù họ chưa bao giờ nhìn thấy Kỳ Minh này, nhưng dù có ngu dốt và thiếu hiểu biết thì cũng có nghe đến nhân vật truyền thuyết này.

Chỉ dựa vào phần cảm giác bí ẩn này đã khiến hắn xếp ở vị trí thứ nhất cũng không phải là không thích hợp.

Vậy, người thứ hai là ai? Cũng không trách hai người họ hiếu kì như thế. Nhiều năm như vậy, từ đầu đến cuối các nàng đều vùi đầu vào nghiên cứu y học. Nói chung ngoại trừ cái này ra, thứ duy nhất có thể khiến Ly Diên quan tâm chính là Phượng Trì sơn trang.

Nhưng về Phượng Trì, nàng chủ yếu ở vị trí chỉ huy quân sư. Rất nhiều chuyện, nàng không cần phải hỏi đến đã có mấy vị ca ca làm thay nàng.

Đương nhiên vì thế mà một số việc trên giang hồ nàng không biết cũng là hợp tình hợp lý.

Về phần Linh Vận lại càng không có khả năng tiếp xúc với những chuyện lộn xộn này.

Linh gia trang bảo vệ nàng rất tốt. Đây là tiểu thư duy nhất của vợ lớn, tương lai chưa chắc đại phú đại quý nhưng sẽ có một cuộc sống được chọn lựa kỹ càng.

Đây là sự coi trọng của gia tộc với nàng. Từ giây phút nàng sinh ra đã bắt đầu, được định sẵn sẽ không tầm thường, đương nhiên sẽ không có một cuộc sống quá mức bình thường như người bình thường.

"Người thứ hai này cũng là một nhân vật đáng chủ ý. Chỉ là, hắn không phải dựa vào năng lực phi thường mà dựa vào cách làm việc quái đản, phóng đãng, không bị trói buộc bởi thanh danh. Không sai, hắn chính là thái tử gia của nước Yến, Ngọc Ngân, Ngọc Thái tử."

Linh Vận:...

Ly Diên:...

Gì, cái tên hoa hoa công tử, bệnh thích sạch sẽ, biến thái điên cuồng đó thực sự xếp thứ hai? Những nữ nhân này có bị mù không thế?

Không, không, không, mắt người ta không mù. Chính vì không mù nên mới có thể nhìn rõ bộ mặt đẹp như được gọt đẽo kỹ càng của tên hoa hoa công tử kia. Mỗi lần hắn ta xuất hiện tuyệt đối là cảm giác đẹp đến mức đè ép bốn phía, nhất là ánh sáng màu vàng chói mắt kia có thể khiến vô số nữ nhân mê mẩn như phát điên.

Nói cách khác, nam nhân không xấu, nữ nhân không yêu, Ngọc Ngân này cứ thế mà nằm trong danh sách.

Ly Diên không nói nên lời. Mặc dù lúc Ngọc Ngân đứng đắn thì đúng là cũng vừa mắt, nhưng khi hắn ta không đứng đắn, cũng khiến người ta kiêng kị không nổi!

Tuy nhiên, nếu nói hắn ta giống như biểu hiện bên ngoài thì nàng không tin.

Dưới cái nhìn của nàng, người sinh ra trong hoàng thất mặc kệ có ngốc đến đâu thì tâm nhãn cũng cao hơn những người khác. Cho nên nàng luôn cảm thấy Ngọc Ngân quá khoa trương, thậm chí có lúc cho rằng hắn ta rất giả tạo, nhưng đối với biểu hiện phong tình mà hắn ta thể hiện lại không có cảm giác phản cảm gì.

Điều này có nghĩa là gì?

Có nghĩa là người này có rất có thể là giả vờ từ đầu đến cuối!

Giả bộ một ngày thì có thể, giả bộ mười năm sẽ là cảm giác gì?

Tổng hợp những điều trên lại, Ly Diên xác định,  Ngọc Ngân này chắc chắn không phải một tên vô dụng, cộng với khuôn mặt tuấn tú khiến cả thần và người đều nổi giận kia, người ta tuyệt đối có thực lực lọt vào bảng xếp hạng mỹ nam.

"Thế còn thứ ba? Thứ nhất là bí ẩn, thứ hai là yêu nghiệt, vậy thứ ba? Thứ ba là dựa vào cái gì?"

Khi Linh Vận hỏi câu này thay cho Ly Diên, cho dù đó là nữ quan gia hay là nữ thương gia, hoặc là nữ giang hồ đều nhìn về phía trước với đôi mắt say mê, đầy mê hoặc.

"Đã là bảng danh sách mỹ, có thể được lọt vào danh sách đương nhiên là dựa vào khuôn mặt, ngươi biết chứ?"

"Nam nhân có thể được chia thành nhiều loại. Có người lãnh khốc, có người hoang dã, có người táo bạo, có người dịu dàng, còn có một số kẻ quyến rũ, càng có người nho nhã. Mặc kệ là tính cách gì đi nữa thì cũng sẽ hấp dẫn một lượng lớn nữ nhân phát cuồng vì họ. Mà nam nhân này, chính là vị được gọi Liên Hoa công tử, Mộ Liên Hoa. Ngươi có biết ta cảm thấy thế nào khi lần đầu tiên nhìn thấy hắn không?”

Nữ quan gia vẻ mặt ôm ngực mình, trên mặt có chút thẹn thùng ửng hồng, nhắm mắt lại hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi thở ra một hơi dài, giọng nói xa xăm.

"Ngày hôm đó, hắn cũng mặc trường sam màu trắng không thể trắng hơn, sạch sẽ đến không thể sạch sẽ hơn, cứ thế mà đi tới. Các ngươi tưởng tượng nổi không? Khoảnh khắc đó, ta có cảm giác hắn tựa như một đóa hoa sen nở rộ. Theo bước đi của hắn, tất cả những bông hoa sen xung quanh đều tranh nhau đua nở, trở thành nền của hắn. Mà hắn, chính là bông sen lớn nhất, đẹp nhất và thánh khiết nhất trong số đó..."

"Đúng vậy, Liên Hoa công tử của chúng ta không hổ được xưng là hoa sen. Khí chất của hắn giống như đóa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn. Muốn hỏi trên đời này ai có thể xứng với cái tên ‘Liên Hoa’ này chỉ có là Mộ công tử mà thôi. Cộng với y thuật tuyệt đỉnh của hắn, hắn chính là mặt trời ở chỗ xa xôi không thể chạm vào trong lòng ta!"

Nhìn đi, nhìn những khuôn mặt hoa si này. Ai bảo thời cổ đại không có theo đuổi thần tượng, đây không phải à?

Bộ dáng này của họ, nàng không hề thấy lạ. Có trời mới biết kiếp trước khi những người bạn thân của nàng nhắc đến những oppa Hàn Quốc kia là vẻ mặt thiếu đòn thế nào. Kinh khủng hơn là họ còn biết tất cả sở thích của thần tượng nhà mình, ngay cả màu của quần con cũng không buông tha. Điên rồ, điên rồ!

Nhìn dáng vẻ bây giờ của những nữ nhân này tuy không quá khoa trương như đám bạn thân, nhưng cũng là kẻ tám lạng người nửa cân!

Lại nói đến Mộ Liên Hoa, Ly Diên không thể nói được cảm giác như thế nào. Mặc dù đã nghe người ta nhắc đến trước kia Y Thánh đại sư Mai Viên của nước Yến có nhận một đệ tử, mà tên đồ đệ này sau này còn thành lập một tổ chức có tên là Thiên Nhai Hải các, nổi danh ở nước Yến. Y thuật cũng là chân truyền từ Mai Viên lão tiên sinh, ở nước Yến đã chữa khỏi nhiều bệnh phức tạp. Nhưng nàng không tiếp xúc nhiều với người này, lần tiếp xúc duy nhất còn là trong nạn rắn cách đây vài ngày. Nhưng biểu hiện của hắn ta cũng không khiến nàng thấy choáng ngợp bao nhiêu.

Chẳng lẽ, là bản thân nàng quá chói mắt,nên đã giảm bớt hào quang của người ta?

Nghĩ đến đây, Ly Diên cảm thấy hơi xấu hổ, giống như nàng đang tự luyến vậy.

Ha ha, vẫn là câu nói đó. Chỉ bàn đến bên ngoài thì Mộ Liên Hoa này xếp thứ ba nàng đã không còn gì để nói. Chỉ là để Dực ca ca xếp sau người này, nhìn thế nào cũng cảm thấy khó chịu.

Nhưng so với Mộ Liên Hoa, mặc dù Dực ca ca nhà nàng cũng rất nổi tiếng, còn có thân phận là thiếu trang chủ của Linh gia trang lại quá vô danh và khiêm tốn, chỉ xuất hiện trong những dịp cần thiết. Những trường hợp khác, có thể bỏ thì bỏ. So ra, độ nổi tiếng kém hơn người này là đương nhiên.

"Vị trí thứ năm này, đương nhiên phải nói đến thể tử gia của Hoa vương phủ của nước Thiên Độc, Hoa Mậu. Các ngươi đừng thấy hắn không lớn lắm. Ta thấy, hắn là nam nhân mặc đồ đỏ xinh đẹp nhất, tùy ý nhất mà mà ta từng thấy, đẹp cực kỳ khủng khiếp. Đáng thương ta lúc trước tại sao không để ý tới hắn chứ?”

"Đúng vậy đúng vậy. Đều nói nữ nhân chúng ta dễ già, nam nhân cũng vậy. Năm ngoái xếp thứ năm là…"

"Suỵt, còn muốn sống thì ngậm cái miệng của ngươi lại. Đây chỉ là bảng danh sách chúng ta âm thầm nói với nhau, lần này chưa chắc có thể bầu được."

"Sao không thể bầu được chứ? Đây là công bằng nhất. Ngươi không thể vì hắn là hoàng đế mà cho hắn thể diện được?"

"Nhìn đi. Chỉ cần những nữ nhân này không mù thì biết nên chọn ai."

"Theo ta thấy, không chỉ có thế tử gia của Hoa vương phủ, còn có hai vị thiếu gia của Trấn Quốc tướng quân nước Mị, dung mạo cũng thuộc hàng đầu, đặc biệt là khuôn mặt băng lãnh, trông thật là ngầu!"

"Đúng thế đúng thế. Còn có thiếu gia của Định Tây hầu phủ nước Yến kia, thiếu gia Thừa tướng phủ của Tư U. Đây đều là những người đã bộc lộ tài năng ở thịnh hội. Ta nghe nói, trong vòng thứ nhất của võ thuật, những vị này đều đã lọt vào trận chung kết."

"Không chỉ tỷ võ, ngay cả thi văn bọn họ cũng vượt qua. Trong bốn nước, có thể nói là nhân tài đông đúc. Tuy thịnh hội lần này xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, nhưng không thể không nói sức cạnh tranh năm nay có vẻ tàn khốc hơn những năm trước. Không biết lần này, ha ha, có vài người sẽ còn trong danh sách hay không."

Có lẽ là lời nói tiếp theo quá nhạy cảm, có vài người không tiếp lời của mấy nữ nhân nhà quan không sơ chết kia.

Nàng không phải người Tư U, tất nhiên không cần phải kiêng kị.

Nhưng một số người trong số họ là thần nữ của Tư U, có mấy lời tuyệt đối không dám nói ra khỏi miệng.

Tuy rằng không dám nói nhưng không có nghĩa là bọn họ không tán thành, ngược lại còn rất đồng tình.

Tiếp theo, chủ đề về những nữ nhân này chuyển đến Phượng Trì sơn trang.

"Này, các ngươi đã nghe chưa? Mấy vị thiếu gia ta vừa mới nói tới lại là mấy vị thiếu gia của Phượng Trì sơn trang trong truyền thuyết. Lần trước, a, chính là Phượng Nguyên Phượng đại tiểu thư đã cứu chúng ta thoát nạn mấy ngày trước, có quan hệ không tồi với những thiếu gia này!"

Nhìn ánh mắt mập mờ trên khuôn mặt nữ nhân này, khóe miệng của Ly Diên bất giác giật giật. Quả nhiên, nơi có nữ nhân là không thể thiếu chuyện bát quái!

Đối với những lời có vẻ châm chọc này, nàng đã tê dại từ lâu. Lúc mới bắt đầu đã từng tức giận, thậm chí còn muốn giải thích, nhưng kết quả càng giải thích càng đen, đến cuối cùng, đừng nói là há miệng, dù là có mười cái miệng cũng không thể nói lại.

Sau này nàng cũng nghĩ thông. Miệng mọc trên mặt người ta, người ta muốn nói thì kệ cho họ nói.

Cho đến giờ nàng đã luyện được một trái tim Kim Cương Bất Hoại. Nếu như cứ giữ tim thủy tinh như mấy năm trước, sợ rằng nàng sẽ cả ngày sống dưới bóng ma của người khác.

Người sống vì mình chứ không phải vì người khác. Đi đường mình đi, cứ để bọn họ nói. Tỷ không phải không dám, mà là khinh thường.

Bởi vì nàng luôn tin rằng, sớm muộn gì cũng có một ngày sự thật sẽ được công khai.

Đến lúc đó chính là lúc cho họ một cái tát thật mạnh. Để họ phải xấu hổ vì chính mình đã từng bôi nhọ người khác như vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện